Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Hoàn Khố Đệ Tử

Chương 147



Tuy nói là tùy tiện làm một bàn, nhưng thực tế một bàn đầy đủ món ăn, hương vịngon, hiển nhiên là đại trù sư ra tay, bất quá không thể so với Tử Nghiên làmđược.

- Nhị lang a, sao năm đó chú nghịch ngợm vậy, đến cả đại hôn của chúng tacũng quấy phá, làm ta rất tức giận a.

Trong bữa cơm ngoài nha hoàn phục vụ, cũng chỉ có vợ chồng Lý Minh cùng bangười Lý Cáp, chị dâu lại nhắc chuyện năm đó.

Lý Minh cười tiếp lời:

- Chị dâu đệ năm đó tức giận, sém chút không cho ta vào động phòng. Ý nói làsao ta lại có huynh đệ như vậy? Ngươi tại sao có thể có như vậy cái huynh đệđây? Ha ha, ta nói là trước đây ta cũng nghịch ngợm như vậy, mẹ mới gọi ta là“Ngạt lang”', tiểu đệ chính là hậu sinh khả ố, càng nghịch ngợm thành tựu saunày càng lớn.

Nói xong nhìn về phía Lý Cáp nói:

- Nàng xem, bây giờ có phải thế không? Tiểu đệ giờ mới mười bảy tuổi, đã lậpđược chiến công hiển hách, trong quân uy tín không ai bằng, thành tựu ngày sauchắc chắn hơn ta a!

Lý Cáp cười nói:

- Tiểu đệ xung phong liều chết trên sa trường là điều hiển nhiên a, còn trênquan trường vẫn là tiểu tử mới vào đời, mong đại ca chỉ bảo nhiều hơn!

Lý Minh đại vung tay lên nói:

- Cái gì mà tiểu tử mới vào đời, thế lực Lý gia ta ở trong triều và địaphương ngoại trừ hoàng thượng ai dám đánh rắm? Đệ cứ phóng tay mà làm, có vấnđề gì có ta, ông nội và phụ thân gánh vác hết!

Lý Cáp cười nói:

- Chị dâu, kỳ thật chị còn phải cảm ơn đệ a.

Chị dâu ngạc nhiên nói:

- Cảm ơn chú?

- Đúng vậy, năm đó tân hôn đệ mời hai người uống giấm chua, nên từ khi kếthôn không cần ăn giấm nữa đúng không?

Lý Cáp cười hì hì.

- Ách...

Lý Minh nghe vậy mất hẳn bộ dạng say rượu, trừng mắt nhìn Lý Cáp cười xấu hổvới phu nhân.

Chị dâu cũng cười. Đúng vậy a, ai có thể nghĩ đến Lý đại công tử phong lưucó tiếng Hỗ Dương năm đó sau khi thành thân bị Lưu tiểu thư trị tốt, đến mộtthiếp cũng không có.

Trên bàn cơm, Lý Cáp cùng Lý Minh hai huynh đệ cứ người một ly ta một ly, lúcnhớ lại quá khứ, lúc luận đàm tương lai; một ly lại một ly, càng nói cànghăng, càng uống càng thích thú, mãi đến khi chị dâu nhìn không được mới cản.

Lý Minh không có bản lĩnh uống không say như Lý Cáp, tuy tửu lượng không nhỏ,nhưng còn thua Lý Cáp xa. Hai huynh đệ uống hăng say, đã mấy chục chén Lý Cápmặt không đổi sắc nhưng Lý Minh đã có chút mơ hồ. Vừa thấy phu nhân bảo đừnguống đã nâng một chén đến miệng phu nhân líu ríu nói:

- Phu nhân, giúp ta mời tiểu đệ một chén!

Chị dâu giận trừng mắt nhìn hắn, lại xin lỗi nhìn Lý Cáp nói:

- Chàng hồ đồ rồi phải không, ta đang mang bầu, thầy thuốc bảo không thểuống.

- Nga! Đúng rồi, xem trí nhớ của ta!

Lý Minh vỗ cằm nói, sau đó cười nói:

- Sang năm... Sang năm ta sẽ làm ba ba, đệ cũng là thúc thúc...

Dứt lời sầm một tiếng, úp sấp trên bàn, ngay sau đó tiếng ngáy vang lên, ngủmất tiêu.

Chị dâu bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nói với Lý Cáp:

- Đại ca này của cậu, mấy năm nay mới say lần đầu. Nhị lang ngồi trước, tađưa đại ca cậu về nghỉ ngơi trước.

