Hi Du Hoa Tùng
Đối với việc Thái tử đến thì kì thật Lưu Phong có áp lực tâm lý, bởi vì ngàiđã biết thân phận thật của mình. Hơn nữa, hiện giờ hắn có quan hệ với Điềm nhicũng là một việc đáng chú ý, nghĩ đến cũng có chút xấu hổ.
“Lão công, trông chàng có vẻ hơi căng thẳng...” Ngay lúc hắn đứng ở trên đỉnhHoàng thành đợi Thái tử đến thì Đình Nhi chậm rãi đi tới ôm lấy hắn rồi nhẹnhàng nói: “Chàng sợ Thái tử vạch trần thân phận thật của mình sao?”
Lưu Phong quay đầu lại kéo Đình Nhi vào trong lòng mình nhẹ nhàng gật gật đầu,nói: “Ân, quả thật có chút...” Theo ý nghĩa chặt chẽ mà nói thì ở trong thếgiới này chỉ có Đình Nhi mới lý giải được tâm tư của hắn. Bởi vì hắn cùng ĐìnhNhi là người tình hai kiếp. Tuy rằng trong trí nhớ của nàng phải gánh thêm suynghĩ của Đình Nhi ở Huyền Tâm Chánh tông, nhưng vẫn có một phần kí ức của bọnhọ ở kiếp trước. Chỉ có ở trước mặt Đình Nhi thì hắn mới có thể không hề engại nói ra tâm sự của mình.
“Đừng lo—!”
Đình Nhi nhẹ giọng nói: “Đại tỷ bảo thiếp tới nói cho chàng một tiếng, vềchuyện chàng cùng Điềm nhi thì Thái tử sẽ không nói gì cả”
“Nàng có biết, ta lo lắng không phải điều này...” Lưu Phong nhẹ nhàng nói: “Tasuy nghĩ, nếu Thái tử đem thân phận thật của ta nói cho Thu Sương di nương,không biết nàng có phản ứng thế nào?”
“Có lẽ ngài sẽ không nói” Đình Nhi trấn an.
“Chỉ hy vọng như thế đi, nếu không...” Trong mắt Lưu Phong hiện lên một đạosát ý.
Đình Nhi thầm kín thở dài mà nói: “Thật sự không có biện pháp, cũng chỉ có thểnhư thế” Một làn gió trong lành thổi đến, hai người hồi lâu không nói gì.
“Phong nhi, ta đến đây—!” Một lát sau, giữa không trung truyền đến một tiếngâm thanh thân thiết. Lưu Phong hơi hơi ngẩng đầu, vừa lúc thấy được ở giữakhông trung đích thực là Thái tử đang phi đến.
Nhiều năm không thấy, thần thái của Thái tử vẫn như Tống Ngọc. Một đạo tiênlinh khí bao quanh toàn thân. Ngài mỉm cười nói: “Lần này có thể trở về, phảinói là hoàn toàn dựa vào ngươi, nếu không được Chí tôn hỗ trợ thì ta cũng chưavề. Tuy nhiên ta chỉ có nửa ngày. Đưa ta đi gặp Yến vương cùng Thái tử phi...”
Lưu Phong gật gật đầu: “Đều đã chuẩn bị tốt, cũng đang chờ ngài đến...”
“Đình Nhi, nàng về trước đi. Ta còn theo Điện hạ đi nữa...” Lưu Phong nói vớiĐình Nhi rồi quay người đưa Thái tử đến điện Đức Nhân.
Sau khi Yến vương và Thái tử phi biết tin Thái tử sắp hiện thân thì vừa xúcđộng vừa sợ. Nhất là Yến vương, hắn căn bản không mặt mũi nào gặp Đại ca từngđối xử tốt với hắn.
Ngược lại, tâm tình Thái tử phi thật ra hơi bình tĩnh hơn. Nhiều như vậy nămtrôi qua, điều cần từ bỏ thì nàng đã bỏ. Hiện giờ đối với Thái tử nàng chỉ cómột chút áy náy, chứ cũng không có suy nghĩ gì khác nhiều lắm. Nàng tin tưởng,tất cả chuyện tình đã có Lưu Phong xử lý tốt.
