Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Hoàn Khố Đệ Tử

Chương 139



Cuối cùng đã tới cần lúc rời đi, Lý Cáp ngồi ở cái yên cực lớn trên lưng HỏaKỳ Lân. Nó không chỉ có hai tay vịn mà nó còn có đệm lót ở phía dưới, thoảimái hơn cưỡi trực tiếp Kỳ Lân nhiều. Với lại, nhờ vào cái yên đó, nó bớt hunghãn hẳn.

Nói đến Hỏa Kỳ Lân, thật đính là "Hảo mã bào đích khoái, hảo mã bất cật thảo",nó vừa chạy nhanh lại không cần ăn gì. Phong di đã từng nói nó có thể tự độnghấp thụ linh khí của trời đất để làm thức ăn, còn nhưng thứ như thức ăn thì nókhinh không thèm động đến.

Áo Nguyệt Nhi làm bị Hỏa Kỳ Lân đốt, Lý Cáp liền mặc lấy một bộ trường bào, ômlấy Linh Nhi cưỡi lên Kỳ Lân. Tịnh Cơ ngồi ở bên cạnh hắn, Thiên Tú, Phong Dingồi ở phía sau.

Hỏa Kỳ Lân chở những năm người vẫn rất thỏa mái, không hề bị chậm lại.

Ba nữ nhân Thiên Tú, Phong Di, Tịnh Cơ lần đầu tiên được cưỡi Hỏa Kỳ Lân oaiphong như thế, trong lòng có chút kích động và không yên. Phong Di di lại càngkhông chịu nổi, thân thể liền mềm mại đều run rẩy lên. Nàng từng là ngườitrong phải Thiên Sơn, không thể nào ngờ sẽ có một ngày mình được cưỡi lên mộtthần thú.

Bất quá trên đường đi, xung quanh cách Hỏa Kỳ Lân trăm mét, không có một conchiến mã nào xuất hiện, chỉ có bộ binh mà thôi. Cũng không còn biện pháp gì,bất cứ con vật nào đứng gần Hòa Ky Lân thì tứ chi đều mềm nhũn ra, đứng khôngvững nữa. Nếu họ còn cố tình đi ngựa theo, vạn nhất con kỳ lân quẫy đuôi mộtcái, mấy con ngựa chạy toán loạn lên là toi.

Nhưng không phải con việt nào cũng sợ Hỏa Ky Lân, Đại Phi chính là một ngoạilệ. Nó vẫn luôn luôn đi theo sát bên cạnh Hỏa Kỳ Lân, chậm rãi mà đi. Lý Cápnhớ khi trước, lúc Hương Hương mới vào phủ vẫn là hình thái hồ ly, chưa phátsinh quan hệ với hắn, đã bị Đại Phi không hề khách khí đuổi chạy khắp nơi. Yêuhồ ngàn năm mà nó còn chả sợ, chắc con Hỏa Kỳ Lân này nó cũng chả sợ lắm.

Thiên Tú ngồi ở phía sau chợt thấy có một cái mụn ở hông của Hỏa Kỳ Lân, ngạcnhiên hỏi:

- Cái gì đây? Sao trên vảy kỳ Lân lại có thứ này?

Lý Cáp nhìn lại, nói:

- Hình như nó là cục trĩ, nó ở trong thiên sơn lâu quá, không có tắm rửa gìcả nên mọc lên thứ đó thôi. Đợt ta dùng chút thủ thuật cắt nó đi.

Vừa dứt, nói chuyện nhỏ với Linh Nhi ở trong lòng, hắn muốn nhanh chóng dạyLinh Nhi nói chuyện, còn muốn cho nàng ca hát nữa, giọng hát của nàng quả thựcrất tuyệt.

Thiên Tú kỳ quay nhìn cái mụn, hỏi:

- Là cục trĩ? Ta thấy nó giống được tạo ra từ cái gì đó ý?

Phong Di dứt khoát đưa tay qua sờ, bỗng nhiên nàng ‘ồ’ lên một tiếng, dùng sứcấn vào nó. Ai ngờ nàng vừa nhấn vào, con Hỏa Kỳ Lân vừa khẽ rên lên thống khổ.Mà tiếng rống đó làm hàng ngàn con chiến mã ở phía xa lập tức mềm nhũn tứ chi,khiến đám kỵ sĩ ngã ạch.

Lý Cáp bực mình, đập vào đầu Hỏa Kỳ Lân một cái:

- Rống cái gì mà rống.

Kỳ Lân chỉ ‘Ô’ một tiếng ủy khuất, tiếp tục cúi đầu chạy.

Phong Di vội vàng nói với Lý Cáp:

- Lý tướng quân, thứ đó hình như một cái thủ chuôi gì đó, cắm vào thân thểnó.

