Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Hoàn Khố Đệ Tử

Chương 169



Bên dưới lòng đất kinh thành, sâu trong một địa đạo bí mật.

- Sấm Đầu, Mạc Liên còn chưa quay lại, có thể đã bị triều đình bắt hay không?

Một giọng nói trầm thấp hỏi.

Không ai trả lời hắn.

Sau hồi lâu, một giọng nói như kim loại ma xát chậm rãi vang lên:

- Cô ấy hoặc đã chết, hoặc đã bị bắt, dù sao chúng ta cũng không thể tùy tiệnra ngoài tìm cô ấy được. Tiếp tục chờ ở kinh thành chỉ tăng thêm nguy hiểm.Với sự truy lùng của ưng khuyển triều đình thì tìm ra chúng ta chỉ là vấn đềthời gian.

Trong mật đạo âm u, một cặp mắt đầy hàn quang lạnh lùng quét qua đám thủ hạcủa mình một vòng, chậm rãi nói:

- Tối nay chúng ta sẽ rời khỏi kinh thành, các người đi chuẩn bị đi.

Một loạt tiếng bước chân trầm thấp vang lên trong địa đạo, đi xa dần, cùng mộtluồng bạch quang lờ mờ, tiến sâu vào trong địa đạo.

- Xuy.

Một tiếng cười vang lên, một người bật lửa đốt mấy ngọn nến, lúc này mới nhìnrõ mọi vật trong địa đạo. Phía trước chỉ có một viên dạ minh châu nho nhỏchiếu sáng, căn bản là không thấy rõ được gì, mà sau khi Sầm Đầu đi rồi thìthủ hạ bên cạnh hắn cũng đem theo viên dạ minh châu đi.

Ánh sáng của ngọn nến tỏa ra chiếu sáng địa đạo, làm cho người ta thấy rõ đâylà một chỗ chứa đồ, xung quanh đều là thùng. Hai đầu là cửa ra vào, rộng chỉchừng ba bốn thước, dài đến ba bốn mươi thước, thật không hiểu được bọn hắnlàm sao xây dựng được mật thất phức tạp rộng lớn như thế ngầm dưới kinh trongtrong sự tuần tra chặt chẽ, phòng thủ chu toàn ở đây.

Lúc này đang có khoảng ba mươi hắc y nhân ngồi lộn xộn trên các mặt thùng,đương nhiên đây là nhóm thích khách hôm qua ám sát hoàng đế.

- Sấm Đầu luôn thích giả bộ âm trầm, mỗi lần họp đều tìm chỗ tối mịt, trốntrong bóng đêm, giống như Diêm vương…

Một người thấp giọng nói thầm.

- Đừng nói nữa, lỗ tai hắn thính lắm, nơi này yên tĩnh như vậy, không chừnghắn ở bên kia có thể nghe thấy hết đấy.

Người bên cạnh hắn lại nói nhỏ hơn nữa.

- Không thể nào…

Tuy là nói vậy nhưng tiếng của người này đã nhỏ tới mức khó nghe rõ rồi, cóthể thấy trong lòng những người này vẫn có sức uy hiếp.

Ở bên cạnh, mấy thích khách đang lau kiếm cũng thấp giọng trò chuyện:

- Nếu không phải Mạc Liên nói ai giết được hoàng đế sẽ gả cho người đó, lầnnày cao thủ tự nguyện cũng sẽ không nhiều như vậy. Vốn tưởng rằng với đội hìnhcủa chúng ta, huyết tẩy kinh thành một lần không có vấn đề gì, lại không nghĩtới kinh thành nhiều cao thủ như vậy, đặc biệt là Hổ Uy tướng quân Lý Cáp,thật sự là rất đáng sợ.

- Kỳ thật người tự nguyện đến vì Mạc Liên tất cả đều là đồ đần…

Tên còn lại hạ thấp giọng khinh thường nói.

- Là sao?

Người nói trước khó hiểu hỏi.

- Nói nhảm, ngươi cho rằng Sầm Đầu sẽ để cho người khác lấy được Mạc Liênsao?

