Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Hoàn Khố Đệ Tử

Chương 10



Lý Cáp tối qua ngủ bên cạnh Thiên Thiên. Cho tới khi trời sáng lúc hắn mở mắtra, Thiên Thiên đã mặc y phục đàng hoàng ngồi cạnh giường.

Nguyên bổn Thiên Thiên trời sanh mị cốt, phấn điêu ngọc tạc luôn thích hợp vớinhững y phục rực rỡ, giờ đây càng ra vẻ thanh lệ thoát tục. Tuổi nàng tuy cònnhỏ, nhưng so với những nữ hài đồng tuổi thì không ai có thể sánh bằng.

Ngay cả tỷ tỷ Vân Lâm lúc sáu bảy tuổi cũng không có tú lệ đáng yêu như ThiênThiên. Lý Cáp chống cằm mà thầm nghĩ.

Lý Cáp xoay thân thể của Thiên Thiên lại, đối mặt với chính mình, nhìn thẳngvào mắt nàng, và nói: "Nàng hãy nghe cho kỹ nha, tên của ta là Lý Cáp, Lý Cáp,nhớ kỹ chưa?"

Thiên Thiên gật đầu: "Lý Cáp."

"Ân, từ này về sau, nàng là thị nữ của ta, mà ta trở thành chủ tử của nàng,hiểu không?" Lý Cáp từng bước hướng dẫn.

Thiên Thiên lại gật đầu.

"Ân, được, vậy nàng gọi ta là gì?"

Thiên Thiên thấp giọng đáp: "Chủ tử."

Nhìn nàng bộ dáng ngoan ngoãn kia, Lý Cáp trong lòng liền hưng phấn ngất trời,cười mị mị và nhìn nàng, nói: "Nàng nguyện ý làm thị nữ cho ta, để ta làm chủtử của nàng không? Nàng nếu như như nói không muốn, ta sẽ không miễn cưỡngnàng." Không miễn cưỡng mới lạ đó.

Lý Cáp vẻ mặt chờ mong ngắm nhìn khuôn mặt của Thiên Thiên. Một hồi, cuối cùngnhư ý nguyện nhận được từ cai miệng xinh xắn kia phát ra hai chữ "nguyện ý".

"Nàng biết thị nữ là có ý nghĩa gì không? Biết thị nữ nên làm những việc gìkhông? Sau này nàng chính là người của ta, hiểu chưa?"

Thiên Thiên nhẹ nhàng gật đầu, sau đó liền đứng dậy, đi đến cửa và mở ra, rồibước ra ngoài.

Lý Cáp vẻ mặt ngạc nhiên, nàng ta định làm gì?

Đang chuẩn bị đứng dậy đuổi theo để nhìn một chút, Thiên Thiên đã quay lại, lộra khuôn mặt đang ửng đỏ, thấp giọng nói: "Ta... không biết đi đâu lấy nước."

Lý Cáp hiểu ra, nguyên lai nàng là muốn đi rửa mặt, nhưng mà liền như vậykhông nói năng gì mà rời khỏi, chủ tử cò chưa rửa mặt mà. Điều này không phảilà cử chỉ phải có của một thị nữ tính hợp cách. Nhưng hắn nghĩ đến việc ThiênThiên trước kia cũng là một thiên kim đại tiểu thư, từ từ dạy dõ đi, thời gianvẫn còn dài mà.

Lý Cáp gọi Lý Bình tới, để gã dẫn Thiên Thiên đi lấy nước rửa mặt. Đang lúyhắn chuẩn bị để cho Lý An đem nước và khăn lên cho hắn, thì đã thấy tiểu ThiênThiên đang bưng thau nước với vẻ mặt cố hết sức.

"Nàng... nàng làm gì?" Lý Cáp ngạc nhiên hỏi

Khuôn mặt của Thiên Thiên bởi vì dùng sứ nhiều nên trở thành đỏ, càng tăngthêm vẻ đáng yêu. Nàng ta đặt thau nước trên cái ghết cạnh giường, rồi sau đónhúng ướt khăn, vắt thật khô, nhìn về phía Lý Cáp, khẽ cắn môi, nói rất nhỏ:"Ta.... giúp ngươi lau mặt."

