Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Hoàn Khố Đệ Tử

Chương 113



Tình hình chiến đấu hiện nay của mấy tỉnh Bắc bộ Đại Hạ Quốc cũng không có gìtốt. Mặc dù Bắc bộ Đại Hạ Quốc có binh mã tập trung khá đông cộng thêm sự trợgiúp của đại quân khắp nơi đổ về, tổng số đã vượt quá sáu mươi vạn đại quân.nhưng phân bố không tập trung, hơn nữa chất lượng binh lính cũng không đồngđều. Mặt khác đại bộ phận bất quá cũng chỉ là một con số lớn hữu danh vô thực,chỉ là một đạo quân ô hợp không được huấn luyện qua, người Hồ chỉ cần đánh mộttrận lập tức tan tác, có thể dùng truy kích quân địch, nhưng không thể lấy ralàm lực lượng lòng cốt được.

Thực sự có thể sử dụng, chỉ sợ còn mỗi Giang Nam, Tây Bắc vài tỉnh xuất ra haimươi lăm vạn đại quân, tổng cộng không quá ba mươi vạn. Tuy rằng những con sốnày, cũng có chỗ không chính xác, Giang Nam, Tây Bắc rất nhiều địa phương quanlớn đều có tâm tư riêng, viện binh không chỉ có đem theo hậu cần tạp dịch thậmchí còn có trâu ngựa số lượng lớn đều mang theo.

Chân chính có thể chiến đấu, đến tột cùng có bao nhiêu, không ai có thể nói rõđược.

Ba mươi vạn người Hồ đến tột cùng có chính xác hay không, con số nói chungcũng là phỏng đoán không thể hoàn toàn tin được. Nhưng hơn mười vạn nhân mã làkhẳng định có, vả lại binh lính người Hồ xuôi nam đa số là tinh nhuệ, kỵ binhkhi đối chiến ở nơi rộng rãi chiếm ưu thế không nhỏ, tiến thì thần tốc, luithì như gió, tính cơ động rất mạnh. Mà phương thức bọn hắn cho công thành,cũng là học rất nhiều chiêu thức thức từ Đại Hạ Quốc, hơn nữa sau khi công hạthành trì là một phen đồ sát máu tanh, cho nên uy hiếp lực thật lớn, rất nhiềuthành trấn thôn trang quân dân hoặc là quá sợ hãi, hoặc là nhanh chóng đầuhàng.

Nhưng mà mỗi thành trấn cần có quân đội đóng giữ, một phần là chặn đường tiếnquân của người Hồ, một phần tạo thời gian để quân tiếp viện tới.

Lúc này, Lý Cáp đang dẫn theo Hổ doanh đang trên đường chạy tới Tây Nguyêntỉnh. Đoạn đường này trừ ăn uống cùng với ngủ ra đó là chạy, nhàm chán buồn tẻđến cực điểm. Thói quen ngày thường luôn luôn có mỹ nữ làm bạn bên mình, độtnhiên trải qua cuộc sống khổ cực như thế, quả nhiên là thống khổ khôn cùng.

Trải qua thời gian Tiết thành, Lý Cáp thậm chí muốn cho Trần Vân mang binh bắcthượng trước, để chính mình chạy tới Công Tôn thế gia tìm Vô Tình ôn lại mộtmột phen tình cảm, nhưng cuối cùng Tây Nguyên chiến sự báo nguy, liền cố kìmnén lại tiếp tục ở trên lưng ngựa yên lặng chạy đi. Chỉ có thể là cùng TrầnVân, Vưu Mang cùng Dương Cận mấy người nói một chút chuyện cười đồi bại khôngmặn không nhạt. Bất quá không nghĩ tới chính là, nói một chút chuyện cười đồibại, lại có thể đem khoảng cách mình cùng bộ hạ lại kéo lại gần không ít.

Những chuyện cười đồi bại này thông qua Dương Cận, Cổ Khang truyền lưu đến độithân vệ trung, đội thân vệ binh lính lại truyền đến binh lính trong doanh, lúcsau truyền khắp cả Hổ doanh, mọi người đều biết Lý tướng quân không chỉ có làvõ công cao cường, phong lưu phóng khoáng, thủ đoạn đa dạng, nhưng lại sẽ đủloại màu sắc hình dạng chuyện cười. Những chuyện cười này, thậm chí còn đượcphong thành "Tướng quân chuyện cười", khiến Lý Cáp buồn bực hồi lâu.