Lý Cáp quay đầu lại nhìn cái mụn kia:

- Thủ chuôi?

Nói xong, hắn liền đi tới trực tiếp kéo nó lên. Hỏa Kỳ Lân dù có đau cũngkhông dám kêu lên, thân thể cứ run lên bần bật.

- À ha, đúng là không phải trĩ.

Lý Cáp dùng sức kéo mạnh, nhấc nó lên được mấy tấc, quả nhiên là một cái ThủChuôi loại gì đó.

Hỏa Lỳ Lân đau đến mức im lặng, đứng nguyên tại chỗ, cả người run rẩy.

Lý Cáp cầm lấy cái thủ chuôi kia, dùng sức nhấc mạnh, “phụt” một tiếng, một cỗchất lỏng màu xanh đậm phun ra khỏi đó, lộ ra hồng quang của trường kiếm.

- Ghừ….

Hoa Kỳ Lân rốt cuộc không chịu nổi nữa, kêu lên một tiếng đau đớn, rồi nằm rạpxuống mặt đất.

Lý Cáp nhìn hồng quang trường kiếm trong tay, không khỏi tự hỏi xem ai có thểcắm được trường kiếm nào vào cơ thể Hỏa Kỳ lân. Phải biết rằng Hỏa Kỳ Lân vôcùng bạo ngược, cao thủ bình thường không đủ tuổi đú với nó, thêm vào nữa làvẩy trên người dày như tường thành, nếu không phải là một tuyệt thế thần binhthì không có chuyện có thể cắm thứ này vào cơ thể nó.

Nhìn thanh kiếm đó, Phong Di bỗng hô lên:

- Là Thiên Tiên kiếm!

- Thiên Tiên Kiếm?

Lý Cáp nhìn Phong Di:

- Ngươi nhận ra nó?

- Thiên Tiên Kiếm là pháp bảo đứng đầu tam đại chấn bảo của phái Thiên Sơn,ta tuyệt đối không nhận nhầm. Nó vốn ở trong tay Chí Tôn Thánh Nữ, mà hiện giờnó lại ở cơ thể Kỳ Lân. Có lẽ là do năm xưa nàng vào sơn động có giao chiếnvới Kỳ Lân.

Phong Di nói.

- Bảo kiếm của phải Thiên Sơn?

Vẻ mặt Lý Cáp không tin:

- Ta nhớ lần trước ta có bẻ gẫy một bảo kiếm, cũng gọi là bảo kiếm của pháiThiên Sơn, là Thiên Sơn thần kiếm gì đó? Liệu có phải thanh kiếm đó bị phá rồiđược đưa đến đây nối liền lại?

Phong Di nghe thấy Lý Cáp nói về thần kiếm Thiên Sơn bị gãy lần trước, nhấtthời xấu hổ, chỉ bào chuôi kiếm nói:

- Ngươi coi trên đó có khắc chữ kìa.

Lý Cáp nhìn lại, quả nhiên trên chuôi kiếm có khắc Thiên Tiên Kiếm. Mặt kháckhắc chữ Thiên Sơn. Đây chẳng phải là Thiên Tiên Kiếm của Thiên Sơn sao?

Lý Cáp lại nhìn mông Hỏa Kỳ Lân. Lúc nãy vừa mới đổ máu nay đã khép lại, sauđó hắn vỗ vỗ thân thể nó:

- Đừng giả bộ chết. Đi nhanh lên. Bỗng nhiên bi một thanh kiếm cắm vào mônglâu như vậy, mày còn chịu đựng được. Giỏi đấy?

Hỏa Kỳ Lân sợ bị Lý Cáp gõ, vội vàng đứng lên tiếp tục chạy. Nhưng rõ ràng haichân sau của nó bị thương, không còn êm du như trước.

Lý Cáp vuốt vuốt hồng quang trường kiếm:

- Đúng vây, đây quả thực là bảo kiếm. Nếu đây là kiếm của mẫu thân nàng, thìnó liền thuộc về nàng.

Lý Cáp thấy Linh Nhi tò mò hồng quang trường kiếm trong tay, liền đem giao chonàng:

- Thích không? Đây chính là di vật của mẫu thân nàng.

Thanh hồng quang trường kiếm vừa vào tay Linh Nhi, hồng quang trên thân kiếmdần dần nhạt đi, chuyển sang bạch quang, làm cho Lý Cáp không khỏi hiếu kỳ.Nhưng mà Linh Nhi chỉ cầm một chút, rồi đem trả lại cho Lý Cáp.

- Sao vây? Không thích à?

Lý Cáp thấp giọng hỏi. Trải qua khoảng thời gian ở chung, Linh Nhi mặc dù nóirất ít, nhưng Hạ ngữ có thể hiểu được ba bốn phần.

