Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Kẻ Liều Mạng

Chương 59



Tôi biết, nó cũng chỉ là thằng tốt, nghĩ cho cùng nó cũng vì tiền. Hôm nay tôi quyết định giải quyết hết cái ân oán này. Nhưng tôi phải dọa thằng chó này cho nó biết thế nào là sát thủ. Máu lạnh à. (thôi, từ đây gọi luôn nó là “sát thủ” cho câu chuyện nó hấp dẫn nhé anh em)

– Ai kêu mày bắn tao? Nói.

Lại 1 cái tát dính vào mặt tằng chó. Người thằng này gầy như con mắm, nói cái giọng Lạng Sơn.

– Có người thuê em xuống đây xử anh với giá 100 triệu.

– Thằng nào? Nếu mày không nói tao ném mày xuống sông hồng cho mày bơi ra biển luôn. Gà, mày chở tao ra Sông Hồng. Tao phải giết thằng này.

Mặt tôi lúc đấy chắc giống Hitle lắm, thằng Gà cũng tưởng thật. Gật cái đầu như rô bốt của bọn nhật bản.

– Địt mẹ. Để qua đón anh Bình, mua cái bao tải đã. Mày kiếm cái gì trong xe trói nó lại trước đi.

– Hai anh tha cho em. Em chẳng qua cũng được người ta thuê thôi.

Mồm nói thế nhưng chẳng thấy nó tỏ ra sợ sệt. Nó vẫn bình thản xin xỏ. Tôi cũng thấy ở thằng chó có chút dũng khí.

– Thằng nào, mày nói không?

– Anh Tiến “xoắn” ở Hải Phòng.

Tôi chẳng biết cái tên Tiến “xoắn” là ai. May cái nó là người Hải Phòng, với sự ảnh hưởng của lão Bình trong giới XHD ở Hải phòng. Chắc cũng không khó để tìm ra cái tên lạ lẫm này.

– Mày có quen nó không? Nó sống ở khu vực nào?

– Em quen anh Tiến ở bên Trung Quốc. Có lần đi Hải Phòng chơi, em có gặp anh ở trong Vũ trường thôi.

– Số điện thoại nó đâu. Đưa cho tao.

Thằng chó lấy cái máy 1102 ra, đưa luôn cho tôi. Cái số nằm ở ngay đầu tiên các số vừa gọi của nó.

– Ai chở mày tới để xử tao.

– Quân của anh Tiến, nó chở em đến chỗ anh ngồi rồi chỉ cho em. Nó đợi em ở đầu kia, nhưng khi nó thấy em bị anh bắt lại thì đã chạy mất.

Cũng may tôi chưa vội vàng cầm máy thằng chó lên để gọi cho thằng Tiến “xoăn” nào đấy luôn. Vì như thế sẽ đánh động thằng Tiến nó chạy mất.

Lúc vừa rồi định dọa thằng này chút xíu nhưng bây giờ nhìn mặt nó cũng tội. Nó phải bần hàn lắm mới phải làm cái nghề ngày, hoặc nó là thằng nghiện nặng, hoặc một lý do nào đấy mới phải làm cái việc chẳng ai thích này. Mà loại máu lạnh này, nếu mình ép nó quá cũng không phải là có lợi cho mình sau này. Cái quan trọng nhất bây giờ là tìm thằng chủ mưu. Với cái ân oán giang hồ, chưa khi nào tôi nghĩ đến sử dụng pháp luật. Mà tôi cũng chẳng điên lại đi đưa nó vào cho bọn “buôn @”, đưa thằng này vào đấy thì tôi cũng trốn mẹ sang bên trung Quốc là vừa.

Hạ cái giọng xuống.

– Nhà ở đâu?

Thằng bé cúi gập cái mặt xuống, trả lời.

– Nhà em trên Lạng Sơn, em làm bên Trung Quốc. Nhận điện thoại của anh Tiến, em từ Trung Quốc về thẳng Hà Nội luôn.

– Mày có nghiện không?

– Dạ ……Có.

Nghe thằng chó nói có. Tôi đã tạm yên tâm là nó đã nói thật.

Lúc đón xong lão Bình. Tôi thuật lại câu chuyện cho lão. Mặt lão vẫn lạnh như cục cơm nguội. Lão thả một câu:

– Cắt con ku thằng này về ngâm rượu uống ăn mừng đi Nam. Cái số mày cao đấy.

Trong lúc thế này mã lão lại nói được vậy. Nhưng cái câu sau làm tôi yên tâm hơn chút xíu.

– Thằng Tiến “xoăn” tao biết. Nó trước đây là đệ của chị Hai (Chị hai là biệt danh của một ………….). Số điện thoại nó đâu.

Lão cầm cái máy điện thoại lên, gọi vào số điện thoại của thằng Tiến “xoăn”. Tút, Tút, Tút……..

Lão lại bấm máy số của ai đấy.

– A lô. Nhờ mày chút việc. Cho mấy đứa đi khắp Hải Phòng tìm thằng Tiến “xoăn”. Bảo nó gọi điện cho tao gấp. Bảo với nó. Nếu không gọi lại thì đừng trách tao. Ngay bây giờ nhé. Không tìm được là cái xới của mày dẹp luôn đi nhé.

Lão cúp máy cái rụp. Quay lại bảo thằng sát thủ.

– Thả nó về đi. Kiếm cái nghề gì nó sáng sủa hơn đi con.

Tôi cũng biết ý lão. Cái kiểu giết người thuê này, lão là trùm rồi. Tôi lấy một triệu trong túi. Đưa cho thằng sát thủ.

– Cầm lấy mà đi đường.

Cái mặt nó từ sợ sệt, chuyển sang nghi ngờ. Rồi ánh mắt lại chuyển thành màu đỏ. Nó nhìn tôi vẻ đăm chiêu. Cầm lấy tiền, cái mũi nó xụt xịt.

– Em cảm ơn anh. Anh cho em số điện thoại của Anh được không? Em không ngờ cuộc đời lại có những người như anh.

Chuông điện thoại lão Bình vang lên làm tôi quên luôn ánh mắt thằng sát thủ………

– Bình đây. Nói đi.

Tôi lóng ngóng nghe xem ai gọi.

– Ai thuê mày bắn em trai tao.

– Nhà nó ở đâu.

Tôi nghe từ điện thoại vọng ra hai chữ cuối câu” Khâm Thiên”.

– Lên Hà Nội ngay. 3 tiếng nữa mày phải có mặt Hà Nội. Khẩn trương.

Cái giọng Lão già này nói điện thoại rất khó chịu. Nói kiểu cắc, bụp. Cách Lão nói chuyện giống với kiểu nói chuyện của Lãnh đạo.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...