Hoàn Khố Đệ Tử
Tối nay, sau bữa cơm chiều, tại tiểu viện trong phủ thái sư, Lý thái sư, phuthê Lý Minh, Lý Cáp và hai thị nữ, cùng ngồi quanh bên cái bàn đá đá ngoàitrời, vừa tráng miệng, vừa chém gió.
- Gia gia, không phải ngài muốn giới thiệu một người cho con sao?
Lý Cáp hỏi.
- Ừ, lẽ ra nàng phải đến rồi.
Lý thái sư nói xong, dặn dò thị nữ bên cạnh vài câu. Thị nữ cung kính vânglời, rồi đi ra ngoại viện.
- Đại ca, rốt cục là ai thế?
Lý Cáp thấy Lý Minh không có vẻ gì ngạc nhiên hoặc ngoài ý muốn, nên nghĩ làhắn cũng biết.
Lý Minh kẽ cười, chỉ nói hai chữ:
- Mỹ nữ.
Nhưng mà hắn vừa nói xong, thì một cảm giác thống khổ không lời diễn ra. LýCáp thoáng nhìn dưới bàn, thì ngón tay nhỏ của chị dâu đang ở bắp đùi của đạica xoay 360 độ.
- Nhưng mà, vẫn là phu nhân đẹp hơn.
Lý Minh nuốt đắng nuốt cay, quay qua Lưu thị nịnh nọt. Nhưng ngón tay Lưu thịvẫn đặt trên đùi hắn, mặt cũng chả có biểu tình gì, vẫn giới thiệu cho Lý tháisư mấy món điểm tâm mà nàng mang theo ở quý phủ tới, bộ dạng của một người vợtiêu chuẩn.
Là mỹ nhân kinh thành sao? Gia gia như thế nào lại giới thiệu cho mình mỹ nhânkinh thành? Chẳng lẽ không ngại có nhiều cháu dâu sao? Trong lòng Lý Cáp kinhngạc.
Chỉ là khi vị ‘mỹ nhân’ ấy đến, Lý Cáp không khỏi tán thưởng. Đúng là vưu vậtxinh đẹp, nhất là bộ dạng, dáng người rất có khí chất, phải nói là tuyệt hảo.Mặc dù không bằng Hương Hương, Thiên Thiên, nhưng vẫn có đủ tư cách để đượcgọi là ‘Mỹ nữ’.
Chỉ thấy sau vị mỹ nữ áo hoa là hai gã tuỳ tùng không tầm thường, vây quanh đivào hạ viện, lúc ánh mắt của Lý Cáp đánh giá nàng, thì ánh mắt nàng cũng chú ýđến Lý Cáp.
- Lung Linh thỉnh an thái sư, đã từng gặp qua Lý đại nhân. Như vậy vị nàychắc là Lý đại tướng quân đã giúp Đại Hạ ta lập nhiều công lao, đánh Hồ tộcnhư đánh cho ở thảo nguyên?
Nữ tử này chính là danh kỹ Sở Linh Lung. Sau khi nàng thi lễ với Lý thái sưcùng Lý Minh, nàng vừa cười nói vừa hướng Lý Cáp vén áo thi lễ.
Lý Cáp không nói gì, chỉ là thản nhiên cười cười gật đầu với nàng. Trong lònghắn thầm nghĩ, thì ra nàng là Sở Linh Lung cùng với Thanh Thanh nổi danh làCầm Tiên. Nhìn thấy nàng hắn cũng có chút hiểu ra tình cảnh hôm ở Hoa Phượnglậu. Nhìn nàng ngon lành cành đào thế này, quả thực đủ để khiến nam nhân thèmnhỏ rãi.
- Nhãn lực của Lung Linh thật tốt. Đây đúng là tôn nhi của lão phu Lý Cáp.Thiết Lang, đây là ‘Cầm Tiên’ Sở Linh Lung nổi tiểng của kinh thành. Gia giacủa ngươi nếu mà mấy năm nay không có nghe được tiếng đàn của nàng thì chỉ sợđã già đi hơn mười tuổi mất.
