Hoàn Khố Đệ Tử
Sang ngày thứ hai, cả đoàn người Vương Hàm mệt mỏi rã rời đã tới được thành HỗDương. Vương Hàm cũng không kịp nghỉ ngơi, ngay lập tức chạy đến Thống đốc phủmuốn bái kiến Lý nhị công tử.
- Nhị công tử, Lô Châu-Vương tiểu thư cầu kiến.
Lý Đông chạy đến báo cho Lý Cáp. Lúc này, Lý Cáp đang vừa bóp chân, mát xa choNguyệt Nhi vừa kể cho nàng nghe một câu chuyện võ hiệp của kiếp trước. Chúngnữ đang nghe truyện kiếm hiếp đến say mê nên vạn lần không muốn Lý Cáp chạy đimất, mặc dù không ai nói ra nhưng cái vẻ ủy khuất chu mỏ phồng má thì vừa nhìncũng biết.
Lý Cáp mỉm cười nói với Lý Đông:
- Thỉnh nàng vào nội viện, ta sẽ tiếp chuyện nàng.
Lý Đông theo lệnh chạy đi làm còn Lý Cáp ở lại, tiếp tục hầu chuyện chúng nữ.
Vương Hàm được Lý Đông dẫn vào nội viện còn những người khác bắt buộc phảingồi chơi ngoài sảnh.
Đi theo Lý Đông lòng vòng một lúc, cuối cùng Vương Hàm cũng đến được tiểu việncủa Lý Cáp.
Tiểu viện này thoạt nhìn cũng không lớn, cũng không xa hoa hào nhoáng. Nógiống như là tiểu viện của một nhà bình thường mà thôi, thậm chí nó còn có vẻđẹp của sự tĩnh mịch và trang nhã. Không giống như các nội viện khác trongTổng đốc phủ đều trồng đầy hoa, tiểu viện này chỉ trồng duy nhất một cái câycổ thụ vô danh, dưới gốc cây còn bày một cái bàn đá và vài cái ghế, phía gócsân còn bày một cái chuồng chó to chà bá…
- Gấu!
Bỗng nhiên một tiếng chó sủa khủng khiếp vang lên, làm cho thân thể mềm mạicủa Vương Hàm run lên bần bật. Một con chó to như một con sư tử vọt đến, nónhe nanh trợn mắt như muốn một ngụm xơi tái Vương Hàm.
Vương Hàm tuy cũng là một người cứng rắn, tính cách gan dạ quật cường nhưng dùsao cũng là con gái, biến cố xảy ra quá đột ngột dọa nàng trắng cả mặt. Đôichân nhỏ không còn chủ động được nữa chảy nhũn cả ra, nếu không phải có bứctường đỡ ở phía sau thì có lẽ nàng cũng nằm lăn quay ra đất.
Lý Đông lúc này mới quát Đại Phi:
- Đại Phi đây là khách của Nhị công tử, mau tránh ra.
Cự thú tên là Đại Phi kia chậm rãi đi đến trước mặt Vương Hàm, dùng cái mũiđen xì ngửi ngửi xung quanh người Vương Hàm. Vương Hàm để nó ngửi một lúc chođến khi nàng không dám thở lấy một hơi thì Đại Phi mới lắc lắc cái mông bựchậm rãi đi về phòng của nó.
- Làm Vương tiểu thư sợ hãi rồi. Đây chính là chó cưng của Nhị công tử nhàta, nó đã mười mấy tuổi rồi đó.
Lý Đông quay lại nói với Vương Hàm.
Vương Hàm lúc này mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, tay vỗ nhẹ nhẹ vào ngực sữa,cười cười nói:
- Quả nhiên là Tây Vực Linh Thú, khí thế thật là phi phàm.
Nói nói cười cười như vậy nhưng thực ra trong lòng Vương Hàm đang đánh trốngbùm bùm.
Đi ngang qua một căn phòng thì Vương Hàm mơ hồ nghe được có tiếng cười nói.Tiếng một người đàn ông vang lên rồi kéo theo một tràng cười duyên ríu rít củacon gái, dùng đầu gối cũng biết chính là Nhị công tử đang đùa giỡn với đámhồng nhan, thị nữ của hắn.