- Vậy…

- Nói lại một chút, cho dù Sầm Đầu không cản trở. Có người có thân thủ đủ đểgiết được hoàng đế, lại có thể toàn thân trở ra, cưới được Mạc Liên, có thểsống tiếp thoải mái được sao? Còn chưa nói đến chuyện trong giáo có bao nhiêuthằng dâm dê đê tiện đang đỏ mắt chảy nước miếng, Mạc Liên kia không chỉ mộtthân võ công tuyệt thế, tính cách lại càng quái dị, trêu đùa thì còn có thể,lấy làm vợ thì,… Hắc hắc, phỏng chừng lúc nào chết trên giường cũng khôngbiết.

- Ừ, cũng có đạo lý. Bất quá nếu có thể cũng mỹ nhân như vậy nhấp nhô mộtlần, chết cũng đáng. Ngẫm lại nếu nàng như thế với ta, ta liền sẽ…

- Xem chút tiền đồ của ngươi này. Có còn là một trong ba mươi tám cao thủkhông vậy.

Trong đại đạo, dưới ánh nến ảm đạm, bọn hắc y thích khách hoặc là ôm kiếm nghỉngơi, hoặc thấp giọng nói chuyện phiếm, hoặc lau kiếm chùi đao, chờ đợi mànđêm buông xuống.

Lại nói lúc trước xây trộm địa đạo thì chú trọng nhất là an toàn bí mật, vìxây ngầm dưới kinh thành, sợ bị người ta phát hiện cho nên đào rất sâu, chonên lỗ thông gió rất ít. Ở trong đại đạo, không chỉ không khí ngột ngạt, hơnnữa có chỗ oi bức dị thường, có chỗ lại lạnh lẽo khó tả. Nếu không phải hác ythích khách mỗi người đều là cao thủ trong cao thủ, chỉ sợ ngồi chờ trong địađạo chưa đầy mấy canh giờ đã lăn ra chết sạch rồi.

Bất quá nhóm cao thủ này cũng là người, chỉ mới ăn lương khô đơn giản cho quabữa trưa, cho nên bây giờ đại bộ phận đã bắt đầu đả tọa bảo tồn thể lực. Mấyngọn nến cũng bị thổi tắt,chỉ trừ lại một ngọn be bé chiếu sáng mà thôi.

Phía trên địa đạo, kinh thành Đại Hạ Quốc, bầu không khí lúc này hoàn toànkhác biệt.

Chuyện xảy ra tối qua ở Hoàng thành và hoàng cung là cho Vũ Lâm quân bận tốimặt tối mũi, giữa ánh nắng mặt trời chói chang rà soát từng nhà dân từng cửahàng. Liền đó cấm vệ quân ngoài kinh thành cũng được truyền mật lệnh truy tìm“Đại điểu thích khách”.

Mà kinh thành vẫn đang thực hiện lệnh giới nghiêm, mọi người không được rakhỏi nhà, ngay cả ăn mày cũng được tập trung đến một chỗ cố định, không đượcđi lại tùy ý. Ngày hôm nay Vũ Lâm quân tuần tra trong thành đông gấp nhiều lầnhôm qua, điều tra lại càng thêm cẩn thận tới mức sàn nhà cũng phải xốc lênkiểm tra. Sầm Đầu tính quả thật không sai, theo tốc độ và trình độ lúc soátnày nhiều nhất là hai ngày bọn họ sẽ bị phát hiện, thậm chí ngày hôm nay bịtìm ra cũng không phải là không thể.

Hoàng thành vẫn tiếp tục mệnh lệnh giữ kín tin tức, sau khi mấy đội hoàng giathân vệ chém đầu những Vũ Lâm quan nói trộm ít chuyện xảy ra tối hôm qua trướcmặt mọi người, lời đồn chậm rãi được bình ổn, ít nhất trong lòng mọi ngườicũng không dám nói ra. Mà trong thành thì từ nhà dân đến nhà quan đều chỉ cóthể thông qua đủ loại ước đoán bàn loạn về chuyện tối qua ở Hoàng thành. Dùsao một lượng lớn Vũ Lâm quân tập kết về chiến đấu, tạo nên động tĩnh thật sựquá lớn, buổi sáng lại có một quái vật màu đen bay từ Hoàng thành ra, càng làmcho người ta không khỏi đoán đủ thứ.

