Kẻ Liều Mạng
Lên đến khu trượt cỏ. Hai con bé tung tăng bà bán xăng chạy nhảy khắp bãi cỏ, hình như hai con bé chỉ lên để chụp hình. Ăn cũng chụp, uống cũng chụp, đi xe đạp cũng chụp, trượt cỏ lại vẫn chụp, nói chung 2 đứa gi lại hết khoảng khắc của bọn nó tại mọi lúc mọi nơi. Lúc bọn nó đi tè, thiếu chút xíu tôi vác máy ảnh chạy theo hai con bé luôn. Không ngờ con nhóc rủ tôi đi để làm chuyên gia nhiếp ảnh cho nó với con Ly. Ăn mấy thứ đồ ăn nhanh do hai con bé làm cho ăn xong. Buổi trưa, tôi với con nhóc Phương Anh ngồi nói chuyện dưới gốc cây dừa, thằng Gà với con Ly cũng “không đứng” dưới một gốc cây cạnh đó. Tựa vào gốc gây, ngoảnh sang thằng Gà với con Ly, tôi nghĩ chúng tôi là hai thằng Lưu manh lãng mạn nhất quả đất.
– Anh Nam chắc nhiều người yêu lắm phải không?
Mày khen bố mày đẹp trai thi nói mẹ cho rồi, bày đặt nói khéo. Nhìn bề nổi thế thôi chứ thời gian gần đây tôi rất ít cặp kè với ai quá một tuần. Tôi đã quá chán cái kiểu đi đâu, làm gì cũng kè kè theo con mái của mình. Bọn nó sống ích kỷ lắm, dù biết đó là đức tính đáng yêu nhất của loài động vật có “vú”. Trải qua nhiều mối tình từ hồi còn đi học cho đến bay giờ tôi rút ra được một câu (hay là nghe thằng nào nói rồi nói lại nhỉ): “Rộng lượng” là đức tính duy nhất người đàn bà chịu thua đàn ông chúng ta. Sịtttttttttttt… Mẹ tôi mà nghe được chắc bà cắt Ku “chồng bà” luôn đấy anh em.
– Ừ. Anh yêu tất cả gái đẹp ở Hà Nội luôn. Ai đẹp anh cũng thích.
– Trừ em ra nhé ông anh.
Con nhóc nói mà hình như nó chẳng suy nghĩ gì, nói vô tư kiểu ông sư.
– Ừ. Thì anh nói ai đẹp anh mới thích mà.
Con nhóc đá vào chân tôi một cái rồi mặt đỏ tía tai. Không hiểu sao cái đá chân đáng yêu của con nhóc làm tôi mất luôn thế chủ động, tim đập loạn xạ. Con bé nó đáng yêu thật. Hiền lành, nữ tính kèm theo chút cá tính. Trời nắng mà da con nhóc thì trắng kèm theo cái mũ lưỡi trai làm con nhóc xinh đáo để. Lúc sáng nhìn vào ánh mắt mấy thằng già đưa vợ con đi chơi cuối tuần đã chứng minh điều đó. Cái đẹp hôm nay của con nhóc làm tôi mê muội, không điểu khiển nổi suy nghĩ của mình. Con nhóc thì cứ toe toe cái miệng.
– Hay là anh làm anh trai kết nghĩa của em nhé. Em chạy ra mua quả dừa bổ ra uống rồi ăn thề luôn. Hehe
Con nhóc cười để lộ hàm răng trắng đều của nó. Dù mới mấy hôm trước coi mó là em út, thế mà bây giờ nó mở miệng ra kết nghĩa anh em như lương sơn bạc. Lòng tôi buồn rũ rượi. Tình cảm nó “khốn nạn” vậy đấy anh em lầu xanh ơi. ịnh nói với con nhóc điều gì đấy nhưng miệng cứ cứng lại, không mở ra nổi. Con nhóc đã chạy lại cửa hàng mua hẳn một quả dừa và mượn một con dao kèm theo 2 cái ống nút.
Quả dừa cũng được tôi miễn cưỡng chặt ra để lộ cãi nỗ trắng phau, chọc 2 cái ống vào. Trước khi uống con nhóc bảo tôi và nó phải thề trước khi uống, nhưng thề trong đâu thôi nhé, nhưng không được nói ra. Khi nào con nhóc đi sang Anh lúc đấy nhắn tin cho nó là thề như thế nào?
