Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Hợp Đồng Bảo Vệ

Chương 38



Việc niêm yết trên sàn chứng khoán là chiến lược đã được hội đồng quản trị công ty thông qua, cũng là để Hưng Thịnh trở thành một công ty đại chúng, tăng nguồn lực để thực hiện các mục tiêu kinh doanh chiến lược sau này. Việc một công ty trở thành công ty đại chúng lợi thì có lợi rất nhiều, nhưng cũng tiềm ẩn không ít rủi ro, cái sợ lớn nhất chính là mất quyền kiểm soát công ty lúc nào không hay. Thụy Kha thực sự rất cẩn trọng trong việc này, cô nói với Mai Ngọc:

– Mọi việc em cố gắng hoàn thành tiến độ, trong kinh doanh thì thời gian đôi khi còn quý hơn tiền bạc. Sau khi công ty niêm yết, em đăng ký chào bán 10% cổ phần của tôi ra thị trường sơ cấp. Em cũng hỏi các cô chú trong hội đồng quản trị về lượng cổ phần muốn bán ra thị trường. Cũng cần có kế hoạch sử dụng nguồn vốn từ thị trường chứng khoán đổ về.

Cái này thì Mai Ngọc có chút lưỡng lự:

– Thưa chủ tịch, nếu chủ tịch bán ra 10%, như vậy cổ phần còn lại chỉ chiếm 39%, em sợ …..

Nhưng việc này đã được Thụy Kha tính toán từ trước:

– Em không cần lo lắng, chúng ta niêm yết là phải chào bán cổ phần, đó là điều bắt buộc. Trước tiên bán ra đã rồi căn cứ tình hình cụ thể sẽ tiến hành mua lại sau. Em cần thành lập riêng một bộ phận chuyên trách nghiên cứu thị trường chứng khoán, phòng ngừa những rủi ro sau này, tất cả thông tin về giao dịch cổ phần của chúng ta, của các công ty đối thủ phải được cập nhật. Rất có thể các đối thủ sẽ dựa vào thị trường chứng khoán để thôn tính Hưng Thịnh.

Mai Ngọc gật đầu:

– Vâng thưa chủ tịch. Còn về chiến lược M&A, như em đã báo cáo sơ bộ, chúng ta đang hoàn thiện những bước cuối cùng trước khi tiến hành mua lại nhà máy sản xuất giầy da ở Hưng Yên.

Về việc này, Thụy Kha có ý kiến như sau:

– Mục tiêu chúng ta mua lại nhà máy này là để khôi phục và tăng công xuất sản xuất, tạo công ăn việc làm ổn định cho khoảng 2.000 công nhân. Tôi đã nói chuyện sơ qua với các cô chú trong hội đồng quản trị, các cô chú rất ủng hộ, họ còn sẵn sàng làm đầu mối với các bạn hàng bên Mỹ và châu Âu cho công ty. Tôi tin là các đơn hàng sẽ được lấp đầy ngay khi chúng ta mua bán thành công.

– Vâng thưa chủ tịch, nhưng em vẫn còn một chút băn khoăn về thương vụ này.

Thụy Kha cần là cần ở Mai Ngọc những tư duy như thế:

– Chuyện gì?

– Căn cứ vào các báo cáo, em chưa thể biết chính xác nhà máy đó làm ăn thua lỗ dẫn tới phải bán là do đâu. Lý do yếu kém trong quản trị, thiếu vốn đầu tư máy móc, mở rộng sản xuất rất chung chung, không cụ thể. Trong khi đơn hàng gia công thì không phải là không có.

Về việc này thì đúng là Mai Ngọc có lý, bản chất của vấn đề mình phải hiểu cho tận tường minh. Thụy Kha chốt:

– Để hiểu kỹ hơn, em sắp xếp lịch đi. Tuần sau tôi và em sẽ xuống tận nơi khảo sát tình hình. Nhớ không được thông báo trước, chúng ta đi bất ngờ.

– Vâng ạ.

