Hoàn Khố Đệ Tử
Hương Hương cùng Tần bà đi ra ngoài, trong nhà chỉ còn hai người Lý Cáp và YTiên.
Y Tiên ngồi trên giường, mặt mũi được trường bào phủ kín, không nhìn ra đượcvẻ mặt. Lý Cáp đứng bên cạnh, cầm cái bình sứ nhỏ kia ở trong tay, mặt đầykinh ngạc, không biết Y Tiên này đến cùng là định giở trò quỷ quái gì.
- Ngồi xuống nói chuyện đi.
Thanh âm Y Tiên vẫn trầm thấp khàn khàn như vậy, nhưng rõ ràng là tình trạngđã tốt hơn rất nhiều khi lần đầu gặp mặt.
Lý Cáp chậm rãi ngồi xuống ghế, nhìn Y Tiên trước mắt, trong bụng không khỏibắt đầu thấp thỏm không yên, lão nương này không phải là ở Vạn Lâm tông chờđợi quá lâu, không chịu được tịch mịch, nhìn ta lớn lên anh tuấn, nổi lên sắctâm chứ… Có câu nói, nữ nhân ba mươi như lang, bốn mươi như hổ, thế thì vớituổi của Y Tiên này, đoán chừng đã sánh ngang với bạo long rồi
- Tú Vân có khỏe không?
Y Tiên hỏi.
- À? Cái gì?
Lý Cáp trong lòng đang lo lắng nếu mà Y Tiên nói lên ý nghĩ không an phận gìđó, ví dụ như phải theo nàng một đêm, nếu không nghe sẽ không chữa trị cho tamnữ thì nên làm cái gì bây giờ.
- Tú Vân, có khỏe không?
Y Tiên lại lặp lại một lần nữa, không nôn nóng một chút nào, cùng tính cáchlúc trước khác nhau một trời một vực.
Lý Cáp nhíu mày:
- Tú Vân? Ai là Tú Vân?
Y Tiên bỗng nhiên kinh ngạc, hình như có chút kỳ quái Lý Cáp bên cạnh hình nhưkhông nhận ra Tú Vân, lẩm bẩm nói:
- Chẳng lẽ nàng không có ở bên cạnh Lý đại ca? Sẽ không đâu, nàng sẽ khôngrời Lý đại ca mà đi . . .
Lý Cáp nổi lòng hiếu kỳ, thân khẽ nghiêng về phía trước, hỏi:
- Tiền bối, Y Tiên tiền bối? Ngài đang nói gì vậy? Này. . . Ai là Tú Vân?Ngàii cùng gia gia ta có quan hệ gì?
Y Tiên ngẩng đầu lên, Lý Cáp mơ hồ thấy dưới áo bào tro là một đôi mắt màu đỏđậm, không khỏi rụt người lại, vội vàng dời ánh mắt đi. Trong lòng bồn chồncăng thẳng, Y Tiên này không biết rốt cuộc dùng thuốc gì mà biến mình thànhngười không ra người, quỷ không ra quỷ như vậy.
Y Tiên thở dài, chậm rãi nói:
- Mọi người đều biết danh hiệu Y Tiên của ta đây là hoàng đế thân phong,nhưng liệu có mấy người biết, vài chục năm trước. Ta từng là đại nội thủ tịchngự y.
- Ách? Ngự y!
Lý Cáp ánh mắt nheo lại, không nghĩ tới Y Tiên trước kia lại là ngự y trongcung, bà ta như thế nào lại đi chọc tới U hậu để giờ luân lạc tới bước đườngcùng này? Nếu là ngự y thì quen biết gia gia cũng là tương đối hợp tình hợp lýrồi.
Lý Cáp lập tức ngồi ngay ngắn người lại, chăm chú nghe Y Tiên giảng giải.
- Lúc ấy, Lý đại ca, lúc ấlà gia gia của ngươi còn chưa làm Thái sư. Nhưng đãlà đại thần quyền cao chức trọng, được hoàng đế vô cùng cưng chiều. Vì vậy, cómột lần Lý phu nhân bệnh nặng. Hoàng để phái ta đi trị liệu cho nàng. Vì tachữa khỏi bệnh cho nàng, chúng ta liền trở thành bạn tốt. Nàng lớn hơn ta vàituổi, nên nhận ta làm nghĩa muội, chúng ta trở thành tỷ muội của nhau.
