Hợp Đồng Bảo Vệ
Thìn nói tiếp:
– Không cần nâng số lượng, chỉ cần nâng chất lượng. Nếu làm được sẽ làm cho các bộ phận dần dần tiệm cận được những giới hạn chịu đựng, thậm chí vượt ngưỡng chịu đựng. Lúc đầu tôi sẽ hỗ trợ chủ tịch.
Thụy Kha làm theo, không biết tự bao giờ cô lại có thói quen nghe theo sự sắp xếp của Thìn. Cô ghé vai mình vào tạ, một tấm lót được đặt lên vai cô để tránh việc trầy xước cái cơ thể ngọc ngà không tì vết. Thụy Kha giờ đang ngồi xổm, cô bành cái mông ra chỉa về phía sau. Thìn ở đằng sau lưng chủ tịch, cậu cầm hờ vào tạ phòng bất trắc:
– Chủ tịch dồn lực vào cơ mông và vai. Đúng rồi. Thế. Rồi. Hít một hơi thật sâu, rồi, từ từ đứng dậy, chưa được thở ra.
Thụy Kha mắm môi mắm lợi cứng cơ mông, gồng cơ háng: “iiiiiiiiiii”.
Có vẻ như Thụy Kha không làm nổi, đứng được nửa chừng thì cô hết lực muốn thở mà chưa được thở. Đây có lẽ là giới hạn mà từ trước tới nay cô đạt được. Thìn thấy chủ tịch đuối sức thì cậu gồng đôi tay của mình đỡ tạ ở trên không:
– Rồi, chủ tịch thở ra hít vào hai cái thật sâu.
Thụy Kha làm như vậy khi không còn lực ép của tạ xuống cơ thể mình. Sau đó Thìn tiếp tục:
– Rồi, chủ tịch làm lại, hít thật sâu, đẩy lên.
Chủ tịch Thụy Kha “aaaaaaaaa” lên một tiếng lấy hết sức bình sinh đứng thẳng dậy. Và được rồi.
Thìn lại dùng tay đỡ tạ cho chủ tịch:
– Chủ tịch thở ra, hít vào 3 cái ………. Rồi. Ngồi xuống.
Thìn thả lỏng tay một chút để tạ đè lên người Thụy Kha. Cô nàng từ từ ngồi xuống. Và thế là một đụng chạm hết sức nhạy cảm, cái đụng chạm thứ hai này khác với cái mút tay hôm qua. Khi từ hạ người xuống là đít Thụy Kha lồi ra đằng sau, cô giật nảy mông đít một cái vì khe mông mình chạm vào một vật gì đó cứng cứng, nóng nóng, thuôn thuôn hình trụ. Ngay lập tực Thụy Kha biết là mông đít mình chạm vào dương vật tên vệ sĩ. Ôi, như có một luồng điện chạy từ xương cụt qua xương sống lên đến não. Thụy Kha chao đảo đứng không vững.
Thìn cũng như có luồng điện chạy từ dương vật lên não, buồi mình vừa chạm vào đít chủ tịch, qua hai ba lớp quần áo nhưng sao cảm nhận rõ sự mềm mại kích thích thế này. Thìn cũng định giật lùi lại phía sau để thoát khỏi sự va chạm nhưng đúng lúc đó cũng là lúc Thụy Kha loạng choạng, Thìn vội vạng nắm chặt tạ đỡ cho Thụy Kha từ từ ngồi xuống.
Và thế là hai cái bộ phận nhạy cảm nhất chạm vào nhau và dính vào nhau một lúc độ mươi mười lăm giây gì đó. Quá lâu để hai người cảm nhận được về nhau. Thụy Kha lại nhớ mãi khoảnh khắc này, khoảnh khắc thứ 2 mà cô cảm nhận được, hôm qua thì đó là sự va chạm của sự lo lắng quan tâm, hôm nay là sự va chạm của hai bộ phận nhậy cảm của nam và nữ, đít và buồi. Cả hai cái va chạm đều mang hơi hướm của tình dục, của nhục cảm, và có thể là cảm giác khởi phát của một thứ tình cảm khác, vượt qua mối quan hệ chủ tớ giữa hai người lúc này.
Đặt tạ vào thanh đỡ, Thụy Kha một lúc lâu sau mới dám đứng dậy ngoảnh lại nhìn Thìn:
– Nặng thế.
Cô xuýt nữa thì buột miệng nói: “to thế”, cũng may là mình vẫn còn tỉnh táo mà không bị nói ngịu.
Nửa tiếng sau đó là rất nhiều bài tập khác nhau mà Thìn tận tình chỉ bảo Thụy Kha.
Trước lúc hai người ra về, Thụy Kha ngồi thở hồng hộc, lấy khăn lau mồ hôi đầm đìa trên khuôn mặt, vừa nghỉ cô vừa ngồi nhìn Thìn tập GYM.
