Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Hủy Tâm Chú

Chương 5



Địa phủ, ba tháng sau.

La Khởi ngồi ngay ngắn trong diêm vương điện, một tay đặt dưới cằm, tay cònlại thì nhàm chán gõ gõ mặt bàn, thư sách trên đó càng ngày càng cao.

Thật vất vả mới tập trung tinh thần lật vài tờ sinh tử, La Khởi lại ngẩng đầunhìn ra cửa, sau đó lại cúi đầu. Sau mấy lần như vậy, y đột nhiên thở dài, mởmiệng hỏi: “Hắc Vô Thường, ngươi có cảm thấy… gần đây địa phủ rất an tĩnhkhông?”

“Dạ?” Hắc Vô Thường đứng bên cạnh cung kính trả lời: “Địa phủ vẫn như thế mà.”

“Thật sao?” La Khởi nhíu mày, hai mắt vẫn nhìn ra cửa: “Trước kia hình như náonhiệt hơn thì phải.”

Hắc Vô Thường nhìn sắc mặt La Khởi, lập tức rõ ràng, trong lòng thầm nghĩ địaphủ náo nhiệt mới là bất bình thường đó, nhưng ngoài miệng lại nói: “Có phảibởi vì lâu lắm rồi không thấy tam điện hạ tới đây đúng không?”

Nghe vậy, ánh mắt La Khởi quả nhiên hiện lên một tia sáng kỳ lạ, chỉ có điềunét mặt vẫn khẽ cười như cũ: “Thân thể hắn đã sớm bình phục.”

Ai nha, tam hoàng tử khỏi bệnh mà vẫn không tới địa phủ, khó trách diêm vươngđại nhân không làm việc đàng hoàng, tâm trạng cũng không cao hứng.

Hắc Vô Thường vừa nghĩ, vừa vội vàng nhắc nhở: “Cho dù tam điện hạ không đến,ngài cũng có thể đến thiên giới thăm ngài ấy mà.”

“Hắn đã khỏi bệnh, ta việc gì phải đi thăm.”

“Lúc muốn gặp ai, cứ trực tiếp đi gặp là được rồi, sao cần phải tìm lý do.”

“Ngươi nói cái gì?”

“Khụ khụ.” Hắc Vô Thường cúi đầu, sửa lời nói: “Thuộc hạ nói, hôm nay khí trờiấm áp, hoa sen trên thiên giới chắc hẳn nở rất đẹp.”

“Ừ, có lý.” La Khởi thoáng giật mình, chậm rãi nheo mắt cười cười. Sau đó liềnđẩy đống thư sách trên án, đứng dậy đi nhanh về phía cửa.

Hắc Vô Thường lấy làm kinh hãi, vội kêu lên: “Diêm vương đại nhân, ngài đi đâuthế?”

La Khởi không quay đầu lại, chỉ tươi cười trả lời: “Đi thiên giới ngắm hoa.”

Hả hả?

Nói đi là đi? Tốc độ cũng quá nhanh rồi nha?

“Vậy đống công vụ như núi này phải làm sao đây ạ?”

“Ngươi thay ta giải quyết đi.”

La Khởi phất tay áo, lười biếng không thèm để ý tới Hắc Vô Thường đang hô togọi nhỏ. Sau khi bước ra khỏi Diêm Vương điện, y bước nhanh qua cầu Nại Hà.Nhưng lúc tới sông Vong Xuyên, y thấy trên mặt nước nổi lên chút lam quang,hình như có ai dùng thủy kính thuật tìm y.

La Khởi âm thầm thở dài một hơi, mặt sông lăn tăn gợn sóng, từ từ hiện lên mộtthanh niên ăn mặc hiện đại, miệng cười vui vẻ.

“Tiểu Khởi, hôm nay rảnh không?” Lãnh Luyện la hét ầm ĩ: “Tới nhà ta ăn lẩuđi.”