Lý thái sư mỉm cười giới thiệu cả hai.
Lý Cáp nghe xong, trong lòng không khỏi kinh ngạc. Gia gia trước giờ vẫn mãikhông quên nãi nãi cơ mà? Sao giờ lại qua lại với mỹ nữ đôi mươi, danh kỹ kinhthành thế này? Dựa theo thân phận cùng tính cách của ông thì có chút không phùhợp!
Nhưng mà khi hắn thấy ánh mắt của gia gia nhìn Sở Lung Linh chỉ là sự quan tâmcủa trưởng bối chứ không phải quan hệ như mình nghĩ. Tiếp theo nghĩ tới lờigia gia nói là “ cầm vui”. Sở Linh Lung được xưng là ‘Cầm Tiên’ thì chắc hẳntài đánh đàn cùng kinh nghiệm không hề ít, nếu không gia gia, người từ nhỏ đãtinh thông cầm kỳ thi hoạ, là một tài tử Đại Hạ sao có thể đánh giá cao nhưthế.
- Sớm đã được nghe đại danh của Hổ Uy tướng quân, hôm nay được gặp mặt đúnglà may mắn của tiểu nữ.
Sở Linh Lung hướng Lý Cáp hành lễ nói, thấy bên cạnh hắn có hai nữ tử dungnhan tuyệt sắc thì trong lòng không khỏi thầm tán thưởng. Thế gian này nhiềungười tự nhận là mỹ nhân chỉ sợ gặp hai người này cũng phải tự ti. Mà việc haivị mỹ nữ thiên tiên này đi theo Lý nhị công tử lại càng làm nàng thêm tò mò.Nàng cũng chưa quên còn thiếu Hoa Tư một công đạo – cần phải tìm hiểu thật kỹphu quân của cô gái nhỏ này là người như thế nào.
Động tác của Lý Cáp rất tao nhã, mặt mỉm cười hành lễ nói:
- Không dám, tại hạ được Linh Lung cô nương tán dương, đó mới là vinh hạnh vàmay mắn.
Lý thái sư cười nói:
- Hai đứa các ngươi, có cần khách khí với nhau như thế không? Linh Lung à,sau này cứ xem phủ thái sư như nhà mình, ta cùng bọn Minh nhi, Thiết Lang, sẽlà thân nhân của con.
Tẩu tử cũng nói:
- Linh Lung muội muội, ta và Lý Minh luôn xem em như muội muội trong nhà, nếucó chuyện gì, cứ đến tìm chúng ta.
Nàng cố ý nhấn mạnh chữ muội muội, rồi ko biết cố ý hay cố tình mà cứ liếc LýMinh. Lý Minh chỉ biết cười đắng rồi gật đầu đồng ý.
Sở Linh Lung hướng Lý thái sư và vợ chồng Lý Minh cám ơn, trong mắt lộ vẻ cảmđộng. Mấy năm nay, nàng được Lý gia chiếu cố rất nhiều, nếu không có Lý tháisư giữ gìn, nàng sợ đã sớm thành nữ tử phong trần, bị nam nhần đè ra mà đùabỡn, hoặc là bị bắt về làm tiểu thiếp của nhà quyền quý, hoặc là bị bắt tiếncung bị hoàng đế độc chiếm.
Sau vài câu nói, Sở Linh Lung bắt đầu đánh tặng một bài. Lý Minh và Lưu thịbiết chắc là nàng sẽ đánh bài “ Nhạn Nam Phi”. Bọn họ ở cùng với gia gia nhiềunăm rồi, nên mỗi khi Sở Linh Lung gẩy đàn đều là bài này, chưa bao giờ thayđổi.
Nhìn thấy tiếng đàn cùng tiếng ngâm của Sở Linh Lung, Lý Cáp không khỏi thanthầm, quả nhiên là “Cầm Tiên”, cầm nghệ quả là trác tuyệt.