Một con người khác của Thìn đang hiện ra trước mắt Thụy Kha, mồ hôi chảy thành giọt trên khuôn mắt, mái tóc cũng ướt sũng vì mồ hôi, nhưng điều đó là chưa đủ. Thìn đang như một vận động viên chuyên nghiệp, mạnh mẽ, nhanh nhẹn là những từ để miêu tả về những động tác mà Thìn đang làm. Các bắp cơ, bắp thịt được dịp nổi cộm lên, không quá to giống vận động viên thể hình mà vừa phải rất đẹp mắt, rất cân đối. Nhìn Thìn đương nhiên không chỉ có Thụy Kha, còn có cả mấy cô mấy chị nữa, họ đang nhìn Thìn và liên tưởng so sánh với chồng mình ở nhà, với mấy cậu phi công mà mình vẫn lén lút bao nuôi.Kết thúc buổi tập, hai người ghé qua chợ mua đồ ăn về nấu, trên xe Thụy Kha ngồi đằng sau nói:
– Hôm nay cậu dậy tôi làm bếp nhé?
Thìn vẫn chăm chú lái xe:
– Chủ tịch không sợ bị đau giống hôm qua sao?
Thụy Kha nhớ lại khoảnh khắc bị dao cứa vào tay hôm qua, nay vẫn còn bọc trong miếng Ergo đây này:
– Kệ, làm nhiều khắc quen, tôi cũng muốn học. Đọc trên mạng thấy người ta nói phụ nữ Việt Nam ai cũng biết nấu ăn.
Nói thì nói vậy, nhưng trong lòng Thụy Kha lại đang nghĩ đến một chuyện khác, cô nghĩ: “hôm qua bị đau ở ngón tay thì như vậy, hôm nay mà bị cứa vào bướm thì sao nhỉ?”, Thụy Kha tủm tỉm cười hi hi hi một mình như kẻ bị thần kinh, Thìn nhìn qua gương thấy vậy thì hỏi:
– Chủ tịch bị làm sao vậy?
Bị bắt phốt đang cười một mình như con dở, Thụy Kha tức điên người:– Nhìn giề, tập trung lái xe đê.
—
Như ở phần trên đã nói, vụ thay đổi nhân sự ở công ty người sướng nhất là Ánh Tuyết, cô nàng nhận cùng lúc 2 quyết định, làm thư ký chủ tịch và được tăng lương lên gấp rưỡi. Nhưng mừng nhất chính là được ở gần anh Thìn, cái anh chàng chuẩn soái cá, tuýp người cô thích từ hồi còn thích đọc truyện tranh cơ.
Để đãi bạn giai cùng phòng, Ánh Tuyết mua hẳn một con ngan về đãi, lại còn xách thêm chai Voldka nửa lít mới oách lông nách nữa chứ. Chả gì giờ cũng là thư ký chủ tịch, cũng phải kết bạn với anh Đàng con nhà ông Hoàng chứ.
Ánh Tuyết và anh chàng người yêu IT tên là Quang của mình thuê chung một căn nhà trọ rộng chừng hai chục m2 bên Cầu Giấy. Hai người gọi là có tí yêu nhau và góp gạo thổi cơm chung cũng được hơn 1 năm rồi. Đấy cũng là phong trào chung mà giới sinh viên khởi xướng, rồi sau dân văn phòng như Quang, như Ánh Tuyết cũng bắt chước. (Bạn đang đọc truyện sex mới nhất tại Truyện_VKL__chấm__com – http://TruyenSet.com chúc bạn online vui vẻ) Cũng có tí gọi là yêu nhau, rồi thuê chung phòng, chia tiền phòng, chia tiền ăn, tiền sinh hoạt phí, làm như vậy cũng tiết kiệm mỗi tháng được một khoản kha khá. Nhưng mọi sự cũng chỉ ở mức độ như vậy, còn chuyện tiến xa hơn như lấy nhau làm vợ làm chồng thì lại là một câu chuyện khác, ở một cấp độ khác mà Quang và Ánh Tuyết thì chưa vươn tới được.
Do vậy, ở chung thì ở chung thật đấy, đêm nằm cũng trần truồng ôm nhau thật đấy, rồi cứ cách vài ngày lại thì thụt thịt địt nhau đến tóe lửa ra đấy. Nhưng hồn ai người nấy giữ, tiền ai người nấy cầm. Đầu tháng mà kẻ nào đó không để tiền ăn, tiền phòng, tiền sinh hoạt vào cái hộp chung để ở nóc tủ vải kia thì thể nào đứa còn lại cũng réo đến phát ngượng. Ánh Tuyết và Quang IT là như vậy.
