Hoàn Khố Đệ Tử
Một đêm tại Tây Nam, quân phản bội càn quét mấy chục châu trấn. Hàng trăm,hàng ngàn mệnh quan triều đình đầu hàng hoặc bị giết. Vẫn tộc nhân càng hổ báocáo chồn cổ động giết hại Hạ tộc nhân địa phương. Hạ tộc nhân vô tội bị giếtvô số, những dân chúng còn lại bỏ hết nhà cửa ruộng vườn, trâu bò chó lợn mộtđường Bắc tiến. Dĩ nhiên, những Hạ tộc nhân địa chủ, phú thương ủng hộ cùngtrợ giúp quân phản loạn Thiên Gia giáo, có thể ở lại được hưởng cuộc sống tháibình.
Tây Nam loạn, nhưng kinh thành phẫn không có gì xáo trộn. Các thương nhân vẫnmua bán, người người vẫn hồn nhiên nói phét giữa đường giữa chợ. Các tiểu thưvẫn phấn son chờ giai đến cua. Ngoại trừ nhà nhà vẫn treo cờ trắng làm đám macho lão hoàng đế mới bị chết, thoạt nhìn, không có gì thay đổi.
Đối với dân chúng bình thường cùng các gia đình quý tộc trong kinh thành,chiến sự Tây Nam còn đến mùa quýt mới lan đến chỗ bọn họ. Cũng chỉ là một đámphản tặc mà thôi, giống như con ruồi trên bàn ăn, mặc dù làm cho mất chút khẩuvị, nhưng cũng chẳng nguy hiểm gì.
Nhưng mà dù là một con ruồi, cũng cần phải có người đến đuổi. Trong triều, dựatheo kế hoạch lúc trước, Tiêu Hàn làm chủ soái, mang theo ba mươi vạn đạiquân. Ông Viễn làm phó soái. Những phó soái khác, đại tướng, phó tướng đều docác đại thần trong triều đề cử.
Lý Cáp, Lê Bố là hai người lập đại công trong chiến dịch Bắc phạt Hồ tộc, lạikhông có tham gia. Sau bọn họ là Hổ quân, Ưng kỵ quân cũng không được triệunhập đại quân. Lần này quân chủ lực xuôi Nam, ngoại trừ một bộ phận Bắc phạtđang đóng quân bên ngoài, lực lượng chủ chốt vẫn là Đông Bắc quân.
Lê Bố cũng chỉ biết gặp đại tướng quân Tiêu Hàn cầu tình hồi lâu, cuối cùngtriều đình cũng phân công hắn dẫn một đội quân đóng ở một khu vực vớ vẩn ngồichơi, không được gia nhập quân bình định Tây Nam. Còn Lý Cáp, bởi vì phải trởvề Hỗ Dương cử hành hôn lễ, không cần phải xuôi Nam. Với thằng này, như vậylại càng sướng, ở nhà làm Hầu gia, ngày ngày ôm gái thả Nòng Nọc.
Vì vậy, khi triều đình cấp cho Lý Cáp một toà phủ Vũ Uy Hầu tại phố Chu Tước,đoàn người Lý gia bắt đầu xuôi Nam về Hỗ Dương. So với lúc đến, số người mangtheo còn nhiều hơn. Hoa Tư cùng với đoàn người hồi môn Hoa gia. Tinh Nguyệtcông chúa giờ lấy tên là Lý Phi Nhi. Dĩ nhiên, nàng đi theo Lý Cáp với thânphận thị nữ được Sở Linh Lung cấp cho.
Mặc dù Lý Tư Hồng cùng Chân Thị rất kỳ quái, tại sao Sở Linh Lung muốn đưa mộtngười mù cho Lý Cáp làm thị nữ. Tuy nhiên, bọ họ cũng lười dây vào thằng này.
Sở Nguyệt lâu.
Tiếng đàn từ trong vườn hoa phát ra, lúc phiêu lãng, lúc u oán tựa như đangnói điều gì đó.
- Hắn đã đi ngày hôm nay…
Quỷ di đứng sau Sở Linh Lung, bỗng nhiên nói.