Bất quá sau khi tiếng đàn vang lên, làm cho lông tơ Lý Cáp dựng cả lên! Lại làđiển cố Nam khúc?
Điển cố Nam Khúc này là ca khúc lưu hành nhất thời cổ, lấy sự chầm chậm làmđặc sắc. Lý cáp trước kia ở Hỗ Dương có nghe qua vài lần, mỗi lần nghe là sởncả da gà, trong lòng buồn lấy khúc này ra đánh thì chả có gì hơp hơn. Ngườigảy đàn công lực cao, thì làm cho hắn càng thêm sợ.
Lý Cáp liếc nhìn bên cạnh, thấy trong mắt gia gia loé lên ánh hào quang, nhưđang nhớ nhung, như đang hồi ức, lại có chút bi thương. Ánh mắt hắn nhìn SởLinh Lung, như đang xuyên qua thời gian và không gian, Trở về vài thập niêntrước, khi gió thu thổi sáo bên trong thành Hỗ Dương, Hỉ Thước tung bay trêncầu ô thước.
Lý Cáp cũng hiểu, bài “Nhạn nam phi” chắc chắn có liên quan đến nãi nãi quá cốcủa mình, gia gia muốn qua khúc này để nhớ người xưa. Từ cách gảy chầm chậmcủa Sở Linh Lung, có thể thấy đã đạt trình độ hoả thuần thanh rồi.
Nhưng mà, Sở Linh Lung gảy đàn cao siêu đến đâu, thì với Lý Cáp lại vô cùngnhàm chán. Liếc trái liếc phải, thấy ca ca Lý Minh cũng đang nhập thần lắngnghe, chị dâu cũng không còn ăn dắm chua nữa. Thị nữ, người hầu ở bên cũng bịtiếng đàn và vẻ đẹp của Sở Linh Lung làm cho rung động, đến nổi, chén rượu củathiếu gia đã hết, mà chả ai thèm chú ý.
Nhưng Lý Cáp cũng thấy vui là trong mắt Hương Hương và Thiên Thiên vẫn còn cóhắn, một người thì rót rượu, một người thì đút trái cây. Dù sao thì các nàngcũng theo hắn vài năm, nên thẩm mỹ quan cũng bị hắn đồng hoá không ít.
Nghe một hồi, Lý Cáp không khỏi cảm thấy thời gian này quả là thong thả, hắnnhìn khuôn mặt của Sở Linh Lung nghiên cứu kĩ chân mày, cái miệng, lỗ tai, cáimũi, phối với nhau trên khuôn mặt, cái lỗ tai cũng làm lơ luôn với khúc nhạcđáng sợ kia.
Sở Linh Lung tuy gảy đàn nhưng cũng luôn chú ý tới Lý Cáp. Thấy ánh mắt củahắn đầu tiên thì ngó đông ngó tây, chả thèm chú ý tới khúc nhạc của nàng,trong lòng có chút không vụi. Nhưng một lút sau, thấy hắn chăm chú nhìn mìnhchằm chằm không chớp mắt, nàng biết tài đánh đàn của mình chả bao giờ làm nàngthất vọng.
Nhưng mà loại tự tin này chưa được bao lâu, thì đã bị Lý Cáp đánh vỡ - Sao hắnlại tựa vào lòng thị nữ thế kia, chẳng lẽ là ngủ rồi?
Tiếp tục chú ý một chút, khi xác định Lý Cáp thực sự đang ngủ, trong lòng SởLinh Lung không khỏi tức giận. Nàng ở Sở Nguyệt Lâu hiến nghệ tới nay, ngườinào nghe khúc nhạc của nàng cũng không thể kiềm chế mà lạc vào cảnh sắc bêntrong, nhờ thế mà nàng mới có danh hiệu là “Cầm Tiên”, chưa có ai mà nghe nànggảy đàn mà ngủ cả? Cho dù không hiểu âm luật, cũng là vì sắc đẹp của nàng màchăm chú lắng nghe, sao lại có người ngang nhiên ngủ trước mặt nàng như thế?
