Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Hợp Đồng Bảo Vệ

Chương 52



Thụy Kha lại thất thần vì sự quan tâm rất nhỏ của Thìn:

– Kệ em, có anh rồi em không bao giờ ngã. Hihihihihihihi. La là lá la.

Thìn biết Thụy Kha rất vui, cô mặc một chiếc chiếc quần bò côn, áo phông mỏng manh, tóc tết đuôi gà, chân đi đôi xép xỏ ngón. Thụy Kha như một cô gái đôi mươi lần đầu tiên hò hẹn với bạn trai. Mẹ Hà thấy con gái mình vậy thì cũng như hồi tưởng lại cái tuổi mười tám của mình:

– Trông kìa, đi xem phim thôi mà xem nó vui chưa kìa.

Thụy Kha quay sang nhìn mẹ:

– Mẹ chúng con đi đây ạ, ô, mẹ chưa rửa bát à?

– Xem phim xong về mà rửa.

Thụy Kha tiu nghỉu bám lấy cánh tay Thìn đi xuống tầng hầm để xe. Xuống đến nơi, Thụy Kha gần như gục đầu vào vai Thìn:

– Anh này, mình đi xe máy đi. Em thích đi xe máy hơn.

Thìn ngó lơ xem có bà Hà ở đây không, chỉ có hai đứa mà, đâu cần phải diễn đâu nhưng Thụy Kha vẫn xưng em và gọi mình là anh. Câu nói nhẹ nhàng, tình cảm của Thụy Kha làm trái tim của Thìn có chút tan chảy. Cậu buông lỏng bản thân mà nghĩ rằng, có lẽ là do Thụy Kha quen miệng mà thôi:

– Uh, anh cũng thích đi xe máy hơn.

Chiếc xe “brừm” nhả khói trắng phóng vụt ra khỏi nhà.

Xe đi trên đường phố Hà Nội, đường phố nhộn nhịp làm lòng người phơi phới. Thụy Kha thấy sao thành phố hôm nay lại đẹp đến vậy. Những biển hiệu quảng cáo trên đường với ánh điện lập lòe nhìn bắt mắt vô cùng. Những chiếc đèn giao thông lúc xanh lúc đỏ lúc vàng đến là vui mắt. Những tiếng còi xe mọi hôm nghe khó chịu vô cùng nay lại nghe như những tiếng nhạc vui tai đến lạ kỳ. Đúng là người vui cảnh vật cũng vui, người buồn thì cảnh có vui đâu bao giờ.

Không nhìn thấy Thụy Kha, nhưng Thìn có thể cảm nhận được sự vui mừng của chủ tịch ở đằng sau, có thể cảm nhận được nụ cười của chủ tịch, có thể cảm nhận được chủ tịch đang hạnh phúc, và có thể chủ tịch đang yêu. Lắc đầu một cái như để mình trở lại mặt đất, Thìn ngăn không cho cảm giác yêu đương như đang gào réo trong tâm hồn mình đòi chủ nhân chấp nhận. Hôm nay, Thìn mời chủ tịch đi xem phim không phải vì nội dung trong bức thư mà Mai Ngọc viết, cậu chỉ đơn giản rằng chủ tịch chưa đọc thư nên không thể biết vé xem phim này là dành cho cặp đôi. Mình không thể mời Mai Ngọc đi cùng vì như thế là nói dối cô ấy, cũng chẳng đi một mình vì trên đời này ít người làm vậy lắm, thế nên đành mời chủ tịch đi cũng là tăng thêm độ “thật” cho cái trò diễn của mình. Vậy thôi!.

Gửi xe ở bãi, Thìn đi sóng đôi với Thụy Kha như những cặp đôi yêu đương khác đang rắt nhau vào xem phim, trông Thụy Kha lúc này không còn là một bà chủ tịch kiêu kỳ nữa, cô bẽn lẽn đi bên bạn trai, nhìn bên ngoài không ai phát hiện ra được mối quan hệ thực sự của họ lúc này, trừ 1 người.

Mai Ngọc có mặt ở đây từ lúc 6h hơn cơ, đến giờ này cô vẫn chưa nhận được thông tin gì của anh Thìn, biết chắc chắn mình không phải là người trong lòng của anh ấy. Nhưng bản tính tò mò của phụ nữ mách bảo cô nên đến nơi xem tận mắt người trong lòng anh ấy là ai. Cô nấp vào một chỗ kín đáo gần lối vào rạp chiếu phim, cô đến đây và chờ với một hy vọng mong manh rằng, anh ấy không đến. Nhưng mọi thứ vụt tan khi cô nhìn thấy anh, và người đi cùng anh trong bộ đồ trẻ trung, thiếu nữ kia chẳng phải ai xa lạ, chính là người mà cô coi như đàn chị, chính là người mà cô coi như thần tượng, là mục tiêu phấn đấu cả đời của mình, chính là người mà đã mang lại cho cô tiền tài và vị trí như ngày hôm nay, chủ tịch Thụy Kha.

