Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Hoàn Khố Đệ Tử

Chương 162



Một trận tiếng ho khan vang lên, Đại Hạ quốc Đại Vũ Tuyên Hòa hoàng đế đượcmột gã thái giám tướng mạo thanh tú đỡ, chậm rãi bước từng bước lên thềm ngọc,chậm rãi xoay người, đối mặt với văn võ bá quan, ngồi xuống trên ghế rồng.

- Vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!

Trên điện Uy Vũ đủ loại quan lại cùng hô to, quỳ rạp trên đất.

Lý Cáp vừa quỳ xuống, vừa thầm mắng lão hoàng đế chết sớm cho khuất mắt.

- Các khanh bình thân...

Hoàng đế khoát tay áo nói, bốn chữ nói ra hữu khí vô lực, nhưng âm thanh khônglớn vẫn truyền đến tai từng đại thần bởi vì cấu tạo độc đáo của điện Uy Vũ.

- Tạ ơn bệ hạ!

Các đại thần tạ ơn đứng dậy, lại lui về hai bên đại điện, cúi đầu đứng vững.

Lý Cáp cũng không giống như những người khác mới gặp Hoàng đế liền run sợ,trái lại còn trộm đánh giá Hoàng đế trên ghế rồng.

Hoàng đế kia thoạt nhìn mặc dù tóc đen râu đen, làn da cũng trắng tinh, nhưngtrên khuôn mặt lại hiện rõ vô cùng mỏi mệt cùng bệnh tật, vầng trán hiện rõ vẻtiều tụy. Nhìn qua bộ dạng chỉ năm mươi nhưng thần thái khí chất giống như lãogià bảy tám mươi tuổi đầy bệnh tật. Lúc này hắn đang nhắm nửa con mắt ngồitrên ghế rồng, giống ngủ mà như không ngủ.

Thấy lão Hoàng đế không sống được bao lâu sống nữa, Lý Cáp nói thầm, nếu lãogia hỏa này biết mình phế thái tử thành thái giám, không biết có bị tức giậnđến ợ ra rắm không nhỉ?

Sau đó, Lâm Thiên, Tiêu Hàn, Ông Viễn Đẳng vài chủ soái quân Bắc phạt, Đạitướng quân cùng Binh Bộ Thượng Thư lần lượt trần thuật đơn giản quá trình cùngcông tích Bắc phạt lên Hoàng đế , đương nhiên còn muốn thuận tiện quy nhữngcông lao này đều về Hoàng đế bệ hạ, mạnh mẽ vỗ mông ngựa, từ hoàng đế đến binhlính đều khen ngợi.

Rồi sau đó thái giám bên người Hoàng đế bước ra tuyên đọc chiếu thư đã chuẩnbị sẵn. Vẫn là "Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết...”. Một trận catụng công đức, tiếp tục nói đơn giản thành quả chiến đấu Bắc Phạt, liền bắtđầu luận công ban thưởng các tướng lĩnh cùng đại thần có công.

Các tướng lãnh bị nhớ đến tên đều phải bước ra khỏi hàng hô lớn một tiếng "Cómạt tướng", quỳ mọp xuống đất, sau đó nghe tên vịt đực kia niệm phong thưởngxong, tạ ơn, lui trở về. Tiếp theo người bị nhớ nhung đến tên bước ra khỏihàng, nghe phong, cảm ơn, lui về.

Lý Cáp mơ mơ màng màng nghe, nhanh chóng ngủ gật, Lê Bố bên cạnh bỗng nhiênkhe khẽ đẩy hắn, thấp giọng nói:

- Lý lão đệ, đến đệ, đến đệ kìa...

Tỉnh lại Lý Cáp quả nhiên lập tức nghe được vịt đực kia hô: "... Bình Lỗ Đạitướng quân Lý Cáp..." Lập tức bước ra khỏi hàng, quỳ mọp xuống đất, cao giọngnói:

- Mạt tướng Lý Cáp!

