Kẻ Liều Mạng
Khoảng 4h hơn, tôi chở con nhóc đến nhà cái Ly, con nhóc mở cửa xe chạy thẳng một mạch vào trong nhà không thèm ngoái cổ nhìn lại. Tôi ngồi trên xe buồn như bóp chết con chuồn chuồn. Kèm theo sự lo lắng tột cùng, lo cho con nhóc về nhà gặp lão Cường. Cuộc sống con nhóc từ nay sẽ khổ hơn lúc chưa có tôi.
Mấy ngày hôm sau cho đến lúc con nhóc đi, tôi gội điện cho con nhóc không hề được. Điện thoại nó tắt ngúm. Tinh thần tôi như lửa đốt trong mấy ngày, tôi chán tát cả, chán hết công viêc, chán đi chơi, chán hết. Tóm lại chán như ăn con gián. Cho đến hôm con nhóc đi, chuông điện thoại của tôi đổ. Nhưng không phải con nhóc.
– Alô! Anh Nam phải không?
– Ừ. Nam đây. Ai vậy.
– Em Ly đây. Không nhận ra giọng em sao?
Trời ơi, sao mấy ngày hôm nay mình ngu thế nhỉ. Chú bé liên lạc (Kim đồng) đây chứ còn ai vào đây nữa.
– Ừ, em Ly à. Sao mấy hôm nay không gọi cho anh.
Tự nhiên tôi trách móc luôn con bé vô tội.
– Em cũng mới nhận được điện thoại của Phương Anh đây chứ. Nghe em nói đây:
– Chiều này 8h tối Phương Anh ra sân bay. Anh Cường 7h30 bay sang Sing. Phương Anh nhờ em nói với anh chiều muốn gặp anh ở Nội Bài nhé. Nó muốn nhìn thấy anh trước lúc đi. 11h30 Phương Anh bay đấy. Anh ra sớm nhé. An ủi nó giúp em, tuần sau em mới đi.
– Anh cảm ơn em nhiều nhé Ly.
Cục đá nằm trong đầu tôi mấy ngày hôm nay rơi cái “bịch” xuống đất. Chạy thẳng xe về nhà tắm rửa, chẳng thèm ăn uống tôi phi thẳng xe ra Nội Bài dù lúc đó mới 5h chiều.
Lang thang khắp cái sảnh đón tiễn của sân bay, ngồi ăn tạm cái bánh Piza của nước Ý để đợi con nhóc. Đi đi, đi lại rồi ra đứng hẳn ở sảnh đứng đợi con nhóc.
Đang loay hoay thấy cái Land rover đen thui đậu ở sảnh, con nhóc cùng vợ lão Cường và bà Vú bước xuống kèm theo 1 thằng đệ lão Cường đi theo để xách đồ cùng thằng tài xế. Tôi đứng nấp sau cái cột trụ hành lang, nhìn thấy con nhóc đang đưa ánh mắt tìm tôi. Lúc này, tôi muốn chạy lại kéo con nhóc biến khỏi cái Thủ Đô chật chội để đến với vùng cao nguyên nào đấy dựng cái chòi lập nghiệp như trong truyện Cổ tích “Quả dưa hấu” của Mai An Tiêm xa xưa. Cái thời mà ông Hùng “phú thọ” đang là “Anh Đại”.
Đứng từ xa nhìn cái dáng vẻ buồn bã của con nhóc lê đôi chân mệt mỏi bước vào khu vực Sân Bay. Lòng tôi buồn não nề.