Tỷ tỷ, là một nữ nhân hoàn mỹ, xinh đẹp như vậy, ôn nhu như vậy, khó trách Lýđại ca lại chung tình với nàng như thế …
Càng nói, Y Tiên dường như càng sa vào hồi ức. Âm thanh dường như bớt mấy phầnkhàn khan.
Lý Cáp nghe vậy, không khỏi nhớ lại bức họa đã xem ở trong phòng gia gia, cóthể tưởng tượng ra vài phần phong tư xinh đẹp của nãi nãi năm đó.
Gia gia đối với nãi nãi chung tình không đổi, sau khi bà qua đời mấy chục nămvẫn vậy. Có thể thấy gia gia năm đó yêu nãi nãi cỡ nào, mà có thể làm cho giagia si tình đến vậy, thì nãi nãi ưu tú cỡ nào càng không cần bàn cãi rồi.
- Khi đó có một quý phi mới vào cung, là con gái của một tiểu quan ở Tây Bắc,họ Hàn, tên Tú Vân. Hoàng đế đi tuần thấy nàng xinh đẹp, trong lòng vui sướng,liền triệu vào cung phong làm tú phi. Ban đầu hoàng đế cực kỳ cưng chiều,nhưng qua một thời gian dần dần lãnh đạm.
Nàng ta năm đó còn chưa đến mười tuổi, một không có long thai, hai không hậuđài, mất đi sủng ái của hoàng đế, sống trong cung tự nhiên trải qua nhiều khókhăn. Sau này có một lần, tỷ tỷ tiến cung đi gặp Thái hậu nương nương, thấynàng ta, vẫn còn là tiểu cô nương, còn chưa dính phải khí dơ bẩn của nội cung,liền nhận nàng làm muội muội, nói cho Thái hậu biết, sẽ thường xuyên tiến cungthăm nàng …
Nghe thế, Lý Cáp không khỏi nghĩ thầm nãi nãi thật là "đa tình" a, nhận nghĩamuội khắp nơi.
Y Tiên tiếp tục nói:
- Bởi vì quan hệ của tỷ tỷ, ta cùng với Tú Vân cũng thành hảo tỷ muội. Kể từđó, ở cung, ta cùng nàng chiếu cố lẫn nhau, làm bạn bè, vậy thì không còn tịchmịch nữa rồi.
- Vậy tại sao ngài lại đi tìm U hậu, Tú Vân đâu mất rồi?
Y Tiên bỗng nhiên trầm giọng xuống:
- Hoàng cung nhà cao cửa rộng khác xa bên ngoài, người thường đều nhìn ngắmsùng bái, mà không biết trong đó đen tối dơ bẩn gấp mười gấp trăm lần bênngoài.
Lý Cáp hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì?
Y Tiên thở dài một tiếng, nói:
- Từ xưa hậu cung minh tranh ám đấu luôn luôn không ít hơn so với trên triềuđình, thậm chí còn âm hiểm đen tối hơn. Khi đó ta mặc dù đã không còn là mộttiểu cô nương, cũng đã từng xông pha một thời gian ngắn trong giang hồ, nhưngso sánh tâm cơ, căn bản không có cách nào sánh cùng những người đó. Khi đótrong cung xảy ra một lần tranh đấu lớn, Ấn phi rơi đài, ta cùng Tú Vân khôngbiết tại sao lại bị dính vào đó.
Lúc này Lý Cáp nói:
- Ta biết rồi, khi đó bà nội ta bảo gia gia ta đi gặp hoàng đế cầu tình ,cứungài cùng Tú Vân kia, đúng không?
Y Tiên lắc đầu:
- Không, không có đơn giản như vậy. Lần đó tranh đấu quá nghiêm trọng. Một vịhoàng tử chưa đầy tháng cùng một vị công chúa vừa mới ba tuổi chết oan chếtuổng, hoàng đế tức giận, ai có dính dáng đến, toàn bộ khó thoát khỏi cái chết.