Vương Hàm theo Lý Đông bước vào một căn phòng, ngồi chờ một lúc cũng khôngthấy Lý Cáp bước đến. Nàng không khỏi sốt ruột mà hỏi Lý Đông:
- Sao công tử nhà các người vẫn còn chưa ra?
Lý Đông cười nói:
- Vương tiểu thư thỉnh chờ một chút, Nhị công tử rất nhanh sẽ ra.
Lại nửa canh giờ nữa trôi qua nhưng Lý Cáp vẫn chưa thấy tăm hơi đâu. Cănphòng bên kia vẫn vang lên tiếng cười đùa chọc cho Vương Hàm phát điên. Nàngthật không hiểu được tên Nhị công tử kia nghĩ cái gì trong đầu nữa?
- Nhị công tử các ngươi sao còn…
Ngay lúc Vương Hàm mất hết kiên nhẫn muốn hỏi Lý Đông thì ngoài cửa bỗng vanglên tiếng nói:
- Nàng hẳn là Lô Châu-Vương tiểu thư?
Vương Hàm quay đầu lại nhìn thì bỗng ngẩn người. Người tới tướng mạo anh tuấn,thân hình cao ráo phiêu dật, nhìn vào tuổi tác chắc cũng tầm mười sáu mườibảy, trên khuôn mặt hắn là nụ cười thản nhiên như nước mùa thu. Hắn gật đầuvới nàng coi như chào hỏi.
Vương Hàm vội vàng đứng dậy hành lễ:
- Thiếp thân Lô Châu- Vương Hàm xin ra mắt Nhị công tử.
Lý Cáp cười nói:
-Vương tiểu thư không cần đa lễ. Xin lỗi đã để nàng đợi lâu, mời ngồi.
Lúc này Thiên Thiên và Hương Hương cũng đi đến hầu trà hai người. Vương Hàmthấy hai nàng xinh đẹp xuất chúng như tiên thiên thì không khỏi cảm thấy kinhngạc. Cái tên Nhị công tử kia đúng là mỹ nữ bên người nhiều như mây, đến cảthị nữ cũng đẹp như tiên. Nàng cảm thấy chột dạ vì đám ca nữ kia mình mang đếncũng quá tầm thường mất rồi.
Thiên Thiên và Hương Hương dâng trà xong thì đi đến bên cạnh Lý Cáp. Mỗi ngườimột việc, người thì bóp vai, người kia thì bóp chân.
Lý Cáp lúc này híp mắt đánh giá Lô Châu-Vương Hàm, trong lòng rất sảng khoái.Hắn vốn dự liệu là Lô Châu tài nữ kia cũng chỉ là nữ tử nhan sắc bình thườngnhưng không ngờ là Vương Hàm cũng rất xinh đẹp. Thoạt nhìn Vương Hàm thì nàngcũng không xinh bằng Diễm Nhi hay Thanh Thanh nhưng cũng là lạo như hoa nhưngọc hơn nữa khí chất đặc thù làm Lý Cáp không khỏi bồi hồi nhớ lại những bàđầm thép của kiếp trước.
- Vương tiểu thư đường xa mà đến chắc vì việc của lệnh huynh?
Lý Cáp một bên híp mắt hưởng thụ Thiên Thiên và Hương Hương mát xa, một bênthăm dò Vương Hàm.
Vương Hàm cũng không ngờ Lý Cáp mới gặp mặt đã muốn đi thẳng vào việc chính,nàng chỉ còn cách trả lời thẳng thắn:
- Thiếp thân đúng là vì sự việc của huynh trưởng mà đến. Thiếp thân kính xinNhị công tử rộng rãi mà phóng thích huynh trưởng và Vương gia một đướng sống,trên dưới một nhà Vương gia sẽ vĩnh viễn không quên ơn công tử.
Lý Cáp bỗng nhiên cười khẩy:
- Cầu xin ta rộng lòng? Ngươi thừa biết ca ca ngươi cho người ám sát bổn côngtử, làm cho tiểu thiếp ta yêu thương bị trọng thương đến giờ vẫn còn chưa dậyđược.