“Điềm nhi, Tứ đệ không nghĩ tới chúng ta lại gặp mặt?” Ngay lúc hai người đangtư lự ngàn vạn điều thì Thái tử và Lưu Phong đi đến.
Yến vương ngẩng phắt đầu nhìn thấy Thái tử đã thành tiên. Trong lòng ngổnngang trăm mối, hắn rất muốn quỳ xuống sám hối với Đại ca tốt của mình, nhưngrồi lại không chịu mất mặt.
Thái tử phi cố gắng trấn tĩnh để lên tiếng tiếp đón Thái tử thật tự nhiên:“Ngươi có khỏe không? Chúc mừng ngươi phi thăng thành tiên...”
Thái tử hơi hơi run một chút. Nhìn thê tử ngày xưa, trong mắt cũng hơi phứctạp. Tuy nhiên ngài cũng biết, tất cả mọi thứ đều đã là quá khứ. Hơn nữa, saukhi biết được chân tướng thì ngài cũng đã cắt đứt thân mật với Thái tử phi.Nếu nói không khách khí thì chỉ vì ngại làm điều không phải với Lưu Phong,bằng không ngài tuyệt đối sẽ không bỏ qua nữ nhân phản bội từng là của mình.
“Ta khỏe. Ngươi cũng tốt lắm—!” Thái tử nói một câu ý nghĩa cao thâm, lập tứcchuyển ánh mắt quay sang nhìn Yến vương mà cười nhạt rồi nói: “Tứ đệ, thựckhông nghĩ rằng ngươi bày mưu tính kế, kết quả là lại rơi vào tình cảnh nhưvậy. Hừ, ngươi hẳn là càng không nghĩ tới, huynh đệ chúng ta vẫn còn có ngàygặp lại nhau sao?”
Yến vương thầm thở dài rồi nói: “Đại ca, việc cho tới bây giờ thì ta cũngkhông có gì để nói, ngươi giết ta đi. Được làm vua thua làm giặc rốt cuộc thìta đã biết. Ta không thể không thừa nhận, ngươi đã sinh ra một nhi tử tốt...Hắn chẳng những báo thù cho ngươi, mà còn tiếp quản mọi thứ của ngươi, bao gồmcả nữ nhân của ngươi...”
“Hừ—!”
Thái tử khinh thường cười nói: “Lão Tứ, đừng tưởng rằng chỉ có mình thôngminh, ngươi định chia rẽ quan hệ của ta cùng Phong nhi? Đừng phí công suy nghĩnữa. Không sai, Điềm nhi đích thực từng là nữ nhân của ta. Nhưng trước khi taphi thăng, thì chúng ta cũng đã hoàn toàn không còn quan hệ gì nữa rồi. Hơnnữa, Phong nhi cũng không phải con đẻ của nàng. Bọn họ hiện tại cùng chungsống thì đã làm sao?”
Yến vương nghe vậy thì trong lòng chấn động mà có chút giật mình. Không nghĩtới Thái tử lại rộng lượng như thế. Hắn nào biết đâu rằng, Thái tử không rộnglượng cũng không được a. Trước khi đi, Chí tôn đã nói qua với ngài, với LưuPhong chỉ có thể cảm ơn, mà không được có oán hận chỗ nào. Bằng không thì Chítôn liền ra tay.
Thái tử vì thế cũng thấy mâu thuẫn quá, đau đớn quá. Nhưng mà nghĩ lại thì sựviệc tới tình trạng hôm nay, không thể trách được Lưu Phong. Có trách thìtrách Yến vương, muốn đổ lỗi thì hỏi ý trời.
Trên thực tế, ngài cảm thấy Lưu Phong cũng đáng thương, thiên ý trêu ngườibuộc phải rời xa thế giới của mình. Hơn nữa, ngài cũng thực lòng cảm tạ LưuPhong đã vì cha con bọn họ làm mọi thứ. Ít nhất ở trong mắt con dân đế quốc,thắng lợi cuối cùng đã thuộc về huyết mạch Thái tử nhà ngài. Chỉ điều đó thôicũng đã đủ rồi.
