Hi Du Hoa Tùng
“Nói bậy, ta tin tưởng vững chắc là cuối cùng thắng lợi nhất định sẽ thuộc vềta.”
Bạch Huyền Y lạnh lùng cười, trong nụ cười dường như có vài phần mất tự nhiên.Hiển nhiên lời của lão chưa chắc đã là thật tâm.
Lưu Phong cười ruồi, vẻ mặt cực kỳ thản nhiên, nhưng tay hắn đã lặng lẽ đặtlên kiếm, chờ đợi cuộc chiến kinh người với Bạch Huyền Y.
“Hãy bớt nói nhảm đi, ta cho ngươi hiểu biết thêm một chút về Tử Sát thần kiếmđích thực— “Tay Bạch Huyền Y chậm rãi nâng lên, cũng không thấy làm gì thìtrong tay đã xuất hiện một thanh trường kiếm màu tím. Hình dung với bộ dángcủa Thiên Tâm thì dường như không sai biệt lắm, nhưng trong đó sát khí lại caohơn mấy lần.
Lưu Phong nghiêm nghị nói: “Thiên Tâm bị ngươi lừa?”
“Không liên quan đến chuyện của ngươi. Chịu chết đi.” Bạch Huyền Y nói xongcâu đó, cả người đột nhiên bật lên, Tử Sát thần kiếm mang theo kình khí khiếpngười cuồn cuộn quét tới. Thân hình lão cực nhanh giống như tia chớp, kìnhphong của Tử Sát thần kiếm quay tròn bao trùm chặt chẽ không gian chung quanh.
Lưu Phong không chút kinh hoảng, ngay khi mới nói chuyện thì hắn đã thúc giụcNguyên Anh lực của mình bố trí lớp phòng ngự mạnh mẽ ở quanh người.
Bạch Huyền Y cảm nhận được sự tồn tại lớp phòng ngự của Lưu Phong thì cườikhấy rồi lại tăng thêm lực. Tử Sát thần kiếm sắc bén đã thành công xuyên qualớp phòng ngự của Lưu Phong.
Lưu Phong khẽ nhíu mày, dường như thật không ngờ Tử Sát thần kiếm của đốiphương lại có kình lực cường đại như vậy. Hắn không hề chần chờ, thân thểnghiêng về phía trước Hạo Thiên kiếm chắn ngang không trung.
Kiếm thế oai nghiêm của Hạo Thiên kiếm hoàn toàn xuất ra, kiếm phong vạch ramột quỹ đạo phún xuất ra tử kim sắc ( vàng tím) kiếm quang.
“Ầm vang—!”
Theo một tiếng nổ mạnh vang dội, hai thanh kiếm va chạm vào nhau làm bắn ra vôsố đốm lửa, khí lãng ngập trời. Thân hình Lưu Phong và Bạch Huyền Y cùngnhoáng lên mỗi người bật về một phía.
Chỉ mới giao thủ một hiệp, cả hai bên đều không dám coi thường nhau, ngay từđầu liền dốc toàn lực ra tay.
“Sát—!” Một đạo tử sắc ( màu tím) kiếm ảnh cắt qua không trung. Bạch Huyền Yđã động thủ, liền không hề giữ gìn. Lão lựa chọn chủ động tiến công để dưới sựchứng kiến của Chí tôn Tiên Linh môn mà đánh chết Lưu Phong là thời cơ tốtnhất. Hôm nay cho dù lão giết Lưu Phong thì Thu Sương cũng không làm gì đượclão.
Bởi vì đây trận quyết chiến công bằng.
“Thật là kiếm thế lợi hại—!” Lưu Phong ngầm kinh ngạc. Đối với thực lực củaBạch Huyền Y, hắn không dám có nửa điểm xem nhẹ. Dù sao người ta cũng là TuầnThiên Sứ giả.