Trừ bỏ đánh cái rắm nói chuyện phiếm giảng chuyện cười ngoại, ở hạ trại nghỉngơi thời gian, nếu thấy bốn phía có rừng rậm chẳng hạn, Lý Cáp cũng thườngmang theo Đại Phi đi săn thú làm một ít món ăn thôn quê. Lúc này hắn lại đặcbiệt nhớ Thiên Thiên, Hương Hương cùng Tử Nghiên. Nếu các nàng ở đây, TửNghiên sẽ đem món ăn thôn quê này làm thành mỹ vị tối ngon miệng, sau đó hắngối lên trên đùi Thiên Thiên, mặc cho nàng mát xa, Hương Hương thì đem thịtđưa đến trong miệng hắn.

Cuộc sống Ở nhà, thật sự là hạnh phúc a! Lý Cáp cảm thán lên.

Khi Lý Cáp cùng Hổ doanh tới Tây Nguyên tỉnh thì quân chủ lực Đại Hạ đã đóng ởMã Môn, thu hồi lại được đa số thành ởTây Nguyên, nhưng trên thực tế lại khôngcùng người Hồ đánh qua mấy trận.

Ba nhánh quân chủ lực chính là mười một vạn viện quân của Giang Nam. TâyNguyên tỉnh được hơn hai vạn quân chính quy đóng quân bảo vệ, chủ tướng chínhlà lão tướng Tiêu Mạc Vi được triều đình cắt cử. Hiện tại trú đóng ở Mã Môn cóhơn sáu vạn ba nghìn người, đa số là tinh nhuệ.

Tuy rằng đại quân liên tục phản công người Hồ, một đường công thành nhổ trạikhông nán lại một khắc. Người Hồ cơ bản cũng chưa kịp hoàn thủ, liền bỏ thànhmà chạy, thoạt nhìn tựa hồ thu phục cả Tây Nguyên tỉnh sẽ ngày một ngày hai,nhưng lão tướng Tiêu Mạc Vi lại trong lòng rõ ràng, cùng người hồ chiến đấucăn bản là còn chưa bắt đầu. Hắn hiện tại cần có nhất chính là binh, rất nhiềurất nhiều binh, phải là tinh binh. Vừa nghe đến Giang Nam lại có viện binhtới, lập tức mang cùng Trương Tề vài vị đại tướng ra bảo nghênh đón.

Ở trong bảo nhìn phía xa cùng với Trần Yên mà đến đại đội nhân mã, Tiêu Mạc Vilại hơi hơi nhăn lại mi, hướng một bên thông báo thám báo nói :

- Viện binh tổng cộng bao nhiêu nhân mã?

- Đại tướng quân, kia là Lý tướng quân, hắn sở dẫn Hổ doanh, cùng hơn banghìn năm trăm tướng sĩ, có hơn hai trăm danh tạp dịch khác.

Kia thám báo nói.

- Chỉ có ba nghìn năm trăm người?

Tiêu Mạc Vi trên mặt không che dấu được chính là loại tình cảm thất vọng. Banghìn năm trăm người, đối với tình huống hiện tại mà nói, thực là như muối bỏbiển. Xem ra triều đình thật sự chỉ nhìn thấy thuận lợi một mặt, mà không biếtchân chính khổ chiến còn chưa tới đến a.

Bên cạnh Trương Tề nói:

- Đại tướng quân, hống tướng Lý Cáp chính là Thanh Lâm tổng đốc Nhị công tửLý đại nhân. Mạt tướng lúc đến Tổng đốc đại nhân từng thông báo, cần mạt tướnghảo hảo chiếu cố nhị công tử, này... Người xem có nên đem quân của Nhị công tửan bài dưới trướng mạt tướng?

Tiêu Mạc Vi sửng sốt, gật gật đầu thản nhiên đáp:

- Vậy sắp xếp dưới trướng quân tiên phong Trương tướng quân quân đi.

Nhưng còn chưa thấy mặt Lý Cáp nên trong lòng càng thêm xem thường, đối vớiquân doanh càng thêm thất vọng. Một thằng nhị thế tổ ăn chơi trác tang, rachiến trường cũng đói chấm hút tí công danh.

- Đa tạ đại tướng quân thành toàn.

Trương Tề ôm quyền nói.

