Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Hợp Đồng Bảo Vệ

Chương 37



Kim thấy thế thì vẫn quyết tâm không dừng ý đồ của mình, hắn thực sự cần một lời thú nhận của vợ, mỗi hôm tiến một chút, mỗi hôm phải cho Trâm Anh dấn sâu vào trò chơi một chút, và phải bằng được. Kim càng bóp vú mạnh, hắn còn nhéo đầu vú Trâm Anh:

– Nói đi …… nói đi …….. nhanh lên ……….. NÓI…….

Trâm Anh “á” vài tiếng vì bị đau đầu vú, cô như đang bị tra tấn vậy, và cô chưa chịu đau bao giờ, hết sức Trâm Anh hét lên:

– Á Á Á, đau vú ……. Á á á ……

– NÓI ĐI…………… ĐANG NGHĨ AI ĐỊT? NÓI……..

Trâm Anh bật ra khỏi mồm:

– Thìn!!!!!!!!!!!!!

Phát đạn cuối cùng đẩy Kim lên đến đỉnh vu sơn, hắn không còn chờ được lâu hơn nữa, dập thêm đúng 3 nhát nữa rồi hắn để buồi ở vị trí sâu nhất trong lồn Trâm Anh rồi co giật xuất toàn bộ tinh trùng vào lồn cô.

Trâm Anh thoát ra khỏi miệng cái chữ “Thìn” thân thương ấy thì giống như quả bóng bị bơm căng hơi được một cái kim chọc vào. Bản thân cô cũng thấy nhẹ nhõm hẳn đi, trong thời khắc này cô không còn đủ lý trí và tỉnh táo để biết được hậu quả đằng sau sẽ như thế nào. Cô cũng co lồn mình mà đón nhận tinh trùng của chồng, không được nhiều, được nóng, được sệt của Thìn nhưng cũng là tinh trùng của đàn ông. Rất có thể hôm nay cô sẽ thụ thai bởi vì một nàng trứng vừa mới rụng hôm qua, giờ đang xoay xoay vòng vòng múa lượn trong dạ con chờ chàng tinh trùng đến thăm.

Kim xuất tinh xong thì đổ vật xuống người Trâm Anh, ngực hắn đè vào vú cô không làm nó xẹp hẳn nhưng cũng làm nó méo mó tràn sang hai bên sườn. Kim nằm im một lúc thở phì phò lấy lại sức rồi thủ thỉ vào tai Trâm Anh:

– Anh sướng quá, cảm ơn em.

Nghe chồng nói vậy thì Trâm Anh cũng thở phào, cô chỉ lo mình sẽ nhận được cơn ghen tức lồng lộn của chồng, nhưng xem ra không phải như vậy. Cô vuốt vuốt vào lưng chồng rồi nói:

– Anh thật là biến thái.

Kim vùi đầu vào vai của Trâm Anh, hắn cười cười vì đã thêm một bậc thang dẫn dụ Trâm Anh vào cuộc chơi này, còn nhiều bậc thang nữa mới thành toại, nhưng có những việc không phải một tấc lên giời ngay được. Vậy là tốt rồi. Kim từ từ chìm vào giấc ngủ, mặc kệ mình vẫn đang nằm đè lên Trâm Anh, buồi hắn đã xuội lơ trượt ra khỏi lồn nhưng vẫn còn ngay sát hai mép thịt.

Trâm Anh cũng gắng chịu đựng sức nặng của chồng, giống như cái cách mà cô chịu về sở thích của chồng. Cũng mong rằng mọi thứ chỉ dừng lại ở những lời NTR khẩu dâm thôi, chứ đừng tiến lên một điều gì khác kinh khủng hơn, sức chịu đựng của con người cũng có giới hạn nhất định. Định ngủ tiếp giấc ngủ đang dang dở thì chiếc điện thoại đặt ở cái bàn phấn cạnh giường của cô có tiếng chuông cảnh báo nhắc nhở. Kim không phản ứng. Trâm Anh với tay xem là cảnh báo nhắc giở gì. Nhìn vào điện thoại, Trâm Anh có chút hoảng sợ khi lời cảnh báo ghi là:

“Sinh nhật anh yêu!”