Trong tràng tiếng nổ mạnh ở hiện trường, hai người giữa không trung đã giaochiến mười mấy hiệp. Theo những gì được thấy trước mắt thì chưa ai làm gì đượcai.
Bạch Huyền Y do kinh hãi lại vung Tử Sát thần kiếm, hai thanh kiếm lại chémvào nhau giữa không trung. Những sóng khí mạnh mẽ khiến hai người đồng thờibật lại phía sau vài bước.
Sau khi Bạch Huyền Y đứng vững chỉ thấy sắc mặt dữ tợn, tóc dài tung bay, haimắt trợn ngược đỏ đòng đọc, sát ý trong ánh mắt cũng không thèm che dấu.
“Đi chết đi—!”
Bạch Huyền Y cả giận quát lên, Tử Sát thần kiếm trong tay xé gió xuất ra.Trong không khí lập tức vang dội âm thanh như phá vỡ không gian.
Trong lòng Lưu Phong chấn động, dưới nỗi sợ hãi dường như hắn thấy một conquái thú đang nhe nanh múa vuốt nhằm vào mình đánh tới. Không gian bốn phíadường như cũng không cách nào chịu nổi áp lực của kiếm thế nên không ngừngphát ra tiếng vang quái dị.
Đúng lúc này, tử kim sắc kiếm quang xuất hiện trong không trung. Đột nhiêntăng lên thành một đạo kiếm thế mạnh mẽ hơn ngăn cản Tử Sát thần kiếm của BạchHuyền Y.
Hạo Thiên kiếm, Tử Sát thần kiếm lại giáng vào nhau. Cánh tay cầm kiếm củaBạch Huyền Y có hơi run rẩy, nhưng lão cắn răng kiên trì chống lại cho dù cánhtay lại có chút run lên.
“Xẹt xẹt—!” Bất đắc dĩ mà Bạch Huyền Y đành phải vội vàng lui ra phía sau haibước, mới có thể đứng vững.
Lưu Phong bên này cũng lui lại mấy bước mới đứng vững. Tuy nhiên tình huốngcủa hắn rõ ràng so với Bạch Huyền Y khá hơn. Dù sao hắn có Thất Anh tuần hoànnên Nguyên Anh lực liên miên trút vào không dứt. Vì thế cũng không xuất hiệntình trạng kiệt lực.
Thét dài một tiếng, Lưu Phong nhanh như chớp áp sát vào.
Bạch Huyền Y giật mình, hắn cảm thấy kiếm thế nhát chém này của Lưu Phong mạnhhơn hẳn lúc nãy. Kiếm quang vô biên đang mãnh liệt ập tới bao trùm chặt chẽ cảngười lão.
“Tê—!” Kiếm quang Lưu Phong thành công đâm xuyên qua lớp phòng ngự của BạchHuyền Y. Bạch Huyền Y kinh hãi vội vàng lùi lại. Dù vậy thì cánh tay phải cũngvẫn bị một vết thương nhỏ phun ra máu tươi.
Cánh tay bị thương khiến Bạch Huyền Y cảm thấy một cơn giận dữ trước nay chưatừng có. Lão nổi giận gầm lên một tiếng, tập hợp lực lượng toàn thân vung kiếmnghênh chiến.
Đánh nhau đến giờ Lưu Phong đã nắm chắc thắng lợi, hắn thấy Bạch Huyền Y liềulĩnh lao lại thì trên mặt hiện lên một nụ cười lãnh đạm.
“Đáng giận, không ngờ ngươi lại làm ta bị thương-”.
“Oanh...”
Mũi kiếm hai người lại giao nhau, Bạch Huyền Y kêu lên một tiếng đau đớn, luinhanh vài bước mới có thể đứng vững được.
Lưu Phong tuy rằng cũng lùi một bước, nhưng vẻ mặt hắn không thay đổi gì màvẫn hồng hào như trước.