Rồi hai người ngồi bàn bạc thêm nhiều công việc khác, từ những dự án cho đến vấn đề quản trị công ty. Đến gần trưa cuộc nói chuyện mới kết thúc. Mai Ngọc ra về, khi chỉ còn một mình Thụy Kha và Ánh Tuyết, Thụy Kha hỏi:

– Ánh Tuyết, đồ chị nhờ em mua đã có chưa?

Ánh Tuyết gấp quyển sổ ghi chép lại và thưa:

– Chủ tịch, đã có rồi ạ.

– Tốt, em trực tiếp chuyển đến nhà chị luôn vào đầu giờ chiều nay, mang lên phòng chị để nhé. Đây, chìa khóa đây.

– Vâng.

Xong xuôi, Ánh Tuyết đi ra ngoài thì Thụy Kha cũng lục tục đứng dậy chuẩn bị đi ăn cơm trưa, cô và Thìn thường hay chọn một quán café nào đó ăn uống nhẹ nhàng. Mà nói mới nhớ, từ sáng đến giờ mải việc chửa nhìn thấy mặt mũi tên vệ sĩ đâu. Chắc là đang ngồi ngoài cửa thôi nhưng không được nhìn thấy mặt làm Thụy Kha có chút gì đó khó hiểu trong lòng. Định bấm cái vòng bạc giả một phát nhưng sợ hắn sẽ đạp cửa xông vào nên thôi. Cô đành tiến về phía bàn làm việc, bấm bộ đàm của mình cho Thìn:– Cậu có đấy không?

Không có tiếng thưa. Thụy Kha bấm gọi lại nhát nữa:

– Alo, đi đâu rồi. Alo alo alo.

Một vài giây sau mới có tiếng thưa lại:

– Tôi đây, có chuyện gì thưa chủ tịch.

Thụy Kha như hờn như mát:

– Đi đâu mà tôi gọi không được?

– Báo cáo chủ tịch, tôi đi vệ sinh.

Thụy Kha tủm tỉm ở bên trong phòng, (đọc truyện tại Truyện.V.K.L.com) gớm có ở trong mới ở ngoài thôi mà bầy đặt bộ đàm, cứ làm như hai người ở hai bên bờ Thái Bình Dương không bằng.

Nói đến biển Thái Bình Dương, là một trong bốn biển lớn nhất quả đất này, trên biển có rất nhiều, rất nhiều những hòn đảo, có hòn đảo lớn đến nỗi làm thành một quốc gia cơ mà. À mà nói tới bên kia bờ Thái Bình Dương thì phải nói đến bà Hà và ông Lều Văn Dương, tên Mỹ là David Dương, bố mẹ của Thụy Kha. Lúc Thìn bế Thụy Kha, à nhầm, theo Thụy Kha đi ăn cơm trưa như đoạn tả vừa rồi thì ở Mỹ đang là giữa đêm.Ông Dương ngẩng lên khỏi lồn vợ, mặt ông còn lóng bóng những giọt nước dâm của bà Hà:

– Mình ơi, mai mình về Việt Nam 1 tháng thì anh phải làm sao? Anh sẽ nhớ mình lắm.

Bà Hà đang nhắm mắt thưởng thức những sướng khoái từ cái lưỡi ma thuật của chồng, nghe chồng hỏi bà cũng có chút buồn rầu. Thỉnh thoảng cũng phải xa chồng lúc ông Dương đi công tác nhưng lần này có lẽ là dài nhất, bà dự định đi 1 tháng.

Thấy chồng ngừng liếm lồn, bà Hà đưa tay xuống cầm đầu chồng dịt vào lồn mình:

– Nữa đi mình ơi, em đang sướng lồn lắm đây này. Em đi em cũng sẽ nhớ mình lắm. Em sẽ nhớ buồi mình, nhớ những lúc mình liếm lồn em.

