Hợp Đồng Bảo Vệ
Thấy thính mình vừa thả cá đã ve vãn lại gần, Ánh Tuyết đánh liều đi sang bên chỗ Thìn, cô định thực hiện cái ước mơ mà hôm qua trong lúc cưỡi anh chàng người yêu cô nảy ra.
Ánh Tuyết bẽn lẽn:
– Anh Thìn.
Thìn giật mình hoảng sợ, cậu đang sợ Ánh Tuyết sang tra khảo cái chuyện mình nhìn lén quần lót của cô ta:
– Ủa, Ánh Tuyết, gọi anh có chuyện gì à. Thấy em đang mải mê làm việc cơ mà.
– Anh Thìn …….. em có thể ……….. mời anh đi uống ……….. café được không?
Cũng định mời anh Thìn đi uống trà sữa Tô Cô nhưng nghĩ lại phải lên tận Thái Nguyên nên đành chuyển sang mời café.
Thìn thở phào trong tâm, may quá không bị phát hiện:
– Café hả, OK, anh thích uống café lắm.
Ánh Tuyết mừng rỡ, cô chỉ thiếu nhẩy cẫng lên thôi:
– Anh đồng ý hả, vậy khi nào anh rảnh?
Vừa đưa Ánh Tuyết lên tít tận mây xanh mà làm cái roẹt Thìn kéo cô ấy xuống tận 18 tầng địa ngục:
– Cái này thì em hỏi chủ tịch đi.
Sự thật quả là phũ phàng, Ánh Tuyết chưa có đủ gan để mở miệng xin chủ tịch cho anh Thìn đi uống café với mình, cái ước mơ có nhà chung cư vẫn còn đang dang dở, không thể vì chuyện nứng lồn này phá đám được. Ánh Tuyết đành tiu nghỉu đi về bàn làm việc của mình, để lại Thìn có chút khó hiểu. Cuộc đời Ánh Tuyết thật là có nhiều lúc dở khóc dở cười như vậy, nguyên do cũng bởi cái tính mê trai của mình, cũng vài lần Ánh Tuyết cố gắng bỏ cái tật nhìn thấy trai đẹp là nứng lồn của mình nhưng không lần nào được, các cháu tuổi teen vẫn thường bảo “mê giai đầu thai mới hết”, đành đợi kiếp sau vậy.
Thìn không biết rằng, ở cái công ty này từ to đến bé đều sợ chủ tịch một niềm, đến nhìn thẳng vào mắt chủ tịch còn không dám nữa là há mồm xin đi chơi riêng với vệ sĩ của chủ tịch. Nếu là người khác thì còn có cơ hội, nhưng giờ thì xin thưa là không thể, Thụy Kha đã không muốn Thìn rời khỏi mình rồi.
—
Ăn cơm tối xong, Thìn vừa mon men xuống ghế sopha ngồi uống nước cùng hai mẹ con nhà Thụy Kha thì cô nàng chủ tịch đã đuổi khéo:
– Anh lên phòng đi, em muốn nói chuyện với mẹ. Mẹ con tâm sự tí.
Vậy là Thìn lại lủi thủi bám vào lan can cầu thang đi lên phòng Thụy Kha, cậu đang cảm thấy mình tủi thân vô bờ bến. Lúc người ta cần mình thì ngọt nhạt thế, lúc không cần thì coi mình như một đứa nô tì. Nghĩ đến thân mình lúc này, Thìn lại thấy đồng cảm với cái ông tác giả truyện HĐBV mà cậu đang theo dõi, kể cũng tội ông ấy cơ, thứ 3 và thứ 6 hàng tuần thì nhà ông ấy đông người đến chơi lắm, nào là lót gạch, nào là ngay ngắn xếp hàng, nào là bóc tem, ấy vậy nhưng vào những ngày khác thì chẳng một mống nào đến hỏi thăm, nghĩ mà tội ghê cơ.
