Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Hợp Đồng Bảo Vệ

Chương 25



Đứng trước cửa phòng thay đồ Thìn nói với Thụy Kha:

– Chủ tịch, thay đồ ở bên trong kia, muốn vào trong này nhất định phải mặc đồ bơi.

Thụy Kha vác cái balo trong đó có bộ đồ bơi mà cô mới mua hôm qua vào bên trong thay đồ.

Thìn ra trước, trên người cậu lúc này chỉ có độc duy nhất chiếc quần bơi nam ngắn xíu, buồi vẫn theo thói quen vắt lên trên làm nổi u một cục. Đứng ở cửa phòng thay đồ đợi Thụy Kha một tẹo thì thấy nàng khụm khụm cái chân đi ra, một tay che ngực rón rén bước từng bước, trông cô như vừa bị phá trinh vậy.

Thìn trố mắt nhìn chủ tịch, trời ơi là trời, đất ơi là đất. Trông chủ tịch giống như là trần truồng vậy. Cái áo bơi che chưa được nửa vú, cái quần bơi thì chỉ to hơn cái quần lọt khe của Ánh Tuyết mặc hôm thứ 3 tuần trước, che được cái bướm và hơn nửa cái mông. Tất nhiên nhìn thì đẹp rồi, sướng mắt lắm rồi. Thìn phải kiềm chế khi tập trung ý nghĩ của mình vào một bà ngoại trạc 70 tuổi dắt cháu đi bơi vừa mới ngang qua đây để giảm bớt áp lực ở dương vật mình. Cậu nhanh chân ngay lập tức tiến sát lại chủ tịch để che đi được cái gì thì che trước bao ánh mắt như cú vọ của những người đàn ông, họ đang tìm mọi lý do để đứng quanh quẩn khu vực thay đồ.

– Chủ tịch, chủ tịch mặc đồ bơi kiểu gì thế này?

Thụy Kha cũng nhận thấy là đồ bơi của mình không giống lắm với những người phụ nữ khác, đến cô còn ngượng khi vừa nhìn mình trong gương, ai đời lại lồ lộ hết ra thế này, hơi tưởng tượng một chút thôi là có thể thấy mình trần truồng không một mảnh vải che thân rồi. Thụy Kha giống như sắp khóc:

– Thế này là thế nào? Hôm qua mua đồ bơi người ta bán cho cái này mà.

Thìn thực ra là muốn tập bơi cho chủ tịch trong bộ đồ này, thậm chí chủ tịch không mặc gì cũng được, nhưng phải là ở một bể bơi riêng trong nhà. Chứ ở đây cơ man người là người thì cậu đúng là không muốn mặc dù rất thèm:

– Đây là bikini, không phải đồ bơi.

Thụy Kha dần dần ra sự khác nhau giữa hai khái niệm, bikini và đồ bơi. Cùng là để xuống nước nhưng khác nhau ở loại nước, mặn và ngọt. Thụy Kha như cầu cứu:

– Giờ phải làm sao?

– Giờ thế này, chủ tịch vào lại trong kia đi, 10 phút sau quay ra đây lấy đồ bơi. Tôi đi mua cho chủ tịch bộ đồ bơi.

Vậy là Thìn cứu Thụy Kha khỏi một bàn thua trông thấy, cô nhìn chàng vệ sĩ với ánh nhìn như hàm ơn:

– Uh, vậy đi mua đi. À, biết cỡ nào mà mua.

Thìn vừa quay đi vừa nói:

– Lạ gì.

Thụy Kha ngơ ngác, tên vệ sĩ chết tiệt kia cứ làm như là hắn ăn nằm với mình không bằng mà biết cả số đo 3 vòng của mình không bằng. Thụy Kha nói nhỏ trong cổ họng: “89 – 61 – 92” nhưng chắc là Thìn không nghe thấy vì hắn đã đi được một quãng rồi.

Mươi phút sau Thụy Kha lại từ phòng thay đồ nữ đi ra, Thìn đưa cho cô một túi nilong đựng cái gì đó rất thần bí, Thụy Kha lại trở vào trong. Rồi lại trở ra. Thìn thở phào một cái, giờ thì có thể tạm bơi được rồi.

Thụy Kha tự tin hơn hẳn, cô thấy mình kín đáo đi đến 8 – 9 phần so với cái bộ đồ trước, Thìn khéo léo mua một bộ đồ bơi liền thân có khóa kéo sau lưng, quần bơi dài gần đến đầu gối, áo kín cổ và dài đến tận khủy tay. Thụy Kha chỉ hấp dẫn trong bộ này vì bộ đồ bơi vừa vặn đến từng milimet này vì lộ rõ toàn bộ đường cong cơ thể của cô. Nhưng như vậy đã là quá tốt rồi, Thụy Kha cho mặc bao tải gai cũng không giấu nổi vẻ đẹp đâu.