"Ách...."

Lý Cáp trong lòng mừng rỡ, ngồi trên giường mặc cho Thiên Thiên giúp hắn laumặt. Mặc dù động tác có chút không quen tay, nhưng cũng rất tỉ mỉ, thật là mộtcái bảo bối nhu thuận.

Lý Cáp hiện tại trong lòng đắc ý như đang ăn phải vài trăm cân mật đường, vẻmặt tươi tắm, và còn thầm hát một bài ở kiếp trước: 'Ta đắc ý mà cười, vừa đắcý vừa cười, cầu cho nhân sinh vui sướng tiêu dao....'

"Ân, không tệ, không tệ, phải thưởng, thật phải thưởng. Đợi lái nữa ta sẽthưởng cho nàng." Lý Cáp vui vẻ nhìn Thiên Thiên đang giặt khăn, nói: "Nàngphải nên nói như vậy, 'Chủ tử, nô giúp người lau mặt.', biết không?"

"Nô biết rồi." Thiên Thiên nhẹ giọng đáp, thanh âm của nàng tựa như cơn giónhẹ phảng phất bên tai, lại giống như con suối nhỏ trong veo, nghe được thậtsự là rất thoải mái và khoan khoái.

"Thật sự là băng tuyết thông minh." Lý Cáp hài lòng lên tiếng khen thưởng.

Chứng kiến Thiên Thiên đang cố hết sức cầm thau nước đi ra ngoài đổ đi, Lý Cáplại không khỏi đau lòng. Bây giờ để cho nàng hầu hạ mình, hình như có điểm hơisớm rồi. Hắn âm thầm quyết định, sau này mấy việc này đều do Lý Bình, Lý Antiếp túc làm như trước đi. Thiên Thiên chỉ cần theo bên cạnh của mình là được,nghe được một tiếng 'chủ tử' từ miệng nàng, tâm tình liền sảng khoái.

"A!" Đột nhiên ngoài phòng truyền đến tiếng thét chói tai của Thiên Thiên,tiếp theo là thanh âm của thau nước rơi xuống. Lý Cáp trong lòng cả kinh, vộivàng nhảy xuống giường, đang muốn xông ra ngoài, Thiên Thiên cũng đã từ ngoàicửa chạy vào rúc vào trong lòng ngực hắn, thân hình nhỏ yếu run rẩy khôngngừng.

Lý Cáp nhúi mày, giận dữ quát: "Sao thế? Ai khi dễ nàng?" Hắn tưởng rằng ThiênThiên mới vừa vào Lý phủ, mấy nha hoàn hay tạp dịch không biết nàng ta đã khidễ nàng ta.

"Đại.... đại cẩu, con đại cẩu kia..." Thiên Thiên trong lòng ngực của Lý Cápvẫn còn rất sợ, nói lắp bắp.

Lý Cáp liền phản ứng. Hắn nhớ lại tối hôm qua lúc gặp gỡ Thiên Thiên, thì nàngđã làm ra vẻ rất sợ ngao khuyển Đại Phi. Xem ra vừa rồi có lẽ là chứng kiếnđược ngao khuyển Đại Phi trong sân mà bị hù dọa.

Lý Cáp nhẹ nhàng xoa lưng Thiên Thiên, rồi kéo nàng ta đi vào trong sân, vàgọi ngao khuyển Đại Phi đang ở xa xa đang ăn gì đó: "Đại Phi, lại đây!"

Ngao khuyển Đại Phi nghe được chủ nhân gọi, đứng bật dậy, lắc thân thể một cáiliền tới trước mặt Lý Cáp.

Thiên Thiên khẽ kêu một tiếng, vội vàng đứng núp phía sau Lý Cáp, tay thì nắmchặc y phục của hắn.

Lý Cáp mỉm cười, chờ Đại Phi nằm xuống, sau đó đem Thiên Thiên ra phía trước,ôn nhu nói: "Đừng sợ, nó gọi là Đại Phi, rất ngoai. Đến đây, nàng chạm đầu nóđi." Vừa nói vừa cầm tay của nàng ta vỗ một cái lên lớp lông mềm mại trên đầucủa ngao khuyển Đại Phi.