- Ử, ngày hôm qua hắn phái người tới đón Phi Nhi đi, hắn đã nói…
Ngón tay Sở Linh Lung còn đang khuấy động dây đàn, nhưng tiếng đàn hiển nhiênxuất hiện một tia âm rung.
- Không đi tiễn hắn sao?
Quỷ di lại nói. Miếng vải đen trên mặt che kín vẻ mặt nàng, hai mắt thẳng tắpnhìn vào bụi cây xanh tốt, giống như là đang nhớ tới điều gì đó.
- Đi hay không đi, đâu giải quyết được việc gì đâu.
Sở Linh Lung hời hợt nói. Tiếng đàn biến đổi, hiển nhiên là đổi sang một khúckhác.
- Thái sư nói, ngươi có thể về Hỗ Dương cùng với hắn.
Rất ít khi Quỷ di lại nói nhiều đến như vậy.
Linh Lung trầm mặc một hồi:
- Tại sao ta lại phải đi?
Nàng trầm mặc hồi lâu rồi tiếp tục:
- Ta đi, ai tới gảy đàn cho thái sư?
Quỷ di khẽ thở dài một tiếng, không nói gì.
- Nam nhân Lý gia, luôn có thể làm cho nữ nhân thương tâm.
Thật khó tin là lời này lại xuất ra từ miệng của Quỷ di luôn luôn lạnh lùng.
- Vậy sao?
Sở Linh Lung nói theo bản năng. Nàng giật mình ngẩng đầu lên, đã thấy Quỷ dikhông còn ở phía sau.
Trước kia Quỷ di nhất định là một đại mỹ nữ, Sở Linh Lung nghĩ trong lòng nhưvậy. Rồi nàng tự hỏi tại sao Quỷ di lại thốt ra câu nói kia? Chẳng lẽ…
Chẳng lẽ là Quỷ di yêu đơn phương một nam nhân Lý gia?
Là ai?
Lý thái sư? Lý tổng đốc? Lý Minh? Lý Cáp?
Trong đầu nàng bắt đầu đem tin tức của Quỷ di rồi suy nghĩ. Mặc dù nàng khôngbiết tuổi thật của Quỷ di, nhưng đại khái nàng có thể phỏng đoán, hơn nàngkhoảng chục tuổi.
Như vậy, Lý Cáp cùng Lý Minh là không có khả năng. Còn lại là Lý thái sư và Lýtổng đốc? Trong lòng Quỷ di rốt cuộc là nghĩ đến ai?
Lý thái sư, Lý tổng đốc cùng Lý Minh là ba người nổi tiếng chung tình. Quỷ diyêu hắn, nhưng do điểm này mà không có kết quả.
Nhưng còn nàng thì sao? Trong lòng Sở Linh Lung không khỏi tự giễu. Tình cảmcủa nàng đối với Lý Cáp rốt cuộc là như thế nào? Là yêu sao? Nhưng bọn họ cũngkhông giống như vừa thấy đã yêu.
Nam nhân Lý gia quả thực cũng rất ưu tú, dù là diện mạo hoặc năng lực. Namnhân như vậy, chính là hình mẫu để nữ nhân tin tưởng.
Lý thái sư, Lý tổng đốc, Lý Minh bởi vì chung tình mà cự tuyệt những tình cảmcủa nữ nhân khác. Lý Cáp bởi vì có quá nhiều nữ nhân mà không bận tâm cảm thụđến những nữ nhân khác. Tại sao cũng là nam nhân của Lý gia lại có hai cực nhưvậy? Sở Linh Lung buồn bực mà suy nghĩ.
- Chuyến đi này, khi nào quay trở lại?
Nhìn nhìn những kiến trúc trong kinh thành, Sở Linh Lung bỗng nhiên có chútphiền muộn.
Đoàn người Lý gia ngồi trên mười ba cỗ xe ngựa lớn nhỏ, phần lớn là chở đồcưới của Hoa Tư cùng với quần áo, đồ dùng hàng ngày. Trước sau có hơn mườingười kỵ sĩ mặc hắc giáp uy phong lẫm liệt, chính là Hổ quân kỵ binh tinhnhuệ. Ngoài ra còn có không ít cao thủ từ phủ thái sư phái ra bảo vệ.