Nhìn chị dâu và nha hoàn chậm rãi dìu đại ca vào phòng, Lý Cáp không khỏi đánhmắt nhìn Hương Hương và Thiên Thiên xinh đẹp, lại nghĩ tới một đám vợ yêutrong nhà, trong lòng cảm thán, không thể tưởng được minh mang theo trí nhớngười hiện đại lại không bằng đại ca sinh trưởng ở nơi quyền quý lại chungthủy này.

Bất quá nghĩ lại, chính mình lúc trước không phải vì kiếp trước thành thật quámức, cuộc sống quá áp lực, mới quyết định đời này làm hoàn khố đó sao? Nếu đãcờ mờ nó làm hoàn khố dĩ nhiên là tùy tâm sở dục, thích thứ gì thì mua, thấycon gái vừa ý thì đoạt.

Cuộc đời này, phải khoái hoạt, thế mới là sống!

- Ông chủ, ngài muốn Tử Nghiên tỷ tỷ ở đây sao?

Thiên Thiên bỗng nhiên ôn nhu nói.

Lý Cáp nhìn về phía nàng, cười nói:

- Làm sao nàng biết?

Thiên Thiên nói:

- Tử Nghiên tỷ tỷ nói, mỗi lần nấu ăn sẽ là mỹ vị hàng đầu, ngài ra ngoài ănđồ người khác nấu nhất định sẽ nhớ đến Tử Nghiên.

Lý Cáp vậy nở nụ cười, hắn lại nhớ kiếp trước người ta thường nói nắm tâm đànông phải nắm chặt miệng hắn trước. Bây giờ quả thật Tử Nghiên đã làm được.

Đang nghĩ ngợi, một hạ nhân đi tới nói:

- Nhị công tử, phủ thái sư người đến mời ngài qua.

Lý thái sư là ai chứ? Lý Cáp tới Chu Tước phố không lâu, hắn đã được ngườithông báo. Bất quá cũng biết Lý Cáp hẳn phải đi bái kiến ca ca chị dâu trước,nhưng lão thái sư nhiều năm không gặp tiểu tôn tử này, trong lòng khó chịu,đợi cả buổi cũng không thấy hắn và Lý Minh qua đây bái kiến mình, chờ khôngnổi nữa mới phái người đi mời bọn họ.

Lý Cáp bảo hạ nhân đi báo chị dâu nói một tiếng, liền dẫn Hương Hương vàThiênThiên đến Lý phủ đối diện.

Phủ đệ ông nội hoành tráng hơn phủ đại ca nhiều, không chỉ lớn hơn, cũng đẹpvà tĩnh mịch hơn, bước vào cửa vào nội viện là càng thấy rõ như vậy. Từ tayvịn hành lang, xà nhà, đồ đạc đều thể hiện rõ vẻ cao quý và thanh lịch.

Bất quá ở hành lang, Lý Cáp luôn có cảm giác bị thăm dò, giống như khắp nơiđều có người nhìn mình. Hiển nhiên phủ ông nội có không ít cao thủ hộ vệ. Hắntừng nghe phụ thân nói cao thủ ở Lý gia kinh thành ít nhất có thể gánh nửa võlâm Trung Nguyên, Lý gia có thể lẳng lặng đứng đầu Hạ quốc trường thịnh khôngsuy không chỉ là nhờ vận khí thôi.

Mới đi vào sảnh, Lý thái sư liền cười lớn đón chào:

- Oa ha ha ha ha, là Thiết Lang sao? Thiết Lang đã cao lớn như vậy! Tốt, tốt!

Tiếng cười mặc dù có chút khàn khàn, nhưng lại có một cỗ khí thế không giận màuy.

Lý Cáp nhanh chóng mang theo lên Hương Hương, Thiên Thiên hai nàng bái lạy,nói:

- Tôn nhi Lý Cáp, bái kiến ông nội!

- Tốt, tốt, tốt! Mau đứng lên, mau đứng lên!

Lý thái sư ngữ khí kích động nâng Lý Cáp dậy, hắn chỉ có một đứa con trai làLý Tư Hồng bởi vậy đối với hai tôn tử đều đặc biệt yêu thương. Lý Minh vì làmquan trong triều, nhà lại đối diện, hằng ngày đều gặp. Mà Lý Cáp thì ở HỗDương xa xôi, đã gần mười năm không gặp, làm hắn nhớ không nguôi.

Lúc này thấy Lý Cáp cao lớn uy vũ, tư thế oai hùng bừng bừng, nghĩ tiểu tôn tửchuyến Bắc phạt thảo nguyên lập được chiến công hiển hách, Lý thái sư cười đếnhíp mắt.