Thừa dịp Bạch Huyền Y có vẻ bối rối, Lưu Phong vọt tới. Hắn toàn lực thúc dụcThất Đại Nguyên Anh lực và Tử Hư Chân Long khí đều rót hết vào Hạo Thiên kiếmrồi nhanh như chớp đâm thẳng vào Bạch Huyền Y.
Công kích nhanh như vậy có hiệu quả là ngay lập tức xuất hiện cơ hội gần nhưhoàn mỹ để nắm chắc phần thắng. Bạch Huyền Y căn bản là không kịp né tránh.Rơi vào đường cùng, lão đành phải vận hết lực lượng toàn thân để chống cự.
Thu Sương lập tức liền thấy căng thẳng, hai người này hoàn toàn là dốc tất cảlực lượng để giao đấu làm cho có thể xảy ra tình trạng lưỡng bại câu thương.
“Ầm vang—!”
Hai người hóa thành hai Đạo Quang ảnh, hung hăng dập vào nhau. Sóng bùng nổkhiến cho mọi cây cột trong đại điện đều bị dội vào. May mà mỹ phụ kịp thời ratay mới khống chế được dòng khí cuồng loạn lan ra bốn phía.
Trong vụ nổ mạnh, Hạo Thiên kiếm trong tay Lưu Phong nương theo sóng khí xuyênthẳng vào làm thủng ngực Bạch Huyền Y bắt lão phải đền những tội ác đã gây rakhi còn sống. Mà hắn cũng bởi vì không quan tâm đến bản thân nên bị sóng nệnxuống mặt đất, từ trong miệng thổ ra máu tươi tử kim sắc rồi bất tỉnh nhân sự.
Lưu Phong chịu thương thế cũng không nhẹ, tuy rằng cũng không lo ngại nhưngkhông phải có thể bình phục tức khắc. Thu Sương không để ý lời Sư tôn phảnđối, cứ đưa Lưu Phong mang về khuê phòng của mình cẩn thận chăm sóc.
Vài ngày sau, thương tật của Lưu Phong dần dần khỏi hẳn. Tuy nhiên hắn khônghề dự tính chuẩn bị rời đi. Dường như hắn đã có thói quen mỗi ngày được ThuSương chăm sóc.
“Phong nhi, hôm nay tốt hơn nhiều không?” Thu Sương đẩy cửa phòng, đi tới ngồiở trên mép giường lo âu hỏi.
“Di nương. Phong nhi tốt hơn nhiều, cảm ơn người mấy ngày nay trông nom...”Lưu Phong kích động nhào vào lòng Thu Sương, hắn nửa quỳ để mặt úp vào haitrái đào tiên căng mọng của Thu Sương, còn hai tay ôm quanh eo nữ nhân.
Thân mình Thu Sương khẽ run lên, dường như hơi khó tiếp nhận thể hiện của LưuPhong, dù sao thân phận hai người cũng là như vậy. Nhưng Lưu Phong lại tuyệtkhông để ý, hắn tựa như làm nũng gối đầu lên đùi ngọc của nữ nhân, hai tay vẫnôm chặt lấy eo của nàng.
“Phong nhi. Mau đứng lên, còn ra kiểu dáng gì nữa...” Thu Sương có chút thẹnthùng, nàng cảm giác được một luồng nhiệt đang từ trên đùi mình dâng lên.
Lưu Phong cũng không đáp ứng. Hắn cố ý giả ngây thơ để không đứng dậy. Hơn nữakia bàn tay vốn ôm quanh eo nữ nhân cũng từ từ bắt đầu trượt xuống đặt trênđồn bộ nữ nhân rồi bắt đầu nhẹ nhàng xoa nắn.
“Ân—!”
Thân thể mềm mại của Thu Sương run lên không thể kìm được mà hừ nhẹ thànhtiếng. Mặt ngọc cũng không giữ nổi vẻ bình tĩnh, một màu đỏ xấu hổ lập tứcliền phủ kín gò má.