Diễm Nhi thực ra bị thương cũng nhẹ thôi nhưng mà hắn cố ý cường điệu làm chotội danh của Vương Phong thêm nặng.
Vương Hàm nói:
- Chỉ cần Nhị công tử buông tha Vương gia thì Vương gia táng gia bại sản cũngkhông tiếc.
Lý Cáp lắc đầu nói:
- Bổn công tử cũng không thiếu chút tiền lẻ.
Vương Hàm vội nói:
- Thiếp thân nghe nói công tử thích nghe ca vũ, ta đã tìm một ít nữ tử rấtkhá, thỉnh công tử ghé mắt qua một lần.
Lý Cáp nghe vậy cũng không trả lời vội, hắn liếc Lý Đông một cái. Lý Đông lậptức hiểu ý, hắn liền mang vào đám ca kỹ cùng với những kỳ trân dị bảo mà VươngHàm đã chuẩn bị.
Chốc lát sau hơn mười ca kỹ đã đứng trong phòng, đầy đặn hay mảnh mai, thanhthuần hay gợi tình đều có muôn màu muôn vẻ. Hơn nữa đi kèm với đám kia là mườitám khỏa Dạ Minh Châu to bằng nắm tay trẻ con, mấy khối ngọc tạc thành tượngQuan Âm, Phật Đà cùng với bao nhiêu là vòng ngọc Phỉ Thúy làm cho người ta hoacả mắt.
Lý Cáp cũng không thèm liếc đám kỳ trân dị bảo kia lấy một cái, hắn chỉ đánhgiá đám ca kỹ kia một lượt. Lý Cáp soi hàng xong thì cười lạnh một tiếng nhìnvề Vương Hàm:
- Vương tiểu thư, người khinh ta chưa từng thấy nữ nhân bao giờ sao?
Lý Đông nghe Nhị công tử nói như vậy thì phất tay một cái cho người đem tấttật ném ra ngoài.
Vương Hàm run bắn cả người, Vương gia mấy trăm miệng người sinh tử tồn vongđều trông vào đám hàng kia, nếu hôm nay không xong việc thì đúng là chỉ códiệt tộc. Vương Hàm run giọng nói:
- Nhị công tử có yêu cầu gì thì xin hãy phân phó. Thiếp thân có táng mệnhcũng sẽ hoàn thành.
Lý Cáp liếc Vương Hàm một cái. Hắn nghĩ thầm: cô gái kia chính là chủ sự củaVương gia, hàng ngày đều là cái dạng kiêu ngạo vênh mặt hất hàm sai khiến kẻkhác nhưng hôm nay lại có thể khép nép trước mặt mình. Trong lòng Lý Cáp lúcnày bừng bừng khoái chí, hắn nói:
- Ôi ôi! Nghe ngươi nói như vậy làm cho người ta tưởng bổn công tử là ác nhânmốn diệt Vương gia vậy. Phải có nhận thức là bổn công tử mới là người bị hạiđó nha! Ngươi biết không, hôm đó ta đi chơi về thì gặp thích khách của nhà-các-ngươi tập kích, loáng một cái mà xác đầy đất, máu chảy thành sông đó! Thảmcảnh như vậy làm bổn công tử tổn thương tâm hồn, bị ám ảnh ngày đêm khôngthôi. Vết thương tinh thần như vậy chỉ sợ cả đời này khó lành mất…
Hắn nói những lời này mà lý lẽ hùng hồn, âm thanh truyền cảm phải là ngườikhông biết chuyện chắc cũng sẽ phải gật gật cái đầu mà đồng cảm. Hương Hươngvà Thiên Thiên đang mát xa cho hắn thì bỗng buông lỏng tay, lưng hai cô nàngrun run cố áp chế cơn buồn cười làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Vương Hàm trợn mắt há mồm, ngàn vạn lần không nghĩ đến Nhị công tử lại có thểnói những lời như vậy. Nàng thật sự tắc khẩu, tay chân luống cuống chẳng biếtnên làm gì bây giờ.