La Khởi ngây ngốc, có chút do dự, nhưng sau đó lại thấy Hứa Ý đứng bên cạnhLãnh Luyện.

Người nọ dù sao cũng là phụ thân y chuyển thế. Hơn nữa trước đó không lâu cònbị y đuổi giết, nếu không đi bồi dưỡng chút tình cảm, hình như có vẻ không hợplễ nghĩa lắm.

Nghĩ vậy, y nhẹ nhàng gật đầu, ngón tay bắn ra tia sáng, đảo mắt đã biến mấtkhông gặp.

Trong nháy mắt, La Khởi đã xuất hiện ở nhân gian.

La Khởi cho dù ra ngoài, cũng mặc bộ đồ thời Đường màu đen dài xuống tới thắtlưng, trên áo còn được thêu một con ngân long phi thiên, vô cùng thu hút ánhnhìn của mọi người. Nhưng y không thèm để ý, cứ như vậy đi dạo khắp nơi, rồimới tới nhà của Lãnh Luyện.

Trước đó vài ngày, Lãnh Luyện thiếu chút nữa bị La Khởi một kiếm giết chết.Nhưng giờ lại như không có chuyện gì, lại còn vạn phần nhiệt tình lao lên ômy, trong miệng không ngừng gọi “Tiểu Khởi, Tiểu Khởi.” Mà Hứa Ý thì không nóimột lời, lạnh lùng ngồi trên ghế salon đọc sách.

Hai người cũng không nhớ thù.

Điểm này… thật giống Lãnh Vũ.

Tên kia rõ ràng ngực bị đâm thủng một lỗ, vậy mà vẫn toàn tâm toàn ý thíchmình.

La Khởi vừa bước vào vừa nâng tay vuốt trán, không rõ tại sao mình lại thườngxuyên nhớ tới cái người tính cách thất thường kia.

Nghĩ lại, lúc đầu vốn là hắn lừa gạt y.

Sau đó mặc dù y chính tay đả thương hắn, nhưng cũng đã chạy tới thiên giớithăm bệnh và nói lời cám ơn, giờ hắn cũng đã khỏi, cần gì phải nhớ nhung? Mộtngười phiền toái như vậy, nếu không cẩn thận gặp phải, sợ rằng cả đời cũng vứtkhông nổi.

Đang nghĩ tới, chỉ thấy Lãnh Luyện hết sức phấn khởi đi vòng quanh phòng, vỗtay nói: “Ăn lẩu phải ăn đông mới vui, hôm nay chỉ có ba người chúng ta, cóchút vắng vẻ.”

“Chẳng qua ngươi thiếu một chân đánh mạt chược thì có?” Đang cúi đầu đọc sách,Hứa Ý đảo cặp mắt trắng dã, mở miệng nói xoáy.

“Ha ha.” Lãnh Luyện sờ sờ mũi, cười khan vài tiếng, cũng không phủ nhận:“Thiếu một người nữa, làm sao bây giờ? Tìm ai thêm chân đây?”

Vừa nói vừa liếc mắt nhìn La Khởi một cái: “Không biết Hắc đại ca hôm nay córảnh không?”

“Hắc Vô Thường bận việc.” Dừng một chút, trong lòng khẽ rung động, bật thốtlên: “Chắc tam điện hạ sẽ rảnh rỗi.”

“Ơ? Tam đệ ngang ngạnh của ta?” Lãnh Luyện giật mình một chút, cố ý nhìn chằmchằm La Khởi, như là vô cùng kinh ngạc vì thấy y nhắc tới người nay.

La Khởi cũng không mở miệng giải thích, chẳng chút hoang mang nhìn lại, khóemiệng khẽ cười, thần sắc bình tĩnh.

Lãnh Luyện biết tính tình y, mắt thấy không thể dò xét được điều gì, liền dứtkhoát thôi, bản thân chạy vào phòng thi triển pháp thuật. Lát sau, quả nhiênhiện lên hình ảnh Lãnh Vũ đang ở thiên giới, Lãnh Luyện nói ba xạo kêu muốn rủhắn tới nhân gian chơi đùa.

