Hi Du Hoa Tùng
“Ầm vang—!”
Sau khi một tiếng thật lớn vang lên, chung quanh chỗ hai người đang giao đấuhình thành một lốc xoáy năng lượng thật lớn. Hai bóng người chợt phân ra, vộivàng nhảy ra khỏi vòng chiến để tránh bị sóng khí kia đánh trúng.
Bạch Hoa vừa từ trong vòng chiến nhảy ra, chỉ nháy mắt là lão lập tức vungkiếm tấn công ào ạt về phía Lưu Phong.
Kiếm thế của Lưu Phong cũng không chậm trễ, kiếm quang bùng nổ, lấy nhanh chếnhanh để đối mặt với công kích nhanh như tia chớp của Bạch Hoa. Lão vẫn khôngthèm né tránh, cũng không có toàn lực phòng thủ, mà là trực tiếp đối chọi gaygắt. Kinh nghiệm chiến đấu đã dạy cho lão, tấn công mới chính là phương phápphòng thủ tốt nhất.
“Phanh.”
Một trận âm thanh truyền ra, hai người chỉ trong nháy mắt đã giao thủ mườichiêu. Mỗi một lần hai thanh kiếm va chạm với nhau, khí huyết trong người BạchHoa đều cuộn lên. Lão cảm nhận được một áp lực vô hình đang chậm rãi bao vâyquanh mình.
Bạch Hoa nhíu mày, cảm giác dường như mình sẽ gặp thất bại. Trong lòng lão bấtgiác nổi lên một cảm giác sợ hãi. Đây chính là lần đầu tiên trong cuộc đời,lão cảm giác được cái chết đang đến rất gần với chính mình.
Đình Nhi chứng kiến cảnh này, thâm tâm vừa mừng vừa sợ. Tu vi của Lưu Phonglại có bước tiến cực lớn, đối với kiếm đạo cũng có lĩnh ngộ ở một trình độ rấtcao.
Lưu Phong khẽ quát một tiếng, kiếm thế biến đổi, thân thể không ngừng xoaytròn, bắt đầu tạo ra một cơn lốc xoáy thần phong, mang theo kiếm thế vô tậnhướng tới chỗ Bạch Hoa.
Bạch Hoa dưới sự kinh hãi buộc lòng phải mang tu vi cả đời ra để chống đỡ mớicó thể ngăn cản công kích vừa rồi của Lưu Phong, đồng thời cả người lui vềphía sau mấy trượng.
Lưu Phong mỉm cười, cổ tay khẽ rung lên, phóng xuất ra trăm ngàn kiếm thế,truy kích theo hướng Bạch Hoa, không cho lão còn đường tháo lui.
Bạch Hoa trong lòng cực kỳ kinh hãi, tự biết bản thân mình hiện nay đã khôngcòn sự lựa chọn chỉ có thể liều mạng. Nếu không ngay cả tánh mạng cũng khó giữđược, lại còn bị mọi người dè bỉu.
Vào thời điểm kiếm quang của Lưu Phong bắn nhanh đến, Bạch Hoa cảm thấy mộtkhí thế thật lớn theo kiếm truyền đến, giống như điện lưu xuyên qua làm chocánh tay của lão run lên.
Lão biết Hạo Thiên kiếm vô cùng thần diệu, đủ để ngạo mạn với thiên hạ, làmcho mọi người thần phục.
Qúa hoảng sợ, lão vội vàng đem tu vi toàn thân vận chuyển rồi ngưng tụ vàocánh tay phải, tất cả lực lượng đều rót vào bên trong Tu La kiếm, chờ đợi thờicơ để phát ra. Đồng thời, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm kiếm thế của LưuPhong, hy vọng có thể phát hiện ra một ít sơ hở.
Lưu Phong đối với biểu hiện bình tĩnh của Bạch Hoa cũng cảm thấy một nét kinhngạc, hắn đột nhiên cảm giác được sự nguy hiểm từ trong lòng không ngừngtruyền đến. Hắn cảm thấy được Bạch Hoa đang có một âm mưu cực kỳ bất lợi đốivới hắn.