Càng nghĩ càng giận, mà giận thì tâm cũng ảnh hưởng, khúc nhạc cũng vì vậy màảnh hưởng theo. Lý thái sư cảm được điều đó, nhíu mày, nhìn theo ánh mắt củaSở Lung Linh, thì thấy thằng cháu của mình đang dựa vào bộ ngực của HươngHương mà ngủ thì không khỏi cười khổ. Thằng cháu trai cũng quả thật không tâmthường, có thể ở trước mặt “Cầm Tiên” diễn tấu mà ngủ được.
- Khụ, khụ.
Lý Minh thấy đệ đệ mình đang ngủ, thì ho khan vài tiếng, để Lý Cáp tỉnh dậy.
Tẩu tử thấy Lý Cáp ở trước mặt đệ nhất cầm nghệ kinh thành mà ngủ, thì tronglòng càm thấy buồn cười, đưa mắt với Thiên Thiên một cái, để nàng đánh thức LýCáp.
Khúc nhạc “ Nhạn nam phi” này có khúc đầu hoàn mỹ, khúc giữa thì tạm được,khúc cuối thì chả có gì gọi là nghệ thuật, giống như làm cho xong, nên làm chocả khúc nhạc bị u hoãn.
Bất quá lúc này Lý Cáp bị Thiên Thiên nhẹ giọng đánh thức thì cũng đã đến kếtbài, hai mắt toả sáng, vuốt nhẹ cằm, khúc nhạc phía trước thích hợp dùng để rungủ, càng nghe càng cảm thấy buồn ngủ.
Nếu để cho Sở Linh Lung biết được suy nghĩ này của Lý Cáp thì thật không biếtnàng nên cười hay khóc nữa.
Khúc nhạc vừa dứt, Lý thái sư khen không ngớt lời, hắn biết việc “Cầm Tiên”phong độ thất thường, có liên quan đến tôn nhi bảo bối của mình, nhưng mà hắncũng chả dám nhắc đến chuyện tình xấu hổ này.
Sở Linh Lung mặt hơi đỏ, chả hiết là đang giận hay đang xấu hổ nữa, chỉ biếtnhìn xuống đôi bàn tay, hỏi thì đáp, không nói quá một câu. Nhưng Lý Cáp cảmthấy nàng như đang tự oán hắn, làm cho hắn lông tóc dựng đứng còn hơn cả khúcnhạc kia nữa
Nói them vài câu, Lý thái sư để cho tẩu tử mang Sở Linh Lung vào phòng kháchcủa phủ thái sư nghỉ ngơi.
Sở Linh Lung và Lưu thị hiểu, thái sư để hai nàng đi vao tiểu viện bên trongnhất định là có chuyện gì đó cần bàn bạc riêng mà không để cho nữ nhi các nàngbiết.
Hai người đi vào tiểu viện, Sở Linh Lung vẫn cứ cúi đầu nhìn đôi tay, nhẹnhàng yên lặng bước đi. Lưu thị đi sau lưng, cũng âm thầm cười mỉm, chắc là vịCầm Tiên này không ngờ có người lại ngủ khi nàng diễn tấu. Tiểu tử Lý Cáp nàythật sự rất là đáng yêu.
-Lý phu nhân.
Sở Linh Lung ở phía trước bỗng đi chậm lại, ngẩng đầu hỏi.
Lưu thị sửng sốt, lập tức mỉm cười
- Linh Lung muội muội sao thế?
Sở Linh Lung dơ dự rồi nói:
- Có phải Lý tướng quân không thích nghe nghe nhạc.
