Kẻ Liều Mạng
Hôm nay con nhóc mặc chiếc quần bò bạc gối và cái áo phông trắng có in chữ “I Love you” trước ngực. Tôi hiểu thông điệp con nhóc đang nhắn nhủ đến ai. Nhưng tôi vẫn cố kiềm chế để con nhóc đi vào trong. Lúc con nhóc và người nhà ngồi nghỉ ở cái cửa hàng ăn nhanh. Tôi bước vào khi ánh mắt tìm kiếm của con nhóc bắt gặp. Từ xa tôi thấy nước mắt con nhóc rơi tong tỏng, nó bật dậy chạy lại phía tôi ôm chầm lấy người nó yêu trước sự ngỡ ngàng của lũ người vô tâm phía quán ăn.
– Em nhớ anh quá. Sao anh gầy đi vậy anh? Hu……
– Em không sao chứ Phương Anh. Đừng buồn em nhé. Em cứ đi đi. Anh sẽ không bao giờ quên em đâu. Anh yêu em.
Đứng ở giữa sảnh lớn của Sân Bay, ôm vào đầu con nhóc, hôn lên mái tóc thơm phức của nhóc. Mắt tôi cũng cay xè. Con nhóc úp hẳn đầu vào ngực tôi khóc như mưa. Con bé nhân viên lau nhà đứng từ xa căm thù con nhóc ra mặt, cầm cái chổi lau nhà tiến về phía những giọt nước mắt của con nhóc trên nền nhà.
Đang an ủi con nhóc chưa được, thấy thằng đệ ông Cường tiến về phía chúng tôi. Vẻ mặt hằn học, nó vỗ vào vai con nhóc.
– Phương Anh. Thôi chuẩn bị vào check in đi em. Chú về đi. Để cho em nó đi.
Tôi đang chán nản. Thấy mặt thằng Bu. Gọi mẹ thằng này là “Bu” luôn. Chắc nó sinh năm con ruồi. Tôi tức điên lên, chẳng cần lịch sự hay văn minh gì ở cái chốn chia ly tiễn biệt này nữa. Mà cũng hay thật, chỉ có duy nhất tại sân bay và Nhà Ga là nó làm cho những người sử dụng nó xuất hiện hai cái cảm giác hoàn toàn khác nhau. Một khu vực là vui mừng của những người lâu ngày gặp lại (vui vẻ). Một khu vực là ủ rũ của những người phải chia ly (Buồn bã). Cả hai cái không khí trên đều thường làm người ta chảy nước mắt nhưng cảm xúc lại khác hoàn toàn nhau. Chắc chỗ này là một trong những nơi tiêu tốn của nhân loại nhiều nước mắt nhất, chắc chỉ xếp sau khu Nghĩa Trang.
Tôi vân ôm con nhóc vào người, hất cái hàm về phía thằng Bu.
– Về hay ở kệ mẹ tao. Việc đéo gì của mày.
Thằng chó có vẻ tức tối.
– A. Mày nói cái gì đấy. Mày ăn nói lịch sự nhé.
Nó chỉ ngón tay về phía mặt tôi.
– Ở đây hay về là quyền của tao. Đéo thằng nào cấm được, mày lo cái việc xách đồ của mày đi. Để cho tao yên. Đừng động vào tao. Cút mẹ mày về chỗ đi.
Tôi chỉ mặt thằng chó rồi chỉ về phía đầu bàn có bà Vú và vợ lão Cường đang lo lắng. Thằng chó nghe tôi nói đến cái công việc chính, nó cũng biết thân phận mình. Mà nó dù được giao nhiệm vụ canh chừng con nhóc nhưng ở hoàn cảnh này chắc nó cũng xấu hổ với cái tuổi năm con Ruồi của Mình. Lúc này con nhóc cũng lấy tay kéo kéo vào ống tay áo của tôi can ngăn, nước mắt vẫn đầm đìa. Hôm nay, con nhóc đeo cái vòng do tôi làm bằng cái ống nút trên Hòa Lạc. Nhìn cái vòng tay, tôi nhớ đến lời cầu nguyện quái đản của mình.
– Thôi được, nhanh lên.
Tôi cầm tay con nhóc kéo đi ra ngoài cửa lớn của Nhà đợi. Lúc mới gần 9h. Đang còn sớm.
Mình ra ngoài này em nhé. Anh không thích ở trong này.
– Phương Anh. Phương Anh ơi…
Ngoảnh lại thấy vợ lão Cường đang chạy theo chúng tôi. Vẻ mặt hoảng hốt.
– Phương Anh. Em đi đâu vậy. Em không thương chị à.
Con nhóc chẳng nói gì, đưa anh mắt cầu cứu về phía Tôi. Tôi làm ra vẻ và mở cái miệng kiểu người lớn.
– Em chào chị. Em với Phương Anh ra ngoài này chút xíu. Chi yên tâm.
Bà vợ lão cường vẫn cái mặt lo lắng.
– Nam à. Chị gặp em chút được không?
Tôi thả con nhóc ra đi với bà chi lại cách con nhóc chừng 10m.
– Nam à. Chị là chị dâu của Phương Anh. Chắc em biết rồi. Em thông cảm cho Phương Anh, cho gia đình chị. Chị hiểu. Chị biết chúng em thế nào. Phương Anh vẫn thường xuyên kề chuyện với chị. Em cố gắng an ủi Phương Anh giúp chị, hai đứa đừng làm như hôm trước. Chị cũng không sống nổi đâu.
Bà tiếp tục:
– Hôm nay, chị cùng Phương Anh sang bên kia. Khoảng 3 tuần sau chị về, chị sẽ gặp em. Nói chuyện với em một lần để em hiểu. Hôm nay, em cố gắng nói với Phương Anh để em nó đi cho yên tâm. Em cũng phải cố gắng. Chị cũng rất thông cảm cho em. Rồi 2 chị em mình nói chuyện sau em nhé.
