Hoàn Khố Đệ Tử
Đi ra khỏi cánh rừng trúc này, Lý Cáp lập tức cẩm thấy trở nên thoáng đãng,một cái đầm tuyệt đẹp cứ thế lẳng lặng thăm thẳm bày ra trước mắt hắn. Bờ đầmcó cỏ xanh um tùm, trăm hoa đua nở, mùi hoa, mùi cỏ thoang thoảng khiến ngườita phấn chấn hẳn lên.
Lý Cáp ngẩn ngơ ngắm nhìn cảnh đẹp trước mắt, đột nhiên cảm thấy lòng mìnhrộng mở, vô biên vô hạn, như mặt đất, như bầu trời, như biển cả.
Một con thất thải hồ điệp rất đẹp đang đậu trên bả vai hắn, chỉ nghe một hươnghoa mãnh liệt tỏa ra, lập tức liền có vài chục đến một trăm con hồ điệp từ bốnphương tám hướng bay đến, bay múa bên cạnh hắn.
Lý Cáp giang hai tay ra, con thất thải hồ điệp kia lập tức bay tới đậu trênlòng bàn tay của hắn.
- Không ngờ, đến một con hồ điệp cũng có linh tính.
Lý Cáp nhìn con thất thải hồ điệp cười nói, loại động vật xinh đẹp như thế,hắn thật sự rất khó tưởng tượng chúng chính là do những con sâu lông lá biếnthành.
Ánh mắt của Lý Cáp bỗng nhiên híp lại, vừa quay đầu lại, đấm một quyền về phíasau, nhưng đánh được một nửa, nắm tay liền khựng lại trên không trung, bởi vìtrước mặt hắn, là một cô thiếu nữ đang chớp chớp đôi mắt to tròn.
Hắn ngẩn ngơ nhìn cô bé đó, cô bé cũng im lặng nhìn hắn.
Lý Cáp không khỏi đứng hình mà buông nắm tay trước mũi cô bé xuống, nghi hoặcmà quan sát cô bé nhỏ nhắn đáng yêu xinh xắn này. Nàng có dáng vẻ tầm mười lămmười sáu tuổi, dáng người gầy yếu, chỉ có chiều cao không đến một thước rưỡi,thoạt nhìn làm cho người ta thấy có một cảm giác nhanh nhẹn khéo léo, nhu mìđáng yêu.
Ánh mắt của nàng rất thuần khiết, thật là trong suốt giống như nước chảy trongkhe suối, nhìn không thấy một chút tạp chất, tựa như trẻ con mới sinh ra, chưabị nhiễm một chút bụi bẩn nơi trần thế.
Nàng có một mái tóc thật dài, như một thác nước màu đen, rũ thẳng xuống đếnbàn chân.
Trên đầu nàng đội vòng hoa tuyệt đẹp, trên người nàng thì mặc một chiếc váylụa mỏng manh, Lý Cáp thậm chí có thể thấy được hai chấm đỏ hồng trắng nõn vàcái nơi sâu thẳm giữa hai chân nàng.
Đôi chân nhỏ của nàng trắng nõn như tuyết trên đỉnh Thiên Sơn, đầu ngón taycủa nàng xinh xắn như ngọc, đôi môi nàng như quả anh đào chín mọng thật mêngười, mùi hương trên người nàng có thể còn làm người ta say đắm hơn cả hươnghoa xung quanh.
- Chào cô, cô sống ở đây sao?
Lý Cáp hỏi, cố gắng dùng ngữ khí thân thiện nhất, có gắng làm ra vẻ thân thiếthòa nhã, một cô cô bé xinh như ngọc đẽo, như phù dung giữa dòng nước trong, aicó thể không thích cơ chứ.
Cô bé đó nghe được lời nói của Lý Cáp, khẽ cúi đầu, sợ hãi bặm môi, dùng ngóntrỏ chỉ vào con thất thải hồ điệp trên bả vai hắn, dáng vẻ kia thật là đángyếu vô cùng.
Lý Cáp nhìn sang con thất thải hồ điệp kia, chỉ thấy vỗ đôi cánh, bay đến đậutrên mái tóc của cô bé. Cô bé dùng ngón tay mảnh khảnh thanh tú nhẹ nhàng vuốtve trên thân hồ điệp, mặt lộ ra một nụ cười ngọt như mật, hai má lúm đồng tiềnđáng yêu kia, thấy Lý Cáp, cũng chịu không nổi mà nở nụ cười.
- Đây là nơi nào? Còn có ai khác ở đây không? Cô tên là gì?