Thiên Thiên nhắm chặc mắt, tay vừa ***ng vào đầu của ngao khuyển Đại Phi rấtnhanh rút về, thân thể rút vào trong người của Lý Cáp.

Một lát sau, chứng kiến ngao khuyển Đại Phi chỉ là láo liên hai mắt, cũngkhông có phản ứng gì, Thiên Thiên hỏi Lý Cáp: "Nó... không có cắn người ư?"

Lý Cáp cười đáp: "Đương nhiên cắn. Răng của Đại Phi rất nhọn, có thể so vớiđao thương. Nhưng mà nó chỉ cắn người xấu. Nàng là người bên mình, là thị nữcủa ta, không cần sợ nó, hiểu không? Nàng thử sờ nó xem."

Thiên Thiên được cổ vũ, liền dùng ngón tay nhỏ xíu khẽ chạm nhẹ vào đầu củangao khuyển Đại Phi.

Một lát sau, Thiên Thiên thấy ngao khuyển Đại Phi cũng không đáng sợ như tưởngtượng, liền yên tâm, đưa tay đặt trên đầu của nó rồi vuốt ve.

Lý Cáp mỉm cười: "Đại Phi rất thích nàng đó. Nàng sờ xem nó rất thoải máikìa."

Thiên Thiên cao hứng nhìn Lý Cáp, trên mặt lộ ra nụ cười đầu tiên, hàm răngxinh đẹp, và đôi môi non nớt khiến cho Lý Cáp nhìn mà phải ngẩn người.

"Đi thôi, cùng ta đi gặp nương của ta. Nàng phải gọi bà là phu nhân, biếtkhông?" Lý Cáp dẫn Thiên Thiên đi thỉnh an mẫu thân, trên đường dặn dò.

Thiên Thiên nhu thuận đáp: "Nô biết."

Sau khi gặp mẫu thân, biểu hiện của Thiên Thiên tốt hơn rất nhiều so với dựđoán của hắn. Ngẫm lại cũng đúng, Thiên Thiên vốn là thiên kiêm của hào mônthế gia, gia giáo hẳn nhiên không kém. Nàng lại còn băng tuyết thông minh nhưvậy. Quy củ này tự nhiên là không làm khó được.

Chân Thị rất yêu thích Thiên Thiên, một tiểu cô nương phấn điêu ngọc tạc nhưvậy nào có thể là một tên khất cái cơ chứ? Lý Cáp tiểu tử kia cường thưởngkhuê nữ ở nơi nào tới phải không?

Thấy mẫu thân cười đang tươi cười đột nhiên đổi thành nghiêm chỉnh nhìn mình,Lý Cáp nghi hoặc hỏi: "Sao vậy, nương? Thiên Thiên không hợp ý người ư?"

Chân Thị nhíu mày nhìn hắn, nói: "Ngươi nói thật cho nương biết, tiểu cô nươngxinh đẹp này là từ đâu lừa gạt về?"

Lý Cáp cười khổ: "Nương, con của người muốn một thị nữ cũng cần đi phải lừagạt sao?" Nhưng mà lời này nói ra lại có điểm lo lắng, Thiên Thiên mặc dùkhông phải bị lừa gạt tới đây, nhưng hắn còn có một người bị lừa gạt sắp đến,Âu Dương Phỉ Phỉ.

"Thiên Thiên, con nói cho ta biết, nhà con ở đâu, người thân của con đâu? Cóphải tiểu tử này là lừa gạt con tới đây hay không?" Chân Thị thấy Lý Cáp khôngkhai ra, liền bắt đầu hỏi Thiên Thiên.

Thiên Thiên cúi đầu, đáp: "Phụ thân, mẫu thân, thúc thúc bá bá và ca ca đãchết rồi, đại di cũng không cần Thiên Thiên nữa. Là chủ tử mang Thiên Thiên vềđây."

