Kẻ Liều Mạng
Không lẽ táng nó một cái vào mỏm, nhìn xuống dưới thấy mình có con ku to đùng thế mà oánh con bé này chắc tí ra ngoài kia bằng cửa sổ chắc luôn. Con bé này được đấy, chưa có ai bảo tôi xấu trai, từ khuôn mặt đến hình thể không thấy thừa bộ phận nào. Cao 1.72, người vừa phải. Ông Đàm Vĩnh Hưng trong miên nam, nó chỉ hơn tôi cái cổ họng là cùng, à tiền nữa. Thế mà con bé này chọc vào cái tự ái của tôi.
– Đưa đây.
Giựt cái điện thoại từ tay con bé, rút trong túi ra con TAG Heuer mua gần 5.000 bên Sing đưa cho con nhóc (cả cái sim ở trong máy luôn, tôi lúc nào cũng dùng 2 máy nên không phải lo). Vì cái Iphone của nó bây giờ trong Toilet nếu muốn lấy sim ra chi có cách chạy ra chợ mua cái búa. Sau đó làm gì chắc anh em hiểu rồi. Tôi không đến nỗi nào ngu như vậy.
– Xin lỗi, cầm dùng tạm, chút xíu nữa tôi trả lại. Tôi ngồi bàn đối diện bàn kia kìa.
Mở hé cánh cửa WC chỉ tay về phía bàn tôi đang ngôi cho con nhóc.
Lúc này nhìn nó có vẻ hơi lo lắng, nhìn kiểu tiểu thư như nó chắc không phải lo chiếc điện thoại. Chắc nó lo thông tin trong cái máy chăng? Mà cũng chẳng biết đường nào mà lần, vào đây mấy con bán ve chai có khi cũng thành hót girl ấy chứ. Con bé đang lớ ngớ, tôi bước thẳng vào cái buồng vệ sinh không phải cho nữ, rút con Ku ra xả nước xuống cái phễu có mấy hòn long não mùi bốc lên tận mũi.
Quay ra cái gương thấp chút nước rủa cái mặt mồ hôi nhể nhãi, vuốt lại mái tóc húi cua như thằng Crui bên Mỹ. Nhìn lại đôi mắt, chửi thầm con bé một cái rồi bước ra ngoài. Mà con này có vẻ ngoan và nghe lời ra phết, nói gì cũng nghe. Dạo này điện thoại Tàu bán đầy ngoài Đặng Dung, thế mà nó chấp nhận cầm cái máy của tôi.
Ra đến bàn thấy mấy thằng chọi đang cầm bao thuốc mời mấy thằng bên bàn tôi, thằng Gà đang nói cái gì đó với thằng trọc. Thấy tôi đi lại, mấy thằng chọi đưa thuốc mời tôi, ghé tai xin lỗi rối rít. Anh bỏ qua cho em, tự nhiên thấy trong người đỡ ngượng với con bé bạn tôi đang đứng bàn bên cạnh (lúc vừa gọi nó sang uống ly rượu, thấy nó xinh quá nên mấy thằng ôn trêu đùa, bóp mông nó nên mới xẩy ra chuyện ngoài cổng vừa rồi.
– Thôi chúng mày về bàn đi, vào đây chơi thì phải lịch sự.
Mấy thằng lon ton về bàn, gọi tính tiền. Tôi kéo tay thằng em đi cùng tôi, rút trong ví ra đưa cho thằng bé 1.000$ bảo chạy ra cửa hàng điện thoại gần đó, làm cách nào cũng được mua về đây cho tao cái Iphone trắng (lúc này khoảng 10h30 tối, chắc với quen biết ở cái đất thủ đô, việc nhỏ nhặt đấy chắc nó lo được), nghĩ trong dầu như vậy.
Thở phào, lấy ly chivas 25, nhấp một ngụm. Rút điếu thuốc ra châm làm mấy hơi, ngoảnh sang bàn Lão Đại, không thấy con bé đâu, Cả lão Đại nữa, còn mấy thằng “bộ đội” ngồi đang hút thuốc. Mẹ, “Đại ca” cái con mẹ chúng mày, thấy cái điện thoại đẹp, đắt tiền là ôm chạy rồi. Thôi, kệ mẹ bon chúng, mai tính sau. Thằng trọc nó biết Lão Đại này cơ mà.
