Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Hoàn Khố Đệ Tử

Chương 165



Lý Cáp biết những người này nhất định đại nội cao thủ tuần tra lùng bắt thíchkhách. Phố Chu Tước là nơi ở của đại thần, vương tôn quý tộc nên bảo công tácbảo vệ cần nghiêm mật hơn nữa, dù gì thích khách đã lâu thế mà còn chưa biếttrốn đâu mà.

Lý Cáp ho khan hai tiếng ngẩng đầu nhìn trời nói:

- Tối nay khí trời tốt a, các vị cực khổ, có muốn cùng đi ăn khuya hay không?

- Thích khách lớn mật, còn không thúc thủ chịu trói!

Đại hán râu quai nón lớn tiếng quát lên. Mấy cao thủ bên cạnh nghe hai chữ“thích khách” tinh thần nâng cao lên, nhìn chặt Lý Cáp, tùy thời động thủ.

Mười mấy Vũ lâm quân cũng đã vây quanh một vòng, trường thương chĩa vào trong

Lý Cáp ẩn thân trong bóng tối, cũng không giải thích nhiều, chợt nhìn về mộthướng, vẻ mặt kinh ngạc, thất thanh nói:

- Là ngươi!

Một cách tự nhiên, mấy cao thủ lập tức nhìn về phía đó, phát hiện không có gì,Lý Cáp thì nhân cơ hội này chạy về hướng khác, cao thủ đứng ở hướng đó muốncản hắn bị hắn ***ng bay.

***ng ngã bảy tám Vũ lâm quân rồi Lý Cáp chạy khỏi phố Chu Tước, chạy như bayrời đi.

Phố Chu Tước lập tức náo nhiệt lên, mười mấy đại nội cao thủ bên cạnh nghethấy động tĩnh vội chạy đến, các đội Vũ lâm quân tuần tra cũng rối rít đuổitheo hướng Lý Cáp chạy.

Lý Cáp nhảy lên nóc nhà chạy trốn, nhưng hắn phát hiện như vậy không nhữngkhông bỏ rơi được truy binh mà còn thu hút cao thủ tuần tra xung quanh đến.

Hắn liền vội vàng nhảy xuống lẩn vào những ngóc ngách, trên không trung nhữngcao thủ khinh công cao cường còn có thể truy hắn không tha nhưng xuống mặt đấtthì tốc độ thua xa hắn. Lợi dụng bóng đêm, Lý Cáp nhanh chóng biến mất trongnhững góc tối làm những cao thủ kia mất dấu, bất đắc dĩ phải thở dài.

Thật ra thì Lý Cáp chỉ cần để lộ thân phận của mình, những đại nội cao thủ kiadĩ nhiên sẽ phải cung kính không dám hỏi gì hắn. Bất quá Lý công tử của chúngta tự nhiên hứng lên thích làm hắc hiệp, hưởng thụ cảm giác kích thích khi nétránh cao thủ truy đuổi.

Tốc độ chạy trốn trên mặt đất của Lý Cáp cực nhanh, đa phần đại nội cao thủkhinh công cao cường nhưng bị kiến trúc ngăn cản cộng thêm Lý Cáp chạy khôngcó quy luật, đổi hướng liên tục nên không thể theo dấu hắn được. Bất quá hômnay mới xảy ra ám sát, thích khách đang lẩn trốn nên cao thủ hoàng gia và cácgia tộc phái ra nhiều như lông trâu, đâu đâu cũng có nên cho dù Lý Cáp bỏ rơibao nhiêu người thì lập tức sẽ có nhiều người hơn đuổi theo hắn,

Lý Cáp buồn bực bắt đầu chạy loạn về phía bắc hoàng thành, nếu gặp cao thủ thìkhông nói hai lời vọt mạnh qua, những người kia dĩ nhiên không chịu cho hắnqua rồi, nhưng tốc độ hắn quá nhanh, lại thêm thân thể kim cương bất hoại,muốn cản cũng không cản được.

Chạy như vậy hồi lâu, Lý Cáp thầm than, kinh thành quả nhiên là kinh thành,khắp nơi đều cảnh giới như vậy, chỉ cần những thích khách kia dám thò đầu ra,môt khi bị phát hiện, khẳng định kết quả chính là sa lưới hoặc bị đánh chết.