Hạo Thiên kiếm mạnh mẽ phóng ra, kiếm quang gần như chiếu sáng toàn bộ vùngtrời, tốc độ cực nhanh nên không ai có thể thấy rõ quỹ tích vận hành của nó.
Tâm tình Bạch Hoa càng lúc càng lạnh lẽo, mắt thấy kiếm thế sẽ chạm đến thânthể của mình, trên khóe miệng của lão đột nhiên hiện lên một tia âm hiểm. Thânthể không né không tránh trực tiếp hướng về phía kiếm thế.
“Không tốt, hắn sẽ tự bạo —!” Lưu Phong rốt cục cũng đã rõ tâm tư của BạchHoa.
Đúng vậy. Bạch Hoa đích thật là phải tự bạo. Lão bất đắc dĩ bị buộc phải làmnhư vậy, trước sau gì cũng chết, tại sao lại không chọn một cái chết oanhliệt.
Tu vi của Bạch Hoa cao bao nhiêu? Cảnh giới của lão tuyệt đối đã vượt quaThiên Nhân hậu kỳ, tuy rằng chưa thể thành tiên, nhưng tu vi cũng không kémhơn tiên nhân bình thường.
Tiên nhân tự bạo, không cần tưởng tượng cũng biết uy lực của nó sẽ lớn đến mứcđộ nào. Hơn nữa, nó còn làm cho thân thể của Lưu Phong bùng nổ theo.
“Cùng chết đi thôi—!”
Bạch Hoa bộ mặt dữ tợn, cười một tiếng điên cuồng, lập tức tiến hành tự bạo.
“Đình Nhi lui về phía sau—!” Điện quang bung ra, trong lúc đó Lưu Phong trướchết lại lo lắng cho Đình Nhi mà không phải bản thân mình.
Đình Nhi sau khi được Lưu Phong nhắc nhở, không hề suy nghĩ vội vàng như tiachớp lui về phía sau.
Cùng lúc đó, Lưu Phong vội vàng gọi ra tử kim Chân Long hộ thể cùng Thanh loanthần điểu trợ giúp phòng ngự cho chính mình. Bạch Khiết không đợi Lưu Phongnhắc nhở, cũng từ trong cơ thể Lưu Phong tạo ra một đạo phòng ngự cường đại.
Thân thể Lưu Phong bắn ra từ trung tâm vụ nổ, phạm vi mấy chục trượng xungquanh gần như biến thành đất bằng phẳng, Đình Nhi ra sức lui về phía sau, cuốicùng cũng kịp tránh khỏi trung tâm của vụ nổ.
Mà Bạch Diệu do trước đó đã được sư huynh truyền âm nên tự nhiên cũng vô sự.
Tiếng nổ quá lớn đã làm kinh động toàn bộ Tu chân giới tại Vân Mộng Trạch. ĐạoTể Chưởng giáo của Huyền Tâm Chánh tông cùng tu chân hiên hạ là những ngườichạy tới đầu tiên.
Theo sau, Tần Thủy Dao cũng dẫn theo mọi người chạy tới, trên đường vừa lúcgặp Đình Nhi.
Đình Nhi rưng rưng đem ngọn nguồn sự tình kể lại cho đám người Tần Thủy Dao,sau đó nàng liền theo sau mọi người cùng nhau chạy trở lại.
Lúc này, dư chấn của vụ nổ cũng vừa mới bình ổn. Bốn phía là một đống hỗn độn,cảnh vật đã hoàn toàn thay đổi, địa phương nơi hai người chiến đấu lúc trướcgiờ phút này đã biến thành một cái hố to sâu không thấy đáy.
