Hoàn Khố Đệ Tử
Nữ tử nóng tính kia dùng ánh mắt sắc liệm đánh giá toàn thân Lý Cáp, rồi nói:"Tiểu tử ngươi có ý định xấu xa gì? Ta cảnh cáo ngươi, nên ít lo chuyện củabọn ta đi!"
Đối với hỏa kê này, Lý Cáp tự động loại bỏ, vẫn để vẻ mặt tươi cười nhìn ônnhu nữ tử kia.
Ôn nhu nữ tử bưng chén trà lên uống một ngụm, rồi đặt nó xuống, và nói: "Trànày không tệ, phong cảnh nơi đây cũng đẹp. Tiểu Thanh, Sương nhi chúng ta lênđường thôi. Vị công tử này, đa tạ thịnh tình của ngươi, nhưng chúng ta còn cóchuyện quan trong trên người, không định ở Hổ Dương lâu hơn, vậy chỉ có thểphật ý tốt của ngươi rồi." Dứt lời nàng gọi tiểu nhị tính tiền.
Lý Cáp ngẩn ngơ, Tiểu Thanh?! Trời đất, vậy ngươi không phải là Tiểu Bạch,Bạch nương tử ư?! Suy nghĩ một hồi lâu, hắn thấy nữ tử nóng tính gọi là TiểuThanh kia lấy ra ngân lượng chuẩn bị trả tiền, thì vội vàng ho nhẹ một tiếngvới tiểu nhị.
Tiểu nhị vừa mới thu được một nửa, vội vàng rút trở về, cười nói: "Các ngài làkhách của nhị công tử, đến tửu lâu của chúng ta dùng trả vậy là phúc khí củatửu lâu chúng ta. Đâu thể lấy bạc của ngài được."
Lý Cáp mỉm cười, gật đầu tán thưởng tiểu nhị.
Tiểu Thanh hừ lạnh một tiếng, vẫn đem bạc nhét vào tay của tiểu nhị: "Ai làkhách nhân của tiểu thí hài kia chứ. Bọn ta không quen biết nhau!"
Mắt thấy ba người liền phải rời đi, Lý Cáp trong lòng khẩn trương, vội vàngdắt ngao khuyển Đại Phi, đi theo.
Vừa ra khỏi Vọng Thước lâu, hai nữ tử đều là không để ý tới hắn, càng đi càngnhanh. Lý Cáp không thể làm gì khác hơn là chuyển mục tiêu, hỏi tiểu cô nươngkia: "Vị tiểu cô nương này, xin hỏi các người từ đâu đến và muốn đi đâu? Chúngta hôm nay có duyên gặp mặt, ngày khác nếu muốn gặp lại chẳng biết tới lúcnào. Có thể để là danh tính, để tại hạ sau này có thể tới thăm?"
Tiểu cô nương gọi là Sương nhi liếc nhìn Lý Cáp: "Ai là tiểu cô nương? Bổn cônương có thể lớn hơn ngươi!"
Tiểu Thanh liền ngăn trước mặt hắn lại: "Ta nói tiểu tử ngươi tại sao khôngbiết xấu hổ như vậy? Ai hữu duyên với ngươi, ai muốn gặp lại ngươi? Mau tránhra, bằng không bổn cô nương đánh cho ngươi gẫy răng hết!"
Lý Cáp nhíu mày, kiềm nén tức khí, vẫn tươi cười: "Vị cô nương này, luôn nổigiận thì không tốt đối với thân thể. Tính tình quá nóng nảy dễ nổi nóng, tuổimãn kinh sẽ tới sớm. Cẩn thận đến lúc đó sẽ chưa già đã yếu không thể gả điđược a!"
Tiểu Thanh giận dữ, liền có ý động thủ với Lý Cáp, lại bị ôn nhu nữ tử kia kéolại: "Tiểu Thanh, đừng sinh sự, chúng ta đi mau."
"Tỷ tỷ, tiểu tử này ngươi không đánh hắn, hắn sẽ quấn quít lấy ngươi khôngtha, so với loại thuốc dán gì đó còn chặc hơn!" Tiểu Thanh nói.
Thừa dịp hai nàng kia đang nói chuyện, Lý Cáp đi tới bên cạnh tiểu cô nươngSương nhi, nhìn thẳng vào hai mắt đen láy của nàng, nói nhỏ: "Ta muốn ngươilàm thị nữ của ta."
Sương nhi khẽ sửng người, lập tức mở miệng nói: "Không thích, ta sẽ không làmthị nữ của ngươi. Mà ngươi tại sao không làm người hầu của ta đi?"
Lý Cáp mỉm cười: "Nếu ngươi là thị nữ của ta, ta sẽ làm người hầu của ngươi,được không?"
