Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Hoàn Khố Đệ Tử

Chương 142



Từng đoàn quân đi dàn hàng trên đường lớn, lính tráng đều là quân tinh nhuệ,ai ai cũng tỏa ra khí thế uy phong lẫm liệt khiến cho người ta chỉ cần nhìnthấy thôi cũng nghĩ ngay đến bốn chữ “Hổ Lang Chi Sư”

- Bạch tỷ tỷ lại đây, tỷ xem vị tướng quân đằng kia kìa, đó nhất định là HổUy tướng quân! Nhìn con toa kỵ lớn chưa kìa, nghe nói nó chính là Thiên SơnLinh Thú Hỏa Kỳ Lân đấy.

Cao Văn hưng phấn khích nói

Bạch Ngưng Sương nhìn theo hướng mà Cao Văn chỉ, nàng thấy trên lưng của HỏaKỳ Lân là một vị tướng quân khoác trên mình một cái phi phong màu xám. Bấygiờ, hắn đang ôm trong lòng một thiếu nữ đang cười cười nói nói cái gì đó.Thiếu nữ đó khá xinh đẹp và dễ thương, phía sau hắn còn có thêm mấy thiếu nữnữa cũng rất xinh đẹp

Bạch Ngưng Sương lẩm bẩm nói:

- Hắn vẫn phong lưu như vậy.

Bất quá Cao Văn Hưng ở bên kia cũng không chú ý tới lời nói của nàng, giờ đâycác cô gái đương trường đều bị sức hấp dẫn của Lý Cáp thu hút.

- Quả nhiên là “đồn như lời”, cao to dũng mãnh, anh tuấn tiêu sái. Chân đạpThần Thú Kỳ Lân, tay ôm mỹ nữ đẹp như tiên. Thật đúng là hình mẫu mà mọi namnhân đều mong ước a! Tuổi trẻ tài cao, công thành danh toại, sợ ràng sẽ cókhông ít cô nương trong thành vì hắn mà mất ăn, mất ngủ.

Bạch Ngưng Sương nhìn về phía nàng nói:

- Muội cũng thích hắn sao

- Đương nhiên, vừa anh tuấn, vừa phong độ, lại còn võ nghệ cao cường nữa. Còncả con Kỳ Lân đó nữa, thật sự là rất muốn ngồi lên trên xem cảm giác thế nào...

Cao Văn tự nhiên là nói theo bản năng. Sau khi nói xong nàng lập tức nhận ravội vàng ngoảnh đầu lại sẵng giọng nói:

- Bạch tỷ, tỷ khi dễ người ta.

Bạch Ngưng Sương nhìn đoàn quân ngày càng xa khỏi tầm mắt, trong lòng nàngthầm than: Tốt rồi! có nhiều mỹ nhân thích chàng như vậy, chắc chàng sẽ ... sẽkhông cô đơn đâu. Nữ nhân theo đuổi chàng xếp thành hàng dài như vậy, liệu cókhi nào chàng nhớ tới ta không? Hay là ... chàng đã quên ta rồi?

- Bạch tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy?

Thấy có chút kỳ quái Cao Văn hỏi. Theo như nhìn nhận của nàng, trên giang hồBạch Ngưng Sương là một nữ tử lãnh khốc nhất trong những người lãnh khốc.Ngoài những việc như trừ gian diệt ác, hay phế bỏ võ công, đuổi giết giáo đồcủa Ma giáo ra thì sẽ chẳng còn việc gì khác làm cho nàng thích thú, chẳng cóviệc gì kiến nàng bận tâm cả. Nhưng hôm này nàng lại nói là muốn tới xem "HổUy Tướng Quân" khải hoàn trở về. Bạch Ngưng Sương còn đồng ý sắp đặt cho hắnmột đại đội hộ tống mà không cần nói một câu nào, thât sự là kỳ lạ.

- Đi thôi, tin tình báo nói là ở Hồ Châu xuất hiện bóng dáng của Ma Giáo.

Bạch Ngưng Sương thu hồi ánh mắt, dắt ngựa đi xuống sườn núi.

Cao Văn vội vàng chạy theo:

- Đúng vậy, trong tin tình báo đúng là nói như vậy. Bạch tỷ tỷ, tỷ nói xemnhững người thần bí kia tại sao lại nói cho chúng ta biết hành tung của Magiáo? chẳng lẽ bọn chúng với Ma giáo có cừu oán gì chăng? vì sao bọn chúng lạikhông hiện thân cùng chúng ta đối phó với Ma giáo?

- Không biết.

Bạch Ngưng Sương trả lời dứt khoát.