“Tỷ phu, tỷ phu. Ngươi đi ra đi, đừng làm ta sợ. Khuynh Thành từ nay về saukhông bao giờ... nghịch ngợm nữa.” Nhìn bốn phía đã thành một đống hỗn độn,nước mắt Khuynh Thành nhỏ xuống như mưa.
Mộ Dung phu nhân thấy vậy liền đi tới, nắm chặt cánh tay Khuynh Thành, an ủinói: “Đừng khóc, Phong nhi sẽ không có việc gì đâu.”
Tần Thủy Dao cắn cắn môi, trầm giọng nói: “Mọi người trước mắt không nên hoảnghốt, phân công nhau đi tìm, ta nghĩ hắn sẽ không việc gì.”
“Đúng, Đại tỷ nói rất đúng, mọi người đừng khóc, nam nhân của chúng ta sẽkhông có việc gì.” Nghê Thường cắn răng, dẫn đầu vọt đi tìm người tình củanàng.
Mọi người thấy thế, cũng vội vàng lau nước mắt, bắt đầu tìm kiếm ở chungquanh. Đạo Tể Chưởng giáo nói: “Lưu Phong này có lẽ là xong rồi, sư huynh củata có tu vi không thua kém gì tiên nhân. Lần này huynh tự bạo, ngay cả là ĐạiLa thượng tiên cũng sẽ không dễ dàng thoát khỏi, huống chi là Lưu Phong.”
Nói như Đạo Tể Chưởng giáo cũng phải không là không đúng, chỉ có trời mới biếtLưu Phong rốt cuộc có qua được hay không. Chứng kiến hiện trường rõ ràng phíatrước, lão cảm thấy hẳn nói vậy chính là lời nói thật lòng.
“Đạo Tể Chưởng giáo, chúng ta qua bên này ta có chút chuyện cần nói.” BạchDiệu âm thầm nháy mắt với Đạo Tể Chưởng giáo. Hai người lặng lẽ lui về phíasau, dừng bước ở một chỗ không người.
“Đạo Tể Chưởng giáo, nhận định của ta cũng là như vậy, Lưu Phong lần này chếtchắc rồi. Đại phiền toái của chúng ta rốt cục cũng đã giải quyết xong. Tuynhiên, trước mắt có một việc phi thường trọng yếu cần ngươi làm?” Bạch Diệutheo bản năng nhìn xem bốn phía, xác định không có người nào ở xung quanhxong, vội vàng nói; “Chủ công của ta rất coi trọng Tiểu Linh Nhi, nếu ngươi cóthể thừa dịp tình hình chỗ này đang rối loạn, thần không biết quỷ không haybắt lấy tiểu nha đầu kia thì ta nghĩ Tôn giả nhất định sẽ phi thường caohứng.”
Nghe Bạch Diệu nói như vậy, Đạo Tể Chưởng giáo cảm thấy hơi kinh hãi. Cảm giácthấy Bạch Huyền Y kia thật đúng là không bình thường, Tiểu Linh Nhi dù saocũng mới chỉ là đứa nhỏ, không ngờ ngay cả đứa nhỏ như vậy cũng không buôngtha, quả là một tên quái vật.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu được Bạch Huyền Y kia ưu ái thì cũng khôngtệ.
Trầm tư một chút, Đạo Tể Chưởng giáo cảm thấy trước mắt cũng không nên đápứng. Phải xem Lưu Phong rốt cuộc có chết hay là không, nếu không sợ là ngay cảmạng già của mình cũng không đủ để bồi tội. Ai mà chẳng biết tình cảm của LưuPhong đối với Tiểu Linh Nhi trân trọng như thế nào.
“Sứ giả đại nhân. Chuyện này cần bàn bạc kỹ hơn, trước mắt thì ta sẽ trôngchừng giúp ngươi. Nếu có cơ hội thích hợp ta nhất định sẽ thông báo ngay.” ĐạoTể Chưởng giáo nói đối phó.
Mọi người hợp lực tìm nửa ngày, cũng không thấy Lưu Phong, Khuynh Thành oa mộttiếng liền vừa khóc vừa đi ra, miệng không ngừng hô tên Lưu Phong.