Sương nhi trừng mắt, suy nghĩ một hồi, lại nói: "Ta làm thị nữ của ngươi,ngươi phải tặng con đại cẩu lại cho ta!"
Lý Cáp trong lòng mừng thầm, 'Ngươi làm thị nữ của ta rồi, của ngươi còn khôngphải là của ta ư? Đại Phi cho ngươi, còn không phải là của ta ư?'. Hắn lập tứccười trả lời: "Không thành vấn đề, ngươi là thị nữ của ta, đại cẩu sẽ là củangươi."
"Sương nhi, đừng nói chuyện với tiểu tử thúi đó!" Tiểu Thanh bên kia đột nhiênthấy Lý Cáp tự nhiên đi câu đáp Sương nhi, vội vàng đưa tay kéo nàng lại.
Lý Cáp khẩn trương, hai nữ tử này xem ra là người có võ công cao cường, như đểcác nàng rời đi, chính mình một người không thể ngăn được. Đến lúc đó tận chântrời góc biện, lại đi đâu tìm được tiểu Sương nhi nữ hài xinh đẹp này cơ chứ?
Đúng lúc hắn thấy một đội thành vệ binh đi tuần, trong lòng vừa động, trướckhi Sương nhi bị Tiểu Thanh kéo qua, đột nhiên ôm nàng ta, rồi nhón chân vàhôn lên đôi môi đỏ của nàng ta, sau đó lập tức nhảy lùi lại.
"A! Ngươi cái tiểu tử thúi, ta không thể không lột da của ngươi!" Tiểu Thanhtức giận đến nổi khăn che mặt bị thổi lên phân nửa, lộ ra khuôn mặt quangkhiết trắng mịn và đôi môi mỏng, liền xông về phía Lý Cáp. Còn Sương nhi bịhắn hôn thì đang thất thần, ngẩn người một chỗ.
Lý Cáp vừa vội vàng lùi về sau, vừa hô lên cho đội thành vệ quân cách đó khôngxa: "Vương thống lĩnh, bắt các nàng lại!"
Thừa lúc Tiểu Thanh kinh ngạc quay đầu nhìn về phía thành vệ quân, Lý Cápnhanh chóng nhảy lên một cái bàn của quầy hàng rong, đứng thẳng oai phong, rồinói thật lới với Sương nhi vừa tỉnh táo: "Ta là Lý Cáp, vừa rồi chính là tahôn nàng! Nàng tên là gì, dám nói ra không?"
Ôn nhu nữ tử vừa muốn mở miệng thế Sương nhi nói tên của nàng ta ra. Nữ hài tửkhẽ cắn môi, rút ra một thanh đoản kiếm của mình, trừng mắt với Lý Cáp vàquát: "Bổn cô nương Bạch Ngưng Sương, ngươi ác nhân này, làm nhục trong sạchcủa ta, ta hôm nay phải giết ngươi!"
Lý Cáp cười to: "Hảo! Bạch Ngưng Sương, Bạch Ngưng Sương thật hay! Vừa rồi tađã hôn qua nàng, từ nay về sau nàng chính là nữ nhân của Lý Cáp ta!"
"Ngươi vô sỉ!" Sương nhi rưng rưng nước mắt, cầm đoản kiếm xông tới. Mà trướcnàng, Tiểu Thanh đã chớp nhoáng phóng tới trước mặt Lý Cáp.
Có kinh nghiệm ở tại Vọng Thước lâu, Tiểu Thanh sẽ không dùng kình khí đánhhắn, mà là chụp lấy vạt áo của hắn rồi ném hắn tới cái bàn bên cạnh thật mạnh.
Lý Cáp căn bản không phản ứng kịp, và đã nằm ở trong đống gỗ bị vỡ nát. Nhưngmà hắn lập tức đứng lên, phủi lớp bụi trên người, làm như không có chuyện gì,chỉ mỉm cười với Sương nhi bị Đại Phi cản lại cách đó không xa.
Tiểu Thanh phương tâm đại chấn, 'tiểu tử này chẳng lẽ luyện qua Thiết Bố samsao? Mới có mấy tuổi thôi! Tự nhiên lại có công lực đến như vậy. Nhưng vì saohắn không có đánh trả? Chẳng lẽ là cố ý nhường cho ta?'
Nghĩ như vậy, ánh mắt của Tiểu Thanh cũng chăm chú lại, chậm rãi lấy kiếm ra,chỉ vào Lý Cáp, quát: "Ngươi rốt cuộc là ai? Có phải là Lãnh Vô Tình tiện nhânkia phái ngươi tới không?"