“Các ngươi đều ở đây, sư tỷ, thân thể của người không thoải mái sao? Tại saomặt của người đỏ rực như vậy...” Đúng lúc này, Thủy Nhược Hàn đi đến, nàngphát hiện sư tỷ không ổn nên trong đôi mắt lo lắng pha trộn thêm vẻ nghi hoặc.
Lưu Phong phản ứng cực nhanh, hắn thấy Thủy Nhược Hàn tiến vào thì vội vàngnhắm mắt giả bộ ngủ.
Thấy Lưu Phong đang ngủ ở trong lòng sư tỉ, Thủy Nhược Hàn lập tức gắt giọng:“Ngươi thực là biết hưởng thụ, còn rúc vào trong lòng sư tỉ mà ngủ, không biếtlà làm sư tỷ mệt mỏi.” Nói xong, Thủy Nhược Hàn liền tiến lên định đánh thứcLưu Phong.
“Cứ để Phong nhi ngủ đi, hắn đã bị thương nhiều ngày vừa mới khá hơn một ít.”Vẻ mặt Thu Sương đầy yêu thương mà ngăn cản Thủy Nhược Hàn hành động.
Thủy Nhược Hàn hơi run một chút lại lập tức nói: “Nếu không thì đặt hắn ở trêngiường cũng được”
“Không sao, hắn không chịu rời ta” Thu Sương mỉm cười nhưng dưới vẻ mặt bìnhtĩnh là ngàn vạn câu hỏi còn trong lòng thực hỗn độn. Với việc Lưu Phong xâmphạm nàng thì sao nàng có thể không biết. Có điều sư muội ở đây làm nàng khómà nói hắn được. Hơn nữa, vừa rồi Lưu Phong xâm phạm lại khiến nàng cảm nhậnđược rất rõ ràng một niềm vui sướng từ trước tới giờ chưa từng được hưởng thụ.
Lưu Phong thấy Thu Sương di nương cố ý che dấu gỡ tội cho hành động của mìnhthì trong lòng đã tính toán âm thầm đưa tay luồn dưới gấu váy nữ nhân chui vàobên trong, bắt đầu nhẹ nhàng vuốt ve.
Dần dần ánh mắt Thu Sương bắt đầu trở nên mơ màng. Thủy Nhược Hàn càng cảmthấy được kỳ quái, dường như sư tỉ có việc dấu mình. Có điều trong khoảng thờigian ngắn cũng không tiện mở miệng hỏi.
“Sư tỷ. Phong nhi giết chết Tuần Thiên Sứ giả, bề trên có thể trách tội. Tuynhiên Sư tôn nói, việc này người sẽ xử lý để tỉ khỏi lo lắng... Tuy nhiên, ýcủa Sư tôn là Phong nhi bên người có nhiều nữ nhân quá” Thủy Nhược Hàn có ýkhác nên nhìn thoáng qua Thu Sương mà nói.
Thu Sương đang định nói chuyện, đột nhiên thấy phải đề phòng. Hai chân độtnhiên căng cứng kẹp chặt tay Lưu Phong ở giữa, không cho hắn thực hiện được.Tuy nhiên Lưu Phong cũng không nghĩ đến việc từ bỏ mà bàn tay muốn ngọ nguậyvỗ về chơi đùa nơi đó.
Thu Sương mặt đỏ như gấc, muốn mở miệng răn dạy nhưng lại ngượng ngùng, hơnnữa cơn tê dại giữa hai chân cũng làm nàng có vẻ khó lòng chịu nổi.
Bởi vì Lưu Phong quay lưng về phía Thủy Nhược Hàn, cho nên căn bản là nàngkhông biết Lưu Phong đang làm mấy chuyện xấu. Nay thấy sư tỷ đỏ mặt thì lạinghĩ là tỉ đã hiểu ý tứ trong câu nhiều nữ nhân của mình.