Mộ Dung Tuyết cũng đỏ mắt, vừa mới qua vài ngày hạnh phúc, nam nhân kia đã bỏmình mà đi. Sau này làm sao còn có thể gặp lại. Đình Nhi lại tự trách khôngthôi: “Thực xin lỗi. Lúc ấy ta không nên bỏ chạy, ta nên đi cứu hắn. Ta khôngtốt. Đều là ta không tốt.”
Thủy Mị Nhi đi tới, thấp giọng an ủi nói: “Đình Nhi, không cần như vậy. Chuyệnnày không liên quan đến muội. Muội cũng không có làm gì sai. Lấy tu vi củaBạch Hoa, khi hắn tự bạo, cho dù muội ở đó cũng chỉ có thể là chịu chết. Hiệntại mặc kệ mọi chuyện như thế nào, chính là muội đã bình an vô sự. Hơn nữa, tatuyệt đối không tin Phong nhi sẽ gặp chuyện không may.”
“Mọi người không cần nhụt chí. Chúng ta tiếp tục tìm—!” Trương Mỹ Nhân la lớn:“Phong nhi. Ngươi đi ra cho ta. Ta là Tứ sư tôn của ngươi, ta bây giờ ra lệnhcho ngươi. Ngươi đi ra cho ta.”
“Đúng, Xú tiểu tử, chúng ta đều ở đây, ngươi chạy nhanh ra đi.” Thủy Mị Nhicũng lớn tiếng hô.
“Phong nhi, ngươi rốt cuộc ở đâu? Ngươi xuất hiện đi, nếu ngươi đi ra, ta từnay về sau sẽ để ngươi muốn làm gì thì làm. Ta cam tâm tình nguyện làm tiểuthê tử của ngươi.” Tần Thủy Dao lòng đau như cắt, nàng rốt cục hiểu được, tênngười xấu kia ở trong lòng mình đã chiếm một vị trí không nhỏ.
“Đại sư tôn, người nói đều là sự thực? Ta sẽ không cho người đổi ý—!”
Đột nhiên, một âm thanh quen thuộc từ phía chân trời truyền đến, Lưu Phongtrên người tử kim Chân Long hộ thể quấn quanh, cả người trần truồng, trên ngựccó một đồ án thật to hình Thanh Loan thần điểu, mặt mày xám như tro phi thânđến.
Thấy Lưu Phong bình an vô sự, Khuynh Thành là người đầu tiên tiến tới, sau đóliền nhào vào trong lòng nam nhân, ôm chặt lấy thân thể của hắn, bắt đầu khócrống lên “Tỷ phu, đánh chết tỷ phu đi. Ngươi làm ta sợ muốn chết, chàng làm tatưởng rằng sẽ không còn được gặp lại chàng nữa.”
“Yên tâm, ta không sao —!” Lưu Phong dùng sức bế Tiểu ma nữ lên, cảm giác vuimừng, chính mình đại nạn không chết, tất có hạnh phúc cuối đời a.
Phía sau, Nghê Thường cũng xông tới, con ngươi gắt gao nhìn chằm chằm LưuPhong, thần tình đều là loại tình cảm thân thiết.
Khuynh Thành tuy rằng còn nhỏ, nhưng cũng biết trước sau, nam nhân này bây giờkhông phải chính mình một người có thể chiếm lấy. Nàng vội vàng buông hắn ra,lấy tay đẩy hắn đi về phía trước: “Tỷ phu, chúng ta đều lo lắng cho tên chếtbầm nhà ngươi.”
Lưu Phong nhìn chung quanh một vòng, nhìn tất cả các nữ nhân của mình rồi mỉmcười: “Tất cả mọi người yên tâm đi, Bạch Hoa dù sao cũng chỉ là một con chócủa Bạch Huyền Y mà thôi, không có gì đâu. Ta hiện tại không phải không tốtsao?”