- Vậy các ngươi làm thế nào. . . ?
Lý Cáp hỏi một nửa, trong lòng đã có đáp án.
- Lý đại ca phái cao thủ Lý gia vào cung, cứu ta cùng Tú Vân ra ngoài.
Y Tiên nói xong những lời này, liền thở dài, như nói đáng nhẽ từ đầu Lý Tiêukhông nên phái người cứu các nàng ra ngoài.
- Chúng ta vẫn bị Lý đại ca giấu ở Lý gia, một thời gian sau thì hoàng đếbăng hà, hoàng đế mới lên ngôi, sự kiện kia rất nhanh bị đưa quên lãng, nhưngta cùng Tú Vân vẫn không dám lộ diện.
- Những ngày ở Lý gia, là những ngày vui vẻ nhất trong đời ta. Khi đó, tacùng tỷ tỷ ngày ngày bên nhau, vui sướng tự tại, không buồn không lo... Tỷ tỷ,thật sự rất tài giỏi, không chỉ tinh thông cầm kỳ thi họa, còn có sở trường nữcông gia chánh. Hơn nữa, võ công lại cao cường. Ta theo tỷ tỷ học đàn, lại bắtchước công thức của tỷ để nấu ăn. Nếu như … Nếu hiện tại vẫn như vậy, thì thậttốt …
Lý Cáp hiếu kỳ nói:
- Sau đó thì xảy ra chuyện gì ?
Y Tiên trầm mặc thật lâu, rồi mới chậm rãi nói:
- Sau đó … Haiz … Sau đó ta cùng Tú Vân có chút mâu thuẫn. Một hôm đi dạotrong kinh thành, gặp được một người.
- Nam nhân?
Lý Cáp lập tức nói, hắn nghĩ, có thể làm cho một nữ nhân làm chuyện điên rồ.Khẳng định không ngoài tình yêu gì đó.
- Đúng, nam nhân. Hắn là đại thiếu gia Long Nguyên tiêu cục, năm đó là thiếuhiệp đứng đầu võ lâm.
Lý Cáp thầm nghĩ trong lòng, Long Nguyên tiêu cục đại thiếu gia này đoán chừnganh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, võ công cao cường, còn trẻ lại lắmtiền.Y Tiên lúc ấy mặc dù đã trưởng thành, nhưng hình như còn chưa trải quachuyện yêu đương bao giờ, chắc chắn đã bị Long đại gia mê hoặc.
- Ta với hắn yêu nhau, nhưng Lý đại ca cùng tỷ tỷ không đáp ứng, bọn họ nóihắn không thật lòng với ta, khi đó ta tính tình bướng bỉnh, không nghe họ nói,lại cùng hắn trở về Long Nguyên tiêu cục nhưng không nghĩ tới, còn chưa tớiLong Nguyên tiêu cục. Hắn đã bỏ ta mà đi...
- Ặc ? Nhanh như vậy?
Lý Cáp cảm thấy kỳ lạ:
- Vậy quá phũ phàng đi!
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng vẫn không khỏi thầm nghĩ, không phảilà Y Tiên lúc tuổi còn trẻ quá xấu chứ, Long đại gia chịu không nổi mới nửađường đã chạy trốn ?
Y Tiên cũng lắc đầu thở dài:
- Đúng vậy, hắn là người không tim không phổi, đáng tiếc, ta lúc ấy quá ngu,lại không suy nghĩ cẩn thận. Ngươi biết, hắn tại sao lại bỏ đi nhanh như vậykhông?
- Chẳng lẽ lại vừa ý cô nương khác rồi?
Lý Cáp vốn là muốn nói bị ngươi làm cho hoảng sợ, hoàn hảo kịp thời nghĩ tớiLinh Nhi tam nữ bệnh còn chưa chữa lành, nhanh chóng sửa lời nói.
- Đúng, hắn gặp một người.
Lý Cáp tâm khẽ động, nói:
- Chẳng lẽ... Là U hậu?