Lý Cáp cười thầm trong bụng. Hắn nghiêm mặt nói dõng dạc:
- Vương gia thu nhận bọn thảo khấu, ý đồ mưu sát mệnh quan triều đình, câukết bán nước mưu phản. Tội ác của các người chất chồng như núi, chắc chắn phảidiệt tộc.
Vương Hàm nghe những lời đổ máu chó như vậy thì kinh hô một tiếng. Nàng hétlên:
- Ngươi vu cáo chúng ta!
Những lời này vừa ra khỏi miệng thì Vương Hàm mới giật mình. Nàng thừa hiểumình đã dính bẫy rồi. Hắn ta lúc nãy không trực tiếp cự tuyệt hiển đã tính kếvới nàng rồi. Vương Hàm chỉ đành ngậm xuống cơn tức, cúi đầu chịu mệnh,
- Ta mà thèm đi vu cáo các ngươi?
Lông mày Lý Cáp nhíu lại, ra bộ quân tử nói:
- Bổn công tử luôn lấy đức thu phục người. Ta sao lại phải đi đổ oan cho nhàcác ngươi? Thiên Thiên ngươi nói xem ta có phải là cái dạng đi đổ máu chó lênđầu người ta không?
Nói xong hắn mỉm cười nhìn Thiên Thiên đầy thâm ý. Thiên Thiên thừa hiểu tronghồ lô của hắn bán thuốc gì, nàng đành lắc đầu phụ họa:
- Chủ tử trước nay đều là chính nhân quân tử, làm bất cứ việc gì cũng có lýdo chính đáng.
- Đúng là như vậy đó. Xem ra chúng ta không nói chuyện được, xin mời Vương cônương trở về.
Lý Cáp chậm rãi nói.
Vương Hàm hàm mới nghe đến chữ “mời về” thì nàng cảm thấy trời đất tối sầm,thân thể run lẩy bẩy, nếu không phải là người cứng rắn thì nàng đã ngất xỉurồi. Lúc này Vương Hàm cắn môi bật máu, bất chấp tất cả thể diện, cô quỳ xuốngdập đầu với Lý Cáp:
- Thỉnh Nhị công tử cho Vương gia một đường sống. Chỉ cần cho Vương gia giữđược mạng thì công tử nói gì Vương gia cũng sẽ đáp ứng. (đốn mạt! vô sỉ thì vôsỉ nhưng lại đi đòi mạng người vô tội ??)
Lý Cáp nhìn Vương Hàm quỳ dưới chân mình thuần phục thì âm thầm thỏa mãn cườihắc hắc trong lòng. Nữ nhân cường đại này cuối cùng cũng phải run rẩy dướichấn hắn. Đúng vậy! Đúng vậy! Đấy mới chính là nữ nhân chứ!
- Ngươi nói đi! Ngươi còn thứ gì có thể làm bổn công tử hài lòng đây? Mấytrăm mạng người vô tội của Vương gia đang chờ nguwoi đó nha!
Vương Hàm nắm chặt bàn tay đến bật máu, nàng nhìn Lý Cáp nói:
- Toàn bộ gia sản của Vương gia nguyện dâng hết cho công tử.
Lý Cáp khinh khỉnh nói:
- Ta nói lại một lần nữa. Ta không thiếu tiền lẻ.
Vương Hàm đành quyết đoán, tàn khốc nói:
- Vương gia nguyện làm chó cho công tử. Vương gia mấy trăm mạng xin chịu saikhiến của công tử. Nhị công tử có gì phân phó chúng ta bán mạng mà làm!
Lý Cáp duỗi lưng một cái rồi đem Thiên Thiên kéo vào lòng, cho nàng ngồi lênđùi mình. Hắn hạnh họe:
- Mấy trăm tên ăn hại! Nuôi gì cho phí cơm!
Vương Hàm nhịn không được, sẵng giọng:
- Rốt cục thì ngươi muốn gì đây?