Lưu thị cười thầm trong lòng, ngoài miệng thì trả lời:
- Không phải, hắn rất thích âm nhạc, ở Hỗ Dương Phủ, vẫn còn lưu truyền rấtnhiều sáng tác của hắn. Linh Lung muội có từng nghe quá khúc “Tiếu hồng trần”chưa
Sở Linh Lung sửng sốt, đúng vậy, hắn đâu phải là người không hiểu nhạc luật?Vậy tại sao hắn nghe nhạc của mình lại ngủ? Chẳng lẽ mình gảy đàn kém thế sao?Không phải, Lý thái sư là một trong những cao thủ đánh đàn ở Đại Hạ, ông ấycòn khen mình đánh tốt, không thể nào kém được.
Sở Linh Lung không thể nào hiểu được, cuối cùng đành cho là Lý Cáp cả ngày đãquá mệt mỏi.
Lưu thị thấy nàng có bộ dạng như thế này thì vui hẳn ra. Trước kia Lý thái sưđã từng muốn se duyên cho nàng và Lý Minh, muốn nàng về Lý gia làm thiếp.Nhưng nàng vẫn luôn quản chặt hắn, làm hắn phải phải uyển chuyển cự tuyệt giagia. Cũng vì thế nàng đối với Sở Linh Lung vẫn có chút địch ý, mặc dù bề ngoàihai người vẫn gọi nhau là tỉ muội thân thiết, lễ nghĩa chu đáo. Nhưng Lưu thịvẫn cảm giác Sở Linh Lung bề ngoài ôn nhu, nhưng bên trong lại cao ngạo ghếtrên với mình.
Ở trong tiểu viên, trừ lão quản gia ở lại còn đám người hầu đã được cho luira, Hương Hương và Thiên Thiên cũng nhu thuận về chuẩn bị nước tắm cho Lý Cáp.Hiển nhiên, ba nam nhân nhà Lý Gia đang bàn luận việc gì đó rất quan trọng.
- Gia gia, ý của người là có một cổ thế lực cường đại kia đã tiến đến kinhthành?
Lý Minh nhíu mày hỏi.
Lý thái sư gật đầu, thản nhiên nói:
- Cũng không chỉ có một cổ thế lực, mà còn rất nhiều cổ thế lực không rõ.Những người này đều võ nghệ cao mà Trung Nguyên hiếm thấy. Kì quái hơn, theotình báo của chúng ta, bọn họ không phải là những người có danh tiếng trêngiang hồ, luôn ẩn dật. Lần này họ bị mật nhập kinh, chỉ sợ có toán tính khôngnhỏ.
Lý Cáp vừa nghe đến cao thủ bí ẩn, liền nghĩ tới “U Minh Thiên” nhưng cái suyđoán này sau khi nói ra, Lý thái sư lại lắc đầu nói:
-U Minh Thiên luôn ở tiểu đảo ngoài biển xa, triều đình luôn luôn giám sát chặt chúng. Nếu bọn hắn phái một hai người tới Trung Nguyên, thì không có gì là khó. Nhưng cả đống người như thế này thì không có khả năng. Hơn nữa, chúng ta có thể kết luận tám phần những người đến từ mười tám châu Tây Nam, có thể là người của Vẫn tộc.
- Gia gia, những người này rốt cuộc là có bao nhiêu người? Cũng không biếtchúng ở đâu? Chúng ta cứ trực tiếp bắt chúng rồi tra hỏi thử xem, không chừngcó thể hiểu rõ mọi thứ?
Lý Cáp hỏi.
Lý Minh cũng nhìn về Lý thái sư, hiển nhiên là hắn cũng quan tâm đến vấn đềnày.
Lý thái sư nói:
- Chúng ta đã tìm hiểu kĩ, có mười một người. Nhưng bọn chúng ai cũng là caothủ võ nghệ cực cao, nếu hiện tại ra tay, hiển nhiên có thể bắt được trọn bộ,nhưng có thể sẽ đả thảo kinh xà, muốn hốt trọn ổ thật sự không dễ dàng.