Lý Cáp lại hỏi.
Cô bé vẫn sợ hãi nhìn Lý Cáp, không nói gì.
Con thất thải hồ điệp kia từ trên tóc cô bé lại bay đến đậu trên bả vai LýCáp, lại từ bờ vai của hắn bay đến tóc nàng, cứ bay qua bay lại, giống nhưđang chơi trò chơi gì đó rất vui.
Có lẽ nào là một người câm? Thật là đáng tiếc, người con gái đáng yêu xinh đẹplại thuần khiết không vướng bận như thế. Trong lòng Lý Cáp nghĩ, thử đưa taychạm lên bả vai trắng nõn nhẵn mịn của cô bé.
Thân thể mềm mại của cô bé khẽ run lên, nhưng cũng không tránh né, nàng nhìnvào ánh mắt của Lý Cáp, từ từ bình tĩnh lại.
Tay của Lý Cáp đặt trên hai má của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve, cảm giác trắng mịnkia làm hắn thích đến nỗi không ngơi tay.
Cô bé bỗng nhiên nắm chặt lấy tay Lý Cáp, lôi hắn chạy về hướng rừng rậm bênkia.
Cô bé nhẹ nhàng chạy băng lên phía trước, Lý Cáp cứ để cho nàng dắt đi, áogiáp trên người cọ xát vào nhau phát ra tiếng loảng xoảng.
Nhìn thấy dáng người thướt tha của cô bé, ngửi thấy mùi hương nương theo gióbay đến, cảm thụ được lòng bàn tay ấm áp của nàng, sự yêu thích trong lòng LýCáp đối với nàng càng sâu đậm. Bất tri bất giác, dục vọng to lớn trong lònghắn đã khiến hắn đưa ra quyết định bất cứ giá nào cũng phải mang người con gáinày theo bên mình.
Cô bé lôi Lý Cáp vào trong rừng, đây là một khu rừng cây ăn quả, cây trongrừng đều cao mấy mươi thước, xuyên thẳng lên trời, trên cây kết đầy hoa quảmàu vỏ quýt, mỗi quả đều lớn như đầu người vậy.
Cô bé buông tay Lý Cáp ra, tìm đến một thân cây, bỗng nhiên vọt lên khôngtrung, mượn lực đạp lên cây một chút, nhẹ nhàng bay lên đến mười mấy thước,chiếc váy lụa của nàng tung tăng trên không, cơ thể mềm mại trắng nõn của nànggần như hoàn toàn trần trụi. Lý Cáp từ phía dưới ngẩng đầu nhìn lên, vừa thấymột chút tinh quang, trong lòng lâng lâng, hạ thân không tự chủ được liền cóphản ứng.
- Bịch!
Bỗng nhiện một vật gì đó rơi xuống trước mặt, Lý Cáp lúc này mới phục hồi tinhthần từ trong mơ màng, tập trung nhìn lại, một trái màu quả quýt đang lăn lônglốc trên đất.
Cô bé lúc này đã ôm hai quả trái cây khác từ trên cao đáp xuống đất, đem mộtquả trong tay đưa cho Lý Cáp, mở to hai mắt.
Lý Cáp mỉm cười, cầm lấy quả trái cây, mấy ngày nay hắn dọc đường đi toàn làăn lương khô, lúc này cũng có hơi đói bụng, nhưng nhìn vào quả trái cây trêntay lại không biết ăn thế nào, vậy thì dứt khoát cắn vào một cái, không ngờrằng nước trong trái cây lại đắng muốn chết, làm hắn phải thè cả lưỡi ra.
- Ha ha ha ha…
Cô bé đứng bên kia thấy thế liền cười phá lên, chân mày cong cong, lúm đồngtiền tròn tròn, âm thanh dễ nghe như tiếng chuông bạc.
Cô bé vỗ vỗ vào tay của Lý Cáp, ý bảo hắn xem mình làm, rồi sau đó lật quảtrái cây kia, từ cuống mà bắt đầu lột bỏ vỏ, một lát sau liền lột ra thịt quảtrắng như tuyết. Chẳng qua vỏ quả lại dày gần ba bốn phân, khó trách Lý Cápcắn không qua khỏi vỏ.
Cô bé đem thịt quả trắng toát đã được khui ra đưa cho Lý Cáp, rồi cắn một cái,bỗng nhiên thấy nước bọt ùn ùn tiết ra, đến ruột của sôi lên, đây quả thật làmỹ vị của thế gian! Thịt quả không chỉ giòn ngon, mà còn có nhiều nước ngọtnhư mật, có thể giải khát lại có thể ăn đỡ đói.