Mặc dù Lãnh Vũ đáp ứng, nhưng tới xế chiều mới xuất hiện. Hơn nữa lần nàykhông chuẩn bị đoàn người hộ tống như mọi khi, chỉ dẫn theo một mình Nhược Vô.

La Khởi đang ngồi trên ghế salon cùng Hứa Ý đọc sách, thấy hắn đến, liền khôngtự chủ được mà ngẩng lên, cười tủm tỉm chào hỏi: “Tam điện hạ.”

Suốt ba tháng không gặp, nhưng lại không nói bốn chữ quen thuộc “lâu lắm khônggặp” kia, mà chỉ nhẹ nhàng mỉm cười.

Lãnh Vũ nghe xong cũng không lên tiếng, chỉ kinh ngạc đứng ở cửa. Mặc dù khuônmặt tái nhợt, nhưng trong mắt lại có luồng sáng nhẹ lưu chuyển. Sớm biết rằngy ở đây mới cố gắng tới, nhưng sao khi gặp, vẫn bị nụ cười đó làm thần hồnđiên đảo đây?

Lãnh Luyện thấy không khí không ổn lắm, vội vàng vỗ tay, rồi lôi kéo Lãnh Vũđến ghế salon, cười nói: “Nếu mọi người đã đến đông đủ, chúng ta cũng nhanhđánh mạt chược… à không, chuẩn bị ăn lẩu chứ.”

Dứt lời, Lãnh Luyện vô cùng phấn khởi vọt vào bếp, một trận binh binh bangbang vang lên, sau đó lại thấy hắn chạy ra: “Tương hải sản dùng hết rồi, ai đimua đi?”

Không đợi mọi người trả lời, ánh mặt Lãnh Luyện đã đảo qua, vươn tay chỉ vàoLãnh Vũ, nói: “Tam đệ, đệ đi đi.”

“Ta?” Lãnh Vũ ngẩn ngơ, lập tức kinh ngạc trừng to hai mắt. Hắn khó lắm mới códịp đến nhân giới, căn bản không biết cái gì gọi là tương hải sản, lại khôngbiết đi đâu để mua.

Nhíu mày, vừa định lắc đầu cự tuyệt, đã thấy Lãnh Luyện đẩy đẩy La Khởi, nói:“Tiểu Khởi, tam đệ của ta không biết đường, ngươi đi cùng đi.”

Nghe vậy, Lãnh Vũ chấn động toàn thân, vô thức nắm chặt tay, nhìn thẳng vào LaKhởi.

La Khởi cũng không nhìn hắn, chỉ chậm chạp đứng dậy, vẻ mặt đầy tự nhiên:“Được thôi.”

Vừa nói, y vừa đi về phía cửa, khẽ cười: “Điện hạ, chúng ta đi thôi.”

Nụ cười ôn nhu như nước, thái độ bình tĩnh đến cực điểm.

Ngược lại, Lãnh Vũ có chút ngơ ngác, sợ run một hồi lâu, mới phục hồi tinhthần, vội vàng đuổi theo La Khởi.

Hai người đi ra khỏi cửa, mà vẫn nghe thấy giọng nói của Lãnh Luyện vang lên:“Nhớ kỹ đến siêu thị trung tâm nhé, ở đó đang giảm giá.”

La Khởi nghe xong, không nhịn được mà lắc đầu cười yếu ớt, sau đó xoay ngườilại liếc Lãnh Vũ một cái: “Điện hạ thế này, ra ngoài không hợp lắm.”

Vừa nói vừa sử dụng phép thuật giúp Lãnh Vũ thay đổi bộ quần áo đơn giản gồmquần jean và áo sơ mi trắng. Kết quả trông khuôn mặt hắn càng tái nhợt hơn,thân thể cũng càng thêm đơn bạc yếu ớt.