Công công đọc chiếu thư nhìn Lý Cáp một cái, đại thần cả điện nghe được haichữ "Lý Cáp" cũng đều sôi nổi nhìn qua.

Loại tràng diện này Lý Cáp cũng thường thấy, cũng không cảm thấy có gì khôngổn, vẫn cúi đầu chờ phong thưởng.

- Khục, khục.

Móa tên thái giám lại ho khan vài tiếng, tiếp tục rì rầm:

- Bình Lỗ đại tướng quân Lý Cáp, mười bảy tuổi nhập quân, làm thống tướng,dẫn bộ đội sở thuộc Hổ doanh bắc thượng kháng lỗ. Giết địch mấy ngàn, dũngmãnh vô cùng, chiến tích văn hoa...

Vốn mấy thứ kể công, phong thưởng ít châu báu vàng bạc gấm vóc tơ lụa Lý Cápsẽ không thèm để ý, mấy thứ đó còn không bằng cái lông trâu hắn cướp từ Hồ tộcvề nói chi đến kinh doanh ở Hạ quốc của hắn, lấy tiêu vặt cũng được vậy. Lạinói đến phong tước, ở Đại Hạ nếu không phải hoàng tộc rất khó được phong tước,công lớn đến đâu cũng vậy, giống lần này Bắc phạt công thần trước mắt cũng chỉcó Lâm Thiên cùng Tiêu Hàn được cộng dồn chiến công thăng thành hầu tước. Bấtquá vì lần này là Bắc phạt đệ nhất công thần, Lý Cáp từ ông nội được biết mìnhphong tước ít nhất cũng là hầu tước.

Quả nhiên, Lý Cáp nghe được công công nói "Thụ làm Đại Hạ Võ Uy hầu, phong ấptỉnh Lũng Tây tỉnh trấn Đàm Bình", "Thăng hàm nhị phẩm Đại tướng quân, banthưởng ngọc thắt lưng gấm".

Ở bắc bộ cùng thảo nguyên tạo nhiều sát nghiệt như vậy, tốt xấu cuối cùng cũngđược cái Hầu tước, lão tử lúc này cũng coi như quý tộc rồi, lúc ra ngoài ngườikhác phải kêu: "Lý Hầu gia" "Vũ Uy hầu đại nhân", cũng uy phong đấy chứ. LýCáp cười thầm nghĩ.

- Tạ ơn hoàng thượng! Vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!

Lý Cáp mơ mơ hồ hồ tạ ơn rồi về chỗ.

Sau đó Lê Bố cùng tướng lĩnh khác theo thứ tự lên nhận phong thưởng, cuối cùnglà những người không lên điện cũng phải tuyên chiếu. Chủ yếu quan tướng Hổdoanh cấp thấp đều thăng liền mấy cấp, binh lính bình thường cũng ít nhất đượcthăng lên làm đội úy, binh lính chết trận cũng có tiền phong phú. Lý Cáp biết,nếu không có ông nội nhúng tay, chắc chắn là không có kết quả chu toàn nhưvậy.

Luận công ban thưởng, Hổ doanh tất nhiên là việc nhân đức không nhường ai xếphàng thứ nhất, kế tiếp đó là Ưng kỵ quân của Lê Bố và quân tiên phong của tamlộ quân. Lần này thụ phong nhiều nhất, đề bạt nhiều nhất, không thể nghi ngờphải kể tới quân Giang Nam rồi. Chẳng trách Lý thái sư nói sau lễ mừng côngnày, lực ảnh hưởng Lý gia ở Đại Hạ chính giới đã nâng cao một bước.

Từ xưa đến nay, nắm giữ binh quyền, là có thể nắm chắc chính quyền.

Tuyên chiếu hơn cả canh giờ, Lý Cáp sau khi nghe phong thường mình thì lim dimngủ gật, lão hoàng đế nếu không thỉnh thoảng ho khan thì ai cũng nghĩ lão cũngngủ gật.