Chạy một hồi, Lý Cáp đột nhiên cảm giác phía sau có hai người thủy chung khôngxa không gần theo sát hắn, có khi giống như đã bỏ rơi nhưng lại nhanh chóngtheo kịp. Hắn mặc dù không quay đầu nhìn, cũng không có nội công cảm ứng,nhưng dựa vào thính giác biết rõ hai người này vẫn cách đó không xa, vô luậnhắn chạy thế nào cũng không cắt đuôi được.

Lý Cáp cảm thấy kỳ quái, tốc độ hai người này cũng bình thường sao vẫn theodấu được hắn?

Dựa vào thính giác, Lý Cáp căn tốc độ chạy của hai người kia rồi đột ngột rõvào một khúc cua, xoay người dừng lại

Rất nhanh hai người kia xuất hiện trước mặt hắn, ngoài hai cái mặt nạ đỏ chótcòn hai cây đao chữ thập sắc bén lóe u quang dưới ánh trăng.

- Là các ngươi?

Lý Cáp ngạc nhiên. Hai người này là cao thủ Lý phủ, hắn hôm nay mới biết têncủa bọn họ là Mông Trùng, Mông Tiến.

Mông Trùng, Mông Tiến nghe giọng nói của hắn cũng ngẩn ra, kinh ngạc nói:

- Nhị công tử?

Lý Cáp thấy thân phận đã bị nhận ra, liền bước ra chỗ tối.

- Nhị công tử, sao lại là ngài?

Lý Cáp lúng túng sờ sờ mũi, nói:

- Cái này... Ta không ngủ được, đi ra ngoài tản bộ.

Ánh mắt của hai người Mông Trùng, Mông Tiến có chút quái dị

- Nhị công tử, vừa nãy là ngài?

Lý Cáp cũng đáp:

- Chớ nói các ngươi gặp ta, hiểu chưa?

Hai người liếc mắt nhìn nhau, tự nhiên biết Lý Cáp muốn giấu chuyện “ra ngoàitản bộ”, tuy không hiểu hắn muốn làm gì nhưng hai người biết mình nên làm gì.

- Vâng, thuộc hạ hiểu được, tối nay thuộc hạ chưa từng gặp Nhị công tử.

Mông Trùng, Mông Tiến hai người vội vàng ôm quyền nói.

- Đúng rồi, các ngươi sao vẫn có thể đuổi theo ta?

Lý Cáp kỳ quái nhìn hai người:

- Những đại nội cao thủ kia thân thủ tốt hơn các ngươi còn bị ta bỏ rơi saocác ngươi vẫn bám theo được?

Mông Trùng nói:

- Là như vậy, huynh đệ chúng ta có một mật thuật, trong phạm vi nhất định cóthể xác định vị trí người khác bằng phiêu hồn hương. Hôm nay xảy ra chuyện nênchúng ta thả phiêu hồn hương quanh phố Chu Tước.

- Phiêu hồn hương?

Lý Cáp nghi ngờ hít hít mũi, kết quả không thấy mùi gì đặc biệt, nghi hoặchỏi:

-Sao ta không ngửi thấy?

Mông Trùng trả lời:

- Phiêu hồn hương này hai huynh đệ chúng ta dùng mật thuật mới ngửi thấyđược.

- Nga, thì ra là như vậy.

Lý Cáp sờ sờ mũi, nói:

- Không được đi theo ta nữa.

Hai người vội trả lời:

- Vâng!

Phía sau mơ hồ lại truyền tới tiếng bước chân, Lý Cáp khẽ mỉm cười, gật đầuvới hai người, biến mất khúc quanh đen tối.

- Huynh nói xem vì sao Nhị công tử không báo thân phận ngay từ đầu mà kéotheo cả đám người chúng ta chạy đông chạy tây vậy?

Mông Tiến nhìn phương hướng Lý Cáp biến mất thấp giọng nói.

- Không biết, bất quá Nhị công tử làm như vậy nhất định có thâm ý, nói khôngchừng là Thái sư đại nhân nhắn nhủ.

Mông Trùng nói.

Mông Tiến nói:

- Nhưng mà sao ta cảm thấy giống như Nhị công tử đùa giỡn những đại nội caothủ kia quá vậy?

