Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Hợp Đồng Bảo Vệ

Chương 55



Ông Chiến đáp lời Hùng:

– Tôi biết là anh chị em công nhân có bức xúc vì chuyện lương công ty trả chậm, nhưng chuyện này tôi đã thông báo đến tất cả mọi người, hiện tại công ty đang lâm vào tình trạng khó khăn, anh chị em phải bình tĩnh, kiên nhẫn để chúng tôi thu xếp tài chính. Sau đó tiền lương sẽ được thanh toán không thiếu một đồng.

Cả trăm người nhốn nháo như muốn ăn tươi nuốt sống ông Chiến. Mỗi người một câu, họ thi nhau nói như trút hết bức xúc trong người.

– Chuyện này chúng tôi nghe quá nhiều lần rồi.

– Chậm lương gì mà chậm những 4 tháng.

– Chúng tôi lấy gì mà ăn.

– Hứa hết lần này đến lần khác.

– Lương đã chậm rồi còn bắt làm thêm giờ.

– Nghỉ đẻ 4 tháng rút xuống còn 2, ai nuôi con nhỏ cho chúng tôi.

– .v.v.

Làm công nhân khổ lắm ai ơi, còng lưng, độc hại nhưng tiền lương nhận được nếu không biết giật gấu vá vai thì qua ngày 15 là đã hết. Đã thế lại liên tiếp làm thêm từ 6 đến 8 tiếng một ngày, không được ốm, không được đau, nhà không được có việc, sát ngày sinh mới được nghỉ, đứa trẻ còn đang đỏ hỏn vẫn phải quệt nước mắt đi làm mặc cho con gào khóc vì khát sữa mẹ. Rồi vài ba tháng lại chậm lương 1 lần, chậm lương là mọi thứ lại phải đi vay, đi mượn. Đủ thứ khổ đổ lên đầu công nhân.

Hỡi các vị lãnh đạo doanh nghiệp, các vị làm gì thì làm, lãi lờ thua lỗ thế nào nhưng xin các vị đừng bao giờ chậm lương của công nhân, họ đã khổ lắm rồi! Xin các vị hãy đừng để bữa ăn trưa của công nhân bị hụt đi vài miếng thịt. Xin các vị hãy để cho bà bầu được nghỉ trước khi sinh 1 tháng, rồi khi đứa trẻ được ít nhất 4 tháng có thể ăn sữa ngoài hãy bắt công nhân đi làm. Xin các vị hãy để công nhân làm thêm giờ theo nguyện vọng, theo sức khỏe của họ, họ cũng chỉ là con người bằng xương bằng thịt chứ không phải cái máy cắm điện vào là chạy! Xin các vị hãy yêu lấy công nhân như những đồng loại của mình. Họ đã khổ lắm rồi!.

Anh Hùng thấy công nhân mỗi người một lời rất ồn ào nên giơ tay để mọi người yên lặng, anh nói:

– Giám đốc hứa như vậy đã rất nhiều lần rồi. Anh em chúng tôi lương ba cọc ba đồng làm gì có tích lũy mà có thể chịu được đi làm đến 4 tháng không có lương. Tiền nhà, tiền ăn, tiền học cho con, tiền điện, tiền nước …. Chúng tôi có nợ được ngày nào đâu.

Tiền nhà không nộp chúng tôi bị chủ nhà đuổi; tiền học nộp chậm cô giáo gửi thư về tận nhà, nêu tên con trước lớp; tiền điện chậm nộp là bị cắt ngay, tiền nước cũng vậy; tiền đi chợ đong cân gạo mua mớ không có thì chúng tôi lấy đâu sức mà đi đến đây làm việc. Chúng tôi không thể chịu nổi thêm nữa. Nếu hôm nay công ty không thanh toán tiền lương cho chúng tôi, chúng tôi buộc phải giữ người.

Thụy Kha biết lúc này mình có thể nói được, bức xúc của công nhân đã được đẩy lên kịch kim, nhưng cô chưa nói, một kế hoạch khác nảy ra trong đầu cô, kế hoạch này lại không liên quan đến công nhân. Vì vậy cô mặc kệ.