Lý Cáp không khỏi kì quái, hắn mặc dù đối với việc triều chính không quan tâm,nhưng trong khoảng thời gian này, đối với thế lực của Lý gia ở kinh thành cũngcó vài phần hiểu biết. Trong kinh thành có những chuyện Vũ lâm quan khôngbiết, nhưng Lý gia đã tường. Trong chuyện này, Lý thái sư không những điềuđộng người của Lý gia, cũng có thể vận động lực lượng triều đình, nhưng vẫnkhông có biện pháp tóm gọn những người này, có thể thấy thực lực của chúng rấtlớn.
Lý Cáp cũng nói:
- Bọn người này đến kinh thành, hẳn là tìm hoàng đế gây phiền toái, chúng tacứ mặc kệ, ngư ông đắc lợi sẽ tốt hơn.
- Không bằng đem chuyện này giao cho kiêu vệ quản đi, loại phiền toái này,chúng ta không cầm phải nhúng tay vào.
Lý Minh nhíu mày chậm rã gật đầu:
- Vẫn tộc nhân…cứ chuyển thông tinh cho Nam Minh Phủ đi, để bọn họ hỗ trợđiều tra.
Lý thái sư lắc đầu:
- Không được, hiện tai thế cục kinh thành tương đối vi diệu, các thế lực đangchế ước, cân bằn lẫn nhau. Một khi trạng thái này bị phá, có trời mới biêt baonhiêu chuyện xấu xảy ra. Chúng ta không thể để cho chuyện này vượt tầm kiếmsoát được.
Trầm ngâm một hồi lâu, lại nói:
- Mấy ngày nay bệ hạ đã cử hành xong đại lễ Khánh Công, phân phối quyền lợiĐại Hạ, rất có lợii cho chúng ta. Sau đó tất nhiên là cầu ổn. Hơn nữa bọnngười này lai lịch không rõ, hướng đi không rõ, không thể cho chúng có hành vigây bất lợi với chúng ta được. Minh nhi, Thiết Lang đã mấy ngày này các ngươira ngoài cẩn thận một chút, mang theo nhiều thủ vệ, phòng trừ bất trắc.
Lý Minh gật đầu.
Lý Cáp cười nói:
- Bọn hắn không đến thì thôi, nếu dám chọc đến con, con sẽ cho chúng biết mùisống không bằng chết.
Lý thái sư nhìn về hắn nói:
- Thiết Lang, nhớ kỹ, tự tin là tốt, nhưng không được kiêu ngạo, nhân ngoạihữu nhân, thiên ngoại hữu thiên. Con tuy có thân thể mình đồng da sắt, nhưngcũng không nên để người thân lo lắng. Hiện tại ngươi đã là người trưởng thành,nên hiểu rõ trách nhiệm của mình.
Lý Cáp nghe vậy không khỏi nhớ lại Thiên Thiên và các đám nữ nhân ở nhà khôngbiết võ, mặc dù có Hương Hương, tuy là hồ yêu ngàn năm, nhưng không phải khôngbiết sợ. Gia gia nói quả thật có lý, cẩn thận thì không thừa, nếu Thiên Thiêncác nàng xảy ra chuyện hắn thật sự có hối hận cũng đã muộn.
Ở cửa lớn ngoài phủ thái sư, ánh trăng mờ mờ chiếu trên Chu tước nhai. Thườngthường vẫn có đám binh lính Vũ Lâm quân tuần tra đêm, nhưng vẫn chưa thấy aiqua lại ngã tư, làm cho chỗ này xơ xác tiêu điều.
Đêm tựa hồ luôn dấu diếm vô tận sát khí.
Cách Chu Tước nhai ba bốn con phố là Thiên Huyền nhai, có một cửa hàng mặttiền không lớn, trang hoàng theo phong cách xưa, gọi là Thanh Nguyệt kháchđiếm.
Lúc này, tại một cái tầng hầm bên dưới một cái khách điếm bình thường đang cómột nhóm người, bàn về một âm mưu kinh thiên động địa.