Thật vất vả mới nghe được hai chữ "Khâm thử.", đông đảo quần thần lại đều quỳxuống, hướng về Hoàng đế hô lớn "Vạn tuế! Vạn vạn tuế!". Không biết sao, LýCáp cảm giác khi mọi người há miệng hô đều giống như ngáp lén vậy.

- Khục, khục.

Đại Vũ Tuyên Hòa hoàng đế vĩ đại hơi hơi nhích mí mắt nhăn như da quất, hokhan hai tiếng, chậm rãi nói:

- Các vị ái khanh, lần này có thể hoàn toàn dẹp loạn Hồ tộc phía bắc, uy chấnĐại Hạ, dựa vào chư vị tướng lãnh quân Bắc phạt anh dũng tác chiến, trẫm...

Lại là một trận ra vẻ ca ngợi có tiếng không có miếng, làm Lý Cáp bi ai tronglòng, hắn tình nguyện đi theo mười vạn đại quân tác chiến cũng không muốn tiếptục nghe thêm nữa, lão gia hỏa nói còn khó nghe hơn tên thái giám vịt đực kia.

Thật sự nhàm chán, Lý Cáp đành nghĩ đến chúng nữ, nhớ đến vẻ đẹp của các nàng,các nàng thật là tốt, nghĩ đi nghĩ lại, khóe miệng không nhịn được mỉm cười.Mấy người nhìn thấy vẻ mặt đều kỳ quái, hoàng đế nói gì buồn cười lắm à? L�quan đứng bên cạnh tuy thấy nhưng cũng không dám nói gì, dù sao vị này cũng làVũ Uy hầu Lý gia công tử a, sơ ý một chút đắc tội Lý Cáp nhiều nhất bị tráchhai câu, bọn hắn đến mạng nhỏ chưa chắc đã giữ được.

- Mang Hồ tộc tội hãn Sầm Ngu nhập điện! ——

Tên thái giám bên người Hoàng đế kia kéo dài âm vịt đực, dọa Lý Cáp đang nhớvề mỹ nữ hoảng sợ.

Sầm Ngu? Ánh mắt Lý Cáp dời về phía cửa điện Uy Vũ, chỉ thấy Sầm Ngu mặc áolông cừu xám dài được hai gã Vũ lâm quân mang đến.

Lâu không gặp, râu tóc Sầm Ngu đã dài hơn rất nhiều, cũng trắng hơn rất nhiều.Một bộ áo cừu dù đẹp đẽ quý giá, nhưng hiển nhiên nhiều ngày không có giặtgiũ, có vẻ hơi cũ nát. Nhưng trái ngược với nó, tinh thần của hắn thoạt nhìnrất tốt, hai mắt vẫn sáng tỏ như sói hoang thảo nguyên. Quần thần đối diện hắnkhông có mấy người có thể nhìn thẳng hắn, kể cả đám võ tướng ở kinh thành lâungày cũng không dám đối diện ánh mắt của hắn.

Bất quá khi Sầm Ngu thấy Lý Cáp thì ánh mắt lập tức biến hóa. Tuy rằng tướnglĩnh quân Bắc phạt đều đội mũ giáp, mặt bị che hơn phân nửa, nhìn qua giốngnhau nhưng cặp mắt của Lý Cáp kia, Sầm Ngu không thể quên.

Trên đường bị áp giải về kinh thành chịu sỉ nhục, trong thâm lao hoàng thànhtối tăm không thấy ánh mặt trời, không biết đã bao nhiêu đêm hắn đều mơ thấychủ nhân đôi mắt đó, ở thảo nguyên xanh biếc, bầu trời xanh thẳm bao la xungphong giết hại, dùng máu tộc nhân của hắn nhuộm đỏ quê hương xinh đẹp của hắn.

Quân đội bị tiêu diệt rồi, dân bị đồ sát rồi, dê bò bị cướp đoạt rồi, cả nữnhân cũng đã bị đoạt đi. Đôi mắt này, chính ác mộng là của hắn.

- Hồ tộc tội hãn Sầm Ngu, còn không quỳ xuống!

Trên bậc thềm ngọc thái giám cáo mượn oai hùm quát lớn.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...