Hoàn Khố Đệ Tử
Ngày hôm sau, sáng sớm Phong Liễu Tam đi vào trong viện Lý Cáp thì đã thấy vịNhị công tử Lý gia đã luyện Thái Cực quyền rồi.
- Dậy sớm vậy? Hay cả đêm qua không ngủ?
Phong Liễu Tam đứng một bên phe phẩy cây quạt vàng, dưới ánh mặt trời kimphiến tỏa ánh sáng vàng chói lóa.
- Ừm.
Lý Cáp khẽ gật đầu, hai tay lăng không ấn xuống, đánh xong một bộ Thái Cựcquyền.
- Sau một đêm phong lưu lại còn có thần sắc tốt như vậy, Nhị công tử quảnhiên dũng mãnh vô song, Phong mỗ quả thực bái phục, bái phục sát đất!
Phong Liễu Tam cười tán thán nói.
- Ách?
Lý Cáp sửng sốt:
- Làm sao ngươi biết?
Phong Liễu Tam cười nói:
- Đêm qua tiếng kêu của các ngươi, phỏng chừng toàn bộ phủ tổng đốc đều nghethấy được.
Lý Cáp sờ sờ cái mũi:
- Lớn tiếng như vậy à...
- Nhị công tử, trận thi đấu rượu đã chuẩn bị xong, các thợ ủ rượu và tửukhách đã tề tựu đủ.
Phong Liễu Tam nói.
- Ừm.
Lý Cáp gật gật đầu, nhìn về phía Phong Liễu Tam:
- Y thần tới chưa?
Phong Liễu Tam mỉm cười, thu kim phiến lại, ôm quyền nói:
- Thuộc hạ may mắn không nhục mệnh, đã tra được hành tung y thần.
- Tốt!
Lý Cáp vui vẻ, y thần tìm được rồi, như vậy bệnh của Linh Nhi và Tịnh Cơ támchín phần mười cũng được cứu rồi, trừ phi y thần này có tiếng không có miếng.
- Lập tức mời hắn đến phủ đi.
Lý Cáp không chờ đợi nổi nói.
Phong Liễu Tam nói:
- Thuộc hạ cho rằng, Nhị công tử phải tự thân đi.
- Hả?
Lý Cáp cười nói:
- Y thần này cao giá vậy sao?
Bất quá ngẫm lại cũng thế, danh hiệu y thần đâu phải người bình thường có thểđạt được, cao giá cũng là bình thường thôi. Nếu như bình thường Lý Cáp cũngmặc kệ hắn là y thần, y quỷ gì, cứ bắt hắn lại tính sau, nhưng mà bây giờ bệnhtình Linh Nhi, Tịnh Cơ thủy chung không được chữa khỏi, y thần chính là hivọng trước mặt, để hắn cam tâm tận lực chữa bệnh cho hai nàng thì đừng nóiđích thân thỉnh hắn, dù cho cõng hắn về Lý Cáp cũng đồng ý.
Phong Liễu Tam giải thích :
- Y thần Hoắc Khinh Lang nếu bàn về võ công thì cực kỳ kém cỏi, có thể bỏqua. Bất quá hắn có một tuyệt chiêu đặc biệt giống như đạo thuật đó là độnthổ, dù ai khinh công cao đến đâu cũng không thể truy được. Hơn nữa tính khíhắn kỳ quái, khi hắn muốn chữa bệnh thì giàu nghèo hắn đều chữa, giàu thì lấynhiều, nghèo thì cho thiếu hoặc miễn phí. Nhưng nếu đến cầu hắn khi hắn khôngmuốn chữa thì dù là núi vàng biển bạc hay dao găm cũng không khiến hắn ra tayđược.
- Ha ha, Phong tiên sinh, ngươi nói nhiều như vậy ý không phải là sợ ta làmhắn bỏ đi đấy chứ, yên tâm đi, chỉ cần hắn có thể trị hết bệnh của Linh Nhicùng Tịnh Cơ, chuyện gì cũng dễ nói.
Lý Cáp cười nói.
Phong Liễu Tam nói:
- Nhị công tử lập tức đi tìm hắn sao?
- Đương nhiên!
※※※※※※ ※※※※※※
Thi đấu thiên hạ đệ nhất tửu, hoặc là thiên hạ đệ nhất tiệc rượu, tề tụ hàokiệt giới tửu, có danh sư ủ rượu, có danh sĩ uống rượu như nước. Rất nhiềungười mộ danh mà đến, vì phẩm tửu, hoặc chỉ để xem náo nhiệt.
Trên một quảng trường ở cửa đông, ngàn vạn người tụ tập từng nhóm, phố lớn ngõnhỏ xung quanh, tửu lâu trà phường tất cả đều là chật ních. Người mặc dù nhiềunhư thế, kỳ thật ngư long hỗn tạp, nhưng rất trật tự, không có xung đột gì,phải biết rằng ít nhất ba phần người là giang hồ đao kiếm bên mình.
Đơn giản đây làHỗ Dương, người giang hồ vốn nói một lời không hợp là rút đaokhiêu chiến cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, ai cũng cụp đuôi xem thiđấu.
