Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Kẻ Liều Mạng

Chương 28



Kéo quần lên, đợi con My sửa lại quần áo, mặc cái quần vào nó kéo tôi xuông ngồi giữa 2 đùi nó rồi ôm tôi vào lòng. Nhìn sang thấy thằng Gà đang nằm úp trên Ghế, quần kéo xuống ngang gối để lộ cặp mông trắng phau nhìn như mấy thằng Gay mới bị thông dít xông vậy. Hài vãi.

Cả phòng vẻ mệt mỏi mỗi đữa ngồi mỗi góc cho đến khi tiếng nhạc mạnh được chuyển sang một bài nhạc “xả”. Thường mỗi cuộc bay, sau khi hết hàng, anh em thường ngồi lại, bật đèn lên mở một vài bản nhạc trữ tình, du dương để xả đi tiếng ù ừ trong tai và để quen dần với sự im lặng.

Thanh toán tiền , chúng tôi lên con X6 chạy thẳng về phía KS Bảo Sơn (Nguyễn Chi Thanh) tìm chỗ nghỉ ngơi, Thằng Gà dẫn mấy 3 con mái lên phòng, tôi và con My mở hết cửa, mở một bản nhạc nhẹ vừa đủ trong xe nghe thấy và phóng đi để hưởng những làn gió nhẹ lùa vào. Chiếc xe chạy thẳng một mạch lên đến tận Cổ nhuế, chia tay con My bằng những nụ hôn tình tứ cùng những câu hỏi lang man của con bé. Tôi phi thẳng một mạch về nhà đánh một giấc đến 12h trưa.

Tiếng chuông điện thoại liên tục vang lên. Bốc cái máy lên.

– Alô! Anh nghe Thắng ơi.

– Thằng Minh “bu” hỏi em về anh đấy, nó xin em số điện thoại Anh.

– Nó là ai? có chuyện gì mà hỏi tao vậy.

– Nó ở Trần Khát Chân, đang cua con My. Nó hỏi em có biết anh không. Anh như thế nào, có phải tối qua đi với con My không? Nó nghe bạn con My kể lại.

– Thì mày cho nó số điện thoại xem nó hỏi cái gì tao? được rồi, Anh cảm ơn.

Câu chuyện vỡ vẩn Minh “bu”, Minh “bú” gì đấy làm tôi bực mình. Những chuyện va chạm với đám lưu manh làm tôi chán ngán. Thôi kệ mẹ nó đi, mịnh địt con người ta đàng hoàng chứ có địt trộm đâu mà sợ chứ. Đang nằm suy nghĩ lan man, nghĩ ngay đến con bé Phương Anh. Chụp cái điện thoại lên, gọi cho con bé. Bên kia nghe giọng con bé thật dễ thương (ở bên nước ngoài lâu nên giọng nó đã trở nên có khác chút xíu so với âm điệu của Hà Nội).

– Alo, anh “mắt toét” à?

Con bé cười khúc khích trong điện thoại. Tôi hơi bực mình rồi đấy.

– Mắt anh xấu thật à Phương Anh? sao em biết số điện thoại anh vậy?

– Hôm qua, trong quán Bar em lấy điện thoại anh gọi cho đứa bạn, tối về thấy cái điện thoại không có dữ liệu gì nên mới nhớ đến anh nè.

– Thế bây giờ làm sao hả em?

– Khi nào anh đi sửa cái máy kia, gọi cho em để em ra chỗ cửa hàng bảo người ta chuyển dữ liệu bên kia sang cho em luôn, tiện thể em cài ít game luôn. Tôi về không có gì chơi buồn muốn chết.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...