Hi Du Hoa Tùng
Sau khi Đoạn Long Thạch mở rộng ra, trước tiên Lưu Phong nhận được tin tìnhbáo của tổ chức Nữ Nhân Hoa ở lối vào Vân Mộng Trạch. Các nàng đưa tới tintình báo mới nhất, cuộc chiến ở kinh đô dưới sự tham dự của Thần Thánh QuânĐoàn, dĩ nhiên chấm dứt. Yến Vương vốn không tính toán đến xuất binh. Sau khiThần Thánh Quân Đoàn xuất binh, không ngờ cũng thay đổi chủ ý lập tức xuấtbinh, trăm vạn đại quân Tam Vệ thẳng tới kinh đô, hợp lực với Thần Thánh QuânĐoàn cùng nhau tiêu diệt phản quân của Tĩnh Vương Gia.
Còn có một vài các vương gia bối lặc ở xa, công hầu cũng nhân cơ hội theo khẩuhiệu của Tấn Vương mang theo binh mã đi tới kinh đô, nghĩ muốn nhân dịp cháynhà mà hôi của kiếm chút lợi lộc.
Đại bộ phận tướng sĩ Tứ Đại Quân Đoàn ở thời điểm cuối cùng đều chọn đầu hàng.
Tĩnh Vương Gia bị Lão Tổ chiếm cứ thân thể dưới sự bao vây của Tuyệt Sắc,Tuyệt Tình, Á Đương, Thiên Chiếu, hơn mười người của Yến Vương vây kín, rốtcục cũng hôi phi yên diệt.
Tảng đá trong lòng Vương Đức Vọng rốt cục cũng rớt xuống. Có lẽ tử vong đốivới lão mà nói, mới là kết cục tốt nhất.
Hiện tại thế cục kinh đô vô cùng căng thẳng. Hai phần ba ở trong tay LưuPhong, một phần ba còn lại trong tay Yến Vương nên có ý đồ giương cung bạtkiếm với nhau. Những Vương gia thất thế, bối lặc không thể kiếm lợi nổi bấtđắc dĩ phải lũ lượt vào cung, âm mưu đứng về phe của lão Hoàng đế.
Lão Hoàng Đế đối với thế cục kinh đô dường như thờ ơ, tâm tư của lão như trướcvẫn là trường sinh bất lão. Mấy ngày này, tất cả tế phẩm Tế Thiên Tháp đã đượcchuẩn bị thỏa đáng. Vu Thiên cùng Hoàng Đình Đấu Ti cũng đang công kích khôngngừng vào cấm chế chung quanh Tế Thiên Tháp, ý đồ mau chóng khống chế Tế ThiênTháp vào trong tay.
Vu Thiên biết triều đại lão Hoàng đế sắp kết thúc, vì bảo hộ cho mình cùng íchlợi của Hoàng Đình Đấu Ti, lão không thể không lo lắng muốn dùng lực lượng củaHắc Ma thần tăng cường tu vi cho mình để chống đỡ Lưu Phong và Thu Sương.
Tuy nhiên vấn đề hiện tại là, bọn họ ngay cả cấm chế Thu Sương bố trí cũngkhông thể giải quyết.
Yến Vương tự tin Tam Vệ Đại Quân của chính mình với số lượng áp đảo, hùng tâmlại bùng lên quyết định cùng Lưu Phong cạnh tranh ngôi vị Hoàng đế. Vươngnhiều lần thậm chí đi du thuyết Thái Tử Phi, hy vọng có thể về phe mình, hơnnữa đồng ý tương lai phong hậu. Tiếc rằng tâm ý Thái tử phi đã sớm về với LưuPhong, cho dù có vô cùng hấp dẫn cũng không lay chuyển nổi.
Phỉ Nhi bên kia vì bảo vệ ích lợi của Lưu Phong, không có sự đồng ý của hắn đãmang theo Lăng Ba tiên tử, Thanh Liên, Tuyết Cơ cùng mười vạn đại quân hộ tốngđến để tăng sức mạnh cho nam nhân của mình.
Lưu Phong cùng tam nữ trở về kinh thành, cùng không có đi diện thánh hay đặtra mệnh lệnh gì, mà là đi một chuyến đến tẩm cung Thái Tử Phi. Hắn định cùngThái Tử Phi thương lượng một chút, chuẩn bị công bố thân phận của hắn, quangminh chính đại tiếp quản giang sơn Hoa Hạ đế quốc.
Thái Tử Phi thấy Lưu Phong trở về, kích động vạn phần, không kìm được nước mắtchảy dài, khóc nói: “Phong nhi, ngươi cuối cùng cũng trở về. Ta rốt cục cũngcó thể nhìn thấy ngươi.”