Thụy Kha theo chân Thìn vào bên trong, cô nhìn vào đít Thìn và trộm nghĩ: “Tên vệ sĩ chết tiệt này không biết lấy số đo ở đâu mà mua vừa thế nhỉ. Ghét thật”, rồi tủm tỉm cười một mình giống như cave vừa gặp khách sộp.

Công việc của Thìn đương nhiên là dậy bơi cho Thụy Kha rồi, cậu tính là nhanh nhất phải 1 tuần mới có thể bơi được. Việc đầu tiên chính là làm cho Thụy Kha cảm giác yên tâm với nước, và tin tưởng vào huấn luyện viên của mình. Dẫn Thụy Kha đến bể bơi cự ly, Thìn nói:– Chủ tịch, bể bơi này dành cho những người đã biết bơi. Chủ tịch chưa bơi ở đây được.

Thụy Kha hỏi lại khi vừa nhìn một vòng quanh bể bơi, rất đông người cả nam và nữ đang lặn ngụp dưới làn nước:

– Thế dẫn tôi ra đây làm gì?

– Để chủ tịch yên tâm về năng lực bơi của tôi. Trong mọi trường hợp, ở mọi loại nước tôi đều có thể cứu chủ tịch không bị chết đuối.

Thìn không có nói là không để chủ tịch bị uống nước. Nói xong Thìn tiến về phía thành bể, anh làm vài động tác khởi động hết sức chuyên nghiệp.

Thìn làm động tác dậm nhảy ở dưới thành bể và vươn người nhảy xuống nước, hai tay chụm lại vươn ra đằng trước tiếp nước rất nhẹ nhàng. Thìn lặn đến nửa bể thì nổi lên bơi sải rất nhanh về phía cuối bể, làm động tác lộn vòng santo dưới nước rồi đạp chân vào thành bể lấy đà bơi ngược lại, nửa bể tiếp theo cậu bơi lồn, à không, bơi bướm (khác gì nhau nhỉ?), nửa bể cuối cùng Thìn bơi ngửa. Động tác bơi của Thìn nhẹ nhàng, thanh thoát nhưng tốc độ bơi rất nhanh. Rất nhiều người đang bơi phải dừng lại mà nhìn Thìn, trông cậu như một vận động viên bơi chuyên nghiệp.Nhanh nhẹn Thìn nhảy lên thành bể bơi, vuốt nước ở mặt, những giọt nước còn lăn tăn rơi từ khuôn ngực của cậu xuống. Thụy Kha thì như đang chiêm ngưỡng thì đúng hơn:

– Chủ tịch yên tâm về tôi rồi nhé.

Thụy Kha gật đầu.

Thìn lại dẫn Thụy Kha đến bể bơi dành cho thiếu nhi, hôm nay buổi đầu, chỉ để Thụy Kha làm quen với nước, hết cảm giác sợ nước mà thôi.

Đến nơi, Thìn chỉ vào chỗ mà lít nha lít nhít toàn các em nhỏ cỡ độ 4 – 5 tuổi đang vui đùa, chúng té nước, chúng vùng vẫy, chúng nô đùa:

– Chủ tịch xuống đây đi.

Thụy Kha vẫn chưa dám xuống:

– Tôi sợ lắm, sâu không?

Thìn lắc đầu ngán ngẩm:

– Đứa trẻ 3 tuổi nó đứng đến ngực kia kìa chủ tịch, nước ở đây nông hơn cả trong bồn tắm của chủ tịch. Nhanh lên không các cháu nhỏ lêu lêu bây giờ.

Thụy Kha chầm chậm bước xuống bể tắm dành cho thiếu nhi, từng bước một, từng bước một. Rồi thì ngón chân cũng chạm xuống nước, man mát, thinh thích. Rồi cả bàn chân ngập trong nước rồi. Chẳng sao. Thụy Kha quay người lại nhìn Thìn, cái cô nhận được chính là một ánh mắt động viên, khuyến khích, ánh mắt ấy như thầm bảo: “Em yên tâm đi, có anh ở đây rồi”.Rồi Thụy Kha cho cả cái chân xuống nước. Ơ chẳng sao! Cô cho cả hai chân xuống nước. Ơ chẳng sao! Thụy Kha đứng xuống bể bơi thiếu nhi rồi, cô chưa dám làm gì, lại lần nữa quay lại nhìn Thìn, vẫn cái ánh mắt động viên, khuyến khích ấy, lần này ánh mắt ấy như thầm bảo: “Ngồi xuống đi, không anh dìm chết bây giờ”.

Thụy Kha sợ quá, cô từ từ ngồi xuống, nước ngập đến cổ cô. Ô chẳng sao!