Tại các đại thế gia giàu có thì bất đồng, hoặc nhiều hoặc ít đã lấy được thôngtin về chân tướng chuyện đã phát sinh trong Hoàng thành. Mà các vị hoàng tửsáng nay vâng lệnh tiến cung, cũng làm cho người ta bắt đầu suy đoán về sinhtử của hoàng đế.

Không lâu sau bữa cơm trưa, các vị trọng thần ở phố Chu Tước, chính là bêntrong tam công, toàn bộ được tầng tầng lớp lớp Vũ Lâm quân cùng cao thủ đạinội bảo vệ tiến cung.

Mặt trời chậm rãi lặn về phía tây, hoàng hôn qua đi, bóng đêm bắt đầu buôngxuống.

Đám thích khách trốn bên dưới lòng đất kinh thành bắt đầu rục rịch chờ xuấtphát. Bất quá đêm nay trăng sáng vằng vặc, tựa hồ không phải thời gian tốtnhất để làm hảo sự chạy trốn.

Trong địa đạo, đám thích khách dưới sự dẫn dắt của Sầm Đầu như một con giunmàu đen nhanh chóng bay lên.

Khoảng chừng hai canh giờ sau, vào giờ hợi, ở một chỗ bên ngoài cửa tây kinhthành chừng ba dặm, bỗng nhiên vang lên một loạt âm thanh kỳ lạ, ngày sau đóliền thấy một tảng đá lớn không một tiếng động bay lên, một bóng đen chui ratừ bên dưới.

Kế tiếp, tảng đá lớn được đặt sang một bên, mà chỗ cũ tảng đá hiện rõ một hắcđộng chỉ cỡ một người có thể chui qua, dưới ánh u lam của vầng trăng có vẻ quỷdị âm trầm.

Hắc y nhân kia nhìn xung quanh một phen, sau đó hạ giọng nói xuống hắc động:

- Tất cả bình thường!

Trong hắc động lập tức có một người áo đen nhảy lên, sau đó từng người hắc ynhân một không ngừng xuất hiện từ trong hắc động. Dĩ nhiên nhưng hắc y nhânnày là thích khách ẩn trong địa đạo dưới kinh thành.

Mấy chục hắc y nhân cảnh giác nhìn xung quanh, đã thấy kinh thành ở xa xa đènđuốc sáng trung, còn lại bốn phía hoàn toàn yên tĩnh.

- Đi thôi, chúng ta đi suốt đêm, đến Đông Xuyên câu sẽ có người tiếp ứng.

Vừa nghe tiếng như kim loại ma xát chói tai đã biết là thủ lĩnh của đám thíchkhách này - Sầm Đầu.

Một đám thích khách không nói gì, dưới ánh trăng hơi cúi đầu, theo sau hắn baynhanh trốn chạy.

Hơn chục bóng đen bay sát mặt đất vút đi, thoạt nhìn có chút đồ sộ.

Bỗng nhiên, một người dừng lại, ngẩng đầu ngơ ngẩn nhìn lên bầu trời. Ngườibên cạnh hắn cảm thấy kỳ quái, cũng dừng lại ngửa mặt nhìn lên trời, khôngkhỏi kinh hô một tiếng:

- Kia là gì vậy?

Những hắc y nhân khác nghe được câu này cũng dừng lại, theo hai người kia nhìnlên trời, chỉ thấy gần mặt trăng, có một bóng ma thật lớn đang chậm rãi bay vềphía bọn hắn, cái này giống như chim, có hai cánh dài nhưng cũng làm cho ngườita cảm thấy không phải chim.

- Kia... Kia là cái gì?

Lại một người hỏi vấn đề này.

- Là ưng sao?

- Không đúng, là dơi. Ngươi xem, cái kia đâu có giống chân đâu.

- Này… Dơi sao lớn vậy được, còn bay cao như thế?

Hắc điểu khổng lồ kia bỗng nhiên tăng tốc lao tới, bởi vì nó quay lưng về phíaánh trăng, cho nên người bên dưới đều không rõ nó rốt cuộc là vật gì. Nhưngcùng với khoảng cách của nó và mắt đất ngày càng gần hơn, nhóm hắc y nhân đãnhìn thấy một ánh mắt đầy hàn quang.

