Hợp Đồng Bảo Vệ
Chết cha, quên mẹ nó mất rồi, không nhớ là đang kể đến đâu. À, nhớ rồi, đến đoạn Thìn bế Thụy Kha chạy ra đến cổng.
Cổng mở để đưa người ra ngoài đi cấp cứu, Mai Ngọc và Ánh Tuyết nhìn thấy Thìn bế chủ tịch trên tay thì chạy gần lại cổng lo lắng, không biết chủ tịch có bị làm sao mà trông như một cái giẻ rách trên tay Thìn.
– Anh Thìn, chủ tịch bị làm sao ạ?
– Chủ tịch ơi, chủ tịch ơi.
Ra đến ngoài cổng, Thụy Kha tỉnh hơn một chút, cô liếc nhìn lên khuôn mặt lo lắng của Thìn, kiềm chế cái phì cười, Thụy Kha phều phào:
– Tôi không sao đâu, bế tôi ra xe oto.
Vậy là Thìn lại hộc tốc bế chủ tịch ra băng ghế đằng sau chiếc Audi Q5 đỗ ở gần đấy, mọi người cũng hiếu kỳ nhưng không dám lại gần vì ánh mắt hết sức nghiêm nghị của Thìn.
Bế chủ tịch vào trong xe, Thìn đóng cửa lại hỏi dồn:
– Chủ tịch, chủ tịch, tỉnh lại đi. Kể lại cho tôi nghe bị làm sao. Ai làm hại chủ tịch để tôi tóm nó ra đây.
Thụy Kha thấy chỉ còn hai người trong xe, cô mở hẳn mắt ra, tay xoa xoa vào bụng, khuôn mặt nhăn nhó khó coi:
– Tôi không sao. Chỉ là ……. “ọc ọc ọc”
Thìn thấy chủ tịch xoa bụng mặt khổ sở giống kiểu vừa xảy thai, cậu chột dạ: “Quái, có thai à, từ bao giờ nhỉ, hôm nọ mình bắn ra ngoài cơ mà, quần lót vẫn còn nguyên, sao có thai được”. Sốt sắng Thìn hỏi:
– Chỉ là sao?
Thụy Kha ngoảnh mặt đi giận dỗi, nũng nịu như với người yêu:
– Có thế cũng hỏi, chỉ là ………….. đói ……….. Từ sáng đến giờ người ta đã ăn gì đâu. Đi mà cũng không thèm nói lấy 1 tiếng, biết ăn sáng ở đâu?
Thìn xuýt chút nữa thì ngất xỉu với bà chủ tịch của mình, à, hóa ra đói chứ không phải là bị làm sao. Nhưng bị bắt làm con tin là thật và việc mình giải cứu chủ tịch là có ích, Thụy Kha không thể dùng cả mấy trăm công nhân để bày ra màn kịch này. Nam nhi chuyện nhỏ bỏ qua, Thìn bấm cửa kính xe xuống nói với Mai Ngọc và Ánh Tuyết đang đứng ở ngoài cửa xe:
– Ánh Tuyết, đi mua cho anh 1 hộp sữa tươi không đường, một cái bánh mì đặc ruột không bơ.
Ánh Tuyết tưởng Thìn gọi với ra là để đưa chủ tịch đi cấp cứu chứ, chỉ đơn giản vậy thôi à, một lúc sau cô mới tin đó lạ sự thật, vội vàng chạy đi, đôi mông đít lắc lư làm cái váy mini juyp xuýt chút nữa thì rách toạc ra.
Mai Ngọc nhìn thấy anh Thìn ló mặt ra thì hỏi vội:
– “Anh Thìn, chủ tịch có bị làm sao không?”, vừa hỏi mà vừa nhìn vào anh cho thỏa nỗi lòng được tẹo nào hay tẹo ấy.
– Chủ tịch không sao, em yên tâm.
Nói xong Thìn kéo cửa kính lên, nổ máy bật điều hòa cho mát cả xe. Xong xuôi đâu đó anh mới ân cần:
– Chủ tịch chờ một chút, đồ ăn sắp về rồi. Mà tủ lạnh vẫn còn đồ ăn từ tối hôm qua, sao sáng nay chủ tịch không ăn?
– Có dặn gì đâu mà biết.
Thìn lại tiếp:
– Không ăn sáng ở nhà sao lúc đi làm không tạt vào quán phở mà ăn?
– Ai mà biết đường.
Hết nói nổi với bà chủ tịch này, đúng lúc đó thì có tiếng gõ vào cửa kính. Thìn kéo kính xuống rồi lấy bọc nilong đựng sữa và bánh mì vào cho chủ tịch.
– Chủ tịch ăn đi.
Thụy Kha nhìn thấy bánh mì và sữa như kiểu đang nứng nhìn thấy tinh. Cô như vồ lấy mà nhai ngấu nghiến bánh mì, miếng to quá nuốt không trôi làm Thìn phải cắm ống hút vào hộp sữa hộ cho. Nhìn Thụy Kha ăn mà như kiểu cả tuần nay không được ăn gì không bằng.
– Từ từ thôi không nghẹn.
– Kệ.
Thụy Kha đói là thật, nhưng lả người đi là giả.
Chưa đầy 3 phút sau thì toàn bộ đồ tiếp tế đã nằm trong cái bụng trắng ngần, phẳng lì làm cho rốn Thụy Kha đang lõm chuyển sang lồi. Xoa xoa cái bụng kiểu thỏa mãn, Thụy Kha ra lệnh:– Thìn lên ghế lái ngồi đi, gọi Mai Ngọc và Ánh Tuyết vào đây hộ tôi. Tôi có chuyện muốn bàn.