Lý thái sư đánh giá Lý Cáp, Lý Cáp cũng đánh giá ông nội nhiều năm không gặp.Tuy nói Lý thái sư hiện đã hơn tám mươi tuổi, nhưng trên đầu cũng chỉ có vàisợi bạc, lưng không còng thắt lưng không lệch, sắc mặt khỏe mạnh hồng nhuận,nhìn qua giống người năm mươi tuổi thôi, thân thể vẫn thật cường tráng. Lúcnày ánh mắt hắn hiền lành, nhưng khí thế uy nghiêm trên người khiến Lý Cápminh bạch nhất phẩm trọng thần, quyền thần Đại Hạ Quốc, chính là vị lão nhântrước mắt này, là ông nội hắn.

- Đi, chuẩn bị sẵn một bàn rượu và thức ăn mà giờ cháu mới đến, mới phải đổibàn khác!

Lý thái sư nói xong liền lôi kéo tay Lý Cáp đi vào giữa sảnh.

Lý Cáp biết mình không thể lấy cớ mới uống bên đại ca để thoải thác, cũng mayhắn tửu lượng vô đối, thêm hiệp nữa cũng không sao.

Lý thái sư ngồi xuống, Lý Cáp mới ngồi theo, bất quá lần này Hương Hương vàThiên Thiên lại đứng một bên không ngồi xuống. Theo tổ chế Lý gia, trước mặtgia chủ thì vợ con cháu không được ngồi, dù là chính thê cũng không ngoại lệ.

Bất quá Lý thái sư cực cưng chiều Lý Cáp, trong lòng cao hứng nhìn hai cô gáiphía sau tôn nhi, đều duyên dáng yêu kiều rung động lòng người, hắn ở kinhthành nhiều năm như vậy cũng chưa thấy ai có dung mạo khí chất hai nàng, vuốtcằm khen:

- Quả nhiên là thanh thủy phù dung, đẹp như thiên tiên a! Thiết Lang, cácnàng là thị thiếp của cháu à!

- Dạ!

Lý Cáp nói.

- Bảo các nàng ngồi xuống cùng ăn đi, bữa cơm nhà thôi mà

Lý thái sư nói với hai nàng:

- Ngồi xuống đi, đứng ngại.

Nói xong, người hầu bên cạnh đã kéo hai chiếc ghế bên cạnh Lý Cáp ra.

Hai nàng nhìn về phía Lý Cáp, thấy chủ nhân mỉm cười gật đầu, mới nhẹ nhàng tạlễ với Lý thái sư rồi ngồi xuống. Một loạt động tác đều tao nhã tự nhiên khiếnLý thái sư lại một phen khen ngợi.

- Nam tử hán đại trượng phu nha, ba vợ bốn nàng hầu là chuyện quá bìnhthường. Người ta thường nói không phong lưu uổng thiếu niên, Thiết Lang làthiếu niên anh tuấn uy vũ, giờ lập đại công hiển hách, phong hầu bái tướng làchuyện sớm muộn, điều kiện tốt như vậy con gái mê là điều bình thường, nhưngcháu phải đối xử tốt, đừng phụ lòng con gái nhà người ta.

Lý thái sư nhấp chén rượu rồi nói:

- Bất quá phong lưu thì phong lưu, đa tình thì đa tình, không thể suốt ngàyđắm chìm vào nó, đại trượng phu phải lấy kiến công lập nghiệp đền đáp quốc gialà việc chính.

Lý Cáp nghe xong ông nội nói những lời này, mặt có chút quái dị. Ông nội nói yhệt phụ thân. Người Lý gia ngoài Lý Cáp ra, mỗi người đều là ngoài miệng phonglưu thực tế là gia hỏa chung tình a! Đại ca vốn là cố gắng phong lưu tiêu sái,kết quả sau khi cưới Lưu tiểu thư đến nạp một thiếp cũng không có. Mà phụ thânthì khỏi phải nói, đến giờ còn bị mẫu thân quản sát đít, nạp thiếp? Nói be béchứ đến nghĩ còn chẳng dám! Cả ông nội cũng là độc nhất vô nhị, vài chục nămnay chỉ có một chính thê là bà nội, bà qua đời đã mười mấy năm cũng chưa từngnói tìm người khác.

Nhưng cả ba người lại nói mình "Người không phong lưu uổng thiếu niên", chắcbọn họ không thể phong lưu nên kí thác tất cả vào mình a!

Thấy Lý Cáp uống rượu một ly lại rót đầy ly nữa, bất tri bất giác đã uống cạnhơn mười hồ, Lý thái sư lại khen:

- Thiết Lang uống rượu tốt a! Tốt, tốt, tốt! Thanh niên phải uống thả cửa!Hôm nay hai người chúng ta uống không say không nghỉ!