Cô bé thấy Lý Cap ăn làm nước trái cây vung vãi khắp nơi, lại nở nụ cười, cònnhón chân dùng bàn tay nhỏ nhắn giúp hắn lau chùi.
Lý Cáp nhìn thấy đôi môi đỏ mọng mịn màng của cô bé, bỗng nhiên lấy tay ôm,hôn thật lâu.
Đôi mắt xinh đẹp mở to, thân thể nhỏ nhắn mềm mại vì kinh sợ mà run lên, haibàn tay nhỏ bé theo bản năng theo bản năng quàng lên trển cổ của Lý Cáp.
Lý Cáp thuần thục mút vào đôi môi mềm mại của cô bé, đầu lưỡi đặt lên hàm răngcủa nàng nhẹ nhàng liếm láp, rồi sấn vào trong miệng, cùng chiếc lưỡi trắngmịn kia vờn nhau. Bàn tay to thì chỉ cách lưng nàng bằng một tấm lụa mỏng, nhẹnhàng vỗ vào lưng, rồi vỗ nhẹ xuống mông.
Cô bé cũng do vừa mới bắt đầu nên sợ hãi, dần dần đã thích ứng, chớp chớp mắthôn lên môi hắn.
Hồi lâu sau, Lý Cáp mới rời khỏi đôi môi thơm ngát của cô bé. Người con gáiđáng yêu ngả trong lòng, cơ thể mềm mại yếu đuối sớm đã trở nên vô lực, hai mátrắng hồng giống như quả táo chín, đôi môi nhếch lên, thở nhẹ một hơi, nhưngánh mắt trông vẫn thanh thoát vô cùng.
Lý Cáp nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ bừng, bỗng nở nụ cười, cô bécũng đã khôi phục khí lực, nhẹ nhàng xoay người lại, thoát ra từ trong ***gngực của hắn, nhón chân dùng cái miệng nhỏ xinh của mình ***ng vào bờ môi củahắn một cái, giống như trở lại cảm giác tuyệt vời khi nãy.
Lý Cáp vừa mới chuẩn bị ôm nàng, hôn thêm lần nữa, thì nàng lại cười khanhkhách nhảy ra.
Nhìn thấy cô bé bay múa như hồ điệp. Nghe giọng cười như tiếng sơn ca củanàng, Lý Cáp không khỏi cảm thấy kỳ lạ, tiếng cười của nàng thật không giốngmột người câm, vì sao lại không nói chuyện với mình vậy kìa?
Cô bé bay múa trong rừng cây, không ngừng ngoắc ngoắc Lý Cáp, ý bảo hắn đuổitheo mình. Lý Cáp cười cười, dùng sức của chân, chạy đến như bay. Tuy hắnkhông biết khinh công, nhưng sức mạnh của chân đủ mạnh, tốc độ đủ nhanh, lạicũng không thể so với cô bé kia được. Nhưng hắn cũng không vội bắt lấy cô bé,mà đến lúc sắp bắt được thì nàng chạy thoát trong tiếng cười duyên dáng.
Hai người cứ như vậy mà vui chơi trong rừng, bất tri bất giác, trời đã dầntối.
Lý Cáp ngẩng đầu nhìn trời, giật mình phát hiện, trên bầu trời đầy ngôi saocòn có một ánh trăng sáng rõ.
Có mặt trời, mặt trăng còn có ngôi sao, đây thật sự là ở trong sơn động củaThiên Sơn hay sao?
Đây có phải là huyễn cảnh không? Lý Cáp không khỏi nắm chặt lấy tay nàng, sợnàng cũng là hư ảo.
Cô bé thấy trời đã tối, liền kéo Lý Cáp theo con đường nhỏ quen thuộc trongrừng chạy đi, con thất thải hồ điệp kia từ đầu đến cuối đều bay múa quanh bọnhọ, theo sát không rời. Làm cho người ta thấy kỳ lạ là, con bướm này, thoạtnhìn không khác gì bướm bình thường, nhưng nếu phải bay nhanh, nó lại có thểbay vọt theo Lý Cáp.
Cô bé kéo Lý Cáp tới một bãi đá, chạy đến trên một tảng đá vỗ mấy cái, nhữngtiếng răng rắc vang lên, trong bãi đá liền xuất hiện một cái cửa động đen thămthẳm, trong động mơ hồ có chút ánh sáng chiếu ra, một cầu thang thẳng tắpthông vào bên trong.
Ánh mắt Lý Cáp liền sáng lên, đây chính là chỗ cô bé ở, không biết còn nhữngngười khác hay không?