Y Tiên trầm mặc, phảng phất nhớ lại, một lát sau mới từ từ lên tiếng:
- Đúng, là U hậu. U hậu... Võ lâm đệ nhất mỹ nữ, nàng quả thật rất xinh đẹp,đẹp đến làm cho người ta như mơ. Ta đây gặp qua nhiều nữ nhân, cũng chỉ tỷ tỷcó thể cùng nàng phân cao thấp. Nếu chỉ bàn về dung mạo mà nói nàng thậm chícòn muốn cao hơn một bậc.
Bỗng nhiên ngừng một lát lại nói:
- Bất quá người thị nữ biết pháp thuật kia của ngươi, tựa hồ như có một chútbộ dáng của nàng năm đó. Không phải nói lớn lên giống nhau, mà là đẹp, đạiloại kiểu phiêu dật xuất trần như vậy.
Lý Cáp biết, U hậu năm đó, lúc ở U Minh thiên cung nhất định không có quỷ dịnhư vậy, mà ở U Minh thiên cung, vẻ đẹp của nàng, lại càng tăng lên một bậc.
Y Tiên thở dài:
- Cũng khó trách hắn thích U hậu đến điên đảo hồn phách. Quả thật không cónam nhân nào có thể ngăn cản mị lực của nàng, ngay cả ta là nữ nhân, cũngthiếu chút nữa quỳ gối dưới váy nàng. Ai...
- A, bởi vì vậy, cho nên ngài đi tìm U hậu trả thù, thế cho nên bị U hậucho... Ách... Hạ độc?
Y Tiên nói:
- Hắn đã chết.
- Hắn?
- Chính là đại thiếu gia Long Nguyên tiêu cục. Khi đó U hậu đột nhiên thoáiẩn giang hồ, trên giang hồ vô số thanh niên tài tuấn chuẩn bị đi theo nàng đếnĐông Hải U Minh đảo. Nhưng trên đường, những tài tuấn, thiếu hiệp này, lại laovào đánh nhau, hắn... Cứ như vậy không minh bạch mà chết, bị chém nát bét,ngay cả là ai giết cũng không biết.
- Đáng đời!
Lý Cáp gắt một cái nói.
- Đúng vậy, là đáng đời. Nhưng khi đó ta lại không nghĩ như vậy, vẫn ngu ngốcđi tìm được thi thể hắn, khóc một ngày một đêm. Hiện giờ nghĩ lại, dù ta lúcấy khóc thương tâm như vậy, nhưng căn bản không phải cho hắn.
Lý Cáp nghe được có chút mê mang, lòng hiếu kỳ càng ngày càng cao:
- Sau đó thì sao? Ngài tìm không ra hung thủ, phải đi tìm ngọn nguồn là Uhậu?
- Khi đó ta thật sự rất ngu si, ta bỗng nhiên đem cuồng hận trút lên người Uhậu, liền quyết định đi tìm nàng, tìm nàng báo thù. Đúng lúc này, Lý đại caphái người tìm được ta, hi vọng ta trở về, ta không đồng ý. Bọn họ nói cho tabiết tỷ tỷ bệnh lại tái phát, rất nghiêm trọng, van xin ta trở về chữa trị chotỷ tỷ. Nhưng ta lúc ấy cho rằng đó là chiêu số của Lý đại ca gạt ta trở về,liền đánh ngã bọn họ, một mình đi đến Đông Hải U Minh đảo.
Y Tiên nói, thanh âm càng ngày càng nhỏ, khàn khàn, lộ ra một chút nghẹn ngào.
Lý Cáp mặc dù không thấy mặt Y Tiên, nhưng có thể cảm giác được, bà đang khóc.
- Ta thật xin lỗi tỷ tỷ, thật xin lỗi Lý đại ca. . . Mấy chục năm nay, takhông ngày nào không hối hận , đau lòng. Nếu như lúc ấy ta không hồ đồ, khôngtùy hứng, không có đi vì cái tên đại thiếu gia Long Nguyên tiêu cục kia báothù mà trở lại kinh thành chữa bệnh, tỷ tỷ có lẽ sẽ không phải chết, Lý đại cacũng sẽ không thương tâm, mà ta. . . Cũng sẽ không thống khổ như vậy.