- Nói nhảm, Nhị công tử là Vũ Uy hầu, lại là đại tướng quân, thân phận ca quývậy rảnh đi giỡn chơi người ta sao?

- Ừ, nói cũng đúng, xem ra Nhị công tử muốn làm chuyện gì bí mật rồi.

Mông Tiến gật đầu nói.

- Đừng nói nhảm, đi, lừa mấy tên đuổi theo Nhị công tử đi rồi nói.

Mông Trùng cùng Mông Tiến như hai tia chớp màu lúc nhảy lên mấy tòa nhà rồibiến mất.

Lý Cáp không nhanh không chậm đi tới hoàng thành. Sau sự kiến ám sát hôm naykinh thành đã sạch bóng người đi đường, thỉnh thoảng chỉ có bóng đại nội caothủ bay qua bay lại và binh lính Vũ lâm quân tuần tra.

Hắn đi một mình trên đường rất nhanh đã bị đại nội cao thủ tới hỏi thăm.

- Đứng lại!

Hai đại nội cao thủ từ trên nóc nhà bên cạnh bay xuống, ngăn Lý Cáp cả trướclẫn sau.

- Thanh phong tối nay thổi nơi nào!

Lý Cáp đột nhiên hỏi.

- gió tụ không qua Bắc Lâm môn.

Người phía trước sửng sốt một chút rồi trả lời theo bản năng.

- Nga, là người mình, cực khổ, cực khổ. Ta đến bên kia đi xem một chút, hìnhnhư bên đó có động tĩnh.

Lý Cáp cười đi tới bên cạnh vỗ vai người đó rồi rẽ vào một con hẻm bên cạnh.

Hai đại nội cao thủ sửng sốt một hồi lâu, một người nói:

- Là người mình?

- Hắn cùng đội?

Tên còn lại do dự một chút rồi nói.

- Nghe giọng nói ta không nhận ra!

- Hoặc là người Lý phủ, Chu phủ thì sao?

- Ừ, chắc vậy…

Từ đầu đến cuối, Lý Cáp đều ẩn thân trong bóng tối, đại nội cao thủ không nhậndạng được khuôn mặt hắn thế nào

Lý Cáp cũng lười chơi trò rượt bắt này nữa, cứ thế thì chắc đến sáng hắn cũngkhông đến được hoàng thành nên hắn cứ quang minh chính đại đi ra, gặp đại nộicao thủ thì lôi ám ngữ ra tụng, dù gì bọn họ cũng không quen thuộc tất cảnhau.

Không bao lâu, hắn đã đi tới ngoài hoàng thành. Bất quá Huyền Vũ môn đã đóngchặt lại, bên ngoài phòng vệ sâm nghiêm, tường thành thì đày bóng người tuầntra.

Nếu cứng rắn xông vào, coi như là quang minh chính đại giết hoàng hoàng cungtét đít hoàng đế Lý Cáp tự tự làm được, nhưng hắn không đi ám sát hoàng đế,chỉ muốn dạo quanh hoàng thành thôi, gây ra động tĩnh lớn như thế sao thu dọnđược?

Cho nên Lý Cáp đành phải lén lén lút lút vòng quanh Hoàng thành, núp trongbóng tối hy vọng tìm được chỗ nào phòng thủ hơi kém một chút,

Nhưng lượn lờ hồi lâu Lý Cáp không tìm được chỗ nào để ra tay, Vũ lâm quân thìkhông có gì đáng sợ, dễ dàng né qua được nhưng mấy tên đại nội cao thủ như cúmèo, với tí khinh công có như không của Lý Cáp thì không có khả năng khôngkinh động ai mà vào được.

Lão tử không tin hôm nay ta không vào hoàng thành được, có cơ hội thì vào,không có thì phải tự tạo cơ hội! Lý Cáp thầm mắng mấy tên đại nội cao thủ quátận trung, quá tận tâm tâm công tác, thầm tự hỏi cách xử lí vấn đề.

- Đúng rồi, chuyện xông vào hoang cung tiền nhân đã làm nhiều rồi!