Thấy Thìn đã đi lên trên phòng, Thụy Kha nũng nịu mẹ, cô nằm ngả trên ghế sopha, gối đầu lên đùi mẹ. Bà Hà xoa đầu con gái, bà nhắc lại chuyện đêm qua:
– Hôm qua cũng ghê phết nhỉ?
Thụy Kha tủm tỉm cười vì biết mình đã đóng đạt vai diễn, cô dụi dụi đầu vào bụng mẹ:
– Mẹ này, con đang ngượng chết đây này.
– Sướng không con?
Thụy Kha gật đầu nhẹ vào bụng mẹ. Cô và mẹ vẫn như đôi bạn thân với nhau từ lúc Thụy Kha mới bắt đầu dậy thì cơ, có gì mẹ con cũng chia sẻ với nhau. Mẹ nói tiếp:
– Vợ chồng ăn đời ở kiếp với nhau, có yêu nhau đến mấy mà chuyện gối chăn không ưng ý cũng sẽ làm cho hạnh phúc không trọn vẹn. Như bố với mẹ đây này, bố mẹ yêu nhau thì đã đành rồi, nhưng quan trọng hơn cả là bố mẹ rất hòa hợp với nhau trong chuyện tình dục.
Chuyện này Thụy Kha nghe mẹ kể không phải là lần đầu, bố mẹ rất hạnh phúc khi ở bên nhau, điều đó được thể hiện cho cả người bên ngoài thấy, Thụy Kha là con đương nhiên biết cả, cô ngẩng mặt lên hỏi mẹ:– Bố mẹ vẫn “ấy ấy” đều chứ?
Bà Hà cười cười:
– Cha bố nhà cô, tụi trẻ bọn cô chắc gì bằng chúng tôi. Mới hôm qua còn “ấy” một cái mới ngủ được đây này.
Thụy Kha quá đỗi ngạc nhiên:
– Hôm qua? Hôm qua mẹ ở đây, bố ở Mĩ cơ mà?
Bà Hà ngượng ngùng ghé sát tai con nói nhỏ như sợ Thìn đang rình trên gác:
– Chát sex, thủ dâm.
Thụy Kha cười hihihihihihii một tràng dài, cô thật là ngưỡng mộ bố mẹ.
Bà Hà chợt nhớ ra hai chuyện quan trọng, bà xoa xoa vào má con gái rồi nói:
– À này, tôi là tôi chưa tin lắm chuyện cô với bạn giai đâu nhé.
Thụy Kha biết ngay mà, cô lờ mờ đoán chuyện này có tác động của ông bô:
– Trời mẹ, thế còn không tin thì giờ phải làm như thế nào. Chẳng lẽ con phải cho mẹ nhìn thấy bọn con đang …… “ấy ấy” à?
– Đúng.
Thụy Kha xuýt nữa thì ngã xuống đất, chuyện hôm qua làm đã là kinh khủng lắm rồi, cô không thể nghĩ ra cách gì hơn cách đó nữa.– Mẹ …. con không thích như vậy đâu. Con không thích ai nhìn thấy của ….. anh ấy.
Biết là không thể một câu mà bắt Thụy Kha làm được việc này, bà Hà bắt đầu gắp lửa bỏ tay người:
– Thế thì con đi mà giải thích với bố con ấy. Ông ấy không tin con đâu.
Giời ạ, biết giải thích với bố thế nào cho phải đây. Chẳng lẽ lại bảo là “bố ơi con để anh Thìn địt con thật chứ không phải là giả đâu à?”. Thụy Kha mè nheo:
– Mẹ …… mẹ bảo bố hộ con.
– Chịu, hôm qua mẹ bảo rồi nhưng ông ấy không nghe, mà tính bố, con biết rồi đấy, yêu thương mẹ con mình nhưng đừng làm trái lời ông ấy. Ông ấy mà không tin con là ông ấy rút vốn về, bảo luôn cả các cổ đông của công ty con rút vốn, con chắc chắn phải trở về Mĩ.
