Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Kẻ Liều Mạng

Chương 72



– Em sướng ……………… quá anh ơi. Sướng lắm.

– Anh cũng sướng ………. lắm. Anh ra em nhé……

– Ừ. bắn hết vào bướm em ……….. đi. Nhanh lên anh..

– A………………… Chết em rồi. Em yêu anh

Tôi đổ sầm lên người con nhóc khi con ku đã mềm như sợi bún. Cứ đề con cu nơi miệng con bướm nằm thở hồng hộc. Con nhóc cũng mệt lử. Tôi thiếp luôn vào giấc ngủ cùng con nhóc đến 3h sáng. Trước lúc ngủ tôi không quên nhìn xuống sàn nhà xem có ướt không. Đến 3h sáng tỉnh dậy thấy con nhóc vẫn trần truồng nằm ngủ hình quả đu đủ. Bướm thì hình những múi mít…..

Tôi đổ sầm lên người con nhóc khi con ku đã mềm như sợi bún. Cứ đề con cu nơi miệng con bướm nằm thở hồng hộc. Con nhóc cũng mệt lử. Tôi thiếp luôn vào giấc ngủ cùng con nhóc đến 3h sáng. Trước lúc ngủ tôi không quên nhìn xuống sàn nhà xem có ướt không. Đến 3h sáng tỉnh dậy thấy con nhóc vẫn trần truồng nằm ngủ hình quả đu đủ. Bướm thì hình những múi mít…..

Lúc này con nhóc co quắp người ngủ, ngoảnh cái lưng trắng phóc cho tôi. Đưa cánh tay ôm con nhóc từ phía sau, con ku cà vào cái mông mát rượi. Thơm vào gáy con nhóc, cái mùi hương trên tóc nó làm tôi ngây ngất, tỉnh hẳn giấc ngủ. Chồm người lên nhìn nhóc ngủ thấy dễ thương vô cùng. Cái kiểu con nhóc ngủ rất sâu, rất vô tư. Toát lên như trang giấy trắng, nhưng có điều đã dính vài giọt tình trùng của tôi.

Tay đang vân vê cái núm vú, miệng thì hôn vào tai con nhóc.

– Ừ… Anh làm gì vậy, Anh không ngủ à. ờ…

– Anh thức nhìn em ngủ. Anh sợ em trốn về mất.

Con nhóc dù đang ngái ngủ nhưng vẻ mặt vẫn toát lên hạnh phúc.

– Hay anh trốn đi cùng em nhé. Em không sang Anh nữa. Anh dám không?

Nói thật anh em. Thằng Nam này bây giờ chỉ còn mối con ku là có giá nhất hiện giờ. Nhà cửa không, gia đình không, tình yêu không (à mới có), tiền bạc thì phù du không nói đến. Tôi sợ gì cơ chứ? Cường trắng ư? Còn lâu. Trên đời này cái duy nhất tôi sợ là tình cảm. Phật đã dạy trong 14 điều cho nhân loại rồi: Món nợ lớn nhất của đời người là tình cảm.

Vậy thì sao tôi phải từ chối con nhóc? Tôi cưới nó luôn bây giờ cũng được huống gì là bỏ đi với nó. Nhưng không. Tôi không đành làm thế. Tương lai con nhóc còn dài, còn tươi sáng. Nó chưa hiểu được cuộc đời. Chắc chắn hiện giờ nó còn đang sống theo cảm tính, theo sự mách bảo của con tim, mà cũng có thể là con bướm.

Nhưng khi suy nghĩ lại, chắc chắn nó sẽ ân hận. Riêng điều này, tôi dám chắc với nó vì tôi đã trải qua. Tôi không muốn nó sẽ sống cái cảm giác giống tôi. Mà tôi cũng muốn tình cảm chúng tôi được chào đón một cách đàng hoàng, không phải trốn chạy ai.

– Anh yêu em, nhưng anh không muốn em phải khổ như vậy. Anh không đáng để em phải hy sinh như vậy đâu Phương Anh. Anh sẽ đến bên em khi có thể, dù em có ở đâu.

Tôi nói tiếp với con nhóc:

– Hôm nay, như thế này đối với anh là cả một gia tài rồi. Đối với thằng lưu manh thì thứ tình yêu chân thành, trong trắng mà em dành cho nó là một điều xa xỉ. Vì vậy, anh không muốn nó đi vào ngõ cụt, anh cũng không muốn sống vội và lãng phí tình yêu đó. Em hiểu anh chứ Phương Anh.

Nước mắt con nhóc bắt đầu chảy ra. Tôi ôm con nhóc chặt hơn, con nhóc cũng quay hẳn người lại ôm lấy cổ tôi khóc thút thít.

– Em không muốn phải xa anh. Em không chịu được. Em yêu anh lắm anh Nam. Em sẽ sống thế nào khi xa anh đây. Hu…hu… Trước đây chưa gặp anh, chưa yêu anh, em sống thế nào cũng được. Nhưng ông trời ông sắp đặt em gặp anh ở Việt Nam. Sao ông ác quá vậy. Hu……..

Con nhóc lai nhắc đến thằng cha “Thiên” anh em gần của nhà tôi rồi. Định rút điện thoại ra gọi cho ổng kêu ổng sắp xếp lại ván cờ đang chơi dở để con nhóc đỡ rủa vả ông nhưng hình như có ai đó bôi ớt cay vào mắt tôi. Tôi cũng ôm con nhóc nấc lên thành tiếng. Tiếng nấc của tôi không phải buồn chán mà tôi nấc, chẳng qua con nhóc làm tôi thấy hạnh phúc, làm tôi thấy ấm áp.

– Anh hứa, anh sẽ sang bên kia với em. Nhất định anh sẽ sang. Được không nào? Đừng khóc nữa.

Lấy bàn tay lau nước nước mắt cho con nhóc. Tôi gé miệng hôn nhóc thật lâu rồi chúng tôi làm tình thêm một lần nữa dù con nhóc hơi đau. Nhưng không có nghĩa là giảm đi sự cuồng nhiệt.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...