Cô lưu vào mục nhắc nhở ngày sinh của Thìn đã mấy năm rồi, từ lúc về nhà chồng cô quên chưa xóa đi. Vội vàng tắt chuông, xóa nhắc nhở. Hú hồn vì Kim phát hiện ra thì to chuyện.

Thìn đang ngồi trước cửa phòng chủ tịch chơi game và xem lại một số hình ảnh trong chuyến đi phượt Hà Giang, sau 1 tuần kể từ lúc kết thúc chuyến đi phượt anh Hòa mới gửi cho cậu qua Zalo, anh bảo anh bận vì những công việc xây trường nên giờ mới gửi được. Kể từ sau chuyến đi, Thìn cũng có qua lại liên lạc với anh Hòa và anh Bình, cũng là để lấy thông tin rồi cung cấp lại cho Thụy Kha, vai trò giống giống với thư ký, nhưng chỉ riêng trong vụ xây trường này thôi.

Tủm tỉm với vài bức ảnh mà anh em chụp trộm Thìn và Thụy Kha. Có một bức chụp cảnh hai người trên chiếc moto. Có một bức chụp cảnh Thụy Kha đang leo bậc thang nhà sàn, Thìn đi đằng sau, người chụp thì đứng từ trên chụp xuống, thành ra nhìn Thìn như đang úp mặt vào đít Thụy Kha, nhìn đến ngộ. Có một bức chụp cảnh Thìn đang dùng khăn chấm những giọt mồ hôi trên trán Thụy Kha, ảnh này nhìn hai người như là đang yêu nhau vậy. Một bức chụp cảnh lúc hai người đang đứng trên một đỉnh núi, Thụy Kha dang tay ra hai bên rồi hét vang vọng cả núi rừng, Thìn thì đứng đằng sau, trông cảnh này giống như Rose và Jack đang đứng trên mũi tàu trong phim Titanic. Rồi rất nhiều ảnh chụp chung cả nhóm. Thìn cứ vậy mà tua đi tua lại những bức ảnh xem không biết chán.Bỗng dưng Mai Ngọc đến gõ gõ vào bàn làm việc của anh:

– Anh Thìn, anh xem gì mà cười cười thế, này …. mờ ám nha.

Mai Ngọc mặc một bộ đồ vest nữ, trông cô đậm chất Tổng giám đốc nhưng cũng không kém phần nữ tính khi chiếc áo vest được buông cúc làm người đối diện nhìn rõ cặp ngực vồng lên làm căng cả mấy cái cúc áo sơ mi bên trong. Nhìn thấy Thìn đang cười cười khi xem điện thoại, cô là cô đoán hắn đang đọc truyện sex, không lệch được. Cô cũng chẳng có chút ý nghĩ xấu nào vì đàn ông đang tuổi rừng rực, vợ không, người yêu không, ở công ty thì chẳng có việc gì làm, không đọc truyện thì biết làm gì cho hết giờ đây. Cô cũng nào có khác hắn đâu, xem phim sex vẫn là thích nhất nhưng thỉnh thoảng đổi món cũng vô trang mấy trang truyện sex xem.

Thìn thanh minh:

– Mờ ám gì chứ, Tổng giám đốc xem này.Thìn đặt mở điện thoại trên bàn, trên màn hình là một bức hình chụp chung cả đoàn phượt dưới cột cờ Lũng Cú. Mai Ngọc nhìn thấy thì có một chút len lóm buồn buồn trong lòng. Cô không nghĩ rằng chủ tịch lại gần gũi và thân thiết với vệ sĩ đến như vậy. Không dám khẳng định vì với cô, chủ tịch vừa là cấp trên, vừa là người chị đi trước chỉ đường cho cô, là người đưa cô lên vị trí ngày hôm nay, và cũng là thần tượng trong lòng cô. Mai Ngọc thực sự không tìm được lý do gì để khẳng định chủ tịch có tình cảm riêng tư với vệ sĩ, hợp đồng cũng nói rõ điều khoản này. Và cơ bản nhất là hai người gần như là ở hai thế giới khác nhau.