Ông Dương lại thè lưỡi ra chọc vào cái lỗ lồn thân yêu của vợ, nước lồn bà Hà không ngừng tuôn ra làm mặt ông giờ giống như vừa dùng tay vỗ nước vào. Ông cố ngẩng lên khẩu dâm cùng vợ:– “Nhớ gì nữa nào?”, nói xong ông lại như con ong thợ tiếp tục liếm lồn, liếm cả cái lỗ đít nhăn nhăn của bà Hà.

Bà Hà sướng vô cùng, bà tự mình xoa thành vòng tròn trên vú:

– Em nhớ những lúc mình địt em, em nhớ tinh trùng của mình. Em không biết có chịu nổi nữa không?

Ông Dương thôi không liếm lồn vợ nữa, ông thèm được bà mút buồi. Ông xoay người lại nằm theo tư thế 69, đầu buồi ông ve vẩy ở miệng bà Hà, trước khi trở lại với cái lồn, ông nói:

– Mình phải gọi về cho anh nhé, vợ chồng mình nhìn nhau thủ dâm, giống hồi anh đi châu Âu ấy.

Bà Hà sau một hồi mút cái đầu khấc đỏ tía của chồng thì buông ra:

– Nỡm à, nhớ bọn trẻ biết được thì có mà chết ngượng.

– Kệ chúng nó, ừ đúng rồi, liếm bi cho anh đi mình.

Bà Hà há hết cỡ mồm để cả cái bìu giái chồng chui vào trong miệng, bà nhai nhai, cảm giác một vật bầy hầy ở trong miệng, lại có hai hòn bi chứ chạy lung tung bên này bên kia làm bà thích thích.Cứ thế hai vợ chồng bú liếm nhau như không có điểm dừng, như không biết chán.

Kết thúc khoảng thời gian mơn trớn là đến việc chính, ông Dương muốn địt bà Hà lắm rồi, ông sợ để bà mút lâu mình sẽ ra mất. Nghệ thuật mút buồi của bà Hà phải nói là thượng thừa, lần nào cũng như lần nào đều làm ông ngất ngây.

– Mình ơi, hôm nay mình cho anh địt vào đít nhé. Mai mình đi rồi, anh muốn địt vào đít mình.

Bà Hà lồm cồm bò dậy, bà chổng cái mông trắng tinh, vẫn còn rất săn chắc, không nhìn thấy một nếp gấp nào:

– Vâng, mình địt vào đít em đi. Hôm nay đít em cũng thèm địt.

Khi ông Dương cạ cạ đầu buồi mình vào lỗ đít bà Hà, chuẩn bị làm động tác chọc vào thì bà Hà giẫy nảy:

– Mình chọc vào lồn em cái cho nó trơn buồi đã.

Cũng không phải là lần đầu tiên chơi vợ vào đít, nhưng do lần này đang sung quá nên ông quên mất. Ông cọ quẹt vào lồn vợ vài cái rồi ấn buồi mình ngập trong lồn vợ. Y như rằng, buồi ông như vừa được nhúng vào một cốc xà phòng, ướt đẫm và còn có bọt li ti ở trên thân buồi.Sau đó ông di di đầu buồi vào lỗ đít để cho mấy giọt nước vừa lấy bên dưới làm ướt lỗ đít. Rồi thì ông hẩy mông từ từ làm cho buồi chầm chậm đi vào bên trong lỗ đít.

Bà Hà cảm nhận được sự co thắt lỗ hậu môn, cảm giác lúc này chỉ là sự căng ních, chèn ép, chưa có cảm giác sướng. Bà nhăn mặt cấu vào đầu ti một cái để chia sẻ nỗi đau:

– Từ từ … thôi ….. mình ơi…….

Ông Dương bám hai tay vào đôi bờ mông căng mọng của vợ. Địt vào lỗ đít nói về sướng thì không hơn địt ở lồn là bao, nhưng hơn ở một cái chính là cảm giác chặt chẽ, cảm giác giống như mình đang địt vào âm đạo của một thiếu nữ vừa mới dậy thì, còn trinh trắng.