Cô bé trở lại mở to mắt nhìn hắn, nở một nụ cười duyên, liền đi trước vàotrong động.
Theo cô bé đi vào hang động kia, bốn phía lập tức phát sáng lên. Đây là mộtgian băng thất thật lớn, ước chừng có thể chứa được mấy trăm người. Bốn váchtường đều là mặt băng bóng loáng, còn có mười mấy cái đài băng, trên mỗi đàibăng đều có một quả cầu ánh sáng to cỡ bàn tay, tỏa ra ánh sáng trắng nhu hòa,soi rọi những thứ bên trong. Nhưng kỳ quái chính là, nhiệt độ trong băng thấtlại không phải là quá thấp, cảm giác vừa đủ thoải mái.
Bên trong băng thất có vẻ vô cùng vắng vẻ, ngoại trừ mấy cái đài băng kia vànăm chiếc giường làm bằng băng thì không còn vật gì khác. Trên bốn chiếcgiường băng đều trống, chỉ có một người con gái đang nằm trên một chiếc giườngcòn lại.
Lý Cáp nhìn thấy hình dáng của người con gái đó, không khỏi có chút kinh ngạc,nàng không mặc một mảnh quần áo nào, nhẵn nhụi nằm ở đó.
Cô bé trực tiếp lôi hắn ngồi xuống một chiếc giường băng, bi ba bi bô ý bảohắn nằm ở đây ngủ.
Lý Cáp nhìn thấy người con gái đang ngủ trần trụi bên kia, do dự một hồi, liềncất giọng hỏi:
- Chào cô nương, tại hạ là Lý Cáp, xin hỏi cô là…?
Cô gái bên kia không phản ứng, còn cô bé thì chớp mắt nhìn hắn một cách kỳquái.
- Cô nương, xin hỏi đây là nơi nào?
Lý Cáp lại cất giọng hỏi mấy lần, cô bé nằm trên giường băng kia vẫn khôngchút phản ứng. Trong lòng hắn không khỏi nghi hoặc, chắng lẽ cô bé kia là kẻđiếc? Nếu là nói như vậy, trái lại có thể giải thích vì sao cô bé này khôngđiếc không câm nhưng lại không biết nói chuyện.
Lý Cáp chỉ vào cô gái bên kia, nói với cô cô bé:
- Nàng ta là ai?
Vừa nói, hắn vừa làm động tác, biểu đạt nghi vấn của mình.
Cô bé thấy hắn, làm tư thế ngủ với hắn.
Lý Cáp biết là mình nói không rõ ràng, dứt khoát đi đến bên cạnh chiếc giườngbên kia, lại gần quan sát nàng.
Cô gái kia thoạt nhìn giống như chỉ mới hơn hai mươi tuổi, làn da trắng nõnbóng loáng, diện mạo xinh đẹp thanh tú, dáng người có lồi có lõm. Nhưng khôngthấy đến một nếp nhăn trên mặt, trong lòng không biết thế nào, lại cảm giácđược nàng giống như đã bốn, năm mươi tuổi, thậm chí bảy tám mươi tuổi rồi.
Màu da của nàng có chút tái nhợt, trên chiếc giường băng nàng đang nằm dườngnhư có viết mấy chữ, mấy chữ viết màu đỏ nằm bên cạnh ngón trỏ của nàng, có vẻlà nàng dùng máu để viết.
Lý Cáp đọc mấy chữ này, lặng lẽ đọc lên:
- Thiên Sơn chi mạch… Chí tôn Thánh nữ…
Rất nhiều chữ cũng đã bị mờ đi, hắn không thể không đoán chừng mà đọc:
- Bị người khác hãm hại…hức…
Lại là một mảng chữ viết không nhìn rõ, chỉ có thể bỏ qua:
- Độc…trăm năm…miệng không thể nói… Tai không thể nghe… Vẫn còn chưa có tuyệtlộ…có lưu lại…một nữ…Linh Nhi…
Lại một dòng chữ không nhìn rõ, Lý Cáp chỉ có thể đem ý của mấy chữ mà hiểuđược đại ý.
Thánh nữ? (Maria Ozawa ) Giống như đã nghe qua ở đâu rồi? Lý Cáp gãi gãi đầusuy nghĩ, nhìn thấy cô gái sắc mặt bình thản kia, trong lòng chợt động, đưatay qua thăm dò hơi thở của nàng, quả nhiên không có đến một chút hơi thở. Lạitiếp túc sờ lên cơ thể của nàng, da thịt lại vẫn đàn hồi, nhưng lạnh lẽo khôngmột hơi ấm.