Linh Nhi cầm lấy tay còn lại của Lý Cáp, dùng Hạ ngữ ngọng nghịu nói:

- Ca ca, hát đi…

- Được. Ca hát.

Lý Cáp mỉm cười đáp ứng. Nhìn thấy thanh kiếm trong tay mình đỏ ửng, thì thào:

- Xem ra cái Thiên Tiên kiếm không hợp. Phải gọi là Biến Sắc kiếm.

Phong di nói:

- Người sát ý nặng cầm kiếm, kiếm hồng. Người tâm thuần cầm kiếm, kiếm trắng.Người ý chí kiên cường cầm kiếm, kiếm lam. Người ngạo khí cầm kiếm, kiếm vàngóng. Kiếm này có thể biến đổi hàng vạn, hàng nghìn màu sắc. Nhưng quan trọng,khi nữ nhân múa kiếm, giống như một tiên nữ đeo một dải lụa nhuần nhuyễn. Bởivì Thánh Nữ Thiên Sơn là người duy nhất sử dụng kiếm này, nên nó được gọi làThiên Tiên kiếm.

- Giống như tiên nữ đeo dải lụa?

Lý Cáp lẩm bẩm. Lý Cáp chợt nhớ mình đã từng đáp ứng Công Tôn Vô Tình, tìm chonàng một thanh hảo kiếm, chẳng phải là đây sao? Múa kiếm giống như múa lụa,rất thích hợp với kiếm vũ Công Tôn. Dù sao Linh Nhi không thích kiếm, vậy đưacho Vô Tình, hẳn là nàng sẽ thích.

Lý Cáp đem trường kiếm treo lên trên lưng Kỳ Lân, ôm Linh Nhi thấp giọng hát:

- Đừng sợ, ka giờ đã là Thiên Võng. Đứa nào hổ báo cáo chồn với muội, ka sẽban nick nó. Ka sẽ đưa muội lên thiên đường. Ka bảo vệ muội muội suốt đời…

Hắn cất giọng, Linh Nhi cũng hát theo. Tiếp theo, Tịnh Cơ cũng bất tri bấtgiác nhẹ nhàng hát theo.

Hát lên, hát lên. Thiên Tú cùng Phong Di cũng bị âm nhạc cuốn hút, thấp giọnghát.

Hát lên, hát lên, bọn lính Hạ quân đi theo bên cạnh cũng đú theo.

Không bao lâu, đại quân đã vượt qua Phong Hắc Trấn, tiến nhập biên giới Hạquốc.

Bởi vì chiến tích huy hoàng của quân Bắc phạt đã sớm truyền khắp cả nước. Nhânvật trung tâm Lý Cáp cũng được cả một đống ngoại hiệu cùng truyền thuyết, đượctruyền bá khắp Đại Hạ.

Cái gì là Hỗ Dương Thiết Lang đánh thẳng vào trăm vạn Hồ quân đuổi Tường Toảnnhư cờ hó. Hổ Uy tướng quân một búa trảm vạn Hồ quân. Đại tướng vô địch dẫntheo ba nghìn kỵ binh cày nát thảo nguyên. Cưới được Thiên Tú công chúa, thuphục thánh thú Thiên Sơn. Đủ loại truyền thuyết được lưu truyền khắp Đại Hạ.

Cũng vì vậy, biết được tin tức Hổ Uy tướng quân chiến thắng trở về. Mỗi toànthành trì binh lính đi qua, dân chúng đều đứng hai bên đường nhìn ngắm Hổ Uytướng quân.

Mà làm cho người xem không chút thất vọng. Lý Cáp tuy không mặc Xuyên Khảigiáp, nhưng tướng mạo anh tuấn, thân hình cao lớn cường tráng. Lại thêm kinhnghiệm chiến trận, khí chất phi phàm. Bên cạnh lại có mỹ nữ làm bạn, đúng làthiếu niên đại tướng uy vũ dũng mãnh. Quan trọng nhất là tọa kỵ của hắn, HỏaKỳ Lân mang thân thể cao lớn cùng uy phong, làm cho người ta vừa thấy liềnkính sợ.

Vì thế, truyền thuyết càng thuyết càng thêm lưu kỳ cùng khoa trương. Mộttruyền mười, mười truyền một trăm… Không bao lâu, bức họa Lý Cáp cưỡi Hỏa KỳLân trừng hai mắt, tay cầm màu đen trường phủ được truyền khắp nhân gian.

Có người nói treo trong nhà, không chỉ có phù hộ xuất nhập bình an, còn có trừtà khu ma. Uy danh của Hổ Uy tướng quân nhất thời tiếp tục tăng cao trong Hạquốc.

--------------------

Bên trong Công Tôn thế gia.