Dù là cao thủ nhất đẳng, thích khách giết người như ngóe, giờ đây dưới ánhtrăng âm lãnh, nhìn thấy hai mắt đầy sát khí bay dần tới gần bọn hắn, tronglòng không nén được cảm giác sợ hãi. Dó là sự sợ hãi thiếu tin tưởng vào lựclượng của mình, sợ hãi với sự vật không biết.

Là ưng sao? Sầm Đầu nhìn con “cự điểu” bay mà cơ hồ che kín cả một khoảng trờitới mà nhíu mày, hai tay vận khởi chân khí, chuẩn bị tùy thời ra tay hoặc chạytrốn.

Hắc y nhân còn chưa nhìn rõ bộ dáng thì “cự điểu” đã dừng trước mặt bọn hắnmấy thước. Hai cánh màu đen vừa lớn vừa dài quạt mạnh về phía bọn hắn hai cái,cát bụi bay đầy trời, tiếng va chạm vang lên liên tục. Cũng không phải là uylực của hai cánh này lớn hơn mấy chục hắc y cao thủ. Chẳng qua là sau khi chânkhí rời khỏi người, làm không khí mạnh mẽ giao động sinh ra gió xoáy mạnh mẽ,tất nhiên nếu vào chỗ hoàn cảnh xấu thì nửa thành uy lực cũng không phát rađược.

Nhóm hắc y nhân thậm chí đứng cũng không được, cả đám bị thổi bay lên khỏi mặtđất, quay cuồng trên không trung, văng ra bên ngoài mười thước, căn bản làkhinh công của vô pháp sử dụng. Ngay cả Sầm Đầu võ công tốt nhất cũng khôngthể nào đứng lại được.

Nhìn lại “cự điểu” kia, không hề lớn chút nào, trái lại còn rất “mảnh mai”đứng yên dưới trăng, đó là một người. Bất quá toàn thân mang trường bào màuđen che kín từ đầu đến chân không rõ dung mạo.

“Cự điểu” biến thành người này chính là Lý Cáp. Hôm nay hắn bay cả ngày từhoàng cung cứu công chúa, sau đó mới nhớ mình mất tích lâu như vậy, bên phíagia gia cũng không thể che giấu tốt mới nhanh chóng quay lại. Không nghĩ tớimới gần đến kinh thành thì theo ánh trăng đã thấy nhiều chấm đen di động rấtnhanh trên mặt đất, hạ xuống mới thất là một đám hắc y nhân, liền xuống đấttra đến cùng.

Cô gái nhỏ trên lưng Lý Cáp cũng dựng lỗ tai lên nghe động tĩnh xung quanh.Qua một ngày ở trên người Lý Cáp cũng bay lượn, đối với lời nói của vị “thầntiên ca ca” này nàng đã sớm vâng lời.

- Các ngươi là ai?

Lý Cáp lạnh lẽo hỏi, đang nửa đêm, lại cách kinh thành không xa, kết bè kếtđội mặc hắc y trốn chạy, sao có thể là người tốt? Xem bộ dạng đám người này,thật cùng nhóm thích khách ngày đó ám sát hoàng đế có chút giống nhau, nóikhông chừng chính là bọn hắn không biết chừng.

Nhóm hắc y nhân cũng không có ai bị thương gì, nhưng thân là cao thủ mà lại bịmột trận gió mạnh thổi bay đến mười thước, so với bị người ta chặt một đao còndọa người hơn. Nếu không phải bây giờ là ban đêm, nếu không phải bọn hắn đềuche mặt, chỉ sợ đã lộ ra một đám mặt đỏ tai hồng.

Bất quá nhóm hắc y nhân tuy rằng đã sớm đứng vững súc tụ chân khí, nhưng cũngkhông hành động thiếu suy nghĩ. Thứ nhất là chờ mệnh lệnh của Sầm Đầu, sau nữalà bọn hắn với cái thần bí “điểu hóa thành người” này tương đối kiêng kị.