– Ảnh chụp đi Hà Giang hả anh? Mà anh Thìn đừng gọi em là Tổng Giám đốc.

Thìn vẫn ngồi, cậu ngơ ngác hỏi Mai Ngọc:

– Ơ, ở cái công ty này ai cũng gọi là Tổng Giám đốc mà.– Nhưng em không thích anh gọi em như thế. Anh là vệ sĩ riêng của chủ tịch, anh không thuộc quyền quản lý của em.

– Vậy gọi là gì?

Mai Ngọc ngẫm nghĩ một hồi, trong đầu cô hiện ra một loạt danh xưng kiểu như là: Vợ yêu, em yêu .v.v. nhưng không dám nói ra miệng ý nghĩ đó:

– Anh gọi là Mai Ngọc đi, giống như hồi em còn làm thư ký cho chủ tịch ấy.

Thìn ngẫm nghĩ một vài giây, đúng là ở cái công ty này, người cậu nghe lệnh và phục tùng duy nhất chỉ có chủ tịch. Kể cả Tổng giám đốc Mai Ngọc cũng không được quyền sai việc cậu. Thế nên Mai Ngọc nói cũng có lí:

– Uh hen, Mai Ngọc thì Mai Ngọc. Mai Ngọc. Mai Ngọc. Mai Ngọc.

Thìn nói một tràng vài từ “Mai Ngọc” làm cô cười thích thú, được một người mình thầm thương trộm nhớ gọi tên khai sinh, ai chẳng thích. Một tay cô từ nãy đến giờ vẫn giấu ra đằng sau, giờ cô đưa ra trước, một hộp quà nhỏ được bọc cẩn thận, trên đó có một cái nơ, Mai Ngọc ấp úng, cô thấy mình hồi hộp giống như là mình đang tỏ tỉnh với một người đàn ông không bằng:– Anh Thìn, chúc mừng sinh nhật anh!.

Thìn ngơ ngác, chính bản thân cậu còn không nhớ hôm nay là sinh nhật mình nữa. Hồi bé thì không nói làm gì, chẳng có điều kiện mà tổ chức. Hồi cậu lên đây làm bảo vệ cũng không nốt vì làm gì có tiền mà tổ chức, lại không có thời gian nữa. Nhưng từ hồi quen và yêu Trâm Anh thì năm nào Trâm Anh cũng tổ chức sinh nhật cho cậu, chỉ riêng hai người thôi. Nhưng năm nay khác, Trâm Anh đã không còn ở bên cạnh nữa, đã hạnh phúc bên gia đình đại gia rồi, cậu cũng quên luôn cả ngày sinh nhật của mình.

Thìn ấp úng gãi đầu gãi tai:

– Ồ, hôm nay sinh nhật anh? anh còn chả nhớ nữa cơ. Em tặng quà anh à?

Mai Ngọc thấy bộ dạng Thìn như vậy thì cô càng mừng, chính bản thân anh còn không nhớ thì chắc chắn mình là người đầu tiên tặng quà và chúc mừng sinh nhật anh rồi. Còn gì hơn thế nữa. Một khi đã thích một ai đó thì người ta sẽ tìm hiểu về người đó, chuyện Mai Ngọc biết được ngày sinh của Thìn thì dễ như khi người ta ở một mình thò tay xuống háng móc bướm thủ dâm vậy.Mai Ngọc cười, nụ cười tỏa nắng rạng rỡ:

– Vâng, em tặng anh món quà nhỏ. Tối về hãy mở nhé.

Thìn đón lấy món quà, thái độ chân thành của Mai Ngọc làm Thìn biết rằng là thực tâm cô muốn tặng chứ không có kèm một điều kiện gì, chỉ thắc mắc là tại sao phải đến tối mới được tặng thôi:

– Ôi, cha mẹ anh ăn ở thế nào mà anh lại được Tổng giám đốc tặng quà sinh nhật đây. Mà tại sao lại để đến tối mới được mở, không được mở ở đây?