Ông Chiến thấy nguy nên luống cuống:

– Các anh không được làm vậy, như thế là phạm pháp.

Nhưng bần cùng hóa sinh liều, các công nhân không cần biết, anh Hùng cũng dọa lại:

– Thế công ty chậm lương chúng tôi có phải là phạm pháp không? Cùng lắm thì tất cả cùng chết, nếu không thanh toán lương, chúng tôi sẽ đốt nhà máy, tất cả cùng chết luôn, sống khổ quá thì chết cũng được.

Vậy là đám công nhân bị kích động, có hai người đàn ông tóm tay ông Chiến và khoảng 20 người tranh nhau tóm tay Thụy Kha lôi vào bên trong. Ông Chiến với anh mắt ra ngoài như cầu khẩn với những thành viên còn lại của Ban giám đốc.

Thụy Kha bị bắt đi nhưng mọi việc giường như nằm trong kế hoạch của cô, cô không hoảng loạn mà ngược lại khá bình tĩnh giằng co để được ngoái đầu ra phía ngoài cổng, nói to để cho Mai Ngọc và Ánh Tuyết nghe thấy:

– Gọi cho Thìn.

Ánh Tuyết và Mai Ngọc ở ngoài thấy chủ tịch bị người ta bắt đi thì tim đập thình thịch, chưa bao giờ các cô rơi vào hoàn cảnh này, chỉ kịp nghe lệnh của chủ tịch là gọi cho anh Thìn mà thôi.Ánh Tuyết luống cuống móc điện thoại trong túi xách ra, lập bà lập bập mãi mới tìm được số của anh Thìn, Mai Ngọc đứng bên cạnh cũng run không kém.

Thìn đang lang thang ở khu vực nhà trọ mà cậu đã ở vài năm trước, trên chiếc Wave ngoài cái balo từ hồi xưa giờ còn có thêm một cây đàn như người bạn tâm tình. Sáng sớm nay, Thìn đã dậy trước rồi rời khỏi ngôi biệt thự mà cậu đã sống thời gian qua. Thìn cũng muốn trước khi đi nói với chủ tịch một tiếng, nhưng sợ mình đứng trước chủ tịch lại không có can đảm ra đi, chỉ sợ thêm một câu “anh – em” của Thụy Kha thôi là Thìn sẽ buông bỏ tất cả để ôm chặt Thụy Kha vào lòng, để rồi chỉ cần ở bên nhau vài tháng vài ngày thôi cũng được. Với lại hôm qua cũng có thể coi là lời chào rồi.

Đến công ty lấy chiếc xe Wave của mình, Thìn đi mà lòng bồn chồn đến lạ, cậu cũng nắm được lịch hôm nay chủ tịch sẽ đi Hưng Yên, bình thường chắc cũng không xảy ra chuyện gì đâu, chủ tịch là doanh nhân chứ không phải là trùm mafia đâu mà đi đâu cũng đánh cũng đấm được. Nghĩ vậy nhưng lòng bồn chồn lo lắng đến lạ.Thìn tạt vào lề được móc điện thoại ra vì có tín hiệu cuộc gọi đến, là số Ánh Tuyết, Thìn bấm nút nghe:

– Anh nghe đây Ánh Tuyết, anh không còn là vệ sĩ nữa, chủ tịch chưa báo cho em à.

Ở đầu dây bên kia, Ánh Tuyết hít một hơi thật sâu nhưng vẫn không nói cho ra ngọn ra ngành được.

– Anh Thìn, chủ tịch …… chủ tịch …..

Thấy Ánh Tuyết lắp bắp, biết là Thụy Kha gặp phải chuyện gì rồi, Thìn hối thúc:

– Ánh Tuyết, em phải thật bình tĩnh, nói anh nghe chuyện gì.

Thấy Ánh Tuyết thở hổn hển nói không nên hơi, Mai Ngọc ở bên cạnh cũng run lẩy bẩy nhưng giật lấy điện thoại của Ánh Tuyết:

– Anh Thìn, em Mai Ngọc đây. Chủ tịch bị bắt làm con tin rồi, anh đến đây ngay đi. Chúng em sợ lắm.