Đã chết rồi? Lý Cáp ngạc nhiên, lại nhìn về phía cô cô bé cũng đi về phía cạnhgiường, thầm nghĩ:
- Xem ra cô gái này là bị kẻ thù đầu độc, biến thành người vừa mù vừa câm,sau đó trốn đến nơi này, sinh ra cô bé này, tên là Linh Nhi. Hiện giờ xem ra,nàng đã chết khá lâu. Chỉ có điều là vì băng thất này có công năng đặc thù,mới bảo tồn được thân thể của nàng không bị thối rữa.
- Linh Nhi, thì ra cô tên là Linh Nhi.
Lý Cáp nhìn cô bé kia cười nói.
Linh Nhi vẫn nhìn hắn một cách nghi hoặc, ánh mắt trong suốt như nước, sự ngâythơ kia, sự thuần khiết kia, làm trong lòng hắn nổi lên suy nghĩ thương xót,Nhìn thấy cô bé thân thể xinh xắn lồi lõm lúc ẩn lúc hiện cũng không nổi thútính, mà chỉ có sự say mê vô tận.
Lý Cáp kéo bàn tay mềm mại của cô bé, chạy ra khỏi băng thất, đi vào trong khurừng đầy trái cây màu vỏ quýt, lấy mấy cây mây, làm thành một cái xích đu đơngiản, cột vào giữa hai cây đại thụ.
Lý Cáp bế Linh Nhi đặt lên xích đu, để hai tay nàng nắm hai bên dây treo, lấytay đẩy xích đu trong tiếng la thất thanh của nàng.
Nhưng rất nhanh, tiếng la thất thanh liền biến thành tràng cười khanh khách,nụ cười vui tươi thích thú hiện lên trên khuôn mặt xinh đẹp của cô bé.
Sau khi chơi xích đu một hồi, Lý Cáp lại bế nàng đến bờ bên kia của thủy đàm,hai người trút sạch quần áo nhảy vào trong đầm vui chơi ầm ĩ.
Tuy rằng Lý Cáp và Linh Nhi đều không mảnh vải che thân, lại liên tiếp ***ngchạm nhau trong nước, ôm ấp, hôn môi không ngừng, nhưng cho đến khi hai ngườilên bờ, Lý Cáp vẫn chưa chiếm đoạt trinh tiết của nàng. Hiện tại trong lònghắn, Linh Nhi vẫn còn là một bé gái cần được bảo vệ, hắn thích sự hồn nhiêncủa nàng, hắn muốn để nàng vui vẻ, hắn sẽ biến nàng thành nữ nhân của mình,nhưng bây giờ chưa phải là lúc.
Ngày hôm sau, Lý Cáp mang theo Linh Nhi vui chơi khắp nơi một hồi lâu, pháthiện chỗ này bốn phía đều là tường băng bóng loáng, cao không thấy đỉnh. Bâygiờ tình hình của nơi này làm hắn không khỏi nhớ đến một thứ đồ điện của kiếptrước – tủ lạnh.
Nhưng bên trong lại giống như mùa xuân, không có một chút lạnh giá của ThiênSơn ngoài kia.
Lý Cáp dò xét tình hình của thế giới yên tĩnh, cuối cùng quyết định mang theoLinh Nhi rời khỏi nơi này.
Lý Cáp cầm một viên minh châu trong băng thất làm vật chiếu sáng, mang theoLinh Nhi quay trở về sơn động lúc trước. Sau khi vào trong sơn động, có minhchâu trong tay, tình hình trong động lập tức trở nên rõ ràng.
Lúc mới đến là một mảng tối om không thấy gì cả, nên Lý Cáp sẽ bị tiếng rốngkìa thình lình dọa cho chạy mất, bây giờ đã thấy rõ mọi thứ, hắn lại chờ mongkhông biết tên quái vật nào lại xuất hiện, sẽ giáo huấn cho hắn một trận ratrò.
Linh Nhi nắm tay hắn, theo sát bên cạnh hắn, con thất thải hồ điệp kia cũngtheo tiến vào trong động.
Lý Cáp mang theo Linh Nhi đi một mạch hơn một canh giờ, sơ đôi bàn chân nhỏ bémềm mại của nàng bị những mảnh đá lởm chởm làm bị thương, liền cõng nàng lêntrên lưng, sải bước về phía trước.