Lý Cáp ôm Thiên Thiên trong lòng, tròng ghẹo nàng mấy cái rồi mới nói:
- Ta không biết! Ta mới là người bị hại. Chính các ngươi mới phải nghĩ bồithường cho bổn thiếu gia mới phải chứ!? Nếu không làm ta hài lòng thì ta cũngchỉ có thể thỉnh lão cha làm chủ việc này…
Vương Hàm nghe được những lời vô sỉ đấy, nội tâm vừa cứng được một chút lạimềm nhũn mất. Nàng thở dài, nhìn Lý Cáp rồi dập đầu:
- Thiếp thân nguyện lấy tấm thân này cung phụng công tử, mong công tử thànhtoàn.
Không còn biện pháp gì nữa, các quân bài đều đã thi triển rồi, giờ đây VươngHàm chỉ còn mang bản thân mình ra đánh cược. Thân tâm Vương Hàm cũng rất tựtin vào bản thân mình, cô khẳng định tên Nhị công tử kia sẽ không cự tuyệtnhưng lúc nãy Lý Cáp không thèm yêu cầu nàng hiến thân mà cho chính Vương Hàmphải chủ động van xin hắn thu nhận. Điều này đả kích lòng tự tôn của Vương Hàmkhông nhỏ, nàng chỉ hận không một phát cắn chết hắn.
Trên mặt Lý Cáp nở một nụ cười rạng rỡ. Hắn đưa tay nhéo mấy cái vào ngực củaHương Hương và Thiên Thiên rồi đưa tay thủ thế hình chữ V ăn mừng chiến thắng.Bất quá lúc này Vương Hàm đang quỳ rạp đầu nên không thấy được, nếu nàng mànhìn thấy cảnh đấy không biết có hộc máu tại chỗ không.
Lý Cáp rất nhanh thu lại nụ cười trên mặt. Hắn ra cái vẻ nghiêm túc của thanhniên 2k13 nói:
- Nghe nói Vương tiểu thư là Lô Châu đệ nhất tài nữ?
- Cái kia đều là do các vị hương thân cân nhắc, thiếp thân hổ thẹn không dámnhận.
Lý Cáp nói:
- Ngươi có biết thi ca từ phú?
Vương Hàm đáp:
- Thuở nhỏ cũng đã học qua.
- Có biết đánh đàn ca hát?
- Cũng hiểu sơ một phần.
- Ừ! Coi như miễn cưỡng thông qua, bổn công tử cũng không muốn thu mấy cáibình hoa.
Lý Cáp tự nhủ.
Vương Hàm nghe hắn lầm bầm như vậy thì sút chút nữa ngất xỉu. Nàng thật sựmuốn mắng to nào là Lý Cáp khốn nạn, Lý Cáp vương bát đản, Lý Cáp đồ con lợn,Lý Cáp thối tha v..v..Hắn nói vậy thành ra Vương Hàm như gái ế phải nằn nì vanlạy hắn thu vào phòng, cái đồ ** mà đòi lập bàn thờ trinh tiết…
Lý Cáp tất nhiên là không biết Vương Hàm đang chửi hắn lột da mặt nhưng mà cóbiết cũng không sao hết. Đẳng cấp cường giả của hắn sẽ không ngại mấy kẻ yếukém chửi rủa.
- Ngươi ngẩng đầu lên mà nhìn hai thị nữ của bổn công tử xem. Ngươi cho rằngtướng mạo của ngươi có thể đi so sánh cùng với các nàng sao?
Lý Cáp thong thả nói. Bàn tay heo cũng từ từ trượt vào trong nội y của ThiênThiên.
Vương Hàm ngẩng đầu lên nhìn thì đập mắt chính là cái cảnh sờ soạng vô sỉ kia.Nàng từ trước đến nay vốn là hoàng hoa khuê nữ, mặc dù chuyện nam nữ cũng biếtđại khái đấy nhưng mà còn chưa bao giờ tận mắt chứng kiến. Khuôn mặt Vương Hàmlúc này liền đỏ bừng, vội vàng cúi đầu nói:
- Thiếp thân hèn mọn, không dám so sánh với hai vị cô nương.
Lý Cáp nói:
- Ha ha. Ngươi nói ngươi hèn mọn cũng là quá khiêm tốn rồi. Nhưng luận về mỹmạo hai người thị nữ này đã vượt trội ngươi, nói về cầm kỳ thi họa, thơ ca từphú ta cũng có đầy người trong viện đủ sức thu thập ngươi. Ngươi nói xem ngươicó giá trị gì đặc biệt để bổn công tử coi trọng ngươi đây?