Sầm Đầu nhìn Lý Cáp toàn thân hắc bào, nhớ đến lời của người buổi trưa hôm naymang vật nọ tới nói cho hắn, trong lòng chợt động, cơ hồ đã có thể xác địnhchính là người trước mắt, chính là “Hắc điểu” tối hôm đó xông vào hoàng cung.Hắn mặc dù không biết thân phận người này là gì, vì sao lại muốn vào hoàngcung ám sát hoàng đế, nhưng nếu tất cả mọi người đều cùng muốn giết hoàng đếĐại Hạ, địch nhân của địch nhân dĩ nhiên là chiến hữu.

- Vị huynh đệ này, chúng ta là người của Tây Nam Thiên Gia giáo, lần này vàokinh làm việc, đang muốn quay về Tây Nam. Không biết huynh đệ là cao nhânphương nào, sao lại chặn đường?

Sầm Đầu dứt khoát báo thân phận ra, dù sao nhóm hắn bây giờ đã không cần tỏ rabí ẩn, nếu người trước mặt này giống bọn hắn muốn phản Đại Hạ quốc, nói khôngchừng có thể chào mới một phen.

Tiếng thằng nhãi này thật con mợ nó khó nghe quá! Lý Cáp nghĩ trong lòng,ngoài miệng nói:

- Thiên Gia giáo, các vị làm việc chính là ám sát hoàng đế?

Nói xong hai mắt híp lại, hai chân súc lực, tùy thời chuyển sang chế độ chiếnđấu. Hắn đang lo không biết dùng lí do nào chống chế việc mất tích cả ngày hômnay, bây giờ nếu có thể bắt mấy thích khách về là đã có cớ rồi.

Sầm Đầu cũng gắt gao nhìn Lý Cáp, ta đặt sau lưng cũng nhấc lên ba cái hắcthiết châm, chậm rãi nói:

- Đúng vậy, hay là huynh đệ cũng là…?

Lý Cáp thấy đối phương đang chuẩn bị phát động hắc y thích khách, bỗng nhiênthay đổi chủ ý, khẽ gật đầu nói:

- Không sai.

Hai bên đột nhiên im lặng.

- Ha ha ha ha...

Sầm Đầu cười lớn.

- Ha ha ha ha...

Lý Cáp cũng cười

Hai người đi tới trước mặt nhau, hai bàn tay to nắm thật chặt

- Quả nhiên là người đồng đạo!

Sầm Đầu vui mừng nói.

- Rốt cuộc đã tìm được tổ chức!

Lý Cáp cười giả tạo nói.

- Huynh đệ võ công cao cường, thân thủ kỳ lạ, không biết xuất thân từ mônphải nào, sư thừa là ai vậy?

Sầm Đầu hỏi thử, bên cạnh có hắc y nhân tiến lên gần khuyên giải.

- Tại hạ Thượng Cổ phái.

Lý Cáp vừa nhìn lén quan sát tình huống vừa nói. Hắn học chính là thượng cổthần công, như vậy thì đúng là Thượng Cổ phái chứ sao.

- Thượng Cổ phái?

Sầm Đầu ngạc nhiên, ngây ngốc một chút rồi cười hai tiếng nói:

- Ha ha, quý phải chắc là ẩn cư ẩn sĩ, tại hạ cô văn quả lậu, chưa từng nghequa. Không biết huynh đệ cũng hoàng đế kia có thù oán gì vậy?

- Oán thù? A, hắn làm mù mắt vợ ta.

Lý Cáp tùy tiện nói lý do, cô gái trên lưng nghe vậy thân thể chợt cứng đờ.

- A!

Sầm Đầu gật gật đầu, thấy Lý Cáp cũng không muốn nhiều lời, liền không hỏitiếp. Bất quá thấy trên lưng hắn có một túi đen, nhịn không được hỏi:

- Trên lưng huynh đệ là gì thế?

- À, là lão bà của ta.

Lý Cáp cố ý trêu chọc cô gái, nói xong còn cố tình nhéo nhéo đùi cô nàng. Côgái nghe được lời này, người vừa thả lỏng lại cứng lên.