Đường đi trong động càng lúc càng rộng, trần động càng lúc càng cao, nhiệt độcũng càng lúc càng thấp, Linh Nhi tựa trên vai Lý Cáp không khỏi cảm thấy lạnhlẽo, theo bản năng đem thân thể mềm mại tỳ sát vào lưng hắn.
Bỗng nhiên một tiếng gào thét trầm thấp truyền đến, Lý Cáp trong lòng trở nêncăng thẳng, dừng bước, bình tĩnh dùng tai lắng nghe động tĩnh bốn phía.
- Grào!~~
Một thân ảnh khổng lồ trờ tới, Lý Cáp liền lui bước về sau, lui ra khỏi bảytám thước, để viên minh châu ra trước mặt, soi sáng phía trước.
Chỉ thấy phía trước hiện lên một một con quái thú có cặp mắt to tướng nhưchuông đồng, đang nhe mấy chiếc răng dài cứng, con quái thú kia thật lớn, caogần ba thước, thân dài năm sáu thước, trên người nó phủ một tầng lân giáp,thoạt nhìn uy vũ đáng sợ vô cùng.
Linh Nhi nhìn thấy quái thú kia, sợ đến mức la thất thanh, vùi đầu vào saulưng Lý Cáp, không dám nhìn nữa.
Đây là cái giống gì đây… Lý Cáp nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng có thấpthỏm lo âu, quái thú khổng lồ như thế, hắn chỉ có thể thấy trong phim ảnh ởkiếp trước.
- Grào!
Con quái thú kia lại lắc lắc cái cổ, rống to một tiếng, uy phong lẫm lẫm,giống như đang thị uy vậy.
Lý Cáp bị nó rống cho tâm phiền ý loạn, quát mắng:
- Kêu la cái gì! Kêu con mẹ ngươi chứ kêu! Kêu nữa lão tử vặn mõm ngươi!
Con quái thú kia không ngờ lại có người dám quát mắng lại nó, nhất thời đứnghình, nhưng lập tức phản ứng trở lại, lại gào rú gầm thét, hơi cuối người,dường như chuẩn bị đánh sang đây.
Lý Cáp cũng nổi giận, ngươi là quái thú thì hay lắm sao? Ngày xưa có Võ Tòngđả hổ, hôm nay lão tử sẽ làm Lý Cáp đả quái thú! Nghĩ vậy liền đặt Linh Nhixuống đất, dúi viên minh châu vào trong tay nàng, lại mang cái túi đeo đựngThiên Sơn Tuyết Liên đeo lên cổ nàng, hôn lên má nàng một cái.
Trong lòng Linh Nhi sợ hãi, đôi mắt nhìn vào ánh sáng tỏa ra của viên minhchâu, mắt ngấn lệ, càng khiến cho người ta yêu thương, nàng nắm chặt lấy taycủa Lý Cáp, lắc đầu, dường như muốn kéo hắn trở về.
Lý Cáp đang nghĩ ngợi nên làm gì để Linh Nhi yên tâm một lúc, cô bé bỗng nhiênkêu lên một tiếng, hai mắt sợ hãi nhìn về phía sau lưng hắn.
Cảm thấy kình phong đánh tới sau lưng, Lý Cap xoay người, hét lớn một tiếng,xông thẳng lên, dùng bả vai đánh vào cằm quái thú, trực tiếp đánh nó bay rangoài, đập vào trên vách động, phát ra một âm thanh thật lớn.
Lý Cáp lại vững vàng tiếp đất, thừa dịp quái thú kia còn choáng váng, xông vàocưỡi lên đầu nó, vung đại quyền nện một trận, đánh thẳng vào yết hầu được lângiáp bảo vệ.
Quái thú kia chính là linh thú do hấp thụ linh khí của trời đất mà thành,không hề tầm thường, còn chưa bao giờ gặp được thiên địch. Lại bị Lý Cáp tẩnmột trận như hôm nay, đến lân giáp cũng chống đỡ không nổi, đau đớn vô cùng,không nhịn được mà nổi giận, đứng lên quơ quào tứ phía, muốn liều mạng màđánh.
Lý Cáp vừa thấy quái thú kia phóng về phía Linh Nhi, vội nắm lấy phần da thịttrên trán không có lân giáp bảo vệ hung hăng cấu véo, làm nó đau đến mức quaycuồng tại chỗ.
Lý Cáp lúc này thật sự nổi giận, con quái thú đáng chết này đột nhiên xông racản đường còn chưa nói, còn muốn tổn thương Linh Nhi của hắn, không đánh tênkhốn này nhừ tử thì hắn không mang họ Lý.