Lý Cáp cười hắc hắc: "Đúng đó, nương, người nhìn xem, ta là cứu người, khôngphải gạt người. Cả nhà của Thiên Thiên gặp đại nạn, lưu lại đến Hổ Dương, nàngmột tiểu cô nương như vậy, người nhẫn tâm để nàng ở trên đường làm một tiểukhất cái ư?"

Chân Thị nhìn kỹ Thiên Thiên, rồi nói: "Thiên Thiên sẽ lưu lại bên cạnh ta đểhầu hạ ta, thị nữ của ngươi, ta sẽ giúp ngươi tìm."

Lý Cáp vẻ mặt đau khổ: "Nương, người nói đùa phải không?"

Chân Thị trừng mắt với hắn: "Đương nhiên không. Tiểu cô nương tốt như vầy, takhông thể để nàng đi theo tiểu tử hư hỏng như ngươi. Chờ nàng trưởng thành, sẽtrả lại cho ngươi."

Trưởng thành? Lý Cáp trong lòng thầm than, hắn chính là muốn tự mình đích taybồi dưỡng một thiếp thân thi nữ hợp tâm ý, nếu cứ như vậy mà bị mẫu thân bắtđi, vậy không phải là công dã tràng hay sao? Phải biết rằng, đây chính là mịcốt trời sinh nguyệt nữ ngàn năm hiếm thấy a!

Lý Cáp trầm mặc, không vui nói: "Vậy thì người cũng xem Thiên Thiên có chịutheo người hay không. Trừ hài nhi ra, nàng ta sẽ không theo người khác. Hơnnữa, hài nhi cũng đã nói rõ, con muốn Thiên Thiên làm thị nữ của con. Tínhcách của hài nhi người hiểu rõ, làm như thế nào, người nghĩ mà làm đi."

Chân Thị thì nghĩ như vậy, nếu không có thì cho qua, nhưng bây giờ hắn đã tìmđược một thị nữ, mặc dù đem nữ hài này giữ bên cạnh mình, nhưng bằng vào thủđoạn của tiểu tử này, người và vậy mà hắn muốn, thật đúng là cho tới bây giờchưa từng không tới tay.

"Thôi thôi, nhưng mà ta cũng cảnh cáo ngươi, không được khi dễ Thiên Thiên."Chân Thị nghiêm mặt nói.

Lý Cáp lại hớn hở: "Nàng ta là thị nữ của ta, ai mà không thương nàng ta chứ.Được rồi, Thiên Thiên, chúng ta ra đường dạo phố đi." Dứt lời liền kéo ThiênThiên chạy một mạch ra đại đường, gọi ngao khuyển Đại Phi và bốn tùy tùng rờiphủ.

Lý Cáp vừa đi vừa giới thiệu danh lam thắng cảnh và cửa hàng có tiếng ở thànhHổ Dương cho Thiên Thiên. Chỉ trong chốc lát, hắn đi vào tiệm châm báu lớnnhất thành Hổ Dương, Bách Bảo trai.

Chưởng quỹ vừa thấy nhóm người Lý Cáp, liền lập tức nhường tiểu nhị tiếp đãikhách khứa đang ở đây, vội vàng ra đón, kính cẩn hành lễ: "Nhị công tư, ngàihôm nay tới đúng lúc, trong điếm vừa tới một cái Nguyệt Minh phỉ thúy trạc,rất xứng với đại tiểu thư." Thương gia lão bản ở thành Hổ Dương có người nàokhi thấy Lý Cáp mà không giới thiệu thứ tốt nhất chứ. Trước kia Lý Cáp thườngxuyên đến điếm này để chọn trang sức cho tỷ tỷ Vân Lâm. Cho nên chưởng quỹ vừathấy hắn tiến vào, liền chủ động tiến lên ân cần giới thiệu. Đương nhiên, lấytrang sức xong, cũng sẽ không cần phải trả tiền. Ở trong thành Hổ Dương, tiềncủa Lý nhị công tử ai mà dám thu, ai mà thu được cơ chứ?

Lý Cáp dẫn Thiên Thiên ngồi xuống ghế trong điếm. Bốn người tùy tùng thì đứngở phía sau, ngao khuyển Đại Phi nằm ở phía trước người, ngăn cản mọi người.Những vị khách khác trong điếm đều nhắm miệng lại, thở mạnh cũng không dámthở, len lén đi ra ngoài.