Sau khi đầu khất vượt qua cơ vòng lỗ hậu, người ta nói “đầu xuôi thì đuôi lọt” chắc không phải từ hoàn cảnh này mà ra nhưng chắc là cũng gần gần như vậy. Ông Dương đẩy mạnh hơn một chút để buồi mình chui hẳn vào trong đít vợ đến khi gốc dương vật chạm hẳn vào mông mới dừng lại, hòn dái của ông lủng lẳng đập vào lồn vợ.Bà sau khi qua cơn đau của lần xâm nhập thì bình thường trở lại, khó khăn nhất đã vượt qua, giờ thì bắt đầu sướng.

– Uiiiiiiii, vào rồi mình ơi, em hết đau rồi. Mình để im một lúc để đít em quen đã.

Ông Dương biết cách chơi đít để vợ không đau, ông im để cho ruột già có thời gian giãn nở quen với hình dạng mới.

Cảm giác dương vật ở trong lỗ đít nó sẽ như thế nào nhỉ? Bà Hà cho ông Dương phá trinh lỗ đít cũng chỉ cách đây mấy năm. Hồi đó bà nghĩ, chồng mình quanh năm ngày tháng ở bên cạnh mình, thủy chung son sắt. Quanh năm chỉ có cái lỗ lồn và lỗ mồm của mình là ăn buồi của chồng, sợ chồng chán sẽ sinh hư, bà nghĩ đến tìm cho chồng thêm một lỗ nữa. Và không khó để bà nghĩ ra chính là lỗ đít. Ngày ông phá trinh lỗ đít bà đến chảy máu phải đi bệnh viện bà sẽ nhớ mãi. Nhưng đấy là lần đầu, từ lần thứ hai trở đi mọi thứ trở nên dễ dàng hơn nhiều, và sau độ chục lần thì cảm giác sướng đã đến với bà, lỗ đít đã quen ăn nên lâu lâu không được chơi lại đâm ra thèm thèm.Thấy im một lúc đã đủ, ông Dương bắt đầu nhẹ nhè thụt ra thụt vào lỗ đít vợ, sau đó tăng dần tốc độ. Ông rút buồi ra đến đầu khấc là ấn lại vào luôn. Bà Hà thò tay xuống móc thêm một chút vào đầu lồn để cảm giác sướng được nhân đôi.

Ông Dương phấn khích địt:

– Đít mình khít quá, địt sướng lắm. Mình ơi….

Bà Hà cũng sướng chứ bộ, bằng chứng là lồn bà lại thêm nước đang nhỏ giọt xuống đệm:

– Em cũng thích mình ạ. Mình địt mạnh lên, em hết đau rồi. Địt mạnh vào đít cho em sướng đi mình.

– “Bạch bạch bạch”, ông Dương tăng tốc địt, bụng ông va chạm vào đôi mông đít vợ phát ra những tiếng kêu vang vọng khắp căn phòng.

– Mông đít mình đẹp lắm, anh bóp sướng tay lắm.

– Vâng, mình bóp đi. Cái gì của em cũng là của mình hết. Đít em, vú em, lồn em là để phục vụ mình mà. Ôiiiiii em sướng quá mình ơi.Hết chổng mông, bà Hà lại khuỵu chân xuống nằm sấp vào đệm, ông Dương hạ mình theo, buồi vẫn ra vào thun thút trong lỗ đít. Ở tư thế nằm này, lỗ đít co lại nhỏ hơn so với tư thế chổng mông. Ông Dương sợ nhất kiểu này, bởi lỗ đít co như thắt buồi lại làm ông sướng lắm.

Dập nhanh vài cái nữa để tận hưởng nốt cảm giác địt đít vì cơn buồn xuất tinh đến khi đổi tư thế:

– Anh ra mình ơi, đít mình bóp buồi anh chặt quá.

Bà Hà hơi dổm mông lên để cho buồi vào sâu hơn tí nữa:

– Vâng, mình xuất tinh vào đít em luôn đi. Cho em thuốc nhuận tràng đi mình.

– “AAAAAA”, ông Dương không kìm nén thêm được nửa, ông giật giật rồi co xiết cơ háng và xuất những dòng tinh trùng nóng hổi vừa thổi vừa ăn vào sâu trong tận ruột già của bà Hà.