Nhìn mái tóc dài tới eo, La Khởi trầm ngâm trong chốc lát, cuối cùng duỗi tay,định buộc tóc lại cho Lãnh Vũ.

Nhưng Lãnh Vũ lại như bị hoảng sợ quá độ, vội vàng tránh né, ngay sau đó liềnsử dụng phép thuật, trong nháy mắt, mái tóc dài đã ngắn cũn. Ba tháng nay,thân thể hắn ngày càng kém, trên đầu cũng xuất hiện thêm nhiều tóc bạc, hắntuyệt đối không thể để La Khởi nhìn thấy được.

La Khởi hoàn toàn không biết tâm tư của hắn, nhìn thấy tay mình đang duỗi ragiữa không trung. Vẻ mặt có chút cứng ngắc, nhưng lập tức đã khôi phục nhưthường, ôn hòa cười nói: “Bộ dáng bây giờ của điện hạ trông trẻ hơn rấtnhiều.”

Lãnh Vũ lập tức đỏ mặt, vội vàng tiến lên trước, nhẹ nhàng hừ: “Quần áo quáidị.”

La Khởi cười cười, cũng đi nhanh về phía trước.

Lãnh Vũ đuổi theo, không chớp mắt nhìn thẳng vào tấm lưng kia.

Mấy tháng nay hắn ốm nằm giường, mặc dù mấy lần muốn tới địa phủ, nhưng ngaycả khí lực bước ra cửa cũng không có. Hôm nay biết La Khởi đến nhân gian, phảimất bao công sức, mới miễn cưỡng rời khỏi thiên giới.

Giờ phút này có thể hành động bình thường, hoàn toàn là do linh lực của bảnthân.

Tuy là vậy, nhưng mỗi bước đi đều như đạp lên mũi đao, lúc nào cũng cảm thấythiên hỏa trong cơ thể đang bốc lên dữ dỗi.

… Đau đớn như vậy…

Nhưng vì được gặp La Khởi một lần, hắn mặc kệ không thèm để ý, hoàn toàn quêncơn đau thấu xương này, chỉ cố gắng đuổi theo người kia.

Bất tri bất giác, hai người đã tới ngã tư đường.

Lãnh Vũ hoảng hốt, ngay cả đèn xanh đèn đỏ cũng không nhìn, trực tiếp đi vềphía trước.

May mà La Khởi tay nhanh mắt lẹ, không chút nghĩ ngợi kéo hắn lại, nói: “Bâygiờ đang là đèn đỏ, khi nào chuyển sang xanh mới được đi, điện hạ không biếtsao?”

“Ta đâu thường tới nhân giới lêu lổng như ai kia.” Lãnh Vũ lạnh lùng trả lời,tầm mắt hạ xuống, nhìn thấy La Khởi đang nắm tay mình, bất giác thoáng giậtmình, mặt lại đỏ ửng lên.

Nhưng La Khởi như không phát hiện, nheo hai tròng mắt cười cười, thuận thế nắmchặt tay hắn, thừa dịp đèn xanh kéo hắn sang đường. Sau khi qua bên kia, mớira bến chờ xe bus.

Lúc này, Lãnh Vũ vẫn bị vây trong trạng thái thất thần.

Hắn cúi đầu, khuôn mặt mặc dù tái nhợt, nhưng hai mắt rõ ràng đang phát sángmà nhìn chằm chằm vào đôi tay đang nắm lấy nhau.

Tim đập thình thịch, ngay cả cảm giác đau đớn cháy gan kia cũng không thấy,thật kỳ quái.

La Khởi tuy biểu hiện ôn hòa ân cần, kỳ thật luôn cự tuyệt người khác từ ngàndặm, ghét nhất thân cận với ai. Bây giờ… sao lại cầm tay hắn?