Ba thân thể to lớn đứng trên đài dựng lên lâm thời là một trong những nguyênnhân làm người giang hồ sợ hãi. Thủ đoạn của Tam Ngưu cơ hồ giang hồ đều biết.Nhưng mà cái chân chính uy hiếp quần hùng, làm mọi người như học sinh là binhsĩ Hổ quân võ trang đầy đủ, sát khí lẫm liệt cùng thần thú hỏa kỳ lân nằm bêncạnh như đang ngủ.
Lúc này, trên một ban công gần quảng trường nhất, y thần Hoắc Khinh Lang đangquan sát.
- Đứng xa như vậy, ngươi xem họ uống rượu tốt hay xấu được sao?
Bên cạnh một tiểu cô nương vừa ăn mứt quả ghim thành xâu vừa rung chân nói.
- Xa như vậy, đương nhiên là không thể.
Y thần thản nhiên nói, ánh mắt vẫn là nhìn đài cao bên kia.
- Vậy tại sao không đến gần nhìn xem?
Tiểu cô nương hỏi.
Y thần bĩu môi:
- Ngươi nghĩ ta muốn vậy chắc, mấu chốt là đông người như vậy làm sao mà chenvào?
- Ngươi không phải là có thuật thâu thiên độn địa sao? Trực tiếp độn quakhông phải là được sao?
Y thần nhìn đám người đông đúc bên dưới, lắc đầu nói:
- Nhiều người như vậy, độn vào làm cái gì? Chỉ ngửi mùi mồ hôi đã no rồi!
- Vậy cũng đúng, ta cũng không muốn chen vào đám xú nam nhân đó.
- Nghe nói Vương Liên cẩu lão thất phu kia cũng đưa rượu đến. Lão thất phukia làm người tệ nhưng rượu ủ lại rất ngon.
Y thần tự lẩm bẩm.
- Ngươi vì sao không đi tham gia đại thi đấu rượu? Vừa được uống rượu miễnphí, lại không cần chen chúc cùng người khác, sau khi đạt danh hiệu Tửu vương,còn có thể làm giám khảo 'Thiên hạ đệ nhất tửu' nhấm nháp các loại rượu ngon.
Y thần lắc lắc đầu:
- Đấu tửu lượng với mấy tên kia? Lão phu khinh thường làm điều đó!
- Ngươi cũng thanh cao quá ha!
Tiểu cô nương bỗng nhiên nở nụ cười.
- Đây không phải thanh cao, liên quan đến rượu thì đây là vấn đề về mặtnguyên tắc!
Y thần từ từ nói.
- Ha ha, xem ra lão tiền bối cũng là người mê rượu a!
Bên cạnh bỗng nhiên vang lên một giọng nam, dọa tiểu cô nương nhảy dựng lên.
Tiểu cô nương nhìn về hướng người nói, thấy trước mặt là một công tử trẻ tuổimặc lam bào cao lớn anh tuấn, khí thế uy nghiêm đang mỉm cười nhìn ông già.Ánh mắt của hắn giống chim ưng làm tiểu cô nương chỉ mới nhìn một chút đã phảixoay đầu đi, tuy hắn không nhìn nàng nhưng vẫn khiến ánh mắt nàng thấy đauđớn.
Người này nhất định không phải nhân vật bình thường, sẽ không phải là tìm ônggià gây phiền toái chứ? Tiểu cô nương nghĩ như vậy, hơi khẩn trương lên,giương mắt nhìn về y thần phía một bên, hắn vẫn nhìn về phía đài cao bên đó.
- Chỉ là lão tửu quỷ thôi.
Y thần cười nhạt nói.
- Ta thấy tiền bối chính là càng già càng dẻo dai.
Vị công tử trẻ tuổi kia cũng nhìn về phía xa xa đài cao, cười nói:
- Hiện nay thiên hạ mỹ rượu tề tụ ở Hỗ Dương, nếu không thể thưởng thức mỹtửu chẳng phải là đáng tiếc quá sao?
Tiểu cô nương kinh ngạc nhìn ngón trỏ phải của công tử kia, đeo một cái nhẫnmàu đen như độc xà quấn quanh ngón tay, dưới ánh sáng nhìn như độc xà phun độcvề phía nàng, làm lòng nàng phát lạnh.
- Công tử mời lão phu uống rượu phải không?
Y thần quay đầu lại, vẫn vẻ mặt mỉm cười thản nhiên.
Lý Cáp mỉm cười:
- Tiền bối nể mặt sao?
Y thần nhẹ nhàng che ánh mắt của tiểu cô nương, cười trả lời:
- Có hảo tửu mà không uống, lão tửu quỷ chẳng lẽ là hữu danh vô thực?
Lý Cáp cười to:
- Mời tiền bối.
- Xin mời.
Y thần cùng tiểu cô nương kia được công tử trẻ tuổi mời lên một chiếc xe ngựasang trọng, công tử cùng hắc giáp kỵ sĩ đi theo hai bên, không một chút nàobiểu thị thân phận tôn quý của hắn.
- Hoắc huynh, biệt lai vô dạng a.
Mới vừa lên xe ngựa, một tiếng ân cần thăm hỏi quen thuộc vang lên bên tai ythần.
Y thần ngẩng đầu nhìn lên, trong xe rộng rãi, một trung niên nam tử nho nhãđang phe phẩy quạt vàng tươi cười nhìn lão.