Lý thái sư, Lý Minh, huynh muội Lê Bố cùng với một ít đại thần trong triềutiễn đưa bọn họ đến tận cửa kinh thành. Ngay cả Đằng Lăng Vương Hàn Bình cũngđích thân đến. Nhưng mà trừ huynh muội Lê Bố, đối với những người khác, Lý Cápcũng chỉ khách sáo vài câu rồi đuổi đi. Dù sao bọn họ cũng không thật lòng tớitiễn đưa.
- Thật không thể hiểu nổi triều đình tại sao lại như vậy? Hai đại tướng quâncó thể đánh lại không dùng. Đây còn là đạo lý sao?
Vẻ mặt Lê Anh phẫn uất, chu cái miệng nhỏ nhắn ra. Nàng cũng không quan tâmchủ soái đại quân Tiêu Hàn đứng bên cạnh mang vẻ mặt lúng túng.
Dĩ nhiên Lý Cáp biết tại sao nàng lại càu nhàu như vậy. Khi nàng bắt đầu nhậnđược tin tức chiến loạn Tây Nam, ngay lập tức nàng bắt đầu quấn lấy hắn với LêBố, nói chỉ cần bọn họ làm chủ soái hoặc phó soái quân bình định, nàng liềnmuốn đi theo xuất chinh. Lúc đó, Lý Cáp liền biết quân bình định không có hắn,liền vỗ ngực làm người tốt, lập tức đáp ứng. Việc này làm cho nàng cao hứng cảtuần. Sau đó hắn và Lê Bố không tham gia đại quân bình định, giấc mộng biếnthành nữ tướng quân đầu tiên Hạ quốc xuất chinh đánh giặc của Lê Anh lập tứctan thành mây khói.
Lê Bố vỗ vỗ bả vai muội muội nói:
- Triều đình an bài như vậy hẳn có dụng ý. Kẻ làm tướng, chính là một lưỡidao sắc bén của triều đình. Chỉ cần nghe theo điều khiển cùng mệnh lệnh làđược.
Trong lòng Lý Cáp biết lời của hắn không phải là thật lòng. Ngược lại với hắn,Lê Bố là người sinh ra vì quân đội cùng chiến tranh. Hắn khát vọng mang theoquân đội của mình dong ruổi sa trường.
- Yên tâm đi, Lê đại ca, sau này chúng ta sẽ có cơ hội kề vai chiến đấu.
Lý Cáp dùng những lời này dỗ dành Lê Bố. Trong lòng hắn không tự chủ được, nếumình mang binh tạo phản, Lê Bố là giúp triều đình hay là giúp mình?
Lê Bố thoải mái cười nói:
- Đúng vậy, ta cũng đang chờ ngày đó. Một thời gian nữa ta đi tới Cẩm Châurồi. Đến lúc đó ta thu xếp thời gian tới Hỗ Dương tham gia hôn lễ của ngươi,hi vọng là tới kịp.
Lý Cáp cười nói:
- Lê đại ca, ngươi cũng tìm lấy một người thành thân đi. Ngươi xem, tiểu đệnhỏ tuổi hơn cũng đã có một đám nữ nhân, ngày ngày sung sướng. Không bao lâunữa, Lê Anh cũng phải lập gia đình, chỉ còn ngươi cô đơn một người.
Lê Anh nghe vậy sẳng giọng:
- Ngươi đừng có hồ đồ. Ai muốn đi lấy chồng. Nếu có lấy chồng, cũng không đếnphiên ngươi.
- Ồ? Ta có nói là muốn gả cho ta đâu? Ha ha, là muội chưa đánh đã khai rồi.
Lý Cáp cười cười trêu đùa.
- Ngươi… Mặc kệ ngươi, đại ca, muội về trước…
Lê Anh đỏ mặt, nhanh chóng cất bước rời đi.
