Kẻ Liều Mạng
Đang làm bài thơ định tặng con nhóc Phương Anh, thằng cha bán tàu phớ đi bên cạnh rao “Phớ……………..” làm tôi tụt cả hứng. Đùa vậy thôi chứ làm thơ tặng con nhóc Teen thời buổi này chắc nó về bảo lão Cường cho tôi sang Anh du học, còn nó ở nhà đi đòi nợ, làm bóng lắm.
Mà nghe bảo bọn Tây nó làm việc đúng giờ lắm cơ mà. “Chút xíu” của con nhóc này chắc tôi viết được cho anh em Lầu xanh đọc chừng 5 chặp là cái chắc. Lát ra gọi nó là con bé bán kẹo cao su mới được. Đứa nào ngu yêu phải con nhóc này chắc mang một nỗi khổ như con hươu cao cổ luôn là chắc.
Qua tấm kính trước xe, một con bé bước ra từ ngôi biệt thự kiểu Pháp, váy ngắn ngang đùi, áo thun kiểu cách rất cá tính. Nó giống với kiểu học sinh cấp 3, trốn trường diện đồ hiệu đi chơi. Phải nói là rất xinh, Hót girl Midu, Mi“đú” gì đấy trên mạng Intơloét xách dép cho con bé này đi chơi không anh em ạ. Thôi, bỏ con bé Phương Anh lại rê con này đi chơi có vẻ hợp lý hơn đây. Đang suy nghĩ vậy, con bé tiến lại gần hơn chiếc xe tôi đậu dưới vỉa hè.
Há hốc mồm. Hoá ra con bé Phương Anh nhà lão Cường. Kiểu này thằng già có bắn mình gãy chân thì cũng phải có ý xấu với con này thôi. Nói vậy chứ tôi đã từng dính vào tình cảm với một con bé tiểu thư nên tôi cũng hơi ngại. Lúc yêu thương thì rất mặn nồng, quyến rũ, nhưng trở về cuộc sống hàng ngày mình là thằng không phục bất kỳ ai lại đi phục vụ mấy con bé này chắc tôi không chịu được.
Cánh cửa đã mở ra, mùi nước hoa thì xộc vào, cả con nhóc nữa, làm không khí trong xe như huyền ảo hẳn lên. Tôi cứ tưởng cuộc chới lúc tôi qua còn chưa kêt thúc chứ.
– Lâu không anh Nam?
Con bé nở một nụ cười làm lộ hàm răng trắng tinh, đều tăm tắp như hạt bắp ngô thái lan vậy (bắp ngô thái nó màu vàng nha).
Ở Tây về có khác, nó kèm theo chữ “Nam” sao tôi thấy gẫn gũi thế không biết.
– Sao cứ nhìn em với anh mắt xấu xí đó vậy?
Con này làm tôi ức chế rồi đó nha. Đứa nào chê tôi gì cũng được. Ít tiền, hèn nhát, dâm tà …… thế nào cũng được. Riếng cái nhan sắc ông bà già tôi nặn cho là xúc phạm bậc phụ huynh đó. Cút……………. Định mở miệng ra chửi con “chọi” nhưng miệng cứ cứng như thằng Ku tối hôm qua vậy.
– Răng em còn dính thức ăn kìa.
Tôi trông lúc đấy chẳng giống thằng lưu manh chút nào, ngoài bộ óc.
Con bé cúi mặt, đỏ như gấc mở cái túi xách Louis vuitton rút vội chiếc hộp phấn bé xíu mở ra đưa lên hàm răng đang nhe ra như mấy con “cún không lông” trên Nhật Tân vậy.
