Kẻ Liều Mạng
Thằng cha cán bộ cầm tờ báo đi vào trong. Nó để quên bao Vina với cái bật lửa trên bản, tôi thò tay lấy bao thuốc rút một điếu châm lửa hút. Tiện thể ngoảnh sang hỏi đứa em gái.
– Bố mẹ ở nhà khẻo không Chíp?
– Bố mẹ vẫn khoẻ. Sao anh không về nhà đi. Dạo này mẹ hay nhắc đến anh lắm đấy.
– Chắc ông bà không muốn anh về đâu. Mà dạo này mày cũng lớn ra đấy, mày có người yêu chưa vậy? Yêu thằng nào cho tử tế đấy.
– Yêu cái gì. Em gái anh mà dễ có người yêu vậy à. Có thằng nào đủ tiêu chuẩn đâu.
Trời, con bé bây giờ còn biết nổ nữa mới chết chứ. Đúng là em gái thằng Nam rồng. Không nổ thì thôi, chứ nổ thì kêu phải biết.
– Thôi đi mày, dạo này tự tin quá nhỉ.
Tôi cốc vào đầu con bé một cái.
– Anh về nhà đi, phòng của anh mẹ vẫn dọn hàng ngày đấy.
Tôi đưa điếu thuốc lên miệng rít một hơi. Chẳng nói gì. Giọng thằng trực ban vang lên làm cắt đứt suy nghĩ của tôi và con bé.
– Ai cho anh hút thuốc trong này. Chỗ này không được hút thuốc lá.
Thằng Gà nhìn tôi trợn cái mắt sex lên diễu cợt thằng trực ban. Nó ghé tai tôi.
– Tao gét thằng này. Mày muốn chơi thằng này không? Để tao cho nó nửa con hàng vào cốc nước cho nó phê.
Tôi trợn mắt với thằng Gà.
– Địt mẹ, nó lại đòi thêm nửa còn lại thì làm sao mày.
Tôi với thằng Gà cười hô hố trong khi thằng cha trực Ban ném tờ giấy và cái bút lên mặt bàn.
– Viết tường trình đi. Nói rõ vào.
Tôi đưa tờ giấy và cái bút cho đứa em gái bảo ngồi viết bản tường trình. Tôi ngồi gõ gõ vào cái bàn cũ kỹ trơn bóng của Nhà nước. Thằng cha trực Ban lấy bao thuốc rút một điếu ra châm lửa hút. Nó đã quên luôn cái câu mới phọt ra khỏi miệng nó.
Đang ngồi nhìn bâng quơ, tôi bắt gặp ánh mắt thằng trực ban nhìn vào cổ áo con em gái tôi. Con mẹ nó, cũng may mày còn là đàn ông. Tôi đưa cặp mắt nhìn chằm chằm vào mặt nó, thằng cha nhìn thấy tôi đang nhìn trừng trừng thì lấm la lấm lét nghoảnh cái mặt đi chỗ khác.
Cuối cùng con em gái cũng viết xong bản tường trình. Đưa cho thằng trực Ban đọc. Nó lướt qua rồi bảo một câu chửng hửng.
– Ghi rõ ngày tháng vào dưới này.
Con bé lại cúi cặm viết thêm vào theo yêu cầu.
– Bây giờ anh chị cùng tôi ra hiện trường lấy nhân chứng. Bà bán nước mía đúng không.
Con bé gật cái đầu.
– Vâng. Đúng ạ.
Khi thàng cha cán bộ bước lên con Q5 của tôi đậu ở ngoài vỉa hè. Thằng cha đã thay đổi cách xưng hô.
– Anh chị nhà ở đâu.
– Ở hoàn kiếm, đây là em gái tôi. Nó xuống nhà bạn chơi thị bị cướp.
– Dạo này bọn lưu manh liều lĩnh lắm. Con gái ra đường phải cẩn thận. Nhìn anh chị cũng tử tế tôi mới nói. Bây giờ mà bị cướp xe máy hay mất trộm khó tìm được lại lắm.
Tôi thừa biết thằng cha nói gì. Mà tôi cũng thừa biết nếu điều tra thì nó có tìm được xe không. Nhưng tôi vẫn làm cho đúng thủ tục một vụ án. Chở thằng cha cán bộ ra hỏi dăm ba câu mụ bán nước mía sau đó ghi ghi chép chép rồi tôi chở nó về lại cơ quan. Thằng Gà thì ngồi bên cạnh thằng cán bộ làm cái công việc tôi dặn. Xuống xe, nó ném lại một câu.
– Có tin gì chúng tôi thông báo lại.
Tôi biết nếu chúng nó có tìm được lại xe thì chắc gì cái xe đó còn nguyên vẹn. Báo công an là để nếu lỡ hai thằng ôn cướp xe đang là các đối tượng truy nã, đang chạy trốn pháp luật ở các vụ án khác để xử lý thôi chứ tôi chẳng đặt niềm tin vào đấy.
OK. Thế là xong một công đoạn. Bây giờ mới tới công đoạn tìm kiếm xe thực sự.
