Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Hoàn Khố Đệ Tử

Chương 202



Tới lúc phải rời đi, Lý Cáp đem ba nàng từng người đặt lên hỏa kỳ lân, quayđầu lại thì nhìn thấy Minh Vũ đứng bên cạnh Tần bà.

Tiểu cô nương lúc này cúi đầu nhìn xuống chân, hai tay đan vào nhau, một bộmuốn nói lại thôi.

Lý Cáp đương nhiên hiểu được, mấy ngày này cơ hồ mỗi ngày hắn đều cùng Minh Vũtán gẫu. Trong thời gian đó hắn biết tiểu cô nương đối với hắn tình ý thâmsâu. Tính ý này, ban đầu ở Hỗ Dương đã được gieo xuống. Lấy tính cách của hắndĩ nhiên sẽ không rũ bỏ tiểu cô nương. Hắn thật muốn đưa nàng rời đi Vạn LâmTông.

Nhưng Minh Vũ lại không phải là loại người có tình lang thì quên sư phó củamình. Biết được sư phó không chịu đi, nàng cũng có chút do dự. Sư phó tuy rằngđã giải được độc, nhưng nhiều năm như vậy độc ở trong cơ thể làm cho thân thểtrở nên cực kỳ suy nhược. Tần bà tuổi đã cao, nỡ lòng nào từ bỏ sư phó sao?

Tiểu cô nương do dự mà không mở miệng được, Lý Cáp thì không thế được. Hắn tớitrước Y Tiên nói:

- Di bà, thân thể của người hiện tại thế nào?

Y Tiên nói:

- Độc tố trên người đã hoàn toàn khỏi nhưng còn lưu lại dược tính của thuốcgiải độc. Bất quá không có gì trở ngại, điều dưỡng một thời gian là khỏi hẳnthôi. Lại nói, lần này thật đúng là phải cám ơn ngươi. Nếu không có ngươi đitìm U Hậu lấy giải dược thì quãng đời còn lại của ta chỉ sợ đều phải chịu độcnày tra tấn.

- Việc này… Khụ khụ, là việc vãn bối phải làm.

Lý Cáp vừa nghe Y Tiên nói đến giải dược liền lập tức ho khan vài tiếng.

- Di bà, vãn bối có một cái yêu cầu quá đáng…

- Nếu biết là chuyện quá đáng, thì không cần nói làm gì.

Tần bà ở bên cạnh khó chịu nói.

Lý Cáp liếc mắt một cái, lão thái bà này tựa hồ có thành kiến với mình ngay từlần đầu gặp mặt. Sợ là Y Tiên và Lý gia chỉ sợ có cái gì khúc mắc mà chínhmình không biết.

- Nhưng là việc này, vãn bối lại không thể không nói.

Lý Cáp nói xong nhìn về phía Minh Vũ, tiểu cô nương vẫn cúi thấp đầu như cũ.Nhưng thân mình lại cứng đờ hiển nhiên căng thẳng khi nghe bọn hắn nói chuyện.

Y Tiên lúc này lại nói:

- Ta cũng đang có chuyện muốn nhờ Thiết Lang hỗ trợ.

- Oh?

Lý Cáp hơi cảm thấy nghi hoặc, nhưng vẫn nói:

- Ngài muốn hỗ trợ, vô luận là chuyện gì vãn bối đều làm hết sức.

Lời này nhưng thật ra một chút cũng không có lừa gạt. Y Tiên giúp hắn chữa trịcho Linh Nhi các nàng. Trong lòng hắn thật sự là cảm kích. Huống chi, hắn cònmuốn cầu Y Tiên.

Y Tiên đi đến bên Minh Vũ, nắm tay nàng nói:

- Thiết Lang, Tiểu Vũ đi theo ta thời gian không lâu, nhưng nàng cực kỳ thôngtuệ lại hiểu biết về hái thuốc, ta dạy nàng y thuật nàng vừa học liền biết,chỉ là còn thiếu kinh nghiệm thực hành. Bất quá, mấy ngày này, nàng theo ta vàba vị cô nương bốc thuốc quả thật có thiên phú với y đạo, ta nghĩ một thờigian sau tất đạt đến đỉnh cao.

Ta là bà già, quãng đời còn lại đã không còn hi vọng. Nhưng Tiểu Vũ thì khác,nhân sinh của nàng vẫn còn rất dài. Không thể đi theo ta mà chôn vùi đi mộtđời tuổi trẻ, tới lúc ấy sẽ lãng phí đi một nhân tài. Ta nhìn ra nàng rấtthích ngươi. Hy vọng, ngươi có thể mang nàng rời Vạn Lâm Tông, tới thế giớibên ngoài. Giúp ta chiếu cố nàng, để cho y thuật của nàng cứu giúp những ngườicần. Hơn nữa nàng ở bên cạnh ngươi, cũng có thể trợ giúp chiếu cố mắt của Phicô nương.