Thìn giật mình, y như rằng chủ tịch gặp chuyện. Thìn mặc dù lo lắng nhưng bình tĩnh ngay lập tức:– Hai em cứ ở ngoài nghe ngóng tình hình, anh đến đó ngay lập tức.

Nói rồi Thìn cúp máy, để khỏi vướng víu bản thân, Thìn gửi ba lô và cây đàn ở quán nước ven đường, bật định vị vị trí của Thụy Kha, sau khi xác định khoảng vị trí ở một khu công nghiệp ở Hưng yên, Thìn đút điện thoại vào túi áo rồi vít ga hết tốc lực phóng vụt đi.

1 tiếng đồng hồ sau, Thìn đã có mặt ở khu công nghiệp, lấy điện thoại ra để xác định vị trí chính xác của chủ tịch, không khó để anh biết nhà máy nằm ở đâu. Đỗ xe cách một đoạn, Thìn đã nhìn thấy Mai Ngọc và Ánh Tuyết đang như ngóng chờ mình. Vừa nhìn thấy Thìn, Mai Ngọc và Ánh Tuyết như vừa dẵm phải bãi cứt trâu nhìn thấy ao nước. Cả hai vừa gọi vừa chạy lại phía Thìn:

– Anh Thìn! Anh Thìn!

Thìn nói:

– Nói tóm tắt lại cho anh nghe tình hình.Hai chị em thi nhau kể chuyện cho Thìn nghe tình hình vừa rồi.

Thìn nghe xong thì kết luận:

– Hai em cứ ở đây đừng đi đâu cả. Một lát nữa chủ tịch sẽ ra.

Hai cô nàng còn đang ngáo ngơ thì Thìn đã lủi mất.

Không gây sự chú ý cho ai, Thìn lặng lẽ đi bộ vòng ra tít đằng sau, anh muốn tiếp cận nhà máy không phải ở cửa chính mà là ở khu vực khác.

Quả nhiên, nhà máy này mặc dù nằm trong khu công nghiệp nhưng sát một cánh đồng lúa của người dân địa phương, có tường gạch bao quanh cao khoảng 2m, trên tường còn là một hàng dây thép gai.

Thìn men theo bờ tường đến khu vực đằng sau nhà máy, anh đoán mọi người cơ bản là đang tập trung ở đằng trước. Nhảy nhẹ nhàng lên bám vào bờ tường, Thìn ngó đầu qua thấy không có ai, cậu leo hẳn lên tường, rồi khéo léo bước chân qua hàng thép gai, nhảy nhẹ nhàng như một con sóc xuống bên dưới. Rồi núp vào bên sườn một chiếc quạt thông gió rất lớn.Thìn rút điện thoại ra định vị lại một lần nữa vị trí chính xác của chủ tịch. Cách vị trí cậu đứng khoảng chừng 5 chục mét thôi.

Thìn dùng phương pháp di chuyển của đặc công, tránh gây tiếng động và lộ diện. Cuối cùng cũng vào được bên trong nhà máy. Trong xưởng sản xuất vắng lẳng, chỉ có một căn phòng nhỏ ở góc gần phía ngoài là có 1 người đứng ở cửa, Thìn đoán khả năng lớn là chủ tịch bị nhốt ở trong này.

Thìn trườn người bò xuống các máy may công nghiệp để tiếp cận.

Khi còn cách cửa phòng khoảng chừng 5 mét, Thìn đứng dậy trả vờ đang lấy mấy đôi giầy còn đang may dở, vừa làm vừa nói:

– Anh ơi, hay mình lấy giầy này về bán đi. Cũng được khối tiền.

Anh chàng đang đứng canh cửa còn chưa nhận ra người vừa nói là ai, thì rất nhanh chóng Thìn tiếp cận, một cú chặt tay vừa phải vào cổ làm anh ta đơ đơ rồi ngất lịm. Thìn lục ở túi quần đồng phục công nhân của anh ta thì lôi ra một chùm chìa khóa. Nhìn vào họng khóa ở cửa, Thìn lọc ra ba chiếc chìa gần giống rồi thử tra vào ổ chiếc đầu tiên.Không phải.

Đến chiếc thứ 2 vẫn không đúng.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...