Lê Bố nhìn nhìn bóng lưng của muội muội, cười cười:
- Yên tâm đi Lý Nhị Hổ. Ta đường đường là một đại tướng quân, còn sợ khôngtìm được lão bà sao?
- Thật đúng là có chút lo lắng…
Lý Cáp cười đáp lễ.
Hai người nhìn nhau cười cười.
- Đi đường cẩn thận. Hẹn gặp ở Hỗ Dương.
Lê Bố ôm quyền nói.
- Hỗ Dương gặp lại.
Lý Cáp phi thân lên xe ngựa.
Xe ngựa lắc lư rời xa kinh thành. Lý Cáp không khỏi cảm than, không nghĩ tới ởkinh thành có mấy chục ngày, nhưng xảy ra nhiều chuyện như vậy. Hắn xoay ngườinhìn xe ngựa chở Phi Nhi, thầm nở nụ cười. Lần này dạo chơi kinh thành, tựdưng mang về được một cô công chúa. Nhưng vậy cũng coi chuyến đi này có lãi.
Cũng bởi vì Tuyên Hòa đế băng hà, tranh quyền đoạt lợi cũng làm cho mọi ngườibận túi bụi. Đêm hôm đó người chết nhiều vô kể, căn bản khôngn ai để ý đếnchuyện công chúa đui mù bị giam trong lãnh cung mất tích. Cho dù có người pháthiện, muốn đi tìm cũng không phải là chuyện dễ dàng gì. Bọn họ có nằm mơ cũngkhông nghĩ ra, Lý Cáp lại đem nàng giấu ở trong Sở Nguyệt lâu.
Một con thải điệp khổng lồ bỗng nhiên đậu trước cửa xe của Lý Cáp, làm hắnphục hồi lại tinh thần.
- A, nguyên lại là điệp nhi.
Lý Cáp nhè nhẹ vỗ thân thể mềm mại cùng cánh mỏng, khẽ cười nói. Đoạn thờigian ở kinh thành này, liên tiếp không thiếu chuyện xảy ra, thật đúng là LýCáp quên mất con tiểu điệp yêu này. Bây giờ nhìn lại, Điệp Nhi so với lúc gặpsở Thiên Sơn đã lớn gấp đôi.
- Nàng tiến cảnh rất nhanh, là con điệp yêu rất có thiên phú.
Hương Hương ở bên cạnh ôn nhu nói.
- Vậy sao?
Lý Cáp nhìn thất thải hồ điệp trên tay:
- Mất bao lâu nàng mới có thể biến thành hình người?
Trong đầu hắn thật sự rất mong đợi, không biết điệp yêu hóa thành hình ngườisẽ ra bộ dáng giống như thế nào.
- Vấn đề này khó nói. Có Càn Khôn khí của chủ nhân hỗ trợ, tu vi của nàng sẽtăng lên nhanh chóng. Có lẽ mấy năm, cũng có thể là mấy ngày, việc đó phải tựxem vào nàng ta.
Hương Hương trầm ngâm nói.
Lý Cáp gật đầu, lẳng lặng nhìn Điệp Nhi trên mu bàn tay nói:
- Cố gắng lên nhé.
Điệp Nhi vỗ nhẹ hai cánh, coi như là đáp lại lời hắn.
Rời khỏi kinh thành một đoạn, năm trăm kỵ binh Hổ quân đợi ở bên ngoài cùngbọn họ hội họp. Một đội nhân mã quy mô, hướng Giang Nam đi tới.
Tại kinh thành, gia gia cùng phụ thân có nói với Lý Cáp, sau khi thành thân,hắn có hai sự lựa chọn.
Hoặc là tiến về Giang Nam hoặc Đông Bắc làm đại tướng quân đại doanh, dẫn dắtmấy vạn quân đội, thao luyện phòng thủ.
Hai là đi tới nơi đất phong Vũ Uy hầu, trấn Đàm Bình, tự tại làm hầu gia hainăm ở đó. Nhưng phải quản tất cả các địa phương vào trong tay, đồng thời bổnhiệm, miễn quyền các quan viên lớn nhỏ, tự hành chế định một ít pháp lệnhthích hợp. Quan viên cao nhất trấn Đàm Bình, không bị tổng đốc châu, phủ tiếtchế.