Lưu Phong nhẹ giọng nói: “Ta nói rồi, ta sẽ quay về.”
Thái Tử Phi gắt gao ôm Lưu Phong vào trong ***g ngực, nói: “Ta sợ sẽ không cònđược gặp lại ngươi. Trong khoảng thời gian ngươi rời đi, ta cảm giác sống mộtngày như bằng một năm. Hứa với ta, không được bỏ rơi ta nữa.”
Lưu Phong ôm chặt nữ nhân, hứa hẹn: “Ta hứa với nàng”
Thái Tử Phi không kìm nổi nở nụ cười, nhưng gương mặt xinh đẹp vẫn tràn nướcmắt. Nàng nhẹ nhàng đánh nam nhân một cái nói: “Phong nhi, ta muốn sinh mộtđứa nhỏ cho ngươi. Mai sau nếu ngươi không có thời gian với ta, cũng không cócô đơn nữa.”(con thay bố)
Lưu Phong ha ha phá lên cười, thấp giọng nói: “Sinh con thì phải làm việc kia,không bằng chúng ta bây giờ làm luôn?”
Thái Tử Phi nhẹ giọng sẵng giọng: “Ngươi chỉ biết làm chuyện xấu kia.”(DG:mịa,không làm cái nỳ thì sinh = niềm tin ah, còn giả bộ)
Lưu Phong ôm lấy cái eo nhỏ nhắn của nàng, hắc hắc cười nói: “Chẳng lẽ nàngkhông... ?”
“Muốn—!” Gương mặt xinh xắn của Thái Tử Phi đỏ bừng, lại chủ động bỏ đi áongoài, chui vào trong lòng nam nhân.
Lưu Phong hôn nhẹ môi anh đào của nàng, hơi thở của nàng nhẹ nhàng phát ra vàitiếng vô nghĩa (DG: ứ a é ối), thân thể mềm mại nhũn ra ngã lên giường...
Abcxyz một lúc. Lưu Phong đem mục đích của mình nói một chút. Nguyên bản hắncũng không cần phải đi hỏi Thái Tử Phi làm chi, nhưng hiện tại bây giờ đãkhác. Nhu tình bây giờ đã làm nàng quên đi, nàng từng một tay hãm hại ChuPhong. Nói cách khác, Lưu Phong đã tha thứ cho quá khứ của Thái Tử Phi mà coinàng như nữ nhân của mình. Cho nên mới đến hỏi ý kiến nàng, coi như là tôntrọng nàng.
Thái Tử Phi biết được tâm tư của Lưu Phong, trầm mặc hồi lâu, gật đầu thiệtmạnh nói: “Phong nhi. Ta nghe lời ngươi.”(DG:gọi chồng là phong nhi!?)
“Điềm Nhi, lần này sợ nàng phải chịu một chút ủy khuất, tuy nhiên nàng yêntâm, tình yêu của ta đối với nàng vĩnh viễn không thay đổi”Lưu Phong nóinghiêm túc (DG:fck, fck)
“Ừ, ta biết. Phong nhi, làm phát nữa...”Nói xong, Thái Tử Phi lại quật LưuPhong ra, cưỡi lên trên người hắn, bắt đẩu tung hoành ngang dọc
Nhường ngôi Hoàng đế vì mình, hắn có thể được sống đến sau trăm tuổi.
Lúc Lưu Phong tiến đến Thượng Thư Phòng, chư vị bối lặc, công hầu đang nghịluận cái gì, thấy hắn đến đều dừng cả lại, ánh mắt đều nhất loạt quay về phíahắn.
Lưu Phong trong lòng cười thầm, những người này cũng thật sự là buồn cười, nếunhư bọn họ đủ thông minh, nên co đầu rụt cổ vào mà chờ tân hoàng xử trí, chứkhông phải giống như ý định phân chia ích lợi bây giờ.
Lưu Phong lạnh lùng liếc mắt nhìn những người này một cái, quay đầu đi, thậntrọng dừng ở lão Hoàng Đế. Lúc này đây, hắn cũng không thăm hỏi gì nữa. Sựtình đã đến nước này, Lưu Phong cũng không cần phải giả bộ nữa.
Lão Hoàng Đế ở trên Long Ỷ phía cao, ánh mắt sắc bén từ lâu đã không còn nữa,thanh âm khàn khàn nói: “Trịnh vương, khanh đã đến rồi... Không, phải nói làHoàng Thái Tôn mới đúng. Phải không?”
Lưu Phong bình tĩnh nói: “Người cũng đã biết?” Lão Hoàng Đế cười lạnh nói: “Tahá có thể không biết... Đúng rồi, ngươi hôm nay tới là đến bức trẫm thoái vịđúng không?”