Tiêu Mạc Vi khoát tay áo, một chút thoải mái hoàn toàn không có, nói:

- Cái này... Lý tướng quân liền do Trương tướng quân chiêu đãi an bài, bảntướng có điểm không thoải mái, trước về nghỉ ngơi, nếu có sự tình gì, lại đếnthông báo.

Dứt lời mang theo vài vị tướng quân khác cùng một đám thân vệ hướng Mã Môn, đivào trong.

Trương Tề khó hiểu, không biết Tiêu Tướng quân vì sao đón một nửa lại khôngtiếp, nhưng vẫn là hành lễ nói:

- Mạt tướng tuân mệnh, Đại tướng quân xin bảo trọng thân thể.

Chỉ chốc lát, Lý Cáp cùng ba nghìn năm trăm Hổ doanh tướng sĩ đã đến Mã Môntrước bảo.

Lý Cáp cách thật xa liền xuống ngựa bước nhanh đã đi tới, đối Trương Tề ômquyền nói:

- Trương tướng quân! Hi vọng người vẫn khoẻ từ khi chúng ta chia tay!

Trương Tề vội tươi cười nghênh nói:

- Nhị công tử một đường khổ cực!

Bất quá xem Lý Cáp mặc dù đầy người phong trần, trên mặt lại vẫn là tinh thầnphấn chấn, một chút cũng không giống chạy dài như vậy lộ bộ dạng, cùng bêncạnh hắn tướng sĩ kém thật lớn, cảm thấy không khỏi âm thầm bội phục, vốntưởng rằng này Nhị công tử luôn luôn hung hăng càn quấy quần áo lụa là, nghĩđến chỉ là mê muội tửu sắc, ăn không được khổ cực, lại không nghĩ như lời nóiLý tổng đốc là đúng, thân thể cực tráng, có vài công phu.

Lý Cáp cười nói:

- Trương tướng quân, hiện giờ chúng ta đều là tướng lãnh trong quân, vẫn làlấy đối đãi tương xứng đi.

Trương Tề cũng cười nói:

- Vậy liền cung kính không bằng tuân mệnh, Lý thống tướng, mang các huynh đệnhập bảo đi.

Nhưng trong lòng là âm thầm kỳ quái, như thế nào này Nhị công tử cùng tồn tạiHỗ Dương thời sai nhiều như vậy, kia thân quần áo lụa là hung hăng càn quấy,chỉ có thể nhìn đến một ít không kềm chế được cương quyết, thoạt nhìn còn thậtsự giống một vị tướng lãnh lâu năm.

Mang theo Lý Cáp tiến bảo dọc theo đường đi, Trương Tề đối với hắn thuyết minhhiện nay Mã Môn bảo cùng ba đường quân tình huống. Lý Cáp tai thì nghe, ánhmắt thì quan sát chung quanh.

Này Mã Môn mặc dù xưng là thị trấn nhưng quy mô của nó lại không thua một tòađại thành, đóng quân hơn sáu vạn nhân mã thực là dư dả. Hắn thấy Mã Môn bảonội có rất nhiều nhà dân, nhưng không thấy một cái bình dân, không khỏi ngạcnhiên nói:

- Trương tướng quân, như thế nào không thấy bình dân dân chúng a?

Trương Tề nói:

- Thị trấn Mã Môn này đã bị người Hồ công hãm qua một lần. Chúng ta trước đókhông lâu mới thu phục, nơi này dân chúng sớm đều bị giết bị giết điêu tàn.

Lý Cáp nga một tiếng, liền không thèm nói lại, tiếp tục nghe Trương Tề giớithiệu.

Mà Trương Tề vừa nói này nạn dân, mà bắt đầu theo nạn dân trong lời nói đầugiảng đi lên:

- Người Hồ, thật sự là con mẹ nó tàn nhẫn. Mỗi lần chiếm lĩnh một tòa thành,đều là chỉ chừa mỹ nữ cùng thợ thủ công, những người khác vô luận lão ấu toànbộ giết chết. Ai!!! Người hồ xâm nhập phía Nam mấy tháng, tam tỉnh bị lụcngười không dưới hơn mười vạn a! Gần nhất thị trấn Mã Môn này, liền có ít nhấtngàn người bị chôn sống, mặt khác kẻ bị giết lại càng vô số kể.