Không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng Lãnh Vũ cảm thấy người kia hômnày cổ quái vô cùng, chỉ có điều, cụ thể ở đâu, hắn lại không nói nên lời.

Lãnh Vũ mơ mơ màng màng, cái gì cũng không rõ, thắng đến khi lên xe bus, mớiđột nhiên nhớ ra một việc: “Dùng phép thuật là tới thẳng siêu thị rồi, cần gìphải học con người chen chúc đi xe bus?”

“Nếu tới nhân giới, nên nhập gia tùy tục, cố gắng dùng phép thuật ít nhất cóthể.” La Khởi vẫn ôn nhu mỉm cười, cho dù đã ngồi vào ghế, nhưng vẫn nắm chặtlấy tay Lãnh Vũ.

Rõ ràng khác hẳn với lúc bình thường, nhưng trông y vẫn thản nhiên như trước,cứ như đây là việc thường làm đến quen thuộc.

Lãnh Vũ nghiêm mặt nói một câu “nhàm chán”, nhưng trong lòng không nhịn đượcầm thầm mong muốn đoạn đường này dài hơn một chút, tốt nhất là vĩnh viễn khôngdừng lại.

Dù là…

Dù là đoạn đường xóc nảy này, đủ để hành hạ hắn đến chết đi sống lại.

Xe vẫn lăn bánh, hai người cũng không nói lời nào.

La Khởi một tay đặt dưới cằm, cực kỳ nhàn nhã nhìn ra ngoài cửa sổ.

Y ngắm phong cảnh, Lãnh Vũ thì nhìn y.

Đôi mi cong dài, khóe mắt như mỉm cười, bạc môi mềm mại… Lãnh Vũ cố gắng khắcsâu hình ảnh trước mắt vào tim.

Bởi vì bây giờ không nhìn, sợ ngày sau sẽ không còn cơ hội nữa.

Thời gian này, Lãnh Vũ thường hôn mê bảy tám canh giờ. Hôm nay khổ cực chạytới nhân giới, lại cùng La Khởi ngồi xe bus, đã sớm mệt mỏi đến cực điểm.

Nhưng hắn cố gắng mở to hai mắt, gắt gao nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của La Khởi.

Lòng bàn tay truyền đến độ ấm cơ thể.

Lãnh Vũ dựa vào đó mà chống đỡ, liều mình cắn môi, tiếp tục nhìn, tiếp tụcngắm.

Được chút nào tốt chút đó, hắn cũng không nỡ nhắm mắt lại.

Mặc dù cố hết sức, cuối cùng Lãnh Vũ vẫn không chịu đựng được mà tựa vào vaiLa Khởi, chìm vào hôn mê. Cho dù đang ngủ, vẫn quật cường nhăn mi lại, tự cholà vẫn đang ngắm nhìn người yêu mến.

Kết quả chờ hắn tỉnh lại, sắc trời đã tối sầm, xe bus không một bóng người,chỉ còn lại bọn hắn.

“Chuyện gì vậy? Sao xe lại ngừng?” Lãnh Vũ mơ mơ màng màng, nhất thời có chútrun rẩy.

La Khởi trước sau vẫn cười dịu dàng, ôn nhu nói: “Đi vài vòng rồi, bây giờ đãhết giờ chạy.”

“Hả?” Lãnh Vũ nâng tay di di trán, có chút hoảng hốt: “Ta ngủ lâu thế sao?”

“Đúng vậy.” La Khởi gật đầu, cười tủm tỉm trả lời: “Lúc ngủ điện hạ vừa nói mớvừa nghiến răng, lại còn chảy đầy nước miếng vào áo ta nữa.”

Lãnh Vũ nghe vậy cả kinh, lập tức đỏ mặt tránh ra, nhưng lập tức tỉnh ngộ,trừng mắt hô: “Ngươi gạt ta!”

Khẩu khí mặc dù hung ác, nhưng bộ dáng lại cực kỳ đáng yêu.