Y Tiên đã khóc không thành tiếng, Lý Cáp đã nghe không rõ nàng nói cái gì nữarồi. Nhưng chuyện đã trải qua này, lí do, hắn căn bản đã rõ ràng.
Sau một một hồi lâu, Y Tiên mới từ từ ngừng khóc, nói với Lý Cáp:
- Ngươi làm thế nào lấy được giải dược từ U hậu? Ngươi cùng nàng đã giao thủsao? Nàng làm sao lại thả ngươi trở lại?
Lý Cáp hơi ngẩn ra. Suy nghĩ một chút rồi nói:
- Ha hả, ta cùng nàng, là quen biết đã lâu rồi."
- Quen biết đã lâu?
Y Tiên rất khó hiểu:
- U hậu đến U Minh đảo so với ta ở Vạn Lâm tông còn lâu hơn nhiều, nghe nóinàng vài chục năm trước đã không rời khỏi U Minh đảo nửa bước. Ngươi... Nhiềulắm là hai mươi, làm sao có thể cùng nàng quen biết đã lâu?
- Ai nha. Cái này. . . Ha hả, là một lời khó nói hết được.
Lý Cáp cười cười trả lời qua loa.
Y Tiên chỉ vào bình sứ nhỏ trên tay Lý Cáp nói:
- Cái đó, là giải dược sao?
- Ách, cái này là. . .
Lý Cáp có chút do dự, Y Tiên này cùng gia gia coi như là quen biết đã lâu, cóphải hơi quá mức?
Nhưng mà hắn còn chưa do dự xong, Y Tiên đã đi tới bên cạnh, vươn cánh tay màuthâm tử sắc lấy bình sứ nhỏ.
Thấy Y Tiên mở nắp bình ra để dưới mũi ngửi, Lý Cáp không khỏi căng thẳng, ánhmắt chăm chú ngó miệng bình lộ ra kia.
- Mùi này... Làm sao quái vậy? Đây là vật gì, ta không nhận ra được đây làcái gì?
Y Tiên nghi ngờ nói, thanh âm khàn khàn trầm thấp, nghe thế Lý Cáp lạnh cảsống lưng, tâm thầm nghĩ: nói nhảm, đây là tinh hoa mấy ngày của bổn công tửtrên thuyền, ngày ngày cố gắng, hàng đêm phấn đấu, mới tích được một bình nhỏnhư vậy.
- Ta cũng không biết là cái gì.
Lý Cáp buông buông tay nói.
- Sao dính vậy , trực tiếp uống sao?
Lý Cáp xoay người sang chỗ khác ho khan hai tiếng:
- Đại khái là thế.
Nghe được phía sau truyền đến thanh âm nuốt vào, Lý Cáp không tự chủ nuốt nướcbọt một cái.
Một lúc lâu sau không thấy gì, Lý Cáp không nhịn được quay người lại nói:
- Bình nhỏ thế sao uống lâu vậy?
Y Tiên mơ hồ không rõ mà nói:
- Quá dính, nuốt không nổi.
Lý Cáp xấu hổ, cầm chén nước trên bàn đưa tới nói:
- Vậy uống nước đi.
Chỉ một lọ nhỏ, Y Tiên lại chần chừ hồi lâu mới uống hết.
- Chỉ cần uống một lọ này là khỏi rồi sao?
Y Tiên nói, cảm giác cảm giác cái thứ sền sệt kia vẫn còn ở cổ họng, còn chưaxuống hết.
Lý Cáp vội nói:
- Có thể, tuyệt đối có thể. Cái này tuyệt đối là giải dược hàng thật giáthật, tuyệt không phải đồ tàu, Độc của U hậu trên người ngươi đã bị trừ.
Hắn biết thân thể Y Tiên cũng không thật sự bị gì, tất cả chỉ là do tâm ma củanàng mà thôi, cho nên nhất định phải làm cho nàng tin tưởng mình, chỉ cần uốngxong giải dược, không còn nghĩ thân thể mình còn kịch độc là được.