Thìn bước xuống xe, gặp ngay Ánh Tuyết và Mai Ngọc chầu chực ở cửa:
– Hai em vào ghế sau đi, chủ tịch có chuyện muốn nói.
Truyền lệnh xong, Thìn lên ghế lái ngồi hưởng mát điều hòa.
Mai Ngọc và Ánh Tuyết mỗi người một bên cửa chui vào trong, thấy chủ tịch giờ đây trở lại bình thường với khuôn mặt tươi tắn hẳn ra, chỉ có tóc là vẫn còn rối bời, rồi một cúc áo ở trên cùng chưa đậy lại, cả hai cùng phân vân trong đầu: “Hay là chủ tịch và anh Thìn vừa làm điều xằng bậy trong xe nhỉ?”. Thắc mắc trong đầu là vậy, cả hai khịt khịt cái mũi mới chết chứ, “không có mùi tình dục”, cuối cùng cả hai chốt: “Mình bậy quá đi”.
Thụy Kha ngồi giữa truyền đạt ý kiến:– Vừa rồi tôi đã chốt xong phương án mua lại công ty của ông Chiến, cũng nắm cơ bản được nguyên nhân khó khăn tài chính của họ, là do 3 đơn hàng gần nhất chưa được đối tác bên châu Âu thanh toán tiền, ngoài ra một phần cũng là do năng lực quản trị công ty yếu kém dẫn đến chất lượng sản phẩm không được tốt, năng xuất lao động không cao.
Mai Ngọc và Ánh Tuyết tròn mắt, một dấu hỏi to đùng lơ lửng trước mặt họ:
– “Chủ tịch bàn lúc nào ạ?”, tiếng Mai Ngọc.
Thụy Kha thì đã quá quen với những bất ngờ của cấp dưới về mình, cô thủng thẳng:
– Lúc bị nhốt chung phòng chứ còn lúc nào. Phương án mua lại cơ bản giống như Mai Ngọc đã báo cáo, tổng giá mua giảm 15%, trước mắt giữ lại toàn bộ công nhân và đội ngũ cán bộ phân xưởng, cán bộ văn phòng. Sau khi ta hoàn thành thủ tục mua lại thì sắp xếp lại sau.Ánh Tuyết thì theo thói quen ghi chép lời của chủ tịch vào sổ tay, Mai Ngọc nói đế vào như để tâng chủ tịch lên:
– Vậy mà những lần đàm phán trước ông Chiến kiên quyết không bớt một đồng nào. Thế tình hình bây giờ phải giải quyết như thế nào thưa chủ tịch?
Thụy Kha chốt:
– Là ông ta chưa bị dồn vào chân tường, với lại ông ta chưa nhận ra được sự quyết tâm của ta. Tổng tiền lương của nhà máy còn nợ công nhân là hơn 20 tỷ. Ngay bây giờ em vào thông báo cho toàn bộ công nhân với tư cách là Tổng giám đốc công ty Hưng Thịnh rằng chúng ta sẽ mua lại nhà máy và phát triển sản xuất. Công ty Hưng Thịnh ngay lập tức ứng trước 50% tiền lương còn nợ của toàn bộ công nhân. Phần lương còn lại sẽ được thanh toán sau khi công ty Hưng Thịnh hoàn thành thủ tục mua lại. Tiền ứng trước sẽ được coi như khoản đặt cọc. Sau khi ông Chiến được thả ra thì em ký luôn hợp đồng với ông ta.Một loạt thông tin ngay lập tức được Mai Ngọc ghi nhận:
– Vâng thưa chủ tịch.
Thấy đã xong, Thụy Kha muốn thời gian còn lại trong ngày là của riêng mình và tên vệ sĩ:
– Giờ Ánh Tuyết và Mai Ngọc ở lại giải quyết nốt công việc. Điện về cho phòng kế toán mang tiền mặt xuống, cử thêm 1 người nữa đi xe của Thìn về. Báo cho phòng dự án cử người xuống khảo sát tình trạng ở của công nhân trong toàn bộ các khu công nghiệp quanh đây. Tôi nhận thấy nhu cầu về nhà ở của công nhân ở đây rất cao. Chúng ta bước đầu nghiên cứu một dự án nhà ở xã hội thiết kế đặc thù cho công nhân, nếu tính khả thi cao sẽ cho triển khai ngay. Dự án vừa mang tính chất xã hội, cũng mang tính chất lợi nhuận nữa, tham khảo mấy mô hình chung cư dành cho công nhân trong Miền Nam. Xong việc thì hai em theo xe phòng kế toán về Hà Nội. Giờ tôi mệt rồi, phải về trước.Thụy Kha làm bộ làm tịch mệt mỏi.
Mai Ngọc lại thêm một lần nữa thán phục vị chủ tịch của mình, trong mọi tình huống, dù khó khăn phức tạp đến đâu, chủ tịch luôn tìm được giải pháp hoàn hảo, biến nguy thành cơ. Đầu óc doanh nhân nhạy bén, bất kỳ lúc nào cũng nảy sinh ra phương án kiếm tiền một cách rất tự nhiên, rất hợp lý.
Ánh Tuyết và Mai Ngọc ỉu xìu bước xuống xe. Vậy là vừa gặp anh Thìn có một tẹo lại phải chia xa rồi. Nhưng công việc và công việc.
Thụy Kha cũng bước xuống xe theo, cô leo lên ghế phụ ngồi cạnh Thìn:
– Về nhà thôi.
Thìn đã nghe lỏm được sự sắp xếp công việc của Thụy Kha nên không bất ngờ, con Wave huyền thoại của mình cũng được Thụy Kha bố trí người đưa về rồi, Thìn gảy cần số sang D, bật xi nhan, tăng ga phóng vụt đi.
—