Sau khi Lý Cáp rời đi, Công Tôn Vô Tình vẫn ở trong gia viên của mình múakiếm, không rời khỏi nhà nửa bước. Nhưng mà trước kia mỗi ngày nàng đều ănngon ngủ yên, tâm tính bình thản. Trong đầu nàng chỉ có kiếm và kiếm vũ, cònlại chẳng có chuyện gì cả. Nhưng từ khi nàng bị Lý Cáp thả Nòng Nọc, nàng thấykhông thể bảo trì tâm tính như vậy nữa.

Lúc ăn cơm, mỗi ngày nàng đều nhớ đến Nhị Công Tử, ngủ cũng nhớ đến Nhị CôngTử, múa kiếm cũng nhớ Nhị Công tử, đi tắm cũng có chút nhớ đến hình ảnh têndâm đãng kia.

Rõ ràng là bị cường bạo, tại sao lúc nào mình vẫn nhớ đến hình ảnh ngọt ngàocủa thằng dâm dê đê tiện đó? Mỗi khi như vậy, Công Tôn Vô tình đều tự hỏichính mình, thầm mắng mình là đứa con gái đáng khinh.

Vô thức, tính cách của nàng bắt đầu có chút biến hóa. Tuy rằng khi ăn nói vẫnnhư vậy, nhưng không còn lạnh băng như tuyết nữa.

Vốn tưởng rằng chỉ cần an ổn chờ thêm môt năm, Lý Cáp như ước định sẽ tới đónnàng. Ai ngờ người Hồ bắt đầu xâm chiếm phía Nam.

Nửa năm trước, nghe nói Lý Cáp tòng quân xuất chinh Bắc phạt, Công Tôn Vô Tìnhđã bắt đầu quan tâm chiến sự.

Công Tôn Vô Viễn tự nhiên biết suy nghĩ của muội muội, Nhị công tử không chỉchiếm được tấm thân của muội muội, mà còn chiếm luôn cả trái tim của nàng.

Cũng may, chiến dịch Bắc phạt thuận lợi, Lý Cáp tại Hoa Bình Dã đại xuất danhtiếng, một đêm thành danh. Danh hào Hổ Uy tướng quân tại Hạ quốc, đứa trẻ batuổi cũng biết.

Công Tôn Vô Tình nhẹ nhàng thở ra. Vốn tưởng rằng hắn có thể mang chiến côngchiến thắng trở về. Ai dè thằng đầu trâu này không an phận, mang quân lên thảonguyên tung hoành.

Kể từ đó, qua từng ngày chiến báo về. Rốt cục, người Hồ chiến bại, Hổ Uy tướngquân mang ba ngàn kỵ binh quét sạch thảo nguyên, công phá Vương Đình, bắt sốngHồ tộc Sầm Ngu, chiến công chói lọi truyền khắp cả nước.

Xong trận, cũng nên về nhà. Công Tôn Vô Tình luôn ngồi dưới ánh trăng thầmnghĩ, hắn sẽ không quên mình chứ? Nếu hắn quên ta, ta nên làm gì bây giờ? Giếthắn?

Mỗi khi nghĩ đến như vậy, nàng lại tự hỏi mình:

- Vô Tình ơi Vô Tình, ngươi lại động tình sao? Ngươi bị hắn ăn rồi, có đẹpbằng mấy thì anh Cường Thuần Khiết cũng không động vào đâu?

Có khi nàng lại nhìn trường kiếm trong tay:

- Hắn rốt cuộc tốt ở điểm nào? Tại sao ta lại thích hắn? Tại sao anh CườngThuần Khiết không cường bạo mình mà lại là hắn?

Từng ngày trôi qua, đại quân Bắc phạt trở về.Công Tôn Viễn mang đến cho CôngTôn Vô Tình một tin siêu hot:

- Nhị công tử đã trở về.

- Hắn… Hắn đã trở lại?

Công Tôn Vô Tình có chút do dự hỏi ca ca.

Công Tôn Vô Viễn nói:

- Đúng vậy. Hết thảy đều thuận lợi. Ngày mai, hắn đi qua Tiết Thành, chúng tacó thể ở Tiết thành chờ hắn.

- Muội… Muội vì sao phải chờ hắn.

Công Tôn Vô Tình ngơ ngơ ngẩn ngẩn nghĩ một lát. Sau nàng trở về phòng, tronglòng thầm nghĩ, hắn nếu nghĩ đến ta, sẽ đi tìm ta.

Công Tôn Vô Viễn nhìn bóng lưng muội muội lắc đầu, trong lòng thở dài: “ Muộimuội bướng bỉnh này, ngay mai chúng ta nhất định phải đi thấy hắn. Nhị công tửơi Nhị công tử, ngươi đến tột cùng xài ma pháp gì mà khiến muội muội của tatrở thành nữ tình si như vậy?

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...