Lưu Phong lại cho là dù kích thích như vậy nhưng có Thủy Nhược Hàn ở đây thìThu Sương di nương tuyệt đối không dám mở miệng, hắn cảm thấy trong lòng cựckỳ phấn khích.
Thu Sương dưới tình thế cấp bách, đành phải truyền âm nói với Lưu Phong:“Phong nhi. Hôm nay không được... Đừng để cho sư muội thấy được...”
Lưu Phong nghe vậy, biết là có triển vọng thì lúc này mới từ bỏ.
Khi tay Lưu Phong dời đi thì trong lòng nàng đột nhiên lại có cảm giác mấtmát, khiến cho nhịp tim đập loạn. Nàng thậm chí cảm giác được hai chân mình đãxuất hiện một chút ướt át, một cảm giác trống rỗng.
Lưu Phong vùi đầu trong lòng nữ nhân nên có thể rõ ràng cảm nhận được sự căngthẳng của nàng. Hắn âm thầm bật cười, với kinh nghiệm của mình mà xét thì e làThu Sương di nương cũng có chút động tình.”Sư muội, giờ cứ để ta chăm sóc choPhong nhi, có việc gì chúng ta sẽ nói sau. Chờ khi vết thương của hắn khỏi thìta sẽ đưa hắn đi...” Thu Sương cảm thấy trong tình huống như vậy, nếu ThủyNhược Hàn tiếp tục ở lại thì nàng thật không biết nên làm gì bây giờ?
Thủy Nhược Hàn thấy vẻ mặt sư tỷ khác thường, suy nghĩ một chút gật đầu nói:“Được rồi, vậy muội đi trước, có việc nhớ báo cho muội biết.”
Đợi cho Thủy Nhược Hàn đi khỏi, lá gan Lưu Phong lập tức to lên. Bàn tay lạinhằm giữa hai chân nữ nhân xâm nhập. Hơn nữa với tốc độ như chớp đã để ngóntay ở chỗ riêng tư của nữ nhân.
Thu Sương định bắt dừng lại nhưng mà đã không kịp nữa rồi. Bởi vì theo sự linhhoạt của ngón tay Lưu Phong, một làn sóng khoái cảm đang không ngừng xâm chiếmcả bộ não lẫn suy tư của nàng. Sự rụt rè và ngượng ngùng của nàng đang bị trậnkích tình nóng bỏng chậm rãi hòa tan.
Sau khi cảm thấy sự thay đổi của nữ nhân, trong lòng Lưu Phong cũng kích độnghẳn. Hắn thay đổi tư thế, mặt khác một tay cũng đưa về phía bộ ngực sữa của nữnhân.
Cho dù cách lớp yếm ngực, nhưng Lưu Phong vẫn cảm nhận được hai nụ hoa đangchậm rãi dập dình.
“Không được... Chúng ta không thể như vậy...” Trong lòng Thu Sương có chút mâuthuẫn, cùng lúc nàng thích thú với sự vuốt ve như vậy, nhưng mặt khác lại engại với thân phận của mình. Tuy nhiên âm thanh run rẩy của nàng như đã hếthơi, hơn nữa thân thể không hề có chút kháng cự.
Thu Sương xấu hổ giống như thiếu nữ khát khao không còn ghìm giữ nổi nữa,những kích động thực sự từ đáy lòng khiến ánh mắt của nàng trở nên mơ màng.
Lưu Phong vừa vuốt ve, vừa tích cực tìm cớ biện minh cho việc xâm phạm dinương.
Vậy hắn nghĩ như thế nào?
Suy nghĩ của hắn a, việc hắn xâm phạm di nương, chủ yếu có mục đich quan trọnglà vì song tu, là vì tăng cường tu vi của mình. Cũng là để bảo vệ an toàn chonhững người mà hắn quan tâm để vượt qua Đại kiếp nạn.