La Khởi không khỏi cúi đầu cười ra tiếng.

Lãnh Vũ càng đỏ mặt hơn, một mặt bước nhanh xuống xe bus, một mặt hỏi: “Saokhông gọi ta?”

“Điện hạ mới khỏe, nghỉ ngơi nhiều tốt hơn.” La Khởi chậm rãi theo sau, nétmặt vẫn mang theo ý cười, nhưng thần sắc lại cực kỳ chăm chú.

Lãnh Vũ ngẩn ngơ, quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt sâu thẳm như nước của y,bỗng nhiên tim đập thình thịch, nhìn đến đui mù hai mắt.

La Khởi ấn trán hắn một cái, nói: “Lúc này không còn sớm nữa, chúng ta mau trởvề thôi.”

Vừa nói, vừa thuận thế nắm lấy tay Lãnh Vũ, đi nhanh về phía trước.

Một chuỗi động tác vô cùng thuần thục, cứ như đã làm cả trăm ngàn lần.

Lãnh Vũ bởi vậy lại thất thần.

Tầm mắt trong chốc lát rơi vào La Khởi, trong chốc lát lại rơi vào hai tayđang nắm lấy nhau, thậm chí hắn có chút hoài nghi…

Có phải mình vẫn đang trong mộng hay không?

Đi một lúc, La Khởi đột nhiên nói: “Nguy rồi, mải nói chuyện, tương hải sảncòn chưa mua.”

Lãnh Vũ lúc này mới hồi phục tinh thần, hỏi lại: “Làm sao bây giờ?”

“Đi ra siêu thị gần nhà mua, nếu không thúc thúc lại càu nhàu.”

Lời y nói vô cùng tùy tiện, nhưng Lãnh Vũ lại ngây ngẩn, kinh ngạc thốt lên:“Thúc thúc?! Ngươi gọi đại ca ta?”

“Có gì không ổn sao?” La Khởi vẫn cười cười.

“Rõ ràng trước kia ngươi… ngươi thích đại ca như vậy, làm sao đồng ý gọi thế?”

“Tam điện hạ cũng nói là trước kia, bây giờ đổi lại cũng không muộn. Huốngchi, người đó cũng không đồng lứa với ta.” Nghe cách nói này, xem ra y cũngthừa nhận Lãnh Luyện là tình nhân của cha y rồi.

Lãnh Vũ lại kinh ngạc đến cực điểm, lắp bắp hỏi: “Ngươi… ngươi không thích đạica nữa sao?”

Như vậy, như vậy có phải mình sẽ có một cơ hội tiến vào trái tim y đúng không?

Câu nói đằng sau, Lãnh Vũ không dám nói ra, chỉ cắn răng, ngón tay không ngừngrun rẩy.

Thanh âm nhẹ như muỗi kêu, căn bản La Khởi nghe không rõ: “Điện hạ vừa nóigì?”

Lãnh Vũ hít sâu một hơi, quay đầu hỏi: “Nếu đại ca của ta không cùng trang lứavới ngươi, vậy không phải ta cũng giống vậy sao?”

“Ai nha.” La Khởi nhìn, cố ý cười với hắn một cái: “Thì ra điện hạ cũng thíchta gọi là thúc thúc.”

Ngữ khí ôn nhu nhẹ nhàng, nhưng lại mang theo vài phần trêu chọc.

Lãnh Vũ tim đập thình thịch, huyết khí bùng lên mặt.

… Quả thực hận không thể hất tay người kia ra.

Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn không làm được, ngược lại còn nắm chặthơn.

Khuôn mặt vốn tái nhợt, cả đoạn đường cũng không biết đỏ lên bao lần. Giờ phútnày hai má nóng lên, ngay cả lòng bàn tay cũng chảy mồ hôi, cả người lânglâng, bỗng dưng buồn ngủ.

Ơ?!