Lý Cáp xấu hổ, không thể tưởng được ông nội đáng yêu như vậy, bất quá nghĩ đếnlão nhân gia ta mặc dù thân thể thân thể cường tráng nhưng dù sao cũng đã hơntám mươi tuổi, uống nhiều rượu như vậy chỉ sợ không tốt.

Lý thái sư là người gì chứ, nhìn mặt đã biết hắn nghĩ gì bèn nói với lão quảngia bên cạnh:

- Đi, đổi chén lớn, đến hầm rượu lôi mười tám bình lâu năm ra đây!

Quản gia vội vàng theo lệnh rời đi, thân thể lão thái sư thế nào hắn rất rõràng, uống say bữa cũng không sao, cao thủ trong nhà cũng không phải là ănkhông ngồi rồi. Huống hồ lão thái sư đã rất lâu không cao hứng vậy, đã baolâu? Cũng phải mười mấy năm rồi chứ, tựa hồ từ khi lão phu nhân qua đời, lãonhân gia không cao hứng như hôm nay vậy. Cũng không biết tiểu thiếu gia cótiếp được không, phải biết rằng tửu lượng lão thái sư nổi tiếng toàn Hạ quốca.

Thế nhưng hắn lại là không biết, tửu lượng Lý Cáp ở trong quân là vô địch.

Lát sau, rượu cùng bát rượu đều được dọn lên, Lý Cáp nhìn chén lớn không khỏingạc nhiên, ông nội dám uống sao? Lớn tuổi như vậy rồi...

Lý thái sư cũng cười híp mắt vuốt ve chòm râu nói:

- Thiết Lang a, cháu đừng tưởng ông nội già không làm ăn được gì. Cháu phảibiết rằng ông nội là văn thần, nhưng năm đó ông ngoại cháu Diên Đông vương giacũng uống ngã trước mặt ta! Trong triều còn chưa có ai thắng nổi tửu lượng ôngnội đâu! Để Thiết Lang có thể thắng được ông nội không nào!

Dứt lời đã bưng một chén rượu lên, uống ừng ực, tư thế uống rượu kia sao giốngthái sư Đại Hạ Quốc, sao lại giống lão nhân hơn tám mươi tuổi?

Lý Cáp trợn mắt há hốc mồm, chẳng thể trách lúc trước mẫu thân nhắc tới ôngnội thì từng nói hắn là đệ nhất quái tài Đại Hạ Quốc năm đó, cũng là tiên tửu.

- A ~ thống khoái!

Lý thái sư uống cạn một chén, cười nói:

- Thiết Lang sẽ không thua lão đầu tử này chứ!

Lý Cáp cười nói:

- Nếu ông nội hứng thú như vậy, dĩ nhiên tôn nhi phụng bồi.

Dứt lời ý bảo Hương Hương châm một chén rượu, nói:

- Để tỏ lòng tôn kính ông nội, ông nội uống một chén, tôn nhi uống hai chén.

Nói xong một hơi hết hai chén.

- Tốt! Người trẻ tuổi hào khí! Bất quá Thiết Lang đừng cậy mạnh a, tửu lượngông nội con lớn lắm đấy!

Một già một trẻ, đúng là đấu rượu, uống uống, Lý thái sư mặt đã dần đỏ, hiểnnhiên đã ngấm rượu.

Lại uống hết vài hũ, Lý Cáp ngoại trừ đổ mồ hôi mặt vẫn không đổi sắc, mà Lýthái sư lưỡi đã thắt lại. Hắn đi đến bên cạnh Lý Cáp, chiếm vị trí của ThiênThiên, nắm đầu vai tôn nhi nói:

- Ngươi... Ngươi tiểu tử thối... Tiểu tử, từ nhỏ... Tiểu bướng bỉnh... , cònnhớ rõ... Nhớ rõ năm đó, mới như vậy... cái rắm mới được xíu vậy, đã... Đã cắttóc ông nội...

Lý Cáp nhanh chóng giải thích:

- Ông nội, ngài nhớ lầm, đó là đại ca làm, không phải cháu.

Lý thái sư trừng mắt:

- Nói bậy, ông nội nhớ rõ... Nhớ rõ ràng, chính là... Ngươi... Ngươi này phátiểu tử! Ông nội không phải là lão hồ đồ.

Lý Cáp xấu hổ, thấp giọng nói:

- Ông nội, năm đó cháu cắt... Là râu mà...