“Đại ca, ngươi giết ta đi, ta biết sai lầm rồi. Chuyện cho tới bây giờ, tacũng không hy vọng xa vời ngươi có thể tha thứ, ngươi cứ giết ta đi?” Yếnvương cuối cùng lại quỳ rạp xuống đất rơi lệ sám hối, hy vọng điều này có thểđược Đại ca tha thứ.
“Lão Tứ, được rồi, thu hồi bộ dạng đó của ngươi, ta sẽ không mềm lòng. Ngươiđi chết đi—!” Nói xong, Thái tử vung tay xuất ra một ngọn lửa vàng trùm kínngười Yến vương.
Lập tức từng hồi tiếng kêu thảm thiết phát ra từ miệng Yến vương. Trong ngọnlửa, gương mặt hắn đã hoàn toàn biến hình nhăn nhó trông thập phần khủng bố.
“Với ngọn lửa Cứu Thục này thì ngươi sẽ bất diệt trong vòng ba năm” Thái tửcười nhạt nói: “Nếu ngươi có thể chịu đựng được ba năm đau đớn và dày vò thìlinh hồn của ngươi sẽ được chuyển thế, nếu không ngươi sẽ bị hôi phi yên diệt”
Lưu Phong hít thật sâu, thực tàn nhẫn a. Tuy nhiên cẩn thận nghĩ lại thì đócũng là bình thường. Với việc làm của Yến vương thì thủ đoạn trừng trị như vậycũng xứng đáng. Giết hắn, thật sự là quá dễ dàng sao.
“Phong nhi, Điềm nhi, thời gian của ta đã hết, đại cừu đã báo. Trong lòng tađã không còn bận tâm, ta nghĩ ta nên trở về. Chúc các ngươi hạnh phúc—!” Tháitử quay đầu nhìn hai người cười nói.
Lưu Phong có chút không ngờ: “Ngài dự định đi như vậy sao?”
Thái tử đầu tiên là sửng sốt rồi lập tức cười cười: “Yên tâm đi, bí mật kia tavĩnh viễn sẽ không nói ra. Ta nghĩ ta đã hoàn toàn quên nó rồi. Còn nữa, bằnghữu của ta. Hy vọng tương lai ở trên chín tầng trời có thể gặp lại cácngươi...” Nói xong, Thái tử liền đằng vân thăng thiên.
Hổi lâu sau, giữa không trung vọng đến một câu: “Phong nhi. Cầu chúc nghi thứcTế Thiên của ngươi thành công, con dân đại thiên hạ của ta cảm tạ ngươi...”
Thái tử phi thấy Yến vương không ngừng kêu thảm thiết thì sợ hãi lao vào lòngLưu Phong: “Phong nhi, cảm ơn ngươi. Nếu không có ngươi, ta nghĩ số mệnh củata và hắn là giống nhau.”
“Không. Nàng nhầm rồi. Là nàng tự quay đầu vào bờ nên mới có kết quả hôm nay”Lưu Phong ôm Thái tử phi đi đến trước Yến vương lạnh nhạt nói: “Yên tâm đi, tasẽ không để cho ngươi tuyệt hậu. Ít nhất Chu Triệt được bình an cả đời. Tuyrằng hắn không có tự do, nhưng lại có thể giữ mạng sống.”
Không trung càng lúc càng trở nên u ám, cả bầu trời nhuộm máu đỏ bầm. Khí tứctử vong khủng bố gần như làm cho người ta không thở nổi. Hôm nay, các côngviệc chuẩn bị cho nghi thức Tế Thiên đã hoàn toàn xong xuôi. Chỉ còn chờ LưuPhong đến tiến hành đại lễ Tế Thiên.
Lý Hương Quân đã độc đáo kết hợp đại lễ đăng cơ của Lưu Phong và đại lễ TếThiên cùng một lúc. Một ngày hai việc, chuyện tốt nhân đôi.