Tất nhiên Lý Cáp không suy nghĩ lựa chọn con đường thứ hai. Đi tới đất phongcủa mình, cũng không khác gì hoàng đế, có thể hô mưa gọi gió. Tuy ở Hỗ Dươngcũng là như vậy, trong quân cũng không ai dám ý kiến ý cò với hắn. Nhưng ởmảnh đất phong dù sao cũng là của mình, ở đây tác uy tác phúc cảm giác khônggiống với các địa phương khác.
Dọc theo con đường này, Hương Hương cùng Thiên Thiên ngồi một chiếc xe ngựa.Hoa Tư cùng Vân Lâm ngồi một chiếc xe ngựa. Phi Nhi cùng với một nha hoànchiếu cố nàng ngồi trên một chiếc xe ngựa. Lý Cáp đành phải chạy loạn trên bachiếc xe ngựa. Lý Tư Hồng thấy vậy, lầu bầu mắng tiểu tử bại hoại, bôi xấu nềnếp gia đình. Bởi vì đắm chìm trong hương thơm ôn nhu, thời gian trôi qua cũngrất nhanh, đảo mắt liền đã đến Hỗ Dương rồi.
- Tướng quân, có một người họ Phong cản đường muốn gặp ngài.
Ngày hôm đó, Lý Cáp đang vuốt ve ngực Hương Hương, hôn hít đùi Thiên Thiên,Dương Cận đột nhiêu tiến tới cửa xe nói.
- Gặp ta?
Lý Cáp từ trong háng Thiên Thiên chui ra, xuống xe. Hắn biết, nếu không cóchuyện quan trọng, thủ hạ của mình sẽ không quấy rầy lúc hắn đang hưởng thụ sựsung sướng của đàn ông. Nếu là chuyện bình thường, bọn họ sẽ tiến tới xe củaphụ thân và mẫu thân bẩm báo.
- Vâng. Hắn nói có thư tín của tướng quân. Là thư tướng quân mời hắn.
Dương Cận vừa nói, đem thư tín đưa tới.
Lý Cáp vừa cầm thư tín, biết người nọ họ Phong liền biết là ai:
- Dẫn hắn tiến về xe ngựa.
- Vâng.
Dương Cận lĩnh mệnh.
Hương Hương cùng Thiên Thiên bắt đầu giúp Lý Cáp sửa sang quần áo. Hai cánhtay ôn nhu cùng tinh xảo nhanh chóng mang y phục mặc lên người hắn.
- Chủ nhân, ngài đi gặp ai vậy?
Thiên Thiên vừa mang giày cho Lý Cáp vừa hỏi.
- Là người ta đã gặp ở xó nhà…
Lý Cáp nháy mắt mấy cái, hôn lên khuôn mặt thon mịn của thị nữ.
- Xó nhà?
Thiên Thiên kinh ngạc hỏi.
- Ha ha, hắn gọi là Phong Liễu Tam, trên giang hồ danh xưng là Thiết Phiếntiên sinh. Hương Hương, nàng nói cho Thiên Thiên đi. Lần đó đi Công Tôn thếgia, nàng cũng đã gặp hắn.
Lý Cáp nói xong, đẩy cửa xe ngựa. Sau đó hắn nhảy lên mấy trượng, nặng nề rơivào nóc một xe ngựa phía trước.
Răng rắc một tiếng, mui xe liền nứt ra một miếng. Mọi người đối với kỹ thuậtkinh công của Lý Cáp đã sớm quen. Không thể trách được Nhị công tử, đại tướngquân của bọn họ được. Loại trâu bò như hắn, cho dù xe ngựa có kiên cố đến mấy,cũng bị hắn nhảy cho thành hư.
Lý Cáp đi vào bên trong buồng xe, quả nhiên là thấy Thiết Phiến tiên sinhPhong Liễu Tam. Nhưng mà sắc mặt của hắn cho chút xanh lè, một đôi mắt ngạcnhiên nhìn vào Lý Cáp.
- Phong tiên sinh, ngươi bị làm sao vậy?