Lý Cáp nghe được nhưng lại không hiểu gì, đang định trả lời, thì bên kia thanhâm của ôn nhu nữ tử đã truyền đến: "Tiểu Thanh, hắn không phải là người củaLãnh Vô Tình, mà là một cái quan gia đệ tử. Đừng gây chuyện nữa, chúng ta đi."
Khiến cho Lý Cáp kỳ quái chính là ôn nhu nữ tử này thoạt nhìn võ công tấtnhiên trên Tiểu Thanh, nhưng vẫn không thấy nàng ta động thủ, hay là nàng tacăn bản khinh thường mình mà không động thủ?
Lúc này, đội thành vệ quân kia đã chạy tới, bao vây tam nữ lại, gã đầu mụcliền chạy lại hành lễ: "Tiểu nhân đến trễ, khiến nhị công tử sợ hãi."
Lý Cáp phất tay, nói: "Không trễ, không trễ. Đúng lúc, đúng lúc." Nói xong gọingao khuyển Đại Phi lại, rồi nhìn lại về phía Sương nhi đang trừng mắt, cáingười đang cắn chặt môi mỏng, nhíu mày lộ vẻ oán giận, hận không thể lột da ănsống hắn.
Vị ôn như nữ tử kia quan sát binh lính chung quanh, rồi nói với Lý Cáp: "Vịcông tử này, chúng ta vốn không muốn gây chuyện, nhưng ngươi vẫn cứ dây dưa,rốt cuộc là muốn gì?"
Lý Cáp trên mặt lộ ra nụ cười thân thiết, nói: "Tại hạ chỉ muốn mời ba vị chơiđùa mấy ngày ở Hổ Dương, để cho tại hạ có thể cố gắng là một người chủ hiếukhách."
Ôn nhu nữ tử than một tiếng, tự trách tự oán, thấy được Lý Cáp đang vảnh lỗ tachờ đợi.
"Công tử ngươi sao lại khổ tâm như vậy? Cường bức người, là việc của quân tửlàm ư?"
Lý Cáp dựng lại cái bàn, rồi ngồi xuống, cười hì hì: "Yểu điệu thục nữ, quântử háo cầu! Có thục nữ mà không theo đuổi, không là quân tử!"
Ôn nhu nữ tử nghe xong, đôi mắt thanh tú khẽ nhíu. Tiểu Thanh cả giận nói:"Cưỡng từ đoạt lý, xem ra ta không cắt lưỡi của ngươi, ngươi lại nói nhảm!"
"Dám vô lễ với nhị công tử?!" Vương thống lĩnh bên cạnh tức giận quát. Binh sĩđang vây quanh tam nữ lập tức cầm đao cầm thuẫn, vòng vây càng nhỏ hơn.
Tiểu Thanh cười lạnh: "Đám tiểu tốt này, bổn cô nương vẫn không để trongmắt...."
Ôn nhu nữ tử cũng mở miệng ngăn: "Tiểu Thanh, đi!"
"Tỷ tỷ, tiểu tử thúi này không chỉ xuất ngôn vũ nhục ta, còn khi phụ Sươngnhi, làm ô nhục trong sạch của nàng, sao bỏ qua cho hắn như vậy! Tỷ tỷ yêntâm, chỉ mấy tên binh lính tép riu, một mình muội muội là có thể giải quyếtđược. Chờ sau khi chém đầu của tiểu tử thúi kia, rồi đi cũng không muộn!" TiểuThanh chỉ trừng mắt nhìn Lý Cáp, giọng căm phẫn nói.
Ôn nhu nữ tử liếc Lý Cáp một cái, rồi nhẹ giọng nói với Tiểu Thanh: "Có caothủ tới, không đi, sẽ không kịp." Dứt lời, tay phải làm cái thủ thế kỳ quái,đôi mắt ngưng trọng, tinh quanh chợt lóe, đúng là...
"Phốc!" Một ngụm máu tươi được phun ra, cái khăn che mặt cũng bị nhiễm đỏ, vạtáo thì dính đầy máu tươi.
"Tỷ tỷ!" Hai tiếng gọi to, phân biệt là của Sương nhi và Tiểu Thanh.
Lý Cáp cũng lộ vẻ khiếp sợ, mà ôn nhu nữ tử vừa bất ngờ hộc máu lại phải ứng,binh sĩ vây bắt tam nữ giống như lá rụng bị quét đi, thoáng chốc đã ngã xuốnghết.
Còn ôn nhu nữ tử một tay bế Sương nhi, một tay kéo Tiểu Thanh, tựa như đámtiên nữ đạp không mà đi. Chỉ chốc lát đã không còn thấy bóng dáng, chỉ để lạiLý Cáp đang trợn mắt há mồm, và mọi người sững sờ.