Nói tới đây, ánh mắt hắn chuyển hướng nhìn Đại sư tôn, cười nói: “Đại sư tôn,vừa rồi trong lời người nói đều là thật sao?”
“Nói cái gì?” Đại sư tôn cố ý giả bộ hồ đồ nói.
“Nói cái gì? Người sẽ không quên nhanh như vậy chứ?” Lưu Phong cười hắc hắc,đi tới gần Tần Thủy Dao nói: “Người đã nói, chỉ cần ta bình an vô sự, tùy tiệnta muốn thế nào cũng đều được.”
“Đúng vậy, lời này là Đại tỷ nói ra, chúng ta đều có thể làm chứng.” NghêThường liền đệm thêm một câu.
“Thủy Dao tỷ tỷ, ta biết tỷ phu hư hỏng muốn làm cái gì nha, khẳng định là hắnmuốn cùng người trên giường.” Khuynh Thành cười nói: “Tỷ phu đối với ngườichính xác thèm nhỏ dãi dài ba thước rồi.”
Mộ Dung Uyển Nhi cố ý hỏi: “Muội làm sao mà biết được?”
“Bởi vì. Bởi vì ta là người đứng ngoài nên rất minh bạch a.” Khuynh Thành đắcý cười cười: “Chuyện tình Thủy Dao tỷ tỷ cùng tỷ phu, ta tất cả đều đã biết.Mọi người nếu muốn nghe, ta có thể nói cho các ngươi.”
Lời này vừa nói ra, Tần Thủy Dao lập tức liền nóng nảy, vội vàng nói: “KhuynhThành không cần nói bậy. Đúng rồi, có phải chúng ta vẫn đang chờ Thiên Lôikiếm xuất thế không?”
Lưu Phong cười cười, liền ôm lấy Tần Thủy Dao, trước sự chứng kiến của mọingười xung quanh. Bẹp một tiếng, đặt một nụ hôn thân mật lên trán của nàng.
Tần Thủy Dao thẹn thùng, vội vàng đẩy Lưu Phong ra xa.
Nhưng khi nàng vừa đẩy hắn ra, Lưu Phong không ngờ ngã xuống đất, từ trongmiệng thổ ra một đống máu tươi.
Mọi người vô cùng sợ hãi, Mộ Dung Uyển Nhi cùng Mộ Dung Tuyết đứng ở gần nhất,hai tỷ muội vội vàng nâng Lưu Phong đứng lên: “Lão công, chàng không sao chứ?”
Lưu Phong lấy tay lau đi vết máu ở khóe miệng, cười cười: “Không có việc gì,máu nhiều quá, không còn chỗ chứa, tùy tiện liền nhổ ra một ít.”
Tần Thủy Dao cũng không khỏi hốt hoảng, ngơ ngác nhìn hai tay của mình. Nàngnhớ rõ mình chỉ là đẩy một cái rất nhẹ nhàng thôi, như thế nào lại làm cho hắnté tới mức hộc máu.
Giải thích duy nhất chính là hắn đang bị nội thương. Người xấu, đã bị thươngđến như vậy, không chịu chữa thương lại còn đi khinh bạc người khác. Tần ThủyDao nước mắt tràn ra khóe mi. Chủ động kéo Lưu Phong vào trong lòng, dịu dàngnói: “Phong nhi. Ngươi như thế nào không chịu nói sớm, ta thực lòng xin lỗingươi. Chúng ta đi chữa thương cho ngươi, chờ thương thế của ngươi phục hồinhư cũ. Ta liền là của ngươi, tùy ngươi muốn thế nào đều được.”
“Thật sự như vậy sao?” Lưu Phong khóe miệng mỉm cười, nhẹ nhàng nói một câu:“Nhìn thấy người như vậy, ta thật sự thực vui vẻ.” Nói xong câu đó Lưu Phongliền ngất đi.