Lúc này, ngoài phòng truyền tới thanh âm Minh Vũ cùng Linh Nhi của các nàng,lỗ tai Lý Cáp lập tức dựng lên.
Y Tiên nhìn thấy, nhẹ nhàng nói:
- Bệnh tình ba vị cô nương ta đã tạm thời chế trụ, cách luyện chế Thiên Sơntuyết liên đã có đầu mối, ngươi yên tâm, biết ngươi là hậu nhân của Lý đại ca,mặc dù ngươi không có tìm được giải dược, ta cũng sẽ dốc toàn lực trị lànhbệnh của các nàng.
Lý Cáp xoay người lại gật đầu, cảm tạ nói:
- Chỉ cần có thể trị lành cho các nàng, Y Tiên tiền bối có yêu cầu gì, tại hạđều đáp ứng.
Y Tiên khoát tay áo, cánh tay thâm tử sắc khô gầy như củi trong tay áo lúc ẩnlúc hiện:
- Cho dù giải được độc, ta cũng còn không sống được mấy năm, nhiều năm nhưvậy, trong nội tâm ta một mực áy náy cùng kịch độc hành hạ. Cho đến khi biếtthân phận của ngươi, lời nói chôn sâu dưới đáy lòng rốt cuộc tìm được cách nóira. . .
Vừa nói hít một hơi thật dài, khẽ thở dài:
- Triệu Thanh Nhã hôm nay, không còn ... giống như Triệu Thanh Nhã lúc trướcrồi.
Hai người lại nói chuyện một lúc, Lý Cáp nói:
- Về Thiên Sơn tuyết liên, lần này ta từ U Minh đảo mang đến một người, nàngvốn là Thánh nữ dự khuyết phái Thiên Sơn, đối với chuyện luyện chế Thiên Sơntuyết liên hẳn là tương đối có kinh nghiệm.
- A? Thánh nữ dự khuyết phái Thiên Sơn? Ừ, nếu nàng chịu đến hẳn là hiểu đượcphương pháp để luyện Thiên Sơn tuyết liên, quả thật có thể làm cho ta chếthuốc nhanh hơn.
Y Tiên nói.
- Ta đi tìm nàng.
Lý Cáp vừa nói vừa vội vàng đi. Vừa mới mở cửa ra, một tấm thân yêu kiều mềmmại lập tức chìm vào trong ngực hắn, định thần nhìn lại, chính là Thiên Sơnthiếu nữ Linh Nhi.
Khí sắc Linh Nhi lúc này quả thật so với khi mới vừa đưa đến Vạn Lâm tông tốthơn không ít.
- Ca ca, ca ca!
Thiếu nữ đầu tựa vào trước ngực Lý Cáp, ôm hắn thật chặt, tựa như buông lỏngtay ra là hắn bay đi vậy.
Lúc này Tinh Nguyệt công chúa Phi nhi nghe được thanh âm Lý Cáp, tránh khỏiMinh Vũ đang đỡ tay nàng, quờ quạng hướng tới Lý Cáp.
Lý Cáp vội đưa một tay ra ôm lấy nàng, Nhu Cơ ở bên cạnh không biết nói gì, LýCáp mỉm cười vẫy, nàng do dự một chút mới cúi đầu tới bên cạnh hắn.
Có Tiêu Lan trợ giúp, Y Tiên rất nhanh đề luyện xong Thiên Sơn tuyết liên rồiđi ra ngoài, chia làm ba phần, rồi lấy những phụ liệu khác, đưa cho tam nữ sửdụng.
Thiên Sơn tuyết liên quả nhiên có hiệu quả, ở Vạn Lâm tông đợi một tháng sau,Linh Nhi cùng Nhu Cơ căn bản đã khỏi hẳn, Phi Nhi cũng mơ hồ có thể nhìn thấyngười và tự đi lại. Tam nữ bệnh tình cũng đã không còn gì đáng ngại, Lý Cáp lolắng đến chuyện Đàm Bình trấn, nên muốn cáo từ Y Tiên.