- A…

Sầm Đầu giật mình, trầm ngâm một chút, sau đó xé vải đen che mặt nói :

- Tại hạ Thiên Gia giáo Cố Tiểu Sầm, không biết có thể thấy mặt thật củahuynh đệ.

Lý Cáp sửng sốt, nhìn trung niên đại thúc khuôn mặt chi chít vết đao dưới ánhtrăng, trên trán còn nổi lên một khối u ác tính lớn, trong lòng mắng thầm:

« Ngươi không hỏi trước lão tử có muốn thấy dung nhan thật của ngươi không màđã tự tin lộ ra vậy, cũng con mợ nó quá thiếu đạo đức đi ! Nếu không phải lãotử gan lớn sợ rằng còn tưởng là nửa đêm gặp ác quỷ rồi sao! »

Lý Cáp ho khan một tiếng nói :

- Xin Cố huynh thứ lỗi, tệ phái có quy củ hình dáng chỉ có thể cho lão bàxem, mặt khác bất luận nam nữ cũng không thể thấy.

- Còn... Còn có loại quy củ này?

- Ừ!

Lý Cáp gật đầu.

- Nếu đã như vậy tại hạ cũng không tiện miễn cưỡng, huynh đệ có tiện báo danhtính thực? Sau này cũng liên hệ làm việc lớn.

Sầm Đầu bịt kín mặt lại rồi nói.

Lý Cáp nói:

- Đương nhiên là được rồi, tại hạ Thượng Cổ phải Mộc Nhĩ.

- Nga, là Mộc Nhĩ huynh. Xin hỏi Nhĩ huynh bây giờ muốn đi về đâu?

Sầm Đầu hỏi.

Lý Cáp chỉ về hướng kinh thành:

- Đến kinh thành.

Sầm Đầu nhíu mày:

- Đêm qua chính Nhĩ huynh đến hoàng cung ám sát.

Lý Cáp từ chối trả lời chỉ ừ một tiếng, Sầm Đầu lại cho rằng là trả lời thuyếtphục, nhanh chóng truy vấn:

- Vậy hoàng đế kia thực sự chết vào tay huynh sao?

Lý Cáp lại ừ một tiếng, Sầm Đầu nghe xong rất hưng phấn vỗ tay nói:

- Hảo! Nhĩ huynh quả nhiên anh dũng vô cùng, trong nội cung cao thủ phòng ngựsâm nghiêm cũng lấy được mạng chó của hoàng đế! Cẩu hoàng đế rốt cục đã chết,thật sự là quá tốt! Thật tốt quá!

Nói xong lại khó hiểu nói:

- Nếu Nhĩ huynh đã giết chết cẩu hoàng đế, lại đào thoát thành công, vì saocòn muốn trở lại kinh thành?

Lý Cáp nói:

- Này... Nói chuyện này có hơi chút riêng tư.

- A.

Sầm Đầu cũng không thực sự hứng thú lắm, chỉ là muốn mượn sức Lý Cáp, nhântiện nói:

- Chỉ là kinh thành bây giờ phòng giữ cực kì sâm nghiêm, cửa thành luôn đóngchặt. Nếu Nhĩ huynh hóa thành đại bằng phi vào thành, chỉ sợ quá mức hoànhtráng, sẽ kéo theo hàng loạt Vũ Lâm quân cùng cao thủ đại nói, không tiện lắm.

- Đúng a, tại hạ cũng đang vì thế mà phiền não, không biết Cố huynh có biệnpháp nào tốt? Các vị sao có thể an toàn rời khỏi kinh thành vậy?

Lý Cáp khẳng định đám người này có phương pháp rời đi, nếu không không có khảnăng không có truy binh theo sau.

Sầm Đầu muốn bán nhân tình cho Lý Cáp, lập tức nói:

- Chúng ta bốn phương thông suốt, ngay cả hoàng cung cũng có thể tới.

Lý Cáp nghe vậy giật mình, chẳng trách đêm qua gặp nữ thích khách kia tronghoàng cung, nguyên lai là nàng vào từ mật thất, khó trách, khó trách.