Não Lý Cáp sáng ngời, nhớ những đại hiệp xông vào địch doanh trong tiểu thuyếtkiếm hiệp, bọn họ khi đứng trước hoàng cung canh phòng nghiêm ngặt gần nhưkhông có lỗ hổng sẽ làm sao đây?

Hắn tìm một hòn đá ném vào một binh lính tuần tra trên hoàng thành.

Hòn đá tựa như một viên đạn bắn ra, "loảng xoảng loảng xoảng!" một tiếng nệnvào mũ giáp binh lính Vũ lâm quân.

Người lính kia ngất ngay tại chỗ, những người khác và đại nội cao thủ vội chạytới góc viên đá bắn ra.

Lý Cáp sau khi ném hòn đá đi thì tăng tốc độ đến tận cùng chạy đến một góckhác, hai đại nội cao thủ tuần tra khu vực đó đã bị thu hút sự chú ý rời đi,hắn dễ dàng tạo ra cơ hội vào hoàng thành. Nhưng mà hoàng thành cực cao, bêncạnh lại không có chỗ nào để mượn lực, với sức lực hiện tại của hắn không thểnào nhảy qua.

Làm thế nào nhảy vào đây? Đó là một vấn đề.

Tiểu thuyết võ hiệp là giáo án cực kỳ tốt a, Lý Cáp nhớ đến tiểu thuyết KimDung có miêu tả các đại hiệp khi nhảy lên tường cao luôn dùng một chiêu kinhđiển – chân trái đạp chân phải, chân phải dẫm chân trái. Không có chỗ mượn lựcthì tự mượn lực bản thân, Kim Dung lão đại thực sự là thiên tài a!

Cho nên, nhắm trúng cơ hội Lý Cáp vọt lên, chân trái đạp chân phải…

Nhưng mà đời không như mơ, Lý Cáp không thể xài thế "Thế Vân Tung " trongtruyền thuyết bay lên Hoàng thành, trái lại thiếu chút nữa chuột rút, hai chânxoắn lại rơi bộp xuống mặt đất.

"Lão Kim lừa gạt ta... " Lý Cáp khóc thét thầm trong lòng, vội vã bò dậy népsát vào tường thành, may mắn không ai chú ý đến bên này.

Đúng lúc ánh trăng chiếu vào chiếc nhẫn lóe lên, Lý Cáp bừng tỉnh

"Bách biến vô địch" biến thành một cái móc bám vào trường thành, thêm một đoạndây dài thả xuống.

Mượn lực Lý Cáp nhảy hai nhảy như con bọ chó vọt được lên tường thành rồi vọtvào trong.

Mấy người lính vô tình thấy được màn này, vẻ mặt khó tin. Theo bọn hắn thấy,Lý Cáp chính là trực tiếp nhảy từ dưới thành lên rồi vọt vào trong. Trên thếgiới lại có khinh công lợi hại như thế? Dù là những đại nội cao thủ kia cũngkhông làm vậy được.

Bất quá bọn hắn còn chưa kịp hét lên, trên tường thành đã náo nhiệt, "Có thíchkhách! " vang lên liên tiếp, trên tường thành cao thủ cùng Vũ lâm quân rối rítphóng về hướng đó.

Lý Cáp vừa chạm chân lên trường thành đã nghe “Có thích khách!” rầm rầm, nộitâm nghĩ không lẽ số mình xui xẻo như vậy, vội thu hồi bách biến chân khôngngừng bước chạy đi.

Chạy một đoạn, cảm thấy có chút kỳ quái, mấy tiếng ồn ào truy đuổi hình nhưcàng ngày càng xa, quay đầu lại nhìn ánh đuốc tập trung về một chỗ cách chỗhắn vừa nhảy lên rất xa, thậm chí cũng không phải chỗ hắn ném đá.

Chẳng lẽ còn có người cùng sở thích cũng tối nay tới dạo hoàng thành? Ách,không phải là thích khách thật sự tới đấy chứ? Con mịa nó hội này gan thậtlớn, sáng mới xảy ra chuyện ám sát, giờ toàn thành giới nghiêm còn dám xôngđến hoàng thành, bọn chúng cho là đại nội cao thủ là mèo bệnh sao? Lý Cáp thầmnghĩ, người đã qua vọt qua ba lớp tường thành lẩn vào những góc tối nhất.