Vương Hàm lúc này quỳ sát người trên mặt đất, trong lòng cảm thấy nhục nhãkhông thôi. Lúc này nàng không kìm nén được nữa, hai hàng lệ châu rơi lã chã.
Lý Cáp vẫn chưa biết nàng đang khóc. Hắn thấy nàng không thèm trả lời liềnkhoát tay áo nói:
- Ngươi nếu còn chưa tìm ra được giá trị bản thân thì về mà suy nghĩ, chờngày mai quan phủ đến xét nhà diệt tộc.
- Thiếp thân…thiếp thân mấy năm qua luôn bôn ba kinh doanh, quản lý tiền bạccủa gia tộc. Ta chỉ biết xử lý mấy chuyện này thôi, những cái khác đều khôngrõ ràng…
Lý Cáp nghe ra âm thanh của Vương Hàm có chút bất thường, không khỏi nhíu mày.Vốn hắn muốn thu Vương Hàm làm thư kí cho mình, giúp chính mình trong bóng tốiquản lý chuyện làm ăn. Hắn không ngờ mới vờn sơ sơ thôi cô nàng đã nước mắtngắn nước mắt dài rồi. Xem ra Vương Hàm cũng còn chưa đến mức cứng đầu khôngthể giáo dục.
- Tốt lắm! Tốt lắm! Đừng có khóc, tài nghệ của ngươi công tử rất thưởng thứcđó. Tội của Vương gia các người có thể tha nhưng tội của Vương Phong không thểmiễn.
Cái hận làm Diễm Nhi bị thương thì Lý Cáp hắn nuốt không có trôi nha.
Vương Hàm cũng biết ca ca nàng lần này khó thoát thân, tự gây nghiệt tội khôngthể tha nhưng dù sao cũng là ca ca ruột của nàng, vẫn phải mở miệng cầu xin:
- Thỉnh Nhị công tử tha cho huynh gia một mạng.
Lý Cáp nói:
- Đứng lên đi, ngươi nếu đã là vị hôn thê của ta thì ta cũng nể mặt tha hắnmột mạng. Nhưng là tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha. Đem hắn sungquân nơi biên cương coi như cũng hợp lý.
Hắn vốn không muốn giết Vương Phong kia, trên đời có nhiều chuyện đau khổ hơncả cái chết, mà đau khổ nhất chính là chuyện sống không được chết không xong.Hiện tại hắn đã đẩy Vương Phong vào tình huống này. Như vậy hắn vô tình lạibán cái nhân tình này cho Vương Hàm coi như hắn có lời.
Nghe được ba chữ “vị hôn thê” thì mặt Vương Hàm lại đỏ ửng một mảng. Nàng lấytay áo lau mặt mèo, đứng dậy vén áo thi lễ cảm ơn Lý Cáp.
Lý Cáp bỗng nhiên nói:
- Ngươi bước lại đây.
Vương Hàm ngẩn người. Nàng nhìn sắc mặt Lý Cáp, dự cảm bất thường nhưng nàngđâu dám kháng lệnh hắn. Vương Hàm cắn răng từ từ đi đến.
Lý Cáp nói với Thiên Thiên trong lòng hắn:
- Đi đem mấy thứ kia của ta ra đây.
Thiên Thiên hiểu ý. Nàng thản nhiên cười một cái thật đẹp rồi đi về phòng ngủLý Cáp mang ra một cái hộp nhỏ.
Lý Cáp cầm lấy cái hộp nhỏ rồi kéo lấy bàn tay xinh xắn của Vương Hàm. VươngHàm bị hắn dọa cho sợ tái mặt, tuy nói nàng đã trao thân cho hắn nhưng cũngphải đem sự trong trắng giao ngay cho hắn lập tức chứ!
Lý Cáp cầm lấy bàn tay trắng trẻo, mềm mãi thưởng thức một hồi mới đem cái hộpnhỏ mở ra. Hắn lấy một cái vòng ngọc Phỉ Thủy đeo vào cổ tay nàng.