Thìn để im cho Thụy Kha ngồi dưới nước, để làn nước mát lạnh đùa nghịch vú cô, để làn nước mát lạnh mân mê bướm cô, mát xa mông cô. Cứ kệ một lúc như vậy đi, quen với nước, thích nước là yếu tố đầu tiên giúp người ta vượt qua nỗi sợ hãi.

Được một lúc rồi thì Thìn thấy cần phải có hoạt động mới, cậu đến gần mấy bạn nhỏ nam nữ đang nghịch nước kia, cậu nói:– Các cháu, chú có trò chơi nước này các cháu có muốn chơi không?

Mấy em nhỏ thấy có chú người lớn đẹp trai ngực nở bày trò mới thì thích thú:

– Có ạ! Có ạ! Có ạ!

Thìn ghé sát tai các em nhỏ thì thầm:

– Các cháu có nhìn thấy cô mặc áo mầu đen đang ngồi dưới nước kia không? Cô ấy đố ai làm ướt tóc cô ấy được. Nếu các cháu làm ướt tóc cô ấy được thì tí nữa cô ấy thưởng cho mấy gói bim bim đấy.

Và sau đây, ban tổ chức xin được công bố, lễ hội té nước xin được phép bắt đầu!

Cả chục em nhỏ tuổi từ 3 đến 4 nói còn chưa sọi, đi còn chưa vững lừ lừ tiến về phía Thụy Kha. Và rồi các em nhỏ thi nhau té nước lên người cô. Thụy Kha bất ngờ bị tấn công, cô vuốt mặt liên tục để nước không vào mồm:

– “Á á á á !”, Thụy Kha có chút sợ hãi, cô vừa vuốt mặt vừa hét lên làm tất cả mọi người đổ dồn ánh mắt vào cô. “Thôi, thôi, ai cho các cháu làm vậy?”.Lũ trẻ sợ tái xanh mặt mũi, không ngờ cô gì cô ấy xinh thế mà cô ấy lại nói to với mình như vậy, các im nhỏ im thin thít. Một em trai có vẻ cứng rắn nhất với quả đầu đinh nói nhưng ngập ngừng:

– Cô cho … chúng …. cháu ….. bim bim!

Mái tóc Thụy Kha ướt sũng, cô chợt quên mình đang ở dưới nước, thấy cậu bé kia nói gì lạ, ai đâu tự dưng ra đấy té nước người ta ướt từ đầu xuống đít rồi còn đòi bim bim:

– Sao lại như thế? Ai bảo các cháu té nước vào người cô?

Vẫn cậu bé ấy, cu này có tố chất không nhát gái đẹp, cậu bé chỉ về phía Thìn đang trên bờ nhăn nhở:

– Chú … kia kìa, chú ấy bảo làm ướt tóc cô thì ….. cô cho …. Bim bim.

Nói rồi cả chục đứa trẻ chìa tay ra xin bim bim nhìn đến tội nghiệp. Còn Thụy Kha thì nhìn Thìn với ánh mắt hình viên đạn, cô đang ngồi bèn đứng bật dậy, một vài dòng nước còn tong tong chảy từ háng cô xuống bể. Cô rất tự tin bước lên thành bể, tiến về phía Thìn với ánh mắt như muốn lột truồng cậu ta ra. Thìn đoàn dự thấy có biến, mặt cậu chuyển từ nhăn nhở sang nhăn nhó.Thụy Kha lại gần Thìn thì đấm bùm bụp vào ngực Thìn, vừa đấm vừa nói:

– Đồ chết tiệt, ướt hết tóc tôi rồi đây này.

Nhưng đấm xong thì Thụy Kha chợt phát hiện rằng tên vệ sĩ này không mặc áo, mình vừa chạm vào bộ ngực trần căng mẩy vạm vỡ của nhắn. Ờ mà sao lại thích thích tay thế nhỉ, lâu lắm rồi mình chưa từng chạm vào một miếng thịt đàn ông nào. Tự nhiên Thụy Kha thấy mình như một cô người yêu tuổi teen đang nũng nịu người yêu của mình. Mà không chỉ riêng Thụy Kha cảm thấy như vậy đâu, cả bể bơi này ai cũng thấy vậy hết, chỉ có mấy đứa trẻ là không biết gì mà thôi, còn bố chúng đang ngồi chỗ hàng rào kia quan sát thì biết hết cả. Họ cười cười ước gì người bị đấm là mình chứ không phải anh chàng kia.

Thìn thấy Thụy Kha có bộ dạng như vậy thì biết là chủ tịch có bực chút thôi chứ không phải là tức tối. Cậu nhìn vào mắt chủ tịch trong giây lát rồi nhìn về phía mấy lũ trẻ, nháy nháy mắt.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...