Đúng lúc này, Bạch Khiết hiện thân, nàng với nói mọi người: “Kinh mạch Tiểutình nhân bị hao tổn nghiêm trọng. Ta hiện tại sẽ đưa hắn đi để chữa thương,các ngươi lưu lại vài người canh chừng Thiên Lôi kiếm.”
“Tỷ tỷ phải song tu sao?” Khuynh Thành đột nhiên hỏi.
Bạch Khiết cũng không giấu diếm. Thản nhiên gật gật đầu, nói: “Hiện tại chỉ cóta cùng Linh Nhi có thể cứu hắn, Linh Nhi còn nhỏ. Lần này sẽ không phiền toáinàng, ta một người vậy là đủ rồi. Các ngươi cùng vài người lại đây hộ pháp,những người còn lại nhất định phải lấy được Thiên Lôi kiếm. Nếu không Phongnhi nhận vết thương này vô ích”
Bạch Khiết rõ ràng nhất tình hình của Lưu Phong, lúc ấy mặc dù có vài lớpphòng ngự mạnh mẽ bảo hộ hắn, nhưng mà Bạch Hoa tự bạo không phải là nhỏ. Cuốicùng hắn vẫn bị thương. Dù sao thế này coi như là tốt, nếu đổi là người khác,không chừng hiện tại đã sớm hôi phi yên diệt.
Dặn dò vài tiếng, Bạch Khiết vội vàng lấy từ tay áo ra một cái bình sứ, dốcmấy khỏa đan dược trong suốt vội vàng nhét vào miệng Lưu Phong.
“Ta với người cùng đi.” Đình Nhi lo lắng cho vết thương của Lưu Phong hốc mắtđều đỏ. Nếu không là vì giúp nàng cướp lấy Thiên Lôi kiếm thì Lưu Phong cũngkhông có khả năng thành ra như vậy.
“Không được—!”
Bạch Khiết nói: “Ngươi nhất định phải lưu lại. Sau khi Thiên Lôi kiếm xuấtthế, nhất định phải có ngươi thu. Như vậy đi, Nghê Thường, Khuynh Thành, Tuyếtnhi, Uyển Nhi các ngươi đi theo ta. Những người khác ở lại”
Nói xong, nàng liền mang theo Lưu Phong hóa thành một đạo bạch hồng biến mất.Nghê Thường, Khuynh Thành, Tuyết nhi, Uyển Nhi vội vàng phi thân đuổi kịp,những người còn lại chăm chú nhìn chằm chằm nơi Thiên Lôi kiếm sẽ xuất thế.Đạo Tể rành mạch. Trong lòng lão rung động là có thể nghĩ tới điều Bạch Diệunói, Đại La thượng tiên đều phải chết nhưng mà Lưu Phong lại không chết. Tuyrằng bị một chút tiểu thương, nhưng không trở ngại.
Đạo Tể Chưởng giáo tâm tư quay ngược trở lại. Lão suy nghĩ, chuyện về TiểuLinh Nhi đương nhiên vẫn là đừng nên dây vào. Chó má Sứ giả đại nhân, phỏngchừng cũng không thế nào dựa vào được.
Tuần Thiên Sứ giả không giúp cũng thôi.
Bạch Diệu trong lòng khiếp sợ cũng không so với Đạo Tể, sư huynh Bạch Hoa tựbạo thì uy lực lớn bao nhiêu, so với ai khác lão đều rõ ràng. Lão thật sự khócó thể tưởng tượng, Lưu Phong rốt cuộc như thế nào sống sót.
“Sứ giả đại nhân, chuyện này nên như thế nào cho phải?” Đạo Tể Chưởng giáo cốý hỏi: “Ngài không phải nói ngay cả là Đại La thượng tiên đều phải chết?”
“Ta sao biết tiểu tử kia mệnh cao như vậy?” Bạch Diệu thổn thức không thôi.
“Không phải mệnh cao” Đạo Tể Chưởng giáo khó ghìm được thốt ra một câu: “Điềunày không phải chứng minh tu vi của Lưu Phong sao?”