Vương Hàm sửng sốt nhìn vòng tay ngọc, hỏi Lý Cáp:
- Công tử ý người là…
Lý Cáp đá lông nheo một cái rồi nói:
- Đây là tín vật đính hôn của Lý gia chúng ta đó, nương tử ngốc.
Những vòng ngọc kia là do đích thân Chân Thị đưa cho Lý Cáp làm vật đính hôn.Lúc đầu mẫu thân chỉ đưa hắn một đôi, hắn liền đòi luôn mẫu thân thêm mười mấycái để dùng luôn một lần cho đỡ mất công lúc hết phải chạy đi xin thêm. Việcnày sau khi Lý Tư Hồng biết được thiếu chút nữa tức quá mà thổ huyết. Tiểu tửnhà Tổng đốc đúng là cưới lão bà cứ như là đi chợ mua rau à nha…trúng ý liềnmua ngay về nhà.
Vương Hàm nghe Lý Cáp gọi nàng là nương tử thì xấu hổ không ngẩng đầu lênđược. Nhưng sâu trong lòng nàng cũng có một chút cảm giác an ủi ngọt ngào.
Vì sao vậy? Chẳng lẽ vì cứu được Vương gia sao? Vương Hàm trong lòng nhảyloạn, vô cùng phức tạp khó hiểu.
Thời đại này, hôn nhân của nữ tử trong nhà luôn do trưởng bối định đoạt. Rấtít người có thể chọn được người chồng hợp ý mình. Đặc biệt là những đứa controng những gia tộc lớn, lại càng bị tư tưởng môn đăng hộ đối ước thúc. Cànglà thế gia quyền quý thì càng chú trọng lợi ích trong hôn nhân. Cho nên mặc dùVương Hàm bị Lý Cáp ép cưới nhưng thực tế nàng cũng không vì chuyện này mà hậnLý Cáp, nhiều nhất cũng chỉ là không cam lòng thôi.
Lý Cáp nắm tay nàng cười nói:
- Ngươi cứ về nhà an bài mọi chuyện. Đợi ta làm lễ trưởng thành xong liền quacưới hỏi ngươi tử tế!
Hắn bây giờ đã có Hương Hương và Thiên Thiên bầu bạn chăn gối. Một người làtuyệt thế nguyệt nứ, một người là hồ yêu xinh đẹp, có thể nói thế gian tuyệtthế vưu vật nên Lý Cáp hắn không cầu gì hơn nữa. Lý Cáp lúc này cũng không vội***ng chạm đến thân thể Vương Hàm, mục tiêu hắn đặt ra chính là đi đến Long Thủsơn để học tuyệt thế thần công để về thu phục chúng nữ. Nếu hiện tại lưu nàngở lại thì theo tính cách của nàng, lúc hắn đi vắng nội viện chắc chắn sẽ cómâu thuẫn.
Vương Hàm cũng nhẹ nhàng ra một hơi, dù sao thì nàng cũng không muốn ngay lậptức xuất giá.
Trước lúc Vương Hàm rời đi, nàng muốn gặp ca ca một lần nhưng lại bị Lý Cáp cựtuyệt. Vương Hàm hiển nhiên biết Lý Cáp nếu đã hứa tha cho ca ca nàng thì coinhư tính mạng đã đảm bảo, nàng liền dẫn quản gia và tùy tùng trở về Lô Châu.
Sau đó mấy ngày, Lý Cáp luôn cùng với chúng nữ vui vầy một chỗ, hoặc là ngheca múa, hoặc là hắn sẽ kể chuyện xưa, trong tiểu viện tiếng cười đùa vang lênkhông dứt.
Lý Cáp nói năng dí dỏm, biết cách pha trò luôn chọc cho chúng nữ cười liêntục, thương thế của Nguyệt Nhi và Diễm Nhi cũng hồi phục từng ngày…
Lý Cáp lúc này cảm thấy thời cơ đi Long Thủ sơn tìm Càn Khôn vô cực pháp quyếtđã đến. Hắn muốn luyện thành võ công trước lễ trưởng thành của mình.