- Thật sự là kỳ quái, dường như Ma giáo có trốn ở đâu đi nữa thì bọn hắn cũngcó thể tìm ra được. Chẳng lẽ những người thần bí kia là người của Ma giáo.

Cao Văn cứ miên man suy đoán, miệng của tiểu cô nương này vẫn luôn mấp máychẳng hề ngừng lại.

- Rất có khả năng.

Bạch Ngưng Sương vẫn cứ trả lời ngắn gọn như trước.

Từ khi bị Lý Cáp một tay thao túng, Chánh Ma hai nhà bắt đầu chính diện xungđột với nhau, giang hồ tựa như chiến trường bắc bộ của Hạ Quốc, không còn bìnhyên nữa, khắp nơi đều là đầu rơi máu chảy ngập tràn trong huyết tinh.

Mỗi khi di chuyển từ một thành trì này sang một thành trì khác thì trong mộtthời gian chúng sẽ không gây ra chút động tĩnh nào, không phải là bọn chúngmuốn như vậy mà là căn bản vì bọn chúng không đi được. Một khi bọn chúng có ýđồ ra khỏi thành sẽ ngay lập tức lọt vào tai mắt của chính đạo, chính đạo sẽphát động quân lực đi để ám sát. Ngược lại, nếu trước khi rời thành bọn chúngyên ắng một thời gian, tuy rằng sẽ có vài lần bị chính đạo đuổi giết, nhưngbọn chúng cũng có thể dễ dàng ứng phó được. Thậm chí, có vài lần chúng tiếnhành phản kích thành công.

Sau đó, Quận Chúa sẽ hạ lệnh cho toàn bộ người trong ma giáo, chia thành từngtóp nhỏ ẩn tàng trên toàn bộ Hạ quốc để bảo tồn lực lượng. Đồng thời, chúngcũng cấp cho chính đạo chút ít uy phong, việc ám sát sau đó lại liên tiếp đượcphát sinh.

Chính vì vậy mà giang hồ giờ đây xuất hiện một trường chém giết truy đuổi. Magiáo truy đuổi người của chính đạo, chính đạo truy sát người của ma giáo. Lựclượng của hai bên cứ như vậy mà dần dần bị triệt tiêu, minh tranh ám đấu,lưỡng bại câu thương.

Mười ngày sau.

Hôm này, ngọai thành Hỗ Dương khắp nơi người, ra vào tấp nập. Một nhóm đôngdân chúng xếp thành hàng nghêng đón trước cổng thành hai mươi dặm, hai bênquan đạo của thành Dương Hỗ đứng đầy người là người. Nhiều người như vậy, cólẽ không chỉ là người của Hỗ Dương phủ mà còn có cả người của các huyện trấnkhác nữa, hơn nữa các họ còn mang theo một số lượng lớn các phú hào, địa chủ.

Nhóm người này đã đứng đợi ở đây từ sáng sớm, họ làm nhiều việc như vậy chínhlà để nhìn thấy một người mà đã được sinh ra từ Hỗ Dương, "Hổ Uy Tướng Quân,Thiết Lang". Để nhìn xem vị đại tướng quân hùng bá một phương ở tam tỉnh bắcbộ, hay ở vùng thảo nguyên của Quan Ngoại, thâm chí là cả trên đỉnh Thiên Sơnnó thế nào.

Hỗ Dương sản sinh ra một đại tướng vang danh thiên hạ như vậy người dân HỗDương sau này đi ra ngoài cũng có thể hãnh diện ngẩng cao đầu, vỗ ngực mànói:" Hổ Uy tướng quân là người của Hỗ Dương chúng ta.

Cho dù này xưa hắn hư đốn đến đau, cho dù ngày trước hoành hành ngang ngược ởHỗ Dương đến đâu, thì bây giờ ở thành Hỗ Dương hắn cũng là đại anh hùng hơnnữa còn là đại anh hùng của cả Hạ Quốc nữa, mọi người tất nhiên là đã sớm quênđi những cái chuyện xấu xa của hắn. Bây giờ mọi người sẽ chỉ nhớ hắn là mộtngười tốt, sẽ chỉ sùng bái và tôn kính hắn mà thôi.

Kỳ thật, chiến báo truyền từ bên thảo nguyên rất nhiều, giờ đây hình tượng củavị tướng quân này đã trở không còn như xưa nữa, đã trở nên cao quý vô ngầnrồi.

Sức mạnh của dư luận vẫn luôn luôn khủng khiếp như vậy.