- Wa, ngươi là tên heo không ra heo, bò không ra bò, không có cha sinh, khôngcó mẹ dạy, chẳng ra ngô ra khoai gì!
Lý Cáp vừa mắng chửi vừa xông vào con quái thú tay đấm chân đá, đánh cho nókêu gào, liều mạng chạy trốn vào trong động.
Lý Cáp nhảy lên, níu lấy phần da thịt trên trán nó lôi nó đập vào tường:
- Ngươi ngạo mạn nữa đi! Ngươi rống nữa đi! Uy phong nữa đi!
- Ầm! Ầm! Ầm!
Cái đầu to của quái thú cứ như vậy mà bị Lý Cáp nắm đập vào vách động, cả mộtchút năng lực phản kháng còn không có.
Nó vốn là quái thú có thần lực vô song, thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữunhân, ác thú ắt có ác nhân khống chế. Chỉ có thể trách nó lần này gặp phải LýCáp, khí lực còn mạnh hơn một tên Thiên địa linh thú như nó.
Lý Cáp bây giờ dùng song chưởng hung bạo lao lên, nổi gân xanh gân đỏ, khí lựctrong cơ thể dâng lên như Đại Giang không dứt, càng đánh càng hăng.
Mà Linh Nhi đứng ở một bên cũng không còn sợ hãi như lúc đầu, giờ đã trở nêncực kỳ hưng phấn, đôi mắt xinh đẹp cứ chớp chớp liên hồi, trông có vẻ rấtthích thú.
Con quái thú kia bị Lý Cáp nện cho đầu óc choáng váng, tứ chi đau nhức, cuốicùng rống lên một tiếng, dùng hết sức giãy khỏi bàn tay của Lý Cáp, mặc chohắn bóc ra một khối thịt trên trán nó, gào rú dùng hai móng đánh về phía hắn.
Lý Cáp nhất thời khinh địch, bị quái thú đánh ngã xuống đất. Nhưng con quáithú còn chưa kịp cao hứng, người vừa bị nó đánh ngã nhẹ nhàng nhấc bổng nólên.
Lý Cáp vừa đứng lên, liền xông về phía con quái thú đang bị hắn nhấc chổng bốnvó lên trời, đá một cước vào miệng vết thương trên trán, đá nó văng ra xa đếnbốn năm thước.
- Grào~~~~~
Con quái thú kia lập tức đứng lên, há to miệng xông về phía Lý Cáp. Nhưng vừamở miệng ra, mới kêu lên được một nửa, thì liền dừng lại, rốt cuộc lại bị LýCáp đạp văng ra ngoài.
Cứ như vậy, nó bị đá rồi lại bò dậy bốn năm lần liên tiếp, quái thú mới mởđược miệng, nhằm thẳng vào Lý Cáp xông lên mở to miệng, phát ra một âm thanhnhư sấm rền.
Theo tiếng hét như sấm kia, một ngọn lửa đỏ thẫm phun ra từ trong miệng conquái thú, vừa hay phun trúng trên người Lý Cáp đang đến trước mặt.
- A! ——
Linh Nhi sợ đến mức la hoảng lên, minh châu trong tay cũng rơi xuống đất, ánhsáng màu trắng rung rinh vài cái, rơi vào trước mặt quái thú.
Ngọn lửa đã tắt, quái thú này như một tên ngốc, miệng mở vẫn mở rất to, nhưnglại không nhúc nhích chút nào, ngơ ngẩn ngẩn ngơ nhìn Lý Cáp trước mặt.
Chỉ thấy hắn cả người không còn một mảnh vải, đến cả áo giáp cũng đều bị thiêuđốt không còn chút gì, chỉ còn một ít tro bụi đen trên người hắn. Nhưng dathịt, đầu tóc của hắn lại không bị mảy may suy suyển gì.
- Con ~ mẹ ~ nó ~ chứ! ~ Cái tên tạp chúng đột biến ngươi!!
Lý Cáp nổi giận, thân thể lõa lồ bỗng nhảy lên cao mấy thước, nện lên trên đầucon quái thú con đang ngẩn ngơ, đập cho nó nằm sát đất, hét thảm một tiếng.
Lý Cáp trực tiếp giạng chân kẹp lên đầu quái thú, đánh đập tơi bời, đánh chođến khi con quái thú kìa kêu “Gừ gừ” biến thành “Ư ư”.
Lúc này nó không dám phản kháng một chút nào, đây cũng là kẻ cắp gặp bà già,thiệt là xui xẻo quá đi mà! Chỉ có thể ngậm chân trước của mình, nằm úp trênmặt đất mặc cho Lý Cáp đánh đập.