Ánh Tuyết quê ở Tuyên Quang. Người ta thường nói: “Chè Thái gái Tuyên”, ở công ty thì Ánh Tuyết cũng bình thường như gái phường thôi, nhưng xóm trọ này Ánh Tuyết cũng được gọi là hoa khôi, cô đẹp nhất xóm, ngọt nước nhất xóm. Dáng người cao cao lại mũm mĩm, mông to, ngực nở eo mềm, da trắng, mặt bầu bầu nhìn chỉ muốn cắn.Ấy vậy mà cái anh chàng Quang IT có quả kính cận dày cộp, củ lả cù lần, mồm thì hở ra một cái là virus với ổ cứng ổ mềm lại vớ được hoa khôi của xóm mới lạ chứ. Nhưng khi mọi người biết quê quán của Quang thì cũng bớt ngạc nhiên đi chín phần. Quang quê ở Phú Thọ, người ta thường nói: “trai Phú Thọ không đọ được đâu”.
Con ngan nặng gần 2 cân tính cả lông và lòng được luộc chín tỏa hương thơm béo ngậy nghi ngút, nước chấm tỏi gừng được pha một cách cầu kỳ sóng sánh, lại còn rau ngổ, rau húng, mùi tàu, hành hoa, tía tô, diếp cá, một sự kết hợp đến tinh tế làm cho món ngan luộc.
Trong tất cả các bộ phận, Ánh Tuyết thích ăn nhất là phao câu, mà phải là cái loại phao câu chưa cắt phần dịch mượt lông ở phía trên ăn mới thích cơ. Quang IT là đàn ông nên thường Lady Firt nhường cho cô người yêu cái phao câu, mặc dù cậu chẳng thích ăn nó. Đưa cái phao câu ngan lên môi, hít một đường cơ bản để thưởng thực mùi thơm tỏa ra từ đít ngan, Ánh Tuyết chần chừ chưa muốn cắn, cô sợ mình nuốt gọn nó thì hết cái ngon, cô thường có một mơ ước nhỏ là trở thành một nhà sinh vật học cỡ Darwin để lai tạo ra giống vịt, gà, ngan, ngỗng mà mỗi con có 2 cái phao câu trở lên.Nhưng không cưỡng lại sức hấp dẫn của đít ngan, Ánh Tuyết chậm dãi gồng cơ hàm cắn ngập răng, răng ngập đến đâu là mỡ ở đít ngan phòi ra đến đó được lưỡi Ánh Tuyết cuộn lấy cảm nhận và nuốt ngay. Ngậy đến bất ngờ, béo đến không ngờ. Ai đã từng ăn phao câu thì biết rõ, ăn phao câu gia cầm là một cái thú chơi mà không phải ai cũng biết cách làm sao cho đúng, cho có tính nghệ thuật. Ăn phao câu là phải cắn thật mạnh, nhai dở làm ba làm bốn để cảm nhận rồi cố gắng căng họng lên mà nuốt ực một cái vào trong bụng. Chứ kẻ phàm phu tục tử ăn phao câu mà nhai kỹ đến nát bét ra mới nuốt thì chỉ có vứt. Nếu nói về cấp bậc nghệ sĩ trong giới ăn phao câu gia cầm, Ánh Tuyết không phải huênh hoang cũng có thể cho mình vào hạng nghệ sĩ nhân dân. Cô dám một mình vào quán bún ngan gọi: “bà chủ, cho một bát phao câu”, điều mà không phải ai cũng làm được.Rượu hết thịt tan, hai kẻ xa quê lên Hà Nội làm ăn dọn dẹp qua loa rồi lên giường đi ngủ, Ánh Tuyết tắm vội rồi quấn cái khăn mỏng quanh đít rồi vén màn lên giường nằm cạnh Quang, hắn đang cắm mặt vào cái điện thoại làm gì đó không rõ. Ánh Tuyết vào giường cũng là lúc nàng cởi bỏ cái khăn tắm, trần truồng nằm đè lên Quang:
– Anh, làm tí đi.
Có tí rượu vào người, lại được người đẹp trần truồng đang trườn lên thế kia có mà bố Quang cũng không từ chối được nữa là Quang. Anh cẩn thận đặt chiếc Blackberry yêu quý sang một bên, úp màn hình xuống bên dưới, kẻo sước. Sau đó anh từ từ đưa tay lên gỡ đôi kính cận xuống, tay còn lại mò mò cái hộp đựng kính, sau đó anh cẩn thận đặt cái kính cận vào trong hộp, kẻo vỡ. Xong xuôi đâu đó anh mới mò mò tay mình tìm vú Ánh Tuyết mà xoa xoa, giờ chỉ nhìn thấy mờ mờ thôi, cận đến 5 phẩy chứ có tinh tường như người ta đâu, vừa chạm vào đầu vú cô người người yêu, anh nói luôn:– Cấu hình ngon, hai cái loa 3 chấm này mà đập thì chói tai.
Lạ gì cái ngôn ngữ IT của anh chàng người yêu, cũng là một nét thú vị mỗi hai người làm tình. Ánh Tuyết ngồi hẳn dậy, cô dùng hai tay giữ tay Quang ở vú mình, chỉ sợ hắn không nhìn thấy gì mà trượt mục tiêu:
– Quét virus, chàng IT của em.
– Mới diệt sạch hôm kia rồi mà?