Có lẽ là bên ngoài kinh thành lục soát được cho là đủ nghiêm mật rồi, cũng cólẽ là trên tường thành có nhiều cao thủ cùng Vũ lâm quân phòng giữ như vậy,cho là thích khách không có cách nào tiến vào cho nên trong hoàng thành cũngkhông có bao nhiêu đại nội cao thủ, ngay cả Vũ lâm quân tuần tra cũng khôngbằng phố Chu Tước, cho nên Lý Cáp có thể thoải mái đi dạo giữa các cung điệnmà không có ai phát hiện.

Kinh nghiệm như vậy đối với Lý Cáp mà nói cũng khá là kích thích lại vui, lònghắn không khỏi có chút hối hận, tới kinh thành lâu như vậy, sao không sớm nghĩtới chuyện đêm đêm dạo quanh hoàng thành chơi? Nếu mà không có chuyện ám sátcòn có thể đưa Hương Hương, Thanh Thanh và Hoa Tư đi dạo một chút…

Ai nói ngự hoa viên chỉ có hoàng đế cùng phi tần hoàng hậu mới được đi dạo?

Nhìn Uy Vũ điện ban ngày mới vào cách đó không xa, nhìn thấy trong điện mơ hồsáng đèn, đại môn cũng không đóng, bất quá trước cửa rất đông thị vệ, ngoàicửa thì ba bước một tốp gác hai bước một tốp tuần tra, phía trước địa điện lạilà một mảnh trống trải, không có chỗ ẩn thân, không thể nào lén tới gần được.

Lý Cáp nghĩ một lát, quyết định vòng ra phía sau, chỗ đó binh lính tuần trađứng gác sẽ ít hơn.

Lặng yên không một tiếng động nhích gần về sau, Lý Cáp len lén đánh bất tỉnhhai thị vệ, để thân thể dựa vào hành lang như thể đứng gác rồi hắn nhún mộtphát nhảy lên đỉnh điện Uy Vũ, khi dẫm lên đỉnh điện phát ra tiếng ken két làmhắn sợ vội ép thân mình xuống, may mà mái ngói điện Uy Vũ đủ chắc chắn.

Lý Cáp nắm xuống, thấy binh lình xung quanh không chú ý mới như mèo rời đi,bách biến trên tay hóa thành dao găm gỡ từng viên ngói lưu ly ra.

Gỡ được hai mảnh, Lý Cáp quan sát tình hình trong điện, thấy hai thái giámđang quét dọn liền dừng tay, đợi hai người rời đi mới tiếp tục.

Công việc này thật sự là không đơn giản, phải chú ý sức mạnh để không làm sậpđại điện, lại phải cẩn thận để tránh bị thị vệ phát hiện, lại phải cất kĩ ngóiđã gỡ ra, thật là tốn sức phí lực, bất quá Lý Cáp làm rất có hứng, rất kíchthích.

Khi tạo được một cái lỗ vừa người trên đỉnh điện, Lý Cáp sợ khi mình nhảyxuống tạo tiếng động lớn kinh động thị vệ nên hóa bách biến thành một cây mócthật dài móc vào đỉnh điện, hắn nhẹ nhàng tụt xuống không một tiếng động.

Đứng bên trong điện Uy Vũ rộng rãi, ngoại trừ hai bên long ỷ có hai ngọn đèn***g ra những chỗ khác đều mờ mịt tạo cảm giác âm trầm, Lý Cáp trực tiếp bướclên thảm đỏ trên thềm ngọc, tiến tới trước ghế rồng, xoay xoay, sờ sờ, xem quamột chút rồi điều chỉnh tư thế mông rồi từ từ đặt xuống.

Ngồi ở trên ghế rồng nhìn điện Uy Vũ, tưởng tượng cảnh quần thần cúng bái, nộitâm Lý Cáp không khỏi dâng lên một cổ hào khí, vung tay lên, mở miệng nhép (mởmiệng thôi chứ không phát ra tiếng): "Các khanh bình thân! ~ "

Vừa chỉ vào chỗ thái tử đứng buổi sáng, nhép miệng quát: "Người đâu, đưa ngườinày ra Ngọ môn chém đầu!”

Lại chỉ vào chỗ Đằng Lăng vương đứng buổi sáng nói: "Người đâu, đưa tên nàytrảm luôn!”