Lý Cáp tiện tay đóng cửa xe, ngồi vào phía trước mặt Phong Liêu Tam nói. Bêntrong xe ngựa xa hoa này cũng chỉ có hai người bọn họ, bên ngoài cũng chỉ cóVưu Mang lái xe.
- Nhị công tử, tại hạ nhát gan, kính xin lần sau chớ cùng tại hạ chơi tròkinh công như thế này nữa.
Phong Liễu Tam hít sâu một hơi, chỉ chỉ vào mui xe.
Lý Cáp hơi ngẩn ra, lập tức có phẩn ứng:
- Thực có lỗi, làm cho Phong tiên sinh sợ hãi. Ha ha… Lần sau tại hạ sẽ khôngnhư vậy nữa.
Lý Cáp không biết, vừa rồi Dương Cận mời Phong Liễu Tam lên xe, chuẩn bị chohắn một tách trà ngon. Nghĩ mình một đường bôn ba suýt mất mạng, đang ngẫmnghĩ lời để giải thích với Lý Cáp. Thì thằng ôn này từ trên trời giáng xuống,cách cách một tiếng thật lớn. Ngay cả mui xe cũng tả tơi rồi. Miếng trà hắnvừa nhấp môi cũng phun ra sạch. Nếu đây là chiếc giường mà không phải là ghếdựa, chắc hắn đã ngã lăn ra. Cho đến bây giờ, hắn vẫn còn vô cùng sợ hãi.
- Phong tiên sinh, đã lâu không gặp…
Lý Cáp cười cười nhìn Phong Liễu Tam, ánh mắt giống như lưu manh nhìn tiểu cônương. Thiết Phiến tiên sinh của chúng ta thấy vậy, lời định nói ra liền nuốtlại, vẻ mặt vô cùng sợ hãi.
Hiện tại, tâm tình của Lý Cáp vô cùng tốt. Cảm giác thành công đào xó nhàngười khác, không khác gì lột quần áo của lão bà người ta. Mặc dù bây giờ hắncòn chưa có làm thịt phụ nữ có chồng.
Phong Liễu Tam sửa sang lại cho rõ ràng, mở miệng:
- Từ sau khi đại hội thu kiếm của Công Tôn đại tiểu thư kết thúc đã lâu khôngcó gặp, phong thái của Nhị công tử càng ngày càng lớn. Mỗi ngày Phong mỗ đềunghe đến uy danh cùng sự tích của Hổ Uy tướng quân.
Lý Cáp mỉm cười đánh giá Phong Liễu Tam ở đối diện:
- Đâu có đâu có, Phong tiên sinh quá khen. Nhưng mà Phong tiên sinh ngươithoạt nhìn cũng là…
Hình tượng lúc này của Phong Liễu Tam thực sự nghèo túng. Không chỉ có đầu tóctoán loạn dính mấy cây cỏ dại, áo bào trên người cũng rách nát. Nếu như khíchất đặc biệt của Thiết Phiến tiên sinh không có giảm, sợ rằng hắn còn bịngười ta ngộ nhận là cái bang.
Phong Liễu Tam cười cười:
- Cũng là nhờ phúc của Nhị công tử…
Từ sau lần từ biệt ở Công Tôn thế gia, Lý Cáp liền con trọng người đa mưu hữutrí Thiết Phiến tiên sinh. Cho nên hắn phái người đi trước khích bác ly gián,thu mua mượn hơi, không từ thủ đoạn nào, khiến cho Nạp Lan Bác lòng dạ hẹp hòicàng ngày càng đề phòng. Khoảng thời gian gần đây, thanh danh của Lý Cáp tạiĐại Hạ vang xa. Mà đám người Lý Đông cũng nắm lấy cơ hội này tiếp xúc vớiPhong Liễu Tam. Mặc kệ hắn có giận dữ mắng mỏ, cũng là ba ngày bày một đại lễ,một ngày một tiểu lễ đưa đến phủ.