Sau một lúc lâu, quái thú không còn kêu thảm thiết nữa, Lý Cáp cũng đánh chánrồi. Nhìn thấy Linh Nhi bên kia đứng mỏi nhừ đã ngồi xuống đất, một tay cầmviên minh châu giúp hắn chiếu sáng, một tay chống cằm nhìn, bộ dạng giống nhưđang ngủ, liền ngừng tay, xoay người nhảy xuống khỏi quái thú.
Sau khi đứng xuống đất Lý Cáp mới phát hiện, con quái thú kia đang nằm sắp cắnlấy chân trước của mình uất nghẹn kêu rên, hai mắt to tướng đang đẫm lệ tuôntrào. Thoạt nhìn trông có chút tội nghiệp, không còn chút bộ dạng uy phong lẫmlẫm, hung thần ác sát như trước.
- Wa, không phải chứ, đánh đấm như vậy, tay ta cũng mỏi nhừ rồi mà vẫn chưachết? Rốt cuộc còn có một dạng đáng thương này nữa!? Thật là Thiên Sơn rộnglớn có nhiều thứ kỳ lạ à!
Lý Cáp không khỏi cảm thấy buồn cười, đang chuẩn bị mang Linh Nhi đi tiếp,chợt nhớ tới ngày hôm qua minh bị biến thành Thiên Sơn đại tuyết băng, chiếnmã ở dưới núi tám phần là lành ít dữ nhiều, nghĩ vậy liền quay đầu quan sátcon quái thú kia.
Con quái thú kia vốn thấy Lý Cap xoay người chuẩn bị bỏ đi, trong lòng thởphào nhẹ nhõm, đang chuẩn bị đứng dậy, đã thấy ác ma kia quay đầu lại, sợ đếnmức nhanh chóng gục xuống lần nữa, sợ nhìn thấy hắn.
Lý Cáp nhìn thấy vậy, ánh mắt bỗng lóe lên, trực tiếp đi đến bên cạnh quáithú, vỗ vỗ lưng nó, lại đá đá cái mông của nó, trong miệng thì thào tự hỏi.
Quái thú quỳ rạp trên mặt đất định lui thẳng vào trong động, bị Lý Cáp nhìntrúng không khỏi cảm thấy sợ hãi, lại bị hắn sờ soạng khắp nơi, cả người khôngchịu nổi mà run lên.
- Ừm, cơ thể này cũng không tồi, tên phế vật này miễn cưỡng cũng có thể xàiđược.
Lý Cáp sờ lên cằm tự nhủ, tiến lên đá một cước vào mông nó, mắng:
- Đừng giả chết nữa, đứng lên cho ta!
- Ư ư!
Con quái thú kêu lên một tiếng, trông rất tội, lồm cồm bò dậy.
Lý Cáp vẫy tay với Linh Nhi, gọi nàng đến bế lên, lại đá một cước vào mông conquái thú kia:
- Đứng cao như vậy làm cái gì, quỳ xuống!
Quái thú khóc không ra nước mắt, lại giận không dám nói gì, đành phải ủy khuấtmà gục xuống, mặc cho Lý Cáp bế Linh Nhi ngồi lên trên.
- Hơi cứng một chút, không thoải mái lắm, miễn cưỡng cũng được.
Lý Cáp sờ sờ bóp bóp lên sống lưng con quái thú, rồi sau đó quát tó:
- Ngây người ra làm con mẹ gì? Đi đi!
Cũng may là ngộ tính của con quái thú cũng không thấp, biết ý Lý Cáp bảo nómau đi, vội vàng đứng lên, chạy băng băng trong hang động.
- Rầm!
Kết quả là chạy được vài bước, đầu lại bị đập một cái, âm thanh của Lý Cápvang lên:
- Ngươi chạy đàng con mẹ nó hoàng một chút không được à!
Con quái thú kia tưởng là mình chạy quá nhanh, vội vàng chạy chậm lại, kết quảlại bị quất một phát vào đầu:
- Chậm quá chậm quá, nhanh lên nhanh lên!
Đành phải tiếp tục gia tăng tốc độ, nhưng vừa chạy nhanh, thân thể tự nhiên vìvậy mà trở nên xốc nảy, vừa lắc lư, thì sau đầu lại bị đánh một cái.
Cứ như thế mà chạy một hồi trong động, con quái thú đáng thương đã bị Lý Cápđánh không dưới mấy chục cú, nhưng bây giờ thì dù chưa đánh, nó vẫn chạy vừanhanh vừa ổn.