Tinh ra đến đâu bà Hà cảm nhận đến đó, chưa được thăng hoa cực khoái giống địt lồn, nhưng cái sướng này cũng có mầu sắc riêng khác biệt của nó. Cảm giác hoang dại như loài động vật, cảm giác ấm nóng trong ruột, cảm giác như có người rút ruột nó cũng sướng lắm chứ.Xuất tinh xong, ông Dương vẫn để buồi trong lồn, ông biết tự nó khi mềm lại sẽ tuột ra khỏi đít thôi, ông nằm đè lên lưng vợ. Ông hôn một nụ hôn nồng nàn vào gáy vợ, rồi ông thủ thỉ:

– Anh yêu mình lắm. Cảm ơn mình.

Nhưng lời có cánh ngọt ngào luôn luôn có tác dụng khôn cùng, nhất là đối với phụ nữ, người ta nói “đàn ông yêu bằng mắt, đàn bà yêu bằng tai” quả không sai. Bà Hà hạnh phúc vì những lời nói yêu thương của ông, theo trí nhớ của bà, từ lúc hai người lấy nhau đến giờ, chưa ngày nào là bà không được nghe ông nói : “anh yêu mình”, với bà thế là quá đủ cho một cuộc sống vợ chồng hạnh phúc, những thứ vật chất tầm thường chỉ là thứ yếu mà thôi. Có ăn cơm với muối hết ngày này sang tháng nọ với ông bà cũng cam lòng.

Buồi tuột ra khỏi lồn cũng là lúc ông Dương nằm ngửa ra, vợ giục:– Mình đi vào rửa ráy đi, em không mút đâu, địt vào đấy bẩn lắm.

Thói quen mỗi lần chồng xuất tinh xong đều được bà Hà rửa sạch bằng nước bọt đã được duy trì bao nhiêu năm nay, bà chiều ông đến thế là cùng. Nhưng đúng là mỗi lần chơi đít ông phải tự mình làm công tác vệ sinh này.

Ông lồm cồm bò dậy vào nhà vệ sinh.

Khi ông trở lại giường, bà Hà rúc vào nách chồng thủ thỉ:

– Mai em đi, mình ở nhà đừng có hư đấy. Em mà biết thì em buồn lắm.

Ông Dương thương và yêu vợ vô chừng:

– Mình yên tâm, anh chỉ có mình mình thôi. Về bên đấy mình phải kiểm tra thật kỹ xem lời con nói có đúng không? Anh là anh lạ gì tính con Kha nhà mình, nó thông minh nên bầy nhiều trò qua mặt vợ chồng già mình lắm.

Bà Hà phủ cái chăn lên đắp cho cả hai vợ chồng:

– Vâng, em phải nhìn thấy tận mắt mới tin, nếu cần em sẽ livetream về cho mình xem.– Ừ, nếu chúng nó hợp nhau thì mình cũng xúc tiến luôn chuyện cưới hỏi đi. Con gái mình cũng 30 rồi, ở Việt Nam gọi là gái ế đấy.

Nghe chồng nói đến đây, bà Hà tưởng tượng cảnh Thụy Kha đi lấy chồng, làm dâu nhà người, bà thút thít khóc. Ông Dương thấy vậy thì an ủi:

– Kìa mình, sao lại khóc. Trai lớn dựng vợ, gái lớn gả chồng. Con nó lập gia đình thì mình phải mừng cho nó chứ, ai lại khóc thế kia.

Nhưng bà Hà vẫn xụt xịt:

– Hix hix, không phải em khóc vì thương con, hix … hix …. mà là em khóc vì thương thằng con rể tương lai. Con Kha nhà mình bướng bỉnh, ưa sống tự do, bát không biết rửa, rau không biết nhặt. Thằng nào rước được nó đi chắc khổ cả đời. Làm như vậy có ác quá không mình???

Ông Lều Văn Dương ngã đến “oạch” cái từ trên giường rơi xuống đất.—-

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...