Y Tiên nói xong cũng kéo tay Lý Cáp, đem tay Minh Vũ đặt vào tay hắn.

- Thiết Lang, ngươi có thể đáp ứng thỉnh cầu của ta không?

- Sư phó, người…

Minh Vũ ngẩng đầu nhìn Y Tiên, run giọng nói.

Y Tiên lập tức ngắt lời nói:

- Tiểu Vũ, sư phó đối với con vẫn không được tốt lắm. Cũng biết con kỳ thậtcố gắng vì sợ hãi cho sư phó. Con là đồ đệ đầu tiên của ta, cũng là đệ tử cuốicùng. Quyển sách này ghi lại một ít phát hiện của ta về giải độc, cùng phươngpháp trị liệu một ít bệnh hiểm nghèo. Thiên Sơn tuyết liên cùng những cáchtinh luyện, đều được ghi ở trong này. Hiện tại, sư phó đều đem nó giao chongươi. Tin tưởng với sự thông minh và thiên phú của con nhất định đem nó phátdương quang đại.

Y Tiên đưa một cuốn sách mỏng, trên đó là chi chít chữ viết tay cho Minh Vũ.

- Sư phó!

Minh Vũ tiếp nhận cuốn sách mỏng, hai mắt rưng rưng nói:

- Sư phó, người đối với con tốt quá, thật sự tốt lắm…Con…Con không muốn xangười…

Tay kia vẫn nắm chặt tay của Lý Cáp, mọi người đều hiểu được. Lời này có nghĩanàng mong muốn Y Tiên cùng rời đi với bọn họ.

Y Tiên nhẹ nhàng vuốt vuốt đầu Minh Vũ, cười nói:

- Đứa ngốc này, con cũng không phải một đi không trở về. Được rồi, con cùngThiết Lang cùng nhau trở về thăm ta a. Đi đi, bây giờ sư phó chỉ có thể làmcho ngươi việc này.

Lý Cáp kích động, thầm hô đang buồn ngủ thì liền gặp nệm êm vội nói:

- Di bà yên tâm, ta nhất đinh chiếu cố tốt cho Tiểu Vũ, cam đoan lần sau khithấy người, một cọng lông trên người nàng cũng không thiếu.

Tiếng di bà cũng gọi chôi chảy hơn.

- Ân, ngươi cũng đừng khi dễ nàng a.

- Ha ha, không có.

Lý Cáp vội vàng cam đoan.

- Tốt lắm, Tiểu Vũ, Thiết Lang, các ngươi cũng nên đi đi.

Y Tiên khoát tay áo nói.

- Vậy di bà, ngài phải chiếu cố kỹ lưỡng tới bản thân mình a, qua một thờigian chúng ta sẽ về thăm người.

Lý Cáp nói xong, tay ôm ngang eo Minh Vũ, đem nàng đưa lên hỏa kỳ lân.

- A? Thiết Lang.

Y Tiên ở phía sau kêu lên.

- Di bà có gì phân phó?

Lý Cáp nói.

- Ngươi không phải có một cái “ yêu cầu quá đáng” chưa nói sao?

- Việc này… Hắc hắc, giờ không có nữa rồi.

Lý Cáp cười vỗ gáy nói:

- Di bà, sau này gặp lại.

- Đi đường cẩn thận, đi đường không cần quá nhanh.

Chở lục nữ xuôi nam, trên lưng hỏa kỳ lân hơi có chút chen chúc. Cũng maychúng nữ đều dáng người yểu điệu, người nào cũng nhỏ nhắn (người nhỏ nhưnghàng họ không có nhỏ a). Ngồi cùng một chỗ cũng thoải mái. Linh Nhi cùng PhỉNhi chia ra trái phải tựa vào ngực Lý Cáp. Lần đầu ngồi trên hỏa kỳ lân, MinhVũ bàn tay nắm lại thật chặt, hé ra một nụ cười đầy khẩn trương. Trên thực tếhỏa kỳ lân chạy rất nhanh nhưng lại không xóc nảy, thật sự ổn định.

Ngay khi đoàn người đến rừng tùng, Lý Cáp bất giác quay đầu lại, mơ hồ thấynơi nhà gỗ, Y Tiên cởi ra chiếc áo bào tro, lộ ra khuôn mặt mà hắn chưa baogiờ thấy.