Không phải mình vừa tỉnh lại sao, thế nào lại buồn ngủ nữa?

Lãnh Vũ chấn động toàn thân, rốt cục cảm thấy không ổn.

Từ ngực truyền tới cơn đau thấu xương, cổ họng còn cảm thấy vị máu, ý niệm đầutiên của hắn là phải cách xa La Khởi, tuyệt không cho y nhìn thấy bộ dáng củahắn lúc đó.

Lãnh Vũ nhắm mắt lại, thốt lên: “Nhược Vô…”

Dứt lời, cả người đã mềm mại té xuống.

La Khởi thất kinh, vội vàng ôm hắn vào lòng, không ngừng gọi: “Tam điện hạ?”

Vừa kêu vài tiếng, chỉ thấy ánh sáng lóe lên, thanh niên tóc đen áo đen xuấthiện, xông lên: “Điện hạ lại té xỉu? Thuộc hạ phải đưa ngài ấy về thiên giới…”

Vừa nói vừa vươn tay định ôm lấy Lãnh Vũ.

Nhưng La Khởi lại nắm chặt tay, thản nhiên liếc Nhược Vô một cái: “Đi về báocho cha ta một tiếng đã.”

Dứt lời, ngón tay bắn ra phép thuật, đảo mắt đã không thấy bóng dáng.

Nhược Vô ngẩn ngơ, không thể làm gì khác hơn đành làm phép đuổi theo, tronglòng lo sợ bất an.

Không biết có phải nhìn nhầm hay không, lúc nãy ánh mắt của diêm vương đạinhân nhìn mình sao đáng sợ vậy.

La Khởi ôm Lãnh Vũ về nhà, tìm một phòng đặt Lãnh Vũ nằm xuống, sau đó mới nóivới Lãnh Luyện. Ai cũng tưởng vết thương hắn mới khỏi, thân thể suy yếu, chonên cũng không lo lắng lắm.

Mà Lãnh Vũ hôn mê, lát sau cũng tỉnh lại.

Lần này là do đau đớn đánh tỉnh…

Hắn nhìn La Khởi đứng ở cạnh giường, theo thói quen mà si ngốc nhìn y. Nhưnglập tức cảm thấy khí huyết trong cơ thể bốc lên, cổ họng cảm thấy vị tanhtanh. Vì vậy cuống quýt xoay đầu, gọi: “Nhược Vô.”

“Điện hạ?” Ngoài cửa Nhược Vô vội vàng chạy vào.

Lãnh Vũ giãy giụa ngồi dậy, vươn tay kéo Nhược Vô, gian nan nói: “Nhanh lên…đưa ta về thiên giới…”

Giọng nói hắn khàn đặc, tầm mắt đã mơ hồ không thấy gì, ngay cả quay đầu nhìnngười kia cũng không còn khí lực. Mà Nhược Vô cũng không dám nhìn La Khởi, chỉđọc chú ngữ, bay nhanh về thiên giới.

Hết thảy phát sinh quá nhanh, chỉ lát sau, trong phòng chỉ còn lại một mình LaKhởi.

Ngay cả một câu cũng không kịp nói.

La Khởi lẳng lặng ngồi yên, cúi đầu nhìn tay phải, cười khẽ một tiếng.

Lúc Lãnh Luyện đẩy cửa vào, nhìn thấy bộ dáng lúc này của y, bất giác ngẩnngơ: “Tam đệ của ta đâu?”

“Về thiên giới rồi.” Giọng nói cực kỳ bình tĩnh.

Lãnh Luyện kinh ngạc hỏi: “Hả? Đi nhanh thế? Vậy lại chỉ còn ba người chúngta, làm sao đánh mạt chược đây…?”

Nói đến một nửa, Lãnh Luyện dừng lại, dùng sức nháy mắt.

Là mình hoa mắt sao?

Lúc nãy, trong nháy mắt, nét mặt La Khởi… trông vô cùng kinh khủng.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...