"Ừ? Tên kia, ngươi có ý kiến gì không? À? Có a, người đâu, kéo ra ngoài đềuchém luôn ~ "

"Ai có ý kiến nữa thì ra Ngọ môn xếp hàng luôn ~ "

"Ừ, kia là người nào... Hộ bộ thượng thư, ngươi đi bắt ít cá mập về đây, phảitươi sống đấy! Lớn vào! Cái gì? Không thuộc về ngươi quản hay sao? Không phảilà ngươi quản người nào quản? Bắt không được trẫm sẽ ném ngươi đi nuôi cá mập!Không biết cá mập là cái gì á? Ngươi làm thượng thư cái mắm gì? Là thượng heothì đúng hơn! Người đâu, kéo hắn xuống đánh năm mươi hèo rồi tính…”

"Lại bộ thượng thư, sáng mai ngươi đổi hết đám thái giám này đi! Đổi thành mỹnữ hết, nếu có ai không đủ xinh đẹp trẫm sẽ thiến ngươi! Cái gì? Đây là việccủa đại nội tổng quản hay sao? Hắn cũng đổi đi, tổng quản cũng phải là nữ,tuyệt thế mỹ nữ, hiểu chưa?"

"Công bộ thượng thư, ngươi làm cho trẫm một cái giường lớn, toàn bộ dùng bằnglông thiên nga! Đủ chỗ cho ba mươi người ngủ! Đông ấm hè mát! Đừng lộ vẻ sầukhổ thế, làm không được treo ngược ngươi lên!”

"Lễ bộ thượng thư, sửa hết những quy củ kia đi! Sửa sao à? Để ta nghĩ xem đã,…Mà thôi bây giờ lời ta nói là quy củ, ta là lễ, hiểu chưa?

Lý Cáp híp mắt ngồi ở trên ghế rồng ảo tưởng chính mình làm hoàng đế sẽ nhưthế nào, không thể không thừa nhận, nếu mình làm hoàng đế, nhất định là hônquân, hơn nữa rất có thể lập kỉ lục hôn quân hoang đường nhất. Làm hoàng đế,uy phong lẫm lẫm đồng thời gánh chịu trách nhiệm với cả thiên hạ.

Lý Cáp từ trên ghế rồng đứng lên, quay đầu nhìn lại kim quang lóng lánh quanhlong ỷ.

Hoàng đế không thích hợp để mình làm , gia gia, ca ca hoặc là phụ thân đến làmtốt hơn, mình cứ tiêu diêu tự tại làm tên hoàn khố là được rồi.

Lý Cáp xoay người chuẩn bị rời đi, chợt nhớ chính mình tới ngồi long ỷ này mộtlần, không thể không lưu chút gì nha. Khắc chữ? Quá quê mùa rồi, hơn nữa pháhư cái long ỷ này thì không tốt. Mấy ngàn năm sau nó sẽ là quốc bảo rồi, phảigiữ gìn quốc vật, hắn thầm nghĩ vậy mà không nhớ ai mới đào một cái lỗ trênđiện Uy Vũ.

Lý Cáp bỗng nhiên sáng mắt lên, quay đầu lại liếc nhìn ngoài điện Uy Vũ, quayđầu lại cười đểu nhìn long ỷ, lôi bảo bối của mình ra xả nước.

Thị vệ ngoài điện Uy Vũ sợ rằng không bao giờ ngờ rằng phía sau họ một ngườiđang tè vào long ỷ.

Một lần tè bậy ướt sạch long ỷ, đệm cũng ướt sũng, mùi khai nhàn nhạt bốc lên.

Lý Cáp hài lòng mặc lại quần, nín cười lôi bách biến ra làm đồ nghề trèo rakhỏi điện.

Sau khi lén rời điện Uy Vũ, Lý Cáp dạo quanh vài tòa đại điện, khi đã dạo cơbản hết hoàng thành hắn mới nhắm đến hang ổ của hoàng đế - cấm cung.

Cung nữ hầu hạ hoàng đế, phi tần, công chúa, một đám hoa tươi xinh đẹp chờ háiở đó, đó mới là nơi hoàng đế hưởng thụ cuộc sống .

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...