Mai Ngọc có chút ngượng ngùng khi nghĩ tới món quà mà mình tặng anh, trong đó không chỉ có quà, mà còn là một bức thư nữa. Cô không dám ở lại để bị anh tra khảo, vả lại cũng đến giờ phải vào làm việc với chủ tịch rồi, Mai Ngọc dẩu mông quay đi, cô nói nhanh để để anh nghe thấy mà không kịp hỏi lại:

– Đến tối thì anh sẽ biết.– “Cộc cộc cộc”, tiếng Mai Ngọc gõ cửa phòng chủ tịch.

Thìn cầm món quà lắc lắc rồi đoán xem là cái gì nhưng không đoán được. Tôn trọng người tặng quà, cậu đút nó vào ngăn kéo.

Trong phòng làm việc của chủ tịch Thụy Kha.

Ngồi cạnh Thụy Kha là cô thư ký Ánh Tuyết đang lăm lăm cầm bút ghi lại những nội dung cần lưu ý trong cuộc nói chuyện của chủ tịch với tổng giám đốc. Thụy Kha hôm nay để tóc xõa, cô trang điểm nhẹ nhàng với đôi môi chúm chím phơn phớt hồng, kiểu này là kiểu trẻ trung. Giờ những chuyện giao tiếp với các đối tác cô để Mai Ngọc phụ trách, cô chỉ tham gia vào những sự kiện lớn, những hoạt động mang tính chất chiến lược.

Thụy Kha nói:

– Mai Ngọc, em báo cáo tình hình đi.

Mai Ngọc ngồi thẳng lưng:

– Vâng thưa chủ tịch. Về lĩnh vực hoạt động truyền thống thì mọi thứ đang diễn ra rất tốt. Dự án Bắc Ninh đã bắt đầu mở bán và nhận được phản hồi rất tích cực của thị trường.Dự án sân golf kết hợp resort ở Đà Nẵng nhà thầu thi công đang bước vào giai đoạn hoàn thiện, dự kiến cuối năm nay chúng ta sẽ bắt đầu đưa vào vận hành khai thác đúng như dự kiến.

Dự án khu chung cư ở thành phố Hồ Chí Minh đã làm lễ cất nóc tuần trước, theo chiến lược thì dự án này chúng ta hoàn thiện mới mở bán, nhưng ngay từ bây giờ chúng ta đã nhận được đặt hàng 70% lượng căn hộ rồi, em chưa đồng ý cho bán ngay vì theo dự báo thị trường căn hộ sẽ còn tăng giá trong thời gian ngắn hạn nữa.

Còn về lô đất chúng ta trúng đấu giá, đã làm xong thủ tục chuyển nhượng của Toàn Mỹ, chúng ta đã nhận bàn giao mặt bằng, phòng dự án đang gấp rút đẩy mạnh các thủ tục để xin phép xây dựng, hợp đồng hợp tác với đối tác thi công đã ký kết xong.

Thụy Kha nghe xong gật gù hài lòng:– Tốt, em phải nhớ rằng, dù chiến lược phát triển công ty có như thế nào, thì bất động sản vẫn là mảng kinh doanh chiến lược, bản lề, là nền tảng để công ty phát triển. Những ngành nghề khác nếu muốn phát triển đều phải dựa vào cái nền tảng này.

Mai Ngọc tán thành, đó là chiến lược của hội đồng quản trị, tổng giám đốc như cô phải tuyệt đối nghe lệnh:

– Vâng thưa chủ tịch.

Thụy Kha nói đến một vấn đề khác:

– Việc niêm yết trên sàn chứng khoán đến đâu rồi?

– Báo cáo chủ tịch, vừa qua đơn vị kiểm toán đã kiểm toán xong hoạt động của công ty, trong thời gian 2 tuần nữa sẽ có báo cáo kiểm toán. Đây là thủ tục cuối cùng để chúng ta được xét duyệt niêm yết.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...