Ở ngoài cổng thành Hỗ Dương, một đám kỵ sĩ áo giáp sáng bóng lẳng lặng đứng ởhai bên cổng thành. Đứng giữa bọn họ chính là tổng đốc cả hai tỉnh Lý Tư Hồng,bên cạnh hắn cũng là hai đại quan của hai tỉnh.

Lần này Lý Cáp đã làm cho Lý gia nở mày nở mặt rồi, toàn bộ thành Hỗ Dường đềukiêu ngạo vì danh của hắn. Lý Tư Hồng cũng cảm thấy rất là hãnh diện! Xem cáicách đứng hắn kìa, ngực thì ưỡn lên trời, nụ cười trên mặt hắn so với mặt trờithì còn muốn rạng rỡ hơn nhiều.

Mà ở đằng sau của đám quan viên, phú hào là một đám hộ vệ gồm thiết giáp vệ sĩvà ba vị đại hán cường tráng, cùng với một đám nữ tử đang ríu ra ríu rít ởđằng sau khiến người ta chú ý.

Người ở Hỗ Dương ai ai cũng biết đó đều là nữ nhân của Nhị Công Tử. Vị nhịcông tử này cũng thật sự làm cho người ta thật hâm mộ! Thích tướng mạo là cótướng mạo, muốn vóc dáng là có vóc dáng, cần võ nghệ là có võ nghệ, cần tiếngtăm là có tiếng tăm, cần gia thế là có gia thế, cần hồng nhan là có hồng nhan,quả thật là ngàn vạn người mê đắm một người.

Những cô gái này tất nhiên là Thiên Thiên, Vân Lâm cùng Nguyệt Nhi chúng nữ,thậm chí là cả Dương Vi của Vạn Lợi tiêu cục cũng ở trong đó.

Ngày ngày ngóng trông chờ đợi, cuối cùng Lý Cáp cũng đã chiến thắng trở về.Nếu như không phải là Lý Tư Hồng nói Vu Lễ(là một hình thức nghênh đón củaTrung Quốc, hình thức này tựa như nghênh đón xa giá của vua nhưng ở tầng lớpthấp hơn) là không thích hợp, thì toàn bộ đã sớm ra ngoài năm mươi dặm ngoàicổng thành mà nghênh đón hắn rồi.

- Thật sự là hồi hộp muốn chết, đã lâu như vậy rồi mà công tử vẫn chưa về đếnnơi.

Diễm Nhi lo lắng nói.

Thiên Thiên lên tiếng khuyên nhủ:

- Yên tâm đi, bản lĩnh của công tử , tỷ không phải là không biết. Ở giữa rừngđao loạn tiễn chàng vẫn có thể an toàn, thì đi đường làm sao mà có vấn đề gìxảy ra chứ. Chắc là trên đường có việc gì làm chậm trễ thôi.

Tuy những lời nàng nói tuy là đều là sự thật, nhưng từ trong đáy lòng mọingười ai cũng đều cảm thấy khẩn trương. Gần một năm rồi chưa gặp Lý Cáp, đãkhiến cho lòng các nàng nhớ nhung muốn chết rồi. Những ngày không có Lý Cápđối với các nàng như thiếu đi mục đích sống vậy, không một chút động lực.

Liên Khanh cũng nói:

- Đúng vậy. Ca ca rất là lợi hại, không nghe thấy bọn họ đều kêu ca ca là "HổUy Tướng Quân" sao?

Nguyệt Nhi cười cười nói:

- Công tử tính ra so với lão hổ thì còn uy phong hơn.

Từ Nghiên bĩu môi nói:

- Uy phong thì thế nào chứ, ta dám đánh cuộc, bây giờ hắn trở về sẽ vừa đenvừa gầy cho mà xem.

Liên Khanh lập tức nói:

- Ái chà chà! Hình như cũng có người nào đó ở trong nhà ăn không ngon ngủkhông yên gầy đi trông thấy đó. À, lại còn suốt ngày hồn vía treo lên cành câynữa chứ, thường xuyên đem đường trở thành muối, muối trở thành đường, thế nàyhình như không giống như tài nghẹ của đại đầu bếp đâu.

Từ Nghiên xấu hổ đến đỏ cả mặt, liền lên tiếng phản bác:

- Chớ có nói mình ta, chúng ta ai mà chả giống nhau. Thanh Thanh, Nguyệt Nhicả Thiên Thiên nữa, các muội không phải cũng rất tiều tụy sao? Hình như còn cóngười nào đó ngày ngày đều ra ngắm trăng mà tương tư ý nhỉ?

- Tại sao lại nhắc đến muội.

Nguyệt Nhi nói/.