Lưu Phong lạnh nhạt nói: “Bệ hạ sao lại nói như thế?”
Lão Hoàng đế đột nhiên cười lớn một tiếng nói: “Ngươi không làm vậy là tốtnhất. Nhớ kỹ, ta còn sống thì ta còn là Hoàng Đế duy nhất của Đế quốc này.”
“Thần biết. Cho nên thần là đến thăm người, người có cái gì phân phó?”LưuPhong nhàn nhạt nói.
Lão Hoàng đế thở dài một tiếng nói: “Phân phó không có, ta hy vọng ngươi cóthể để cho Tu Duyên mở ra cấm chế Tế Thiên tháp...”
“Người còn chưa từ bỏ ý định, nghĩ rằng Hắc Ma thần thực sự ban cho người lựclượng, cho người suốt đời bất diệt...”Lưu Phong châm chọc “Kia chỉ là âm mưucủa Vu Thiên thôi. Người cần phải sáng suốt lại.”
Đúng lúc này, Tấn Vương vốn bất mãn với Lưu Phong giận quát một tiếng nói:“Trịnh vương, ngươi như thế nào dám chỉ trích bệ hạ, ngươi đại nghịch bất đạo.Chẳng lẽ ngươi không sợ bệ hạ chém đầu ngươi sao?”
Lưu Phong mỉm cười: “Ngươi sợ?”
Tấn Vương khinh thường cười nói: “Ta có cái gì phải sợ, ta trung thành với bệhạ.”
Lưu Phong ánh mắt chuyển sang lão Hoàng đế, thản nhiên nói: “Bệ hạ, ta nghĩcùng người nói chuyện một mình, cho những kẻ này rời đi cả đi?”
Lão Hoàng đế suy nghĩ một chút. Do dự, tuy nhiên cuối cùng cũng đồng ý: “Cácngươi ra cả đi!”
“Không được!”
Tấn Vương dẫn đầu nhóm bối lặc, công hầu lập tức quỳ xuống nói: “Vi thần khôngthể rời khỏi bệ hạ, sợ bệ hạ sẽ bị kẻ gian hãm hại.”
“Ân, không sai, các ngươi đều vô cùng trung thành” Lão Hoàng đế đột nhiên cườinói: “Tấn Vương, ngươi có thể chết vì ta không?”
Cảm nhận được trong giọng lão Hoàng đế đầy sát ý, gương mặt Tấn Vương khôngcòn chút máu, run giọng nói: “Thần...”
“Hiện tại ta cho ngươi một cơ hội duy nhất, chém một ngón tay của chính mình,biểu thị lòng trung thành.”Lão Hoàng Đế thản nhiên nói.
Tấn Vương thiếu chút nữa ngã xuống đất, run giọng nói: “Nhi thần...”
Lão Hoàng Đế hừ lạnh một tiếng, căm tức nói với Tấn Vương: “Lăn, lăn hết đicho ta, tâm tư các ngươi ta biết, tất cả đều là một đám phế vật...”
Tấn Vương đầu chúi xuống đất, vội vàng xin lỗi lượn đi.
Đợi cho mọi người ly khai. Lão Hoàng đế đưa mắt nhìn về phía Lưu Phong, ảm đạmthở một hơi nói: “Ta biết ngươi là muốn công khai thân phận, kế thừa ngôi vịHoàng đế Hoa Hạ đế quốc phải không?”
Lưu Phong giọng như mỉa mai nói: “Hoàng gia gia, ta cũng không giấu nữa.Trường sinh mộng của người là không có khả năng thực hiện, Hắc Ma thần xuấthiện có thể hủy đi toàn bộ thế giới, cho nên ta mới đem toàn lực ngăn cảnngươi. Không có Hắc Ma thần, người nhiều nhất vẫn còn một tháng. Chẳng lẽngười không muốn an hưởng tuổi già sao?”(DG: một tháng thì làm ăn gì)
“Hỗn trướng!”Lão Hoàng đế bỗng nhiên ngồi dậy, lão từ Long Ỷ trên cao chậm rãiđi đến gần Lưu Phong, cả giận nói: “Ngươi muốn tạo phản, Ngươi cùng Tĩnh Vươnggia giống nhau, đều là phản đồ. Vu Thiên, giết hắn cho ta.”
“Ha hả!”Lưu Phong khinh thường cười: “Đừng tưởng Vu Thiên là siêu nhân, vớilực lương tuyệt đối trước mặt thì hắn ngay cả cơ hội hiện thân cũng không có.Thuận tiện nói cho người một tiếng, Tế Thiên Tháp ta còn có chỗ khác sử dụng,ta sẽ dùng nó chống đỡ Đại kiếp nạn. Bệ hạ, ta lặp lại lần nữa, người hiện tạichỉ có một cơ hội...”
