Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Kẻ Liều Mạng

Chương 29



– Thế 2 giờ chiều nhé Phương Anh. Mà nhớ xin Anh Cường đi với anh nhé. Nhắn địa chỉ cho anh.

– ABC, đường Âu Cơ. Bye anh Nam.

Tút…..tút……….tút……..

Vất cái điện thoại sang một bên, đạp cái chăn ra khỏi chân để lộ đôi chân trần với cái quần xịp màu trắng. Đầu óc có chút hưng phấn hẳn lên pha chút lo lắng. Hôm nay nhiều việc rồi đây. Hai cái tên “Phương Anh” và Minh”bu” nó cứ lẩn vẩn trong đầu.

Đánh răng, rửa mặt, tắm, chải, xịt chút nước hoa, thay quần áo sau đó vơ đống quần áo bẩn bỏ vào chiếc túi ni lông to đùng ném lên xe đưa đi ra hiệu giặt là (trước đây tôi có mấy thằng em chuyên lo việc này). Anh em thấy cuộc sống của tôi nó buồn tẻ không? có thể anh em công việc bừa bộn, không được nhiều thời gian như mình muốn nên thây tôi như vậy lai bảo: sướng. Đối với tôi, đã quá chán cái cảnh không gia đình, không hơi ấm máu mủ nó buồn đến tê lòng. Đêm trời mưa, anh em thử ở một mình trong căn nhà. Đắp cái chăn, nằm co ro lãnh lẽo, tiếng mưa thì rôi lộp bộp ngoài kia. Dù có nằm trên đống tiền thì chẳng khác nào nằm ở bến xe bus.

– Phương Anh hả, anh đang đứng ở ngoài rồi nhé.

– Vâng, đợi em chút xíu, em ra liền.

Bỏ tay lên Vô lăng vừa nghe nhac, vừa gõ gõ ngón tay lên đó. Hôm nay trời nó đẹp vậy trời. Không nắng, không mưa, nhìn ngoài đường bà con ai cũng mặt mày tươi tỉnh. Đám công chức đang ngái ngủ phóng xe máy đến cơ quan, mấy bà bán hoa dạo đẩy chiếc xe đi dọc con phố sầm uất, quán trà đá giờ này đông hơn bình thường bởi những ông già, nhân viên các kỹ ốt, gã xe ôm kèm thêm mấy thằng lưu manh sống ở xung quanh sau giấc ngủ trưa mệt mỏi ra kêu cốc trà đá súc miêng, nhâm nhi điếu thuốc. Đó là văn hóa từ rất lâu đời của người Hà Nội, hồi tôi biết chạy tung tăng với đám bạn trong phố, trên vỉa hè ở khu vực phố cổ Hoàn Kiếm, tôi đã ăn sâu cái hình ảnh này vào tâm trí. Ấy thế mà lúc tôi được “trúng thưởng” một con @, sau đó vào trại giam số 6 Bộ công an ở tận Nghệ An để “lĩnh thưởng” (quê hương thứ 2 của tôi đấy anh em), tôi đã nhớ Hà Nội đến quặn lòng.

Có thể tôi là thằng lưu manh đa sầu, đa cảm. Nhưng tôi dám chắc với anh em Lầu xanh, nếu mình gắn bó với mảnh đất nào từ khi sinh ra cho đến khi mình bước chân rời xa nó. Anh em không có chút nhớ nhung, không có chút yêu thương trân trọng thì có lẽ nên mua vé máy bay sang Irac sống cho nó nhanh chết. Hơi quá mồm, anh em thông cảm nhé.

Em có nghe Hà Nội những trưa hè.

Trà đá, quán cóc làm ồn ào con phố.

Ốc luộc vỉa hè cay xé đến tê môi.

Hà Nội về chiều nhớ lắm Phương Anh ơi.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...