Xem ra khuôn mặt mặc dù che kín bởi nhiều nếp nhăn, nhưng lại không gây nên sựđáng sợ, mà là cho hắn một loại cảm giác thân thiết. Đặc biệt, hai ánh mắtnhìn sâu thăm thẳm như nhìn lên bầu trời đêm tối đầy ánh sao lấp lánh, đẹp đẽmà thần bí khó dò.

Lý Cáp nheo mắt lại, muốn thấy được rõ ràng khuôn mặt đó nhưng hỏa kỳ lân gầmnhẹ một tiếng rồi nhảy vào rừng.

Cỏ cây ở hai bên bay xẹt qua, Lý Cáp bất đắc dĩ thu hồi ánh mắt quay đầu lại.Chuyện xưa của Y Tiên, đợi khi rảnh rỗi về lại kinh thành thì hỏi ông nội mộtchút. Tin tưởng, ở ông nội sẽ biết được một ít chuyện.

Hỏa kỳ lân không chỉ có tốc độ hoàn hảo, còn có thể đạp nước vượt sông, tất cảđều như đi trên đất bằng. Nhưng Lý Cáp buồn bực nhất là bọn hắn bảy người lạikhông có người nào biết đường, không có bản đồ, toàn bộ đều dựa vào hỏa kỳ lântự mò đường đi. Bất quá “lão mã” lại tương đối hồ đồ, đi nhầm đường là chuyệnbình thường, cứ bỗng nhiên “két” một tiếng, rồi sau đó làm bộ lơ đãng thay đổiphương hướng. Lúc này Lý Cáp mà phát hiện đều thưởng cho nó ít “quả” đấm ăncho đỡ buồn. Mấy người thấy vậy đều thầm nghĩ liệu Thiên Sơn thần thú có bịhắn đánh thành ngu không?

Phải mất vài ngày, mọi người mới gặp được một cụ già để hỏi. Lại mất thêm mườingày nữa mới tiến tới Lũng Tây, Lý Cáp tiếp tục hỏi người đi đường mới hỏiđược đường đến Đàm Bình trấn.

Bất quá, từ Vạn Lâm Tông đi ra mười mấy ngày nay, bởi vì chạy loạn khắp nơi,nhóm Lý Cáp bọn hắn lại thấy được không ít chuyện quái dị. Thứ nhất chính làvùng đất mầu mỡ Giang Nam vốn rất nhiều sản vật giờ lương thục khan hiếm.Không chỉ các phú hào thu mua lương thực, mà còn những người bình thường cũngmua lương thực tích trữ làm cho cung không đủ cầu.

Thứ hai, cơ hồ mỗi thành lớn đều đầy dân chạy nạn. Không chỉ có nạn dân từ TâyNam, mà còn có nạn dân từ Đông Bắc cũng tới. Hình như do nạn hạn hán và châuchấu.

Có thể thấy, chiến sự ở Tây Nam khẳng định không được thuận lợi.

Bất quá, Lý Cáp không thể quản được. Hắn không muốn làm chúa cứu thế. Cũngkhông có hứng thú đi cứu giúp lê dân bách tính. Cho là ích kỷ cũng được, khônglương tâm cũng thế. Trong lòng của hắn, thiên hạ cùng dân chúng chỉ giống nhưcỏ cây mà thôi.

Hiện tại bệnh Linh Nhi, Tịnh Cơ đã chữa khỏi, thị lực Phỉ Nhi đang dần hồiphục. Kế tiếp, việc hắn muốn làm là đi tới Đàm Bình trấn kiến thiết nơi nàythành vương quốc của hắn. Sau đó, đem tỷ tỷ và những hồng nhan tri kỷ về đâysinh sống. À quên còn phải tổ chức một đám cưới xưa nay chưa từng có với cácnàng nữa chứ.

Sau đó, chính là cùng các nàng xếp hình không ngừng nghỉ. Những trò như 3P, 4Pgiống các anh pro bên 4VN hay làm cũng phải thực hiện. Rồi còn phải có chuyệnquan trọng nhất là phải sinh ra một “đội quân nòng nọc cực kỳ hung hãn”, đểlấy người kế tục sự nghiệp vẻ vang của các tiền bối đi trước. Đời bố nó mơ ướcđược gia nhập mà không thành, thì đời con phải hoàn thành nguyện vọng này. Tâmnguyện chỉ có thế, nếu thực hiện được thì hắn thấy thỏa mãn rồi.

- Đàm Bình trấn hẳn là nơi này rồi.

Lý Cáp nhìn xuống tay mình, trong tay là một tờ giấy nhăn nhúm. Đó là, bản đồmà hắn đã nhờ người vẽ lại đường về trấn Đàm Bình. Khi thấy đám người Lý Cápcưỡi hỏa kỳ lân thì hai chân đều mềm nhũn, nên bản đồ đều được vẽ nguệch ngoạcnhưng cũng thấy rõ được đường đi.