Ngừng một chút, Đạo Tể Chưởng giáo đi thẳng vào vấn đề nói: “Sứ giả đại nhân,chuyện của Tiểu Linh Nhi ta rút khỏi. Ta không muốn xen vào, tùy các người tựlàm”
“Lớn mật, Đạo Tể, ngươi không ngờ dám trái ý của ta. Chẳng lẽ ngươi không sợchúa công của ta giáng tội?” Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, Bạch Diệu tronglòng thật tức giận a.
“Đừng vội vàng ở trước mặt ta khoe uy phong. Ngài cứ ứng phó qua được cửatrước mắt này rồi nói sau.” Đạo Tể nói với Bạch Diệu rồi liếc mắt nói thêm:“Kẻ địch đang đến đây.”
Bạch Diệu vội vàng ngẩng đầu nhìn thì thấy Tần Thủy Dao, Thủy Mị Nhi, TrươngMỹ Nhân ba vị tiên tử đang đến gần, vẻ mặt đầy sát ý mà oán hận trừng mắt nhìnlão.
Bạch Diệu lập tức liền luống cuống, nếu tam nữ này liên thủ đánh thì lão mộtchút phần thắng cũng không có. Có lẽ lão ngay cả hai người liên thủ đều đánhkhông lại.
“Các ngươi muốn làm cái gì, các ngươi không định làm gì chứ?” Bạch Diệu thuangười nhưng không chịu kém thế nên lấy hết sức lớn tiếng hỏi.
“Lấy mạng của ngươi—!” Trương Mỹ Nhân trả lời thẳng, tuyệt không dài dòng.
“Đợi đã—!” Bạch Diệu rốt cục hoảng sợ, hắn thấp giọng giải thích: “Lưu Phongcũng không phải là ta làm bị thương. Đó là sư huynh ta Bạch Hoa gây ra, sưhuynh ta người thì đã chết, cừu hận này cũng nên hiểu rõ. Các ngươi phải lấyThiên Lôi kiếm, vậy ta không tranh giành với các ngươi” Giữ mạng quan trọnghơn a.
“Hừ—!”
Thủy Mị Nhi hừ nhẹ một tiếng nói: “Mặc kệ nói như thế nào, ngươi đều là lũ chócủa Bạch Huyền Y, cho nên ngươi chết chắc rồi.”
Bạch Diệu vội vàng hướng Đạo Tể Chưởng giáo nháy mắt, hi vọng lão có thể đứnggiữa điều đình một chút. Ai ngờ Đạo Tể Chưởng giáo cũng ngẩng đầu nhìn khôngtrung rồi cứ thế liền không để ý tới lão.
Đạo Tể Chưởng giáo lúc này cũng là có khổ nói không nên lời. Mẹ nó, lão tử đitheo các ngươi mệt quá. Hiện tại mắt thấy các ngươi không được, ta vì sao cònmuốn đi theo các ngươi đi ăn phân.
Đạo Tể Chưởng giáo đã sáng tỏ là muốn cùng Bạch Diệu cắt đứt quan hệ.
“Ầm vang—!”
Ngay tại lúc mấu chốt này, phía trước cách đó không xa đột nhiên phát ra mộttiếng nổ. Ngay sau đó vô số đạo sấm chớp từ trên trời giáng xuống, trên mặtđất tạo ra một cái hố to.
“Thiên Lôi kiếm xuất thế —!” Đạo Tể Chưởng giáo lập tức hô to một tiếng liềnchạy vội đến.
Tần Thủy Dao thấy Thiên Lôi kiếm xuất thế, tự nhiên cũng liền bất chấp chuyệnsống chết của Bạch Diệu, vội vàng phi thân đến bảo vệ cho Đình Nhi. Giờ phútnày giữa không trung lôi điện lóe ra, nơi nơi đều là uốn lượn tia chớp cùngtiếng sấm vang dội.