Vậy là câu trả lời không chắc chắn thời gian vừa qua đã có đáp án chính xác, người trong lòng của anh Thìn không phải mình, mà chính là chủ tịch. Nhìn điệu bộ của chủ tịch vui vẻ, ánh mắt rạng ngời đi sóng đôi như tình nhân bên cạnh anh như vậy cũng có thể khẳng định, chủ tịch cũng có tình cảm nhất định với anh ấy rồi. Mai Ngọc buồn bã đặt tay lên ngực mình để giảm bớt cảm giác rung rung. Đã mấy năm rồi kể từ ngày mối tình đầu ra đi, mới đây thôi con tim đã biết thổn thức lại vì những rung động từ người đàn ông phong trần, nam tính. Ấy vậy mà con tim ấy chưa kịp loạn nhịp, chưa kịp vấn vương đã phải nhận một sự thật phũ phàng. Nếu người đi cùng anh hôm nay không phải là chủ tịch, có lẽ cô cũng mạnh dạn bước ra mà đối mặt với anh, có lẽ cô sẽ mạnh dạn mà ngẩng cao đầu nghênh chiến với đối thủ. Nhưng người đó lại là chủ tịch.Bóng hai người đi khuất vào sâu bên trong, Mai Ngọc lặng lẽ rời rạp chiếu phim, bóng cô lẻ loi dưới ngọn đèn cao áp bên vệ đường, Mai Ngọc lê bước đi mà cô không chắc đường đó có về được nhà mình không?

Hơn 2 tiếng đồng hồ sau, mọi người ùa ra khỏi rạp chiếu phim, tiếng cười, tiếng nói, tiếng tranh luận của từng cặp đôi bàn tán về bộ phim. Chỉ có Thìn và Thụy Kha là lẳng lặng không nói câu gì, họ cùng nhau lững thững đi về phía nhà gửi xe.

Thìn sau khi xem xong bộ phim thì đã hiểu, không phải ngẫu nhiên mà Mai Ngọc chọn bộ phim này.

Thụy Kha thì đang nghĩ, “không biết hắn có đủ thông mình để hiểu ý nghĩa bộ phim này không nhỉ?”.

Cũng đã gần 10h đêm, đường phố bắt đầu thưa thớt dần, đang vi vu trên đường về nhà, Thụy Kha tựa đầu vào vai Thìn nói chuyện:– Thương Jack và Rose nhỉ?

Thìn thấy cằm mình nằng nặng, lại thấy lưng mình âm ấm, cậu nhớ lại những lần chở Trâm Anh trên chiếc Wave của mình cũng giống như lúc này đây, giống như hai kẻ đang yêu nhau đi chơi đêm:

– Vâng thưa chủ tịch.

Thụy Kha lắc lắc cái cằm mình vào vai Thìn như là để gãi ngứa:

– Mẹ vẫn còn ở đây, đừng gọi là chủ tịch. Anh có hiểu thông điệp của bộ phim không?

Thìn mãi một lúc mới nói:

– Không hiểu.

Thụy Kha lại bắt đầu thao thao giống mẹ:

– Đúng là đồ ngốc, để em giải thích cho nghe này. Dựa trên một câu chuyện có thật về một chiếc tàu bị chìm dưới đáy đại dương năm 1912, bộ phim nói lên nhiều câu chuyện nhân văn về tình người, về cách ứng xử của những người trên chuyến tàu định mệnh đó. Khi cái chết cận kề là lúc người ta mới thể hiện được mình thực sự là ai, là một quý ông hay chỉ là một kẻ tầm thường.Thìn gật gật gù gù như ngủ gật, Thụy Kha lại tiếp:

– Nhưng điểm nhấn của bộ phim lại là câu chuyện tình lãng mạn của Rose và Jack. Hai người ở hai thế giới khác nhau khi Rose là một tiểu thư đài các còn Jack chỉ là một anh chàng họa sĩ lang thang. Họ gặp nhau trên tàu và yêu nhau một cách rất tự nhiên, rất say đắm. Mặc dù Rose đi cùng với vị hôn phu quý tộc của mình nhưng khi gặp được tình yêu đích thực rồi thì bỏ qua tất cả để bùng cháy với tình yêu của cả đời mình. Anh thấy không? ……………….. tình yêu đích thực không phân biệt giầu nghèo, giai cấp, địa vị.

Thấy Thìn lặng im không nói gì, Thụy Kha đang thắc mắc là mình một thôi một hồi từ nãy đến giờ không biết có lọt vào tai tên vệ sĩ này được từ nào không, nhưng cô không bỏ cuộc, cô lại cọ mạnh cằm mình vào vai Thìn:– Nãy giờ em nói anh có nghe không đấy.

Đúng lúc đấy thì xe gần về tới cổng nhà, Thìn giảm ga một chút cho bớt tiếng ồn, cậu hơi ngoảnh lại một chút để nói với Thụy Kha:

– Thế nên Jack mới chết cóng.

Thụy Kha xuýt nữa thì ngã bổ ngửa ra đằng sau, đang lãng con nhà mạn thì cái tên này đúng là không thuộc giới văn nghệ sĩ.

Xe về đến nhà, Thụy Kha đi rửa bát với bao nhiêu suy nghĩ trong lòng, cô suy nghĩ vì một câu nói duy nhất của Thìn trên cả đoạn đường về, câu nói tưởng như cộc cằn, thô kệch nhưng khi bình tâm mà xét lại thì đó cũng chính là mối bận tâm của Thìn lúc này. “Anh ấy đang mặc cảm, anh ấy tự mình không thể vượt qua được định kiến trong xã hội phương Đông này”. Cọ mạnh vào cái bát, Thụy Kha đã hiểu thêm về con người Thìn một chút, chìa khóa để giải bài toán tình yêu này chính là cô, chứ không phải anh mới là người đang giữ.—

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...