Kẻ Liều Mạng
Một tay cầm cái Ly, một tay đút túi quần.
– Nam. Sao ngồi trên này. Dạo này gầy đi vậy em.
– Anh Cường. Ngồi uống với em một ly nhé.
Tôi cũng rất lịch sự chứ bộ.
– Rót đi. Uống vài ly, chút xíu ra ngoài anh gặp chút nhé.
– Vâng mời anh.
Tôi cầm cái Ly lên kêu mấy đứa bạn giới thiệu qua loa lão Cường với chúng nó. Mấy thằng Nghe Cường Trắng thì xăm xe chúc rượu như được gặp Lưu Đức Hòa vậy. Đứng có chút xíu lão đã làm ba bốn ly liên tục do mấy đứa bạn tôi ôm vai bá cổ làm quen. Đúng là người đời đúc kết câu: “thấy sang bắt quàng làm họ” chẳng sai chút nào. Tôi thì kể cả Obama sang Việt Nam ăn bún đậu mắm tôm thì tôi cũng nằm nhà ngủ, chẳng thèm chở Lão đi cho tốn xăng.
Rồi lão cũng kéo tôi ra khỏi cái quán Bar rồi đến ngồi xuống chiếu ghế nhựa quán nước bà béo mà lúc lần đầu tôi gặp lão cũng con nhóc.
– Nam à. Lâu nay đi đâu mà tao chẳng thấy. Uống gì. Trần, truồng hay đá, đấm mày? (bà hỏi uống nhân trần hay trà đá). Bình thường bà béo này ít lời lắm nhưng không biết sao hôm nay vui vẻ thấy gét. Chắc lúc chiều mới ăn mấy điểm lô.
– Anh uống gì.
Tôi hỏi lão Cường.
– Cho anh cốc trà đá.
Tôi quay qua Bà béo.
– Cho con một trà đá với một cốc sinh tố.
– Sinh tố gì mày, Mày say à? Thằng Hâm.
– Sinh tố “chè xanh đầm với đá”.
– Mẹ cái thằng ôn, mày lắm chuyện quá.
Tôi lè lưỡi cười với bà béo, làm lão Cường cũng nhếch cái mép có bộ râu cười theo. Hôm nay Lão ăn mặc kiểu bụi bặm hơn thường ngày, quần jean áo phông thả ngoài quần. Chân đi đôi xỏ ngón hiệu Prada. Hồi đó, Hà Nội đang vào mùa cao điểm của đợt nắng nóng. Buổi trưa, ngoài trời có lúc nhiệt độ lên đến 44 đô. Chẳng có chút gió nào làm nhiệt độ ban đêm cũng oi bức khó chịu.
Nóng quá, lão vén cái mép dưới cái áo lên kẹp luôn vào nách kiểu thằng Bụi đời. Nhìn xuống tôi thấy phần lưng và bụng lão xanh lè vì những hình xăm kín mít trên người. Đặc biệt phần bụng có 2 cái sẹo hình dao đâm và phía hông có vết khâu lớn cạnh sườn. Điều đó thể hiện việc trước đây lão chinh chiến và va chạm rất nhiều. Nhấp ngụm nước, lão Cường nói với tôi bằng cái dọng thằng giảng viên Đại học.
– Nam! Đáng lẽ ra anh phải gặp em để nói chuyên về thằng Bu. Nhưng bây giờ chuyện đó không còn quan trọng nữa. Coi như mọi việc đã xong. Hôm nay anh gặp em là chuyện của Phương Anh.
– Vâng! em biết kiểu gì anh cũng gặp em.
– Chắc em biết, Phương Anh là đứa em gái duy nhất của anh và là người thân duy nhất còn lại của anh. Anh rất yêu quý nó, thương nó. Bản thân Phương Anh rất thiếu thốn tình cảm, thiếu thốn tình mẫu tử ngay từ bé, là con gái thì chuyện đó cũng đủ để con bé rất dễ tổn thương em biết không?
Tôi cứ im lặng gật đầu, còn lão thì tiếp tục:
– Anh không muốn con bé phải khổ, phải giao lưu với cái xã hội Phức tạp, đầy cám dỗ. Phương Anh nó đã rất thiệt thòi. Anh muốn con bé sống ở cái xã hội tiên tiến. Nó yêu rồi hạnh phúc, phát triển bên những người có trí thức, có tương lai. Em cũng là người “xã hội”, anh nói ít nhưng hy vọng em hiểu nhiều. Anh rất tôn trọng em, biết em là người sống thẳng thắn và quyết đoán, nhưng nếu anh không tôn trọng em thì cái đêm hôm Phương Anh không về nhà anh đã không để em yên.