Được lòng người thì có cả thiên hạ, các chính sách nhân từ của Lưu Phong đượctất cả con dân đế quốc ủng hộ. Mặc dù khí tức tử vong giữa không trung làm chongười ta không thoải mái. Nhưng vào lúc Lưu Phong đăng cơ, dân chúng đế quốcvẫn khua chiêng gõ trống, đốt pháo hoa chúc mừng. Nói thì cũng lạ, theo khôngkhí vui mừng của mọi người, khí tức u ám trên bầu trời kia không ngờ yếu đirất nhiều.
“Phong nhi, bắt đầu đi. Sự hăng hái trong lòng con dân thiên hạ đã làm sát khícủa thiên kiếp yếu đi rất nhiều. Sau khi Tế Thiên thì lại triệu tập khí lànhlà tuyệt đối có thể xua tan sát khí” Thu Sương tiên tử khẽ cười nói.
Lưu Phong gật gật đầu, được Khuynh Quốc, Đình Nhi, Bạch Khiết, Thu Sương hầuhạ đã mặc Hoàng bào. Cuối cùng được Tuyết Cơ hầu hạ cũng đội xong vương miện.Quanh người lập tức liền tỏa ra một khí tức đế vương.
Tu Duyên Thiên sư hét lớn một tiếng: “Tế Thiên bắt đầu—!”
Theo lệnh xướng của Tu Duyên Thiên sư, Lưu Phong lập tức triệu xuất Tử Hư ChânLong hộ thể và chim Thanh loan thần điểu, lại chuyển động Tử Hư Chân Long khítầng thứ mười hai với tốc độ nhanh nhất. Khí tức vương giả mãnh liệt liền từngười hắn bắt đầu tản ra bốn phía.
Cùng lúc đó, Chân Long hộ thể và chim Thanh loan thần điểu đồng thời rống mộttiếng, phun ra đạo huyết dịch lên đỉnh Tế Thiên tháp. Lập tức giữa không trungthiên lôi nổ ra từng trận, Lưu Phong nhân cơ hội cũng vội vàng phun ra mộtngụm máu tử kim sắc cho đỉnh tháp hấp thu.
Tế Thiên tháp lập tức biến thành màu vàng óng ánh, từ đỉnh tháp bắn ra mộtngọn lửa vàng bay thẳng đến trời xanh rồi mở ra một lỗ hổng trong đám sát khícủa huyết tinh thiên kiếp.
Tế Thiên tháp cần hiến tế, đám Lưu Phong chọn cách dùng chính máu tươi củamình để triều cống, tránh những hy sinh không cần thiết. Đồng thời, trong máubọn họ lại tràn đầy chính khí, nên thần lực Tế Thiên triệu tập cũng có thể bảođảm là chính nghĩa.
Thu Sương tiên tử lại nhân cơ hội cũng hiến tế Thất Thải Hà quang bay lên tậntrời. Sau đó, Bạch Khiết, Đình Nhi, Lý Hương Quân, Khuynh Quốc, Lăng Ba tiêntử, Thanh Liên, Tuyết Cơ, Phỉ Nhi, Đan Hùng, Tuyệt Sắc Tuyệt Tình. Gần như cáctu chân hiện trong đế quốc đều đem lực lượng của mình vận chuyển tới mức mạnhnhất phún xuất lên không trung.
Theo lỗ hổng mở rộng, từ trong Tế Thiên tháp phát ra một tiếng ầm vang. Toànbộ đỉnh tháp phóng lên cao rồi nổ giữa không trung. Đồng thời, một luồng chínhkhí mạnh mẽ bao la từ trên trời giáng xuống về phía người Lưu Phong.
Dần dần, thân thể Lưu Phong hoàn toàn biến thành một vầng sáng, căn bản làthấy không thấy rõ lắm thân hình của hắn.