"Đưa chiếc vào đó đến đây ta nhìn." Lý Cáp bưng chén trà trên bàn uống mộtngụm.

Chưởng quỷ vội vàng gọi tiểu nhị đem Nguyệt Minh phỉ thúy trạc đến đây, haitay đưa đến trước mặt Lý Cáp.

Lý Cáp nhìn thoáng qua, quả nhiên không phải vật phàm. Nếu tỷ tỷ ở đây, rấtxứng với nàng rồi. Nhưng hắn chuyến này là muốn mua trang sức cho Thiên Thiên,chiếc vòng tay nay này quá lớn rồi.

"Cái này không cần. Tìm cho ta vòng đeo chân xứng với thị nữ của ta, nhất địnhphải là nhất phẩm." Lý Cáp nói. Hắn cảm giác được Thiên Thiên vốn là trời sanhlệ chất, đeo càng nhiều trang sức ngược lại khiến cho tục khí phá hư mỹ cảmthanh lệ kia. Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chính là vòng đeo chân là thích hợp hơn.

"Trong điếm của tiểu nhân vừa đúng lúc còn có một bộ vòng đeo chân thuần ngândo Vương sư phụ đích tay làm, rất xứng... khẳng định là thích hợp với vị cônương này." Chưởng quỹ vốn tưởng rằng tiểu cô nương xinh đẹp bên cạnh là thiênkim của nhà ai, lại không nghĩ đó là thị nữ của nhị công tử. Nhị công tử nàyquả thật không tầm thường a. Ngay cả thị nữ đều mặc y phục của Hoa Y hiên sosánh với thiên kim của đại hộ trong thành Hổ Dương vẫn còn quý khí hơn.

Chiếc vòng đeo chân cũng quả nhiên xinh đẹp tinh xảo, không hổ là tác phẩm củaGiang Nam đệ nhất sư Vương sư phụ.

Những chạm rỗng bằng bạc tinh tế cứ cách một đoạn nhỏ là một mặt trăng hayngôi sao bằng bạc thật khéo léo, rất xứng với bàn chân của Thiên Thiên. Thậtthích hợp.

Lý Cáp tự ta đeo chiếc vòng này vào chân trái của Thiên Thiên. Chiếc vòng nàydễ dàng chỉnh sửa, mặc dù sau này Thiên Thiên trưởng thành, cũng có thể mangnó.

Sau đó, Lý Cáp lại dẫn Thiên Thiên tới Phiêu Hương lâu. Hắn đương nhiên khôngphải đến tìm kỹ nữ, mà đi tìm sư phụ.

Phiêu Hương lâu có chuyên môn đặc biệt là có những cô nương được điều giáo,như cầm sư, họa sư, kỳ sư cao cấp, trình độ khá cao. Mà quan trọng nhất chínhlà, những cầm sư, họa sư, kỳ sư đều là nữ tử.

Lý Cáp muốn bồi dưỡng Thiên Thiên là một thị nữ lý tưởng trong mắt của mình,cầm kỳ thi họa không cần tinh thôn, nhưng cũng phải biết một hai. Mà hắn lạikhông muốn mời nam sư phụ, cho nên đành phải tới Phiêu Hương lâu.

Phiêu Hương lâu tự nhiên cũng không dám nghịch ý Lý nhị công tử. Lần trước lãobản của bọn họ bởi vì lúc Lý Cáp bảy tuổi đến đây tìm kỹ nữ đã đưa hắn trở vềLý phụ, hại hắn bị phụ mẫu dạy dỗ một phen. Sau đó lão bản này trong ba ngàyliên tiếp đều bị hắn chỉnh một hồi. Y sớm đã khổ không thể nói ra, bây giờ cócơ hội lấy lòng chuộc tội, nào dám không làm hết sức.

Rất nhanh sau khi sắp xếp, mấy vị cầm sư, họa sư, kỳ sư tốt nhất của PhiêuHương lâu mỗi ngày phải luân phiên tới phủ dạy cho Thiên Thiên hai canh giờ.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...