Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Kẻ Liều Mạng

Chương 78



Ý lão là gì? Tôi hiểu, tôi là người có chỉ số IQ không đến nỗi nào. Muối iốt tôi pha sinh tố uống hàng ngày nên lão chỉ cần hở cái răng ra là tôi hiểu.

Thứ nhất: tôi rất trân trọng và kính cẩn nghiêng mình trước tình cảm lão dành cho con nhóc. Tôi cũng có em gái, nhưng tôi chưa làm được điều gì cho nó.

Thứ hai: tình yêu mà đi theo sự sắp xếp của người khác như cách lão sắp đặt cho con nhóc là sai lầm ở cái thời đại này.

Thứ 3: vấn đề con nhóc được sống hạnh phúc, phát triển. Về phương diện tình cảm, thử so sánh tôi với thằng cha Ngô Bảo châu. ở trên quả đất sần sùi này thằng nào dám chắc con nhóc ở với tôi sướng hơn hay ở với thằng cha đeo kính cận kia sướng hơn, hạnh phúc hơn. Thì cứ cho tôi là dân xã hội chuyên dùng dao búa, quả đấm để nói chuyện, mà cư nói toẹt ra là tôi có thể vũ phu với vợ, ăn “phở, ăn nem” đủ thứ. Nhưng thằng nào dám chắc thằng Ngô Bảo Châu chỉ biết dùng bút viết những công thức toán học lên cơ thể con nhóc mỗi khi tức giận, rồi chỉ dám ngoại tình trong suy nghĩ ở cái đầu siêu việt kia. Nhầm. Mà tôi còn chưa nói có thể thằng cha Ngô Bảo Châu còn bắt con nhóc của tôi trần truồng, lấy 3 điểm gồm 2 cái núm vú và hạt le để vẽ hình tam giác đấy. Lão chưa nghe qua cái câu truyện cười có thằng cha bác học lấy con hoa hậu về làm vợ chỉ để ban đêm dùng nước nhờn ở bướm để thấm vào ngón tay rồi lật từng trang sách của ông ta đang đọc dở đấy sao. Đấy là nói vui thế thôi, chứ tóm lại câu này ai phản bác tôi quất ku vào tường chết luôn. Người tính không bằng trời tính (nói cho giống bọn tàu: Nhân suy sao bằng được thiên định).

Bây giờ ngồi phân tích mới nói được thế chứ hồi nghe lão nói xong tôi gật đầu cái rụp.

– Anh Cường. Em biết anh lo cho Phương Anh. Nhưng em yêu Phương Anh là thật lòng, Phương Anh cũng vậy. Em cũng biết, bây giờ tương lai của em chưa có gì để mà nói. Em là thằng mới ra tù. Nhưng vì chúng em đến với nhau bằng chỉ đơn thuần là tình yêu, không tính toán gì hết nên mới xẩy ra cái đêm Phương Anh không về nhà. Đấy là lỗi của em, chuyện này em xin lỗi anh. Nhưng chuyện tình yêu, anh cứ để em suy nghĩ rồi em sẽ có quyết định của em sau một thời gian nữa. Em cũng không muốn Phương Anh phải khổ khi yêu em. Em sẽ suy nghĩ điều anh nói.

– Thế có nghĩa là em vẫn chưa hiểu anh nói gì đúng không?

Trước mắt tôi bây giờ thằng giảng viên đã bỏ về, còn lại thằng bụi đời thực sự. Cái mày lão nhăn lại, hai hàm răng nghiến chặt.

– Không phải vậy, Anh Cường. Nếu tình yêu em danh cho Phương Anh mà em dứt khoát được sau khi anh nói chuyện với em thì em vẫn ngồi được ở đây sao? Em đã nói em yêu Phương Anh thật lòng. Không phải như những đứa con gái khác em đã từng…. Em sẽ có câu trả lời cho anh.

Lão đã có vẻ dịu hơn chút xíu.

– Được rồi. Anh cho em 2 tuần suy nghĩ. Đừng để anh phải bận tâm và anh cũng không muốn nói nhiều. Thôi vào đi.

Trả tiền cho bà béo, tôi với lão bước vào quán bar, ngang đến cánh cửa.

– À, Nam này. Cuối tuần này em có rảnh không?

– Làm gì anh. Chắc em chưa có công chuyện gì anh.

– Cuối tuần anh định về Hải Phòng lấy ít quà người bà con gửi sang cho Phương Anh. Thứ 3 có đứa bạn sang Anh. Nhưng cuối tuần anh có công chuyện đột xuất nên không đi được. Nếu rảnh anh nhờ em về lấy hộ anh được không? Về đấy, anh bảo người ta liên lạc với em. Cầm về dùm anh.

Nghe đến con nhóc tôi hứng khởi thấy rõ.

– Vâng! được Anh, cuối tuần em gọi cho anh. Anh có thể cho em gửi cho Phương Anh một món quà luôn được không anh.

Suy nghĩ chút xíu, lão gật cái miễn cưỡng.

Sau khi vào quán Bar tôi chẳng thấy lão với con bồ đâu nữa. Tôi cũng uống rượu ra về trong hơi men nồng nặc. Đêm đó, chắc con nhóc cũng hắt hơi sổ mũi vì những tiếng kêu gào của tôi trong đáy lòng.

Rồi cuối tuần cũng đến. Buổi sáng tôi gọi cho Lão Cường bảo khoảng 12h trưa tôi bắt đầu đi Hải Phòng lấy đồ. Lão cho tôi số điện thoại người thân bảo lấy về Hà Nội thì gọi cho thằng đệ lão ra lấy vì Lão không ở nhà. Bà vợ lão cũng đang ở bên Anh với con nhóc.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...