Trong vầng sáng, Lưu Phong chợt bừng tỉnh bấm tay phát động pháp quyết, đưatoàn bộ lực lượng này chuyển hóa thành Tử Hư Chân Long khí, không ngừng phóngxuất ra khỏi cơ thể.
Sau một ngày một đêm thì thiên tượng khôi phục lại sự trong sáng. Sát khí củathiên kiếp dưới tác dụng của Tử Hư Chân Long khí đã biến mất không còn tămtích. Dân chúng thiên hạ biết được bệ hạ đã cảm động tới trời, cầu được điềmlành bảo hộ cho mọi người lại xúc động không thôi. Mọi người đều ca tụng LưuPhong là nhân đức khiến cho danh tiếng của hắn đạt tới mức trước nay chưa từngcó.
Cùng lúc đó, tu chân tránh ở Phiêu Miểu Cốc cũng thành công độ qua thiên kiếp.Những tu chân nào vì tâm thuật bất chính mà bị Phiêu Miểu Cốc cự tuyệt thìdưới sức mạnh thần kì của thiên kiếp đều bị thần hình cụ diệt.
Sau khi hoàn thành nghi thức Tế Thiên, Lưu Phong đã hao lực quá mức phải nghỉngơi ba ngày trong cung. Trong ba ngày này, Lý Hương Quân và Thu Sương thươngnghị rồi đưa tất cả tỉ muội đang ở Phiêu Miểu Cốc cùng đoàn viên với LưuPhong.
Sáng nay Lưu Phong vừa mới hết phiên triều thì Khuynh Thành liền lao đầu vàotrong lòng hắn: “Tỷ phu, rốt cục lại gặp được chàng, thiếp chết mất...”
Lưu Phong khẽ cười nói: “Đã đến đây cả rồi sao?”
“Ân, đều đã đến...” Khuynh Thành ngẩng đầu lên, cười nói: “Tỷ phu, ta phải làmHoàng hậu, ta phải làm Hoàng hậu...”
Lưu Phong ngạc nhiên, đây đã là người thứ hai yêu cầu làm nữ nhân Hoàng đế.Tuy nhiên cũng đúng vậy, phỏng chừng ngoài Linh Nhi và Tiểu ma nữ thì ngườikhác cũng tuyệt đối sẽ không đưa ra yêu cầu như vậy.
“Phong nhi. Chúng ta đều đã đến—”.
Lưu Phong ngẩng đầu nhìn lên, bốn vị Sư tôn xinh đẹp Tần Thủy Dao, Thủy MỵNhi, Nghê Thường, Trương Mỹ Nhân, Đình Nhi, Ân Tố Tố, Liễu Thanh Nghi, TốNương, Ân quý phi, Bạch Vũ, Bạch Khiết, Vương Đông Đông, Lý Hương Quân, KhuynhQuốc, Khuynh Thành, Nhâm Hiểu Duẫn, Tình Nhi, Mộ Dung Uyển Nhi, Mộ Dung phunhân, Mộ Dung Tuyết, Thái Tử Phi, Tuyết Cơ, Lăng Ba tiên tử, Phỉ Nhi, ThanhLiên, Thu Sương, Ba Ba Lạp, Ái Lệ Ti...Tất cả nữ nhân đều đang kéo đến.
Lưu Phong hướng về phía chúng nữ cười cười, lên tiếng chào đón. Lập tức hỏiNhâm Hiểu Duẫn: “Sao vậy? Không làm cung chủ nữa ư?”
Nhâm Hiểu Duẫn cười hắc hắc: “Cung chủ có gì tốt mà làm, ta phải làm Hoàngphi...”
“Ta cũng làm Hoàng phi—!” Bạch Vũ cũng hưng phấn nói.
“Ha ha—!” Hiện trường lập tức cười phá lên. Nhưng mà trong lòng mọi người đềurõ ràng, Bạch Vũ đã nói ra mong muốn của các nàng. Theo Lưu Phong lâu như vậynên phải có danh phận.
Lưu Phong cười lớn một tiếng nói: “Ha ha, yên tâm đi, tất cả mọi người làHoàng hậu, một người cũng không thể thiếu—
