Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Kẻ Liều Mạng

Chương 40



Số tôi là số trời đày, gái nó réo như đỉa phải vôi. Hết con My, rồi mấy con mái trước đây, tiếp đến là mấy bà chị làm ăn, đau hết cả đầu. Định tính chuyển sang làm bố “mì” giống thằng cha, à quên, chị bảo bảo chắc sẽ giàu to. Mà thôi, mấy cái trò này sau này con cái mình, mà đặc biệt là con gái mình nó không có hậu đâu.

– Bây giờ mày tính sao Gà?

Đút cái máy điện thoại vào túi, tôi hỏi luôn thằng Gà. Nó chau mày lại.

– Đ. Con mẹ ……. Cho tao đi ăn ốc với.

Bố cái thằng “Kítchen” này, thằng này có bị thiến di hai hòn bi ném cho chó nó ăn thì nghe đến gái thì nó vẫn mặc bỉm vào đứng dậy xung phong ngay.

– Tao hỏi mày chuyện thằng “Bu”. Ốc cái đầu mày đấy.

– Bảo thằng Thắng “trố” hỏi nhà nó cho tao.

Thằng Gà nói với tôi như Năm cam nói với Hải Bánh.

Rồi chiều đến, nó vẫn cố mặc cái áo che cái Lưng “ghẻ”, lù khù đi ăn ốc với tôi. Ngồi ở vỉa hè ăn ốc trên phố Đinh Liệt gồm tôi, thằng Gà, Phương Anh và con bé Ly. Dưới đường mấy thằng chọi, mà không cả mấy thằng già nữa chư, đi xe máy nhìn 2 con bé mà bọn nó kéo theo cái hàm dưới lê dước đất, nước dãi chảy ra ướt hết cả đoạn đường như có xe phun nước của Sở Giao thông công chính Hà Nội mới đi qua vậy. Hai con nhóc hôm nay ra ngoài nắng nó lại càng xinh ra. Thôi không kể chuyện 2 con bé này xinh đến đâu nữa, làm anh em lầu xanh mất công đi lau bàn phím máy tính.

Ngồi vừa ăn ốc vừa chiêm ngưỡng con nhóc Phương Anh dù dọng thằng Gà cứ lô bô với con Ly. Nó biết thân biết phận mình mà. Không dám lèm bèm với con Phương Anh. Nhìn Phương Anh, tôi thấy ở nó một nỗi buồn. Dù nó có vui vẻ đến cỡ nào thì điều đó vẫn không dấu được trên khuôn mặt, nhưng cái nét buồn nó lôi cuốn đến khó tả. Sau mới biết, bố mẹ mất sớm, không có người thân bên cạnh mình, hàng ngày chơi với vú nuôi bên nước ngoài. Cuộc sống nó cô độc, không có gia đình che chở dù nó không thiếu một thứ gì. Vấn đề là tại lão Cường, ông trưởng thành lên trong cái xã hội đầy thứ nhớp nhúa, tiếp xúc với nhiều loại đàn bà, bạn bè. Ông không thấy xã hội tốt ở chỗ nào cả, ông sợ để con nhóc ở lại VN sẽ sớm muộn gì cũng hư hỏng. Dù con bé rất muốn về Việt Nam sống. Ông nghĩ chu cấp tiền, lo cho nó, thỉnh thoảng sang thăm nó thì nó sẽ ổn, nhưng ông đã lầm khi đã quá yêu thương con nhóc….

– Ốc ngon quá, lâu ngày không được ăn, không được ngồi đây hít thở không khí vỉa hè. Ngon thật đấy.

Con nhóc vừa lấy miếng tôn chọc vào con ốc, quẹt chút nước chấm, mím 2 cái môi lại kéo miếng tôn ra nhai ngấu nghiến vừa khen như đang ăn thịt khủng long vậy.

Nhìn con bé, tôi lại nhớ đến đứa em gái tôi ở nhà, cũng may bố mẹ con bé vẫn còn bên nó, nếu không ánh mắt tôi chắc cũng có chút đượm buộn như con nhóc Phương Anh.

– Hay là bảo anh Gà sang bên Anh nuôi ốc bán nhé Phương Anh.

Ngoảnh mặt sang thằng Gà vẻ mặt tôi tỉnh bơ.

– Nó xui anh sang để bấu vào áo anh, sang pha nước chấm đấy 2 em ơi.

Thằng Gà chen vào.

Thằng Gà cười trừ. Định lấy 2 con ốc nút vào 2 lỗ mũi thằng chó cho nõ thở bằng miệng, khỏi phải nói luôn.

– Ai nói chuyện với mày, hôm sau ở nhà nhé thằng kê.

– Em mà ở nhà, Ly nó buồn kìa anh.

Thằng này tán gái thô tục như cục C. Nhưng mặt con Ly cũng ửng đỏ.

– Thứ 7 anh Gà đi trượt cỏ được không vậy?

Cón bé Ly hỏi như cố giấu đi nước da màu cánh hồng của nó.

– Để anh xin anh Nam đã.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...