- Có kỳ dược Thiên Sơn tuyết liên, chỉ cần sử dụng đúng hạn, bệnh sẽ khỏihẳn, không còn di chứng, đảm bảo còn khỏe mạnh hơn khi xưa. Mà mắt của cônương này, còn cần từ từ điều trị khoảng nửa năm, rồi mới có thể hồi phục nhưcũ.
Y Tiên ngồi trong nhà gỗ từ từ nói, kể từ khi sử dụng giải dược của Lý Cáp, bàkhông còn bị độc hành hạ thêm lần nào, quả thật đã coi giải dược của Lý Cáp làhàng xịn rồi, nhưng lại chưa từng bỏ áo bào trùm toàn thân đi, vì vậy Lý Cápcòn chưa từng nhìn thấy mặt thật của bà.
- Ngươi, sau khi về, nhớ thay ta xin lỗi gia gia ngươi …
Y Tiên khẽ thở dài:
- Ta có lỗi với tỷ tỷ, ta không còn mặt mũi nào gặp lại hắn…Không cần hắn thathứ…chỉ là những năm này Tiểu Nhã vẫn rất hối hận. Vẫn rất đau lòng …
Nói được vài lời, lại khóc không thành tiếng.
Những ngày qua, Y Tiên thường xuyên cùng Lý Cáp nói chuyện phiếm, nhưng mỗikhi nhắc tới gia gia cùng nãi nãi của hắn, liền không nhịn được khóc lên,không cách nào nói tiếp.
Mặc dù Y Tiên không nói rõ nhưng Lý Cáp hiểu ý bà mà hỏi lại:
- Tiền bối, độc tố đã hết sao ngài không rời đi cùng ta? Ta đưa ngài đến kinhthành, có lời gì nói trực tiếp với gia gia.
Y Tiên chậm rãi lắc đầu:
- Không, ta không còn mặt mũi nào gặp hắn. . .
- Tiền bối, đã qua nhiều năm như vậy, gia gia ta có thể hắn đã sớm tha thứcho ngài.
- Lý đại ca có thể tha thứ cho ta, nhưng ta lại không cách nào tha thứ chochính mình.
Lý Cáp khuyên nhủ:
- Nếu không, ngài trước tiên có thể theo ta trở về Đàm Bình trấn ở. Cái chỗnày không phải là nơi tốt.
Y Tiên hay là lắc đầu:
- Lý công tử tâm tư tốt của ngươi ta đã biết. Bất quá nhiều năm như vậy, tasớm đã thành thói quen, đối với ta mà nói, ở nơi đâu, cũng không sao cả. Sắctrời đã không còn sớm, Lý công tử hay là sớm lên đường đi.
Lý Cáp do dự một hồi, nói:
- Tiền bối, cha mẹ ta cùng gia gia gọi ta là Thiết Lang. Ngài cũng không cầngọi ta Lý gì đó, cứ gọi là Thiết Lang đi.
Y Tiên nói:
- Thiết Lang. . . Tốt, Thiết Lang. Nói lại, nãi nãi của ngươi là tỷ tỷ ta,nếu như ban đầu... Ban đầu ta không có rời khỏi kinh thành mà nói..., hiệntại, ngươi cũng nên gọi ta là di bà rồi.
- Di bà!
Lý Cáp không do dự, lập tức kêu lên. Y Tiên thân thiết với gia gia nãi nãi,lại cứu ba vị hồng nhan của hắn, trong lòng hắn đối với nữ nhân số khổ nàythật sự là rất đồng tình.
- Ai, tốt, tốt. . . Thiết Lang.
Y Tiên run rẩy vươn tay ra, sờ đầu Lý Cáp, Lý Cáp lúc này phát hiện, tay bàvẫn khô gầy như củi, nhưng đã khôi phục màu da bình thường, chỉ là phía trênhiện đầy vết tích của người già.
Bà, hiện tại trong mắt hắn chỉ là người nhận hành hạ, trong tâm tràn đầy áynáy cùng hối hận, mà không còn là Y Tiên Triệu Thanh Nhã lừng lẫy trên gianghồ.