Hơn nữa còn thu mua người bên cạnh Nạp Lan Bác, ngày ngày dèm pha, khiến chocuối cùng hắn quyết định hạ thủ đem Phong Liễu Tam giam lỏng. Tuy nhiên, LýĐông đã phái người thông tri cho Phong Liễu Tam. Sau một thời gian dài bị củhành, Phong Liễu Tam đã tâm tro ý lạt đối với Nạp Lan thế gia, tự nhiên hắnkhông thúc thủ chịu trói, quyết tới Hỗ Dương dựa hơi Lý Cáp.
Nhưng mà Nạp Lan Bác không để cho hắn tự ý đi như vậy, phái đông đảo cao thủđuổi giết. Phong Liễu Tam đều dựa vào trí không tuyệt luân cùng vận khí tránhthoát. Hôm nay, bộ dạng rách nát tả tơi là không thể tránh khỏi.
- Thủ hạ của Nhị công tử quả thực quá vô lại, ta chưa từng gặp được ai nhưthế. Nhân gia đã không thu lễ, đưa đẩy không được lại còn phái cao thủ đemvàng bạc châu báu đặt đầy nhà ta. Cứ như vậy, cho dù không làm gì cũng bị minhchủ nghi ngờ…
Phong Liễu Tam nói đến đây, bỗng nhiên thở dài.
Lý Cáp bộ mặt chào đón nói:
- Dù sao Nạp Lan Bác cũng không phải là minh chủ. Phong tiên sinh, chim khôngbiết chọn cây mà đậu, bầy tôi giỏi biết chọn chủ mà thờ. Phong tiên sinh làngười có đại tài, ở chỗ của ta giống như cá gặp nước, như mưa gặp gió, như gáimộng nước được cây súng to dài. Huống chi… Tiên sinh hiệu là Thiết Phiến, tạihạ nhũ danh Thiết Lang, cũng có một chữ Thiết. Đây chẳng phải là duyên số sao?Ồ? Thiết phiến của tiên sinh đâu rồi?
Phong Liễu Tam cười khổ nỏi:
- Trong lúc chạy trối chết, cũng lấy nó làm ám khí ném đi rồi.
Lý cáp mang vẻ mặt cảm thông, đặt bờ mông ngồi cạnh hắn, vỗ vỗ lên vai hắn:
- Phong tiên sinh không cần đau lòng, tại hạ sẽ làm cho tiên sinh một thanhthiết phiến tuyệt thế. Đảm bảo đẹp hơn trước rất nhiều.
Lý Cáp biết, Lý Đông nhất định là có phải cao thủ bảo vệ Phong Liễu Tam. Theokế hoạch, khi hắn phản bội Nạp Lan gia, thì cao thủ Lý gia sẽ đón về Hỗ Dương.Nhưng mà nhìn bộ dạng này, tám phần là Lý Đông thấy thời gian lâu như vậy hắnkhông cúi đầu, cho đến lúc bất đắc dĩ mới phản bội Nạp Lan nên trong bụng thấykhó chịu. Hắn cố ý để cho Phong Liễu Tam phải chịu khổ một chút. Những lúctình huống hắn tránh thoát Nạp Lan gia đuổi giết, mười phần là cao thủ Lý giabên cạnh bảo vệ.
Phong Liễu Tam cảm thấy đau lòng tiêc nuối thiết phiến mấy chục năm bầu bạnvới mình, một bên nhìn vẻ mặt Lý Cáp cười cười giống như vừa trộm được gà.Trong tâm hắn do dự liên hồi, người này chưa tới hai mươi tuổi, lẽ nào là minhchủ của mình?
Tại Đại Hạ, Lý gia là thế gia số một, thật sự có chỗ cho Phong Liễu Tam hắnsao?
Hắn không dám khẳng định, nhưng ít nhất thái độ của Lý Nhị công tử trước mắt,để cho hắn thoải mái không ít. Đây là điều mà hắn không có được khi ở chungvới Nạp Lan Bác.
Liếc ra bên ngoài cười xe, nghe tiếng cười khẽ của Lý Cáp, khóe miệng PhongLiễu Tam không tự chủ nở một nụ cười.
Nói không chừng, tương lai của mình sẽ rạng ngời.