Lão Hoàng Đế đợi lâu không có Vu Thiên hiện thân, hy vọng trong lòng lập tứctắt ngấm, đáp ứng yêu cầu của Lưu Phong. Nói với hắn: “Ta đáp ứng ngươi.”
“Game over, thời gian do người định.”Lưu Phong thản nhiên nói.
Trên thực tế, Lưu Phong không làm Hoàng đế cũng được, nhưng hắn buộc phải hoànthành lời hứa với Chu Phong cùng Thái Tử. Xem xét một lượt, Thần Thánh QuânĐoàn của Đan Hùng, Hoàng Thành Thủ bị Quân của Vương Đức Vọng, viện quân củaNhạc Tử Lân, cùng với Phỉ Nhi, Tuyết Cơ, Lăng Ba tiên tử, Thanh Liên quân CaoLệ đều tập trung đúng lúc. Tuy nhiên để tránh phiền toái không cần thiết, đạiquânCao Lệ của Phỉ Nhi tạm thời còn không chính thức tiến vào Hoàng thành.
Tuần tra xong, Lưu Phong nhất nhất hạ mệnh lệnh. Sắp xếp ổn thỏa Lưu Phong bèncưỡi ngựa về phủ, cùng vài vị thê tử âu yếm đoàn tụ.
Nhất là Phỉ Nhi, Tuyết Cơ, Lăng Ba tiên tử, Thanh Liên bốn người, xa cách lâunhư vậy, cũng nên an ủi a. Một ngày rồi lại ba ngày, Lưu Phong cùng tứ nữ dâydưa một chỗ, choảng nhau đến hôn thiên địa ám, toàn bộ phòng đều bị dâm ngữgầm rú bao phủ. Tứ nữ thay nhau ra trận, một đám nghiền ép Lưu Phong. Cuốicùng Tuyết Cơ dường như có chút sốt ruột, kích động, cái mông tuyết trắngkhổng lồ cưỡi lên trên đầu nam nhân, bắt đầu cưỡi ngựa.
Lưu Phong một trận xấu hổ, mới ở Cao Lệ có vài ngày đã đem tuyệt chiêu củabổng tử biến thái học xong, tuy nhiên vẫn còn phải cố gắng nhiều lắm.
Rạng sáng, Lưu Phong cùng tứ nữ ôm nhau nằm một chỗ, chậm rãi tỉnh lại, liềnnghe được thanh âm của Lý Hương Quân ngoài cửa truyền đến: “Phong nhi. Bệ hạhôm nay tìm gặp.”
Lưu Phong nhìn xem sắc trời, còn chưa đến thời gian thượng triều, vội vànghỏi: “Còn sớm a?”
Lý Hương Quân lại nói: “Ngươi trước rời giường đi, có việc thương nghị!”(DG:cứ nói thẳng ra, còn giấu... )
Lưu Phong nhìn bốn vị giai nhân bên người, thấy các nàng đều ngủ say, thân thểmềm mại gợi cảm mê người còn lưu lại dấu vết điên cuồng hôm qua, không khỏicười hắc hắc, thân thủ ở đôi vú tuyết trắng đẹp của bốn vị giai nhân kia phátmột cái, hô: “Rời giường!”
Tứ nữ yếu ớt tỉnh dậy
Phỉ Nhi mập mờ nhìn Lưu Phong, đem mỹ mông tuyết trắng vểnh lên nói với LưuPhong: “Lão công thật thoải mái a, lại lần nữa...”Nói xong liền ở trước mặtLưu Phong vặn vẹo mông bự, làm ra đủ loại tư thế hấp dẫn.
Lưu Phong âm thầm cười khổ, bổng tử xưa đến nay đều là cái dân tộc thích làmngược.
Nhưng mà nói đi phải nói lại, cách như Phỉ Nhi cũng thật là kiểu kích thíchhoang dại a.
“Đánh mông bổng tử nữ vương...”Lưu Phong trong lòng phát nhạc, liền ba ba đánhvài cái, Phỉ Nhi hưng phấn kêu vài tiếng. Bên ngoài Lý Hương Quân cười, thấpgiọng nói: “Đều là từ động dục mà ra, dục vọng mỗi người đều là mạnh mẽ xiếtbao...”
Một trận vui đùa ầm ĩ, Lưu Phong vội vàng mặc quần áo, nhẹ nhàng vuốt hai gòmà người ngọc, nói: “Tốt lắm nữ vương của ta, nên rời giường, hôm nay có chínhsự phải làm.”