Đành bó tay trong trường hợp này, Thụy Kha đành nước dâng đến đâu thuyền nổi đến đấy vậy:– Thế con phải làm như thế nào?
– Tối nay hé cửa ra. Tôi phải nhìn tận mắt mới tin.
Bà Hà giấu nhẹm chuyện ông Dương bày mưu là bảo con chùm chăn làm chuyện ấy. Bà muốn kệ con gái có nghĩ ra được điều đó hay không thì tùy, các cụ nói may hơn khôn, biết đâu đấy bà lại được chiêm ngưỡng buồi ông con rể, hai ngày nay để ý thấy u u cục cục ra phết, mồm con Thụy Kha cũng không phải dạng chúm chím gì cho cam, ấy vậy mà nó còn kêu không vừa mồm, không biết thực hư ra làm sao. Nghĩ đến đây bà thấy bướm mình hơi tỉn tỉn ra chút nước.
Nghe mẹ nói vậy thì Thụy Kha đang đắm chìm vận dụng sự thông minh của mình để tìm ra đối sách, mẹ nhìn tận mắt thì không có chuyện làm tình bằng mồm theo kiểu lồng tiếng phim sex rồi, hai người phải làm tình thật. Nếu chuyện này mà xảy ra, thực tâm mà nói Thụy Kha cũng không có phân vân quá nhiều, phần thứ nhất là mình cũng manh nha có tình cảm với Thìn, mặc dù chưa hẳn là tình yêu nhưng cũng gọi là có tí chút. Thứ nữa là mình cũng không có ràng buộc gì, cùng lắm thì đơn giản coi như là “cuộc tình một phát” mà thôi. Nhưng quan trọng nhất vẫn là Thìn, không biết hắn ta có chấp nhận làm chuyện đó không thôi. Đành để bàn bạc với Thìn xem thế nào, biết đâu trong những kỹ năng hắn được đào tạo có kỹ năng thoát hiểm.Thụy Kha đành chiều mẹ:
– Vâng, tối nay 11h mẹ qua phòng con. Nhưng chỉ nhìn một tí thôi nhé. Con không thích ai nhìn khi đang làm chuyện ấy đâu.
Nghe Thụy Kha chấp nhận thì bà Hà lại thêm phần khẳng định cái uy của chồng mình trong nhà:
– Biết rồi, gớm, cứ làm như là tôi báu lắm cái của nợ của bạn trai cô không bằng.
Thụy Kha bĩu môi:
– Ai mà biết.
Thấy đã xong việc của con, giờ đến việc của mình, bà Hà đổi chiều cảm thấy mình ngượng ngùng, từng này tuổi đầu rồi còn phải làm cái việc này. Cũng may là Thụy Kha và mẹ thân nhau không thì chắc chả dám:
– Thụy Kha này, có việc …. này …….. mẹ muốn nhờ ………. con tí.
Thấy mẹ thay đổi thái độ, thấy mẹ ấp úng, cô đang nghĩ xấu cho mẹ: “hay là mẹ muốn Thìn của mình?”. Cô dập tắt ngay ý tưởng này từ trong trứng nước:– Mẹ ấp úng vậy con nghi lắm, có phải mẹ muốn mượn bạn trai con để thay thế bố không? Con không đồng ý đâu. Không bao giờ.
Bà Hà há hốc mồm, điều này bà chưa từng nghĩ tới, mà con nó lại nghĩ hộ mình, kể cũng hay à nha, thịt giai trẻ chắc phải thơm hơn thịt trai già nhà mình. Bướm bà Hà lại tỉn ra thêm một chút nước:
– Vớ vấn, nghĩ linh tinh. Mẹ chưa bao giờ có ý định phản bội bố. Chuyện khác.
Thụy Kha thở phào, đến cô còn chưa được hưởng thì đừng nói người khác được sơ múi, kể cả người đó có là mẹ đẻ đi chăng nữa:
– Vậy mà con cứ tưởng ………….. Chuyện gì hả mẹ?