Trương Tề cảm khái nói, Lý Cáp nghe nhưng không có cảm giác quá lớn. Gần nhấthắn trên một đường này sở trải qua địa phương, mặc dù cũng chứng kiến một ítxác chết, nhưng dù sao thành trấn thôn trang đều đã bị Đại Hạ quân thu phục,thi thể phần lớn đã xử lý vùi lấp, cảnh tượng thê thảm này, hắn cũng khôngthấy được nhiều lắm. Cho nên, khi hắn nghe thấy được, chẳng qua là đó con sốmà thôi, nghe cũng không chấn động nhiều lắm. Nhưng thật ra nghe được người Hồđoạt không ít mỹ nữ Đại Hạ, trong lòng phi thường khó chịu.

- Bắc bộ ba tỉnh Đại Hạ quân có thể chiến đấu đại khái khoảng ba mươi lămvạn, này đó binh mã bị chia làm ba đường. Một đường bình định Bắc bộ, tam quânchủ soái Lâm Thiên Văn chỉ huy, hướng lĩnh xuyên tỉnh tiến công Hồ Quân, thuphục Lĩnh Xuyên; Lộ quân thứ hai do Đại tướng quân Ông Viễn chỉ huy, theohướng Đồng Dương tỉnh tấn công Hồ quân, phụ trách thu phục đất Đồng Dương; Lộquân thứ ba, đó là chúng ta, Đại tướng quân là Tiêu Mạc Vi-Tiêu công, chủ yếudo quân lực Giang Nam chúng ta tạo thành, phụ trách thu phục Tây Nguyên tỉnh.

Trương Tề giới thiệu trước mắt Đại Hạ quân ở bắc bộ tam tỉnh tình huống.

Lý Cáp nói:

- Kia... Người Hồ như thế nào? Ba đường quân đã đánh tới thị trấn Mã Môn này,xem ra người Hồ lần này thế thua đã định a?

Trương Tề lắc đầu nói:

- Lý thống tướng ngươi có điều không biết. Người Hồ được xưng là ba mươi vạnthiết kỵ xuôi nam, nhưng cụ thể là bao nhiêu binh lực chúng ta cũng không rõràng lắm, bất quá ít nhất mười lăm vạn là khẳng định có. Mà chúng ta tuy nóibắc bộ tam tỉnh có thể điều động tham chiến binh lực có ba mươi lăm vạn, nhưngcon số này cho dù đã tính cả tạp dịch, nếu lớn mật một chút nói, chỉ sợ chínhxác có thể lấy ra đánh giặc, cũng miễn cưỡng đạt hai mươi vạn. Giống chúng talộ quân thứ ba nói là thật mười ba vạn, nhưng trên thực tế đã có đại bộ phậnđều là nhân viên hậu cần, ít nhất một phần tư không có vũ khí đao thương. Hơnnữa dọc theo đường đi đánh hạ thành trì cần phân người đóng lại, chúng ta đãđến nơi này, binh lực đã là càng ngày càng ít.

Không nên nhìn chúng ta đánh suôn sẻ một đường công thành không hề khó khăn.Trên thực tế người Hồ căn bản là không cùng chúng ta đánh, vừa thấy viện quânđến, liền lập tức bỏ thành mà chạy, không thấy bóng dáng. Mỗi tòa thành đều lànhư thế, ngẫu nhiên cũng gặp chống cự, nhưng cũng đều là xa xa dùng cung tênbắn bỏ chạy.

Người Hồ căn bản chưa tổn thương nguyên khí, tùy thời có thể ngóc đầu. Màchúng ta vì chia quân thủ thành, lực lượng quá mức phân tán, một khi đã bị Hồquân chủ lực tiến công, chỉ sợ...

- Có biết được vị trí quân chủ lực của người Hồ chăng?

Lý Cáp hỏi.

Trương Tề lắc đầu:

- Nếu biết thì tốt rồi, chúng ta chỉ có thể biết bọn hắn đại khái vị trí, chonên không thể nề hà dù phải chia quân ba đường một bên chiếm lại đất đã mất,một bên giáp công Hồ quân chủ lực.

- Hồ quân chủ lực cơ hồ tất cả đều là kỵ binh, cơ động năng lực quá mạnh mẻ,tới vô ảnh đi vô tung. Thế nhưng cũng không có hậu cần tiếp tế liên tục,thường xuyên là xé chẵn ra lẻ, mấy vạn người chia làm hơn mười phân đội mấyngàn người, chung quanh thu hết lương thảo, rồi sau đó đột nhiên tụ cho mộtchỗ, đối thế yếu của chúng ta binh lực chỗ tiến công.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...