Vân Lâm thì khẽ cười nói:

- Được rồi, các muội đều là bảo bối trong long của tiểu đệ, hắn mà về nhìnthấy mỗi người các ngươi đều tiều tụy như vậy hẳn sẽ rất đắng lòng.

Tử Nghiên nói:

- Nhìn tỷ tỷ mới là tiều tụy nhất đó.

Thanh Thanh cũng cười nói:

- Làm cho chàng đau lòng nhất vẫn là tỷ tỷ,

Giờ phút này ở nơi cách cổng thành hai mươi dặm, chiêng trống đã gõ lên, dânchúng đều reo hò.

Tiếng hò reo tựa như biển động sóng gầm, trong chốc lát hàng người nghêng đónkéo dài hai mươi dặm từ ngoại thành đến tận cổng thành đều biết Thanh Lâm Quânđã trở vể, Hổ Uy tướng quân đã trở về.

Tất cả các đạo quân trong quân doanh đều chạy đến ngoại thành, chỉ có Lý Cápcùng Trương Tề mang theo bọn vệ quân tiếp tục dọc theo quan đạo hướng tới HỗDương thành mà đi.

"Hổ Uy tướng quân!" "Tướng Quân Vô Địch!" "Thiết Lang!" "Nhị Công Tử!" đủ kiểutên gọi vang lên ầm ĩ hết đợt này đến đợt khác, nhưng tất cả đều là reo hò têncủa Lý Cáp.

Thấy mọi người hò reo tên của mình, ngồi trên lưng Hỏa Kỳ Lân khuôn mặt hắnliền trở lên tươi cười, nhiệt thành gật đầu chào hỏi chúng dân. Trong lòng hắnkhông khỏi nhớ đến kiếp trước, lúc các đại minh tinh xuất hiên công khai thìcũng bị rơi vào tình cảnh như thế này.

Nhưng ta so với những đại minh tinh còn bá đạo hơn nhiều! Lý Cáp nghĩ thầmtrong lòng.

Hỏa Kỳ Lân bỗng nhiên ngẩn ra, bên kia Đại Phi cũng đứng lại, đến cả Linh Nhiđang đậu ở trên mái tóc y cũng đã giương đôi cánh bướm bảy màu của mình ra,mặt đất bắt đầu rung động kịch liệt.

Một cái bóng trắng bỗng nhiên từ trong đám người nhảy lên, bay thẳng đến chỗLý Cáp.

Lý Cáp chìa một cánh tay về phía cái bóng trắng kia.

Cái bóng trắng đó nháy mắt đã chui vào trong lòng của Lý Cáp. bị hắn ôm thậtchặt vào trong lòng.

- Hương Hương sao ngươi lại tới đây? Thiên Thiên các nàng đâu? Lý Cáp vừa nhẹnhàng vuốt ve cái lưng trắng của giai nhân vừa nói. Cái bóng trắng kia chínhlà tiểu bảo bối của hắn - Hồ Yêu Hương Hương.

Hỏa Kỳ Lân sau khi ngẩn ngơ một lúc, đôi mắt mắt ngay lập tức liếc một cái rồitrở lại bình thường tiếp tục lững thưỡng hướng về phía trước mà đi. Nó cùngvới Đại Phi đều giống nhau, cùng có thể trừ tà, khu ma linh thú. Hương Hươngmặc dù đạo hạnh cao thâm nhưng dù sao cũng là yêu hồ, cho nên chúng có thểngay lập tức phát hiện ra. Nhưng trên người của nàng lại phát ra loại khí tứcđặc biệt của Lý Cáp, Càn Khôn Chi Khí. Cho nên, mặc dù là có một con hồ yêuđang ở trên lưng mình nhưng chúng cũng không giám động đến nàng. Đại Phi là vìtrung với chủ còn Hỏa Kỳ Lân là vì sợ chủ, nếu nó mà động đến nàng thì khôngphải là muốn đi tìm cái chết sao?

Hương Hương ở trong lòng của Lý Cáp nức nở khóc một hồi, mới nâng tay lên lauđi đôi mắt vẫn còn ướt đẫm vì lệ hoa, nhìn Lý Cáp mà nói:

- Chủ nhân, Hương Hương rất nhớ người.

Con bướm bảy màu sau khi thấy vậy liền vỗ cánh, chậm rãi đậu xuống trên vaicủa Lý Cáp.

Mà phía sau, Thiên Tú, Tịnh Cơ, Phong di sau khi nhìn thấy dung mạo rấtđỗixinh đẹp của Hương Hương cũng lấy làm sợ hãi mà thầm than "trên đời này lạicũng có người con con gái xinh đẹp như vậy sao?"

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...