Kẻ Liều Mạng
Thắng chập nói gì đó, lại chạy sang thằng bên bàn Hà Tây cũng như vậy. Mấy thằng trong bàn nhìn nhau nói cái gì lí nhí, một thằng trong băng Hà Tây đi kép nép lại phía bàn chúng tôi.
Anh Cường! Em xin lỗi, bọn em không biết anh ngồi đây.
Thằng cha giảng viên Đại Học không thèm nói câu gì, chỉ cánh tay ra ngoài cửa. Không hiểu thế nào cả 2 băng bỏ ăn đi ra ngoài, còn lại mấy con đú. Con bé mông “xinh” đưa mắt liếc qua bàn chúng tôi đầy ẩn ý một cái.
Mẹ cái con hỡm này thấy lão Đại này đẹp trai nên định xóa số điện thoại ông mày đây. Định lấy cái cốc táng cho lão một cái để lấy lại thể diện nhưng đành thôi vì nghĩ đến cái đập bàn vừa rồi của thằng cha già.
– Thôi ăn đi anh em, Nồi lẩu ếch được bê ra thơm phức làm tôi quên mất con bé. Nồi lẩu được chia ra 2 phần, 1/2 nồi là cay đỏ au, phần còn lại là không cay. Thằng Gà đưa đũa gắp cái đùi ếch đúng lúc lão Cường cũng gắp miếng đùi đó. Mẹ cái thằng, chuyên làm chuyện xấu hổ, nó làm như thằng chết đói. Ở nhà kiểu gì tôi cũng tọng cái đùi ếch vào cổ họng nó rồi là cái chắc.
Thấy con bé Phương Anh đang ngậm đũa, tôi gắp miếng đùi ếch cho con bé rồi bảo:
– Xin lỗi tiểu thư nhé! Ăn cái này xong nhìn lại con mắt anh xem nó có thừa chút nào không nhé. Thằng Gà và con bạn nó ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì.
– Để em lấy điện thoại ra chụp hình anh cãi đã, để tối về nghiên cứu lại.
Chiếc điện thoại được đưa lên, tôi câng cái mặt lên cho nó chụp hình. Thấy lão Cường ngồi cười, lúc này mới thấy lão dành cho con bé thứ tình cảm mà tôi cảm thấy rất trân trọng lão. Sau này mới biết lão bôn ba khắp Bác Nam làm du côn. Nuôi con bé ăn học từ lúc cha mẹ lão mất trong một tại nạn giao thông, đến lúc con bé lên lớp 10, lão mới có tiền cho con bé sang Anh du học.
Chuyện cứ xoay quanh câu chuyện tôi và con bé Phương Anh làm hỏng điện thoại, thằng Gà thì hỏi con nhỏ bạn Phương Anh đủ thứ (có nhỏ tên Ly, cũng ở bên Anh mới về). Cho lão Cường số điện thoại, ăn uống xong chúng tôi cũng ra vê mà tôi quên mất xin số điện thoại phương Anh.
Tôi và thằng Gà ra Cửa Nam uống trà đá đêm, cái nóng nực mùa hè đã bớt dần khi 1h sáng. Cái cảm giác mát mẻ nhất của cả ngày là vào thời điểm này mới có được, thế mà cả cái TP gần như ngoài bọn du côn ra, chẳng ai biết để mà cảm nhận điều đó. Làm ly trà đá ở Góc ngã tư quen thuộc, Thằng Gà hỏi chuyện con Phương Anh.
– Rồng. Con nhóc đó cũng xinh phết.
– Tao quên lấy số điện thoại nó mất rồi, mà em gái thằng cha Cường “trắng” (sau này mới biết là giang hồ thư thiệt, có số có má hẳn hoi). Thôi, bỏ đi, thiêu đéo gì con ngon.
– E con hàng vừa rồi đâu, mày lấy số rồi mà.