Bên cạnh Hương Hương, Thiên Thiên cùng lão quản gia đều là nhịn không được chemiệng nín cười, ai có thể nghĩ đến đâu, Đại Hạ Quốc đệ nhất quyền thần lại cóthể từng bị hai tôn tử cắt râu và tóc.

Lý thái sư ngẩn ra, trừng mắt nhìn, sờ sờ râu, chợt nói:

- Nguyên lai là râu, chẳng thể trách... Dù sao hai người các ngươi... Đều làlũ nghịch ngợm gây chuyện, giống... Giống phụ thân các ngươi... , tiểu tửđó... Trước đây cũng là... Cũng bướng bỉnh như vậy... . Bướng bỉnh... Khôngsao cả, chúng ta... Lý gia chúng ta, đều là nhân tài! Gia gia của ngươi! Phụthân ngươi! Ca ca ngươi! Ngươi cũng vậy!

Nói xong Lý thái sư lại nở nụ cười:

- Cha ngươi tửu lượng vừa vừa, đại ca ngươi tửu lượng thường thường, chỉ cóngươi... Thiết Lang! Tửu lượng của ngươi có thể so với ông nội, ông nội là tửutiên... Có người kế nghiệp... Hô

- Ông nội, ông nội?

Lý Cáp thấy đầu vai nặng hơn, ông nội đã ngủ mất.

Lý Cáp cùng lão quản gia đỡ ông nội về trên giường nghỉ ngơi sau đó quản giakia nói:

- Tiểu thiếu gia, ngài... Không có sao chứ?

Lý Cáp cười nói:

- Yên tâm đi, ta không sao.

Trên mặt không nhìn ra vẻ ngà ngà say, ánh mắt trong suốt, cước bộ trầm ổn.

Lão quản gia không khỏi cảm thán, Lý gia này thật sự là mỗi đời đều có quáitài a, tiếc là mỗi đời Lý gia người xuất hiện đều rất ít, nhưng mỗi người đềulà quái tài.

Lão quản gia mang ba người Lý Cáp đến một tiểu viện yên tĩnh nghỉ ngơi, cũngan bài năm nha hoàn để hắn sai phái sau đó lui xuống.

Lý Cáp cũng không bởi vì uống nhiều rượu mà đi nghỉ, trái lại cùng Hương Hươngvà Thiên Thiên bắt đầu đại chiến da thịt dài lâu. Mấy canh giờ chiến đấu kíchliệt mãi đến sáng sớm hôm sau còn có thể nghe được tiếng hai nàng rên rỉ.

Không cần phải nói, năm nha hoàn đều không ngủ, cả đêm đều thức nghe nhạcsống.

- Chủ... Ông chủ...

Sau khi Lý Cáp phóng tinh hoa vào cơ thể Thiên Thiên, tiểu thị nữ xinh đẹp thởgấp nhẹ giọng nói:

- Ông chủ... Ngài có phải... Muốn hài tử?

Tiểu thị nữ luôn có thể biết ý chủ nhân.

Lý Cáp nghe vậy sửng sốt, tiện đà chậm rãi gật đầu. Đúng vậy, hôm nay hắnbiết chị dâu đã mang bầu lại nghĩ đến bản thân. Hắn mỗi lần quan hệ đều phóngtinh hoa vào cơ thể nữ nhân, hơn nữa cũng không có biện pháp tránh thai nào.Hơn nữa hắn thiên phú dị bẩm, năng lực phương diện kia rất mạnh nhưng mãi saochúng nữ đều không mang thai?Kỳ thật hắn cũng không phải là muốn có con mà chỉmuốn xem vì sao mình lại không có con được đây?

Lúc này Hương Hương từ phía sau ngồi dậy, dán chặt bộ ngực mềm mại vào lưng LýCáp, ôn nhu nói:

- Chủ nhân muốn có em bé sao? Hương Hương cũng có thể sinh...

Lý Cáp vuốt ve khuôn mặt nàng cười nói:

- Có thể sinh ra tiểu hồ ly không a?

Hương Hương nói:

- Hương Hương đã hơn ba ngàn năm đạo hạnh, chỉ cần qua cửa này chính là hồtiên, sinh ra em bé chính là bán tiên, hình người.

- Hương Hương phải làm hồ tiên, đây chẳng phải là muốn lên trời sao?

Lý Cáp cười nói.

Hương Hương gắt gao ôm chặt Lý Cáp, nhẹ giọng nói:

- Hương Hương thế nào cũng không đi, Hương Hương vĩnh viễn ở cùng chủ nhân.

Bất quá lúc này Lý Cáp không thể thấy trong mắt tiểu hồ yêu hiện lên một đạothần sắc lo lắng.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...