Trước mắt là một thành thị, mặc dù không tính lớn nhưng cũng được tính là loạitrung bình. Hoàn toàn không giống với Đàm Bình trấn khi xưa. Nhìn chung quanhlà đồng ruộng mênh mông đầy người trồng trọt, bên ngoài vẫn bao quanh bởi núirừng như cũ.

- Không đúng nha, theo như bản đồ thì chúng ta đã tới nơi rồi. Chẳng có nhẽtên kia gạt ta ? Không thể nào...

Lý Cáp nhíu chặt mày đứng trên lưng hỏa kỳ lân, mắt nhìn xung quanh, lẩm bẩmlầu bầu.

- Bên kia, cái kia sườn đất nhìn rất quen mắt a. Hẳn chính là Bình Đàm trấnnha. Chính là tại sao lại như vậy đây ? Không có khả năng a, mới mấy thángnha.

Lý Cáp nhìn hồi lâu, nói:

- Hương Hương, nàng nói nơi này là Đàm Bình trấn sao?

Hương Hương trịnh trọng gật gật đầu:

- Chủ nhân, nơi này là Đàm Bình trấn.

- Nhưng mà, ta nhìn hoài mà không nhận ra…

Hương Hương ngón tay nhỏ nhắn nhấc lên nói:

- Chủ nhân, người xem nơi đó.

Lý Cáp theo ngón tay nhỏ nhắn của nàng nhìn lại. Tại phía tây bắc của tòathành không xa có một trại lính. Trong quân doanh, một đại kỳ đang tung bayphất phới. Trên đó có một chữ “ Hổ” to tướng.

- Hổ tự đại kỳ, là Hổ quân.

Lý Cáp mắt sáng lên.

- Đúng a, là Hổ quân.

Nói xong lại nhìn về tòa thành kia, khó có thể tin nói.

- Thật sự là Đàm Bình trấn a? Ta kháo, Tiểu Phong tử thật con mịa nó đi a,mới mấy tháng biến Đàm Bình trấn thành thế này? Trở về phải thưởng hắn thậtnhiều kim phiếu.

Hương Hương cười nói:

- Chủ nhân vào thành nhìn xem, chẳng phải sẽ biết hết sao?

- Ừ!

Lý Cáp dậm một cái, hỏa kỳ lân lập tức bộ xun xoe chạy đi, hướng vào thành.

Đợi bọn hắn tiến tới tầm mắt của thủ vệ thành. Một trận “ Tướng quân đã trởvề” gào thét vang lên khắp nơi. Ngay sau đấy, liền truyền khắp toàn thành, rồitruyền đến quân doanh. Nơi nơi đều là tiếng hoan hô. Lý Cáp có thể nhận thấytrong đó đều là của binh sĩ Hổ quân.

Ngoài thành những nông phu đều dừng tay, kỳ quái nhìn đám người Lý Cáp.

Mà lúc này, Lý Cáp cũng nhìn thấy rõ ba chữ to trên cửa thành “ Đàm Bìnhtrấn”.

Cửa thành được mở rộng, nhiều đội hắc giáp binh lính đứng dọc hai bên cửa đạimôn. Thẳng tắp tới tận ngã tư đường bên trong thành. Lý Cáp cưỡi hỏa kỳ lânvừa bước tới cửa, lập tức tiếng hô hoán như bài sơn đảo hải ầm ĩ:

- Tướng quân uy vũ!

Đinh tai nhức óc, khí thế bàng bạc, làm cho màng nhĩ người ta phải đau nhức,ầm ầm hồi lâu.

Lúc này, ngã tư đường Đàm Bình trấn không còn cái vẻ là một thôn sơn nhưtrước. Nó không bằng Hỗ Dương, nhưng cũng được coi là sạch sẽ rộng mở. Rấtnhiều dân chúng đều tụ tập ở hai bên ngã tư đường, ngoài cửa khách điếm, tửulâu, vẻ mặt tò mò cùng kinh dị.

Ở giữa những tiếng hô lớn của Hổ quân, hỏa kỳ lân ngẩng đầu vào thành, uyphong lẫm lẫm.

Trong biển người tung hô Lý Cáp mơ hồ nghe được một trận tiếng vó ngựa, quảnhiên phía trước chạy tới một đội nhân mã. Người đi đầu hiển nhiên là quân sưquạt mo Phong Liễu Tam.

Thấy phía sau Phong Liễu Tam là hai người theo sát. Lý Cáp không khỏi mặt lộvẻ sợ hãi lẫn vui mừng:

- Lê Lão Hắc! Cậu!

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...