Nghĩ đến nữ thích khách, Lý Cáp lại khẩn trương lên, nàng sẽ không phải chunghội với đám hắc y nhân này chứ, nếu vậy thì tám phần nhận ra tiếng mình.

- Ách, Cố huynh này, trong các vị có phải có một cô gái?

Sầm Đầu ngẩn ra:

- Vì sao mà hỏi như vậy?

- Nga, lúc ta ở trong hoàng cung, gặp một hắc y nữ thích khách, không biết cóphải là người của các huynh không…

Hắn vừa nói, dư quang quan sát mấy hác y nhân bên cạnh, đã thấy bọn hắn đềudựng lỗ tai lên, tập trung tinh thần lắng nghe.

- Nữ thích khách? Đúng vậy, là người của chúng ta, bây giờ cô ấy ở đâu?

Nhãn thần Sầm Đầu sáng lên, ánh mắt mấy tên hắc y nhân đang chú ý bên cạnhcũng tỏa sáng.

Xem ra địa vị nữ thích khách trong lòng bọn họ không nhỏ nha. Lý Cáp nghĩtrong lòng vậy rồi nói:

- Khi chúng ta ra khỏi hoàng cung, nghe các huynh nói vậy, ta chắc là nànghẳn đã đi tới địa đạo rồi.

- Địa đạo? Không đúng, theo ý nàng, hẳn là phải tìm tới tụ họp với chúng tamới đúng, cô ấy đã đi đâu???

Sầm Đầu lắc lắc đầu nói.

- Ta cũng không biết. Đúng rồi, huynh nói vị trí cho ta biết đi, sau khi taquay lại, thuận tiện tìm cô ấy giúp mọi người.

- Nga để ta bảo thủ hạ đưa huynh đi.

Sầm Đầu nói xong gọi một người áo đen tới.

Lý Cáp vội hỏi:

- Không cần đâu, các vị chạy đi quan trọng hơn, nói cho ta biết vị trí rồi tựmình đến là được rồi.

- Đành vậy thôi…

Sầm Đầu cau mày trầm ngâm một hồi, sau đó nói địa điểm lối ra ở ngoài kìnhthành cũng với một số chuyện cần chú ý cho Lý Cáp. Cuối cùng thậm chí đưa viêndạ minh châu cho hắn luôn, làm cho cả đám hắc y nhân nghẹn họng nhìn trântrối, vì lôi kéo tiểu tử này nhập bọn, Sầm Đầu đúng là thằng dân chơi chínhhiệu, ngay cả bảo bối thiếp thân cũng đưa ra.

Bất quá Lý Cáp tự nhiên không biết viên dạ minh châu nho nhỏ trong mắt Sầm Đầutrân quý như vậy, chỉ nhận lấy tùy tiện nhét vào lòng, tiếp tục hỏi:

- Cô gái ấy tên là gì?

Sầm Đầu vẫn đẫm lệ lưu luyến nhìn chỗ Lý Cáp cất dạ minh châu, thuận miệngnói:

- Mạc Liên!

- Ừ!

Lý Cáp gật gật đầu nói:

- Nói như vậy, các huynh đệ cũng nên ra đi, để ta tiễn mọi người một đoạnđường.

Sầm Đầu ôm quyền nói:

- Không cần tiễn nữa, Nhĩ huynh, chờ ngươi làm xong việc đến Tây Nam ThuânChâu Hoa Thạch Trấn tìm ta, sau đó nhập hội cùng bàn kế hoạch lớn, đến lúc đóchỉ cần báo danh ra là đều có người tiếp đãi.

- Ân.

Lý Cáp lên tiếng, bỗng nhiên nói:

- Đúng rồi, có một việc ta phải nói cho ngươi biết.

- Gì thế?

Sầm Đầu kỳ quái nói.

- Kỳ thật ta không phải tên là Mộc Nhĩ.

- A?

- Ta là Lý Cáp, gọi là Hổ Uy tướng quân, Đại Hạ Quốc Vũ Uy hầu!

Khi nói ra lời này, hai tay áo của trường bào màu đen chớp mắt dài ra thêm mấythước, mang theo hai đạo hắc quang sát nhân, chém về hai hắc y nhân đưa lưngvề phía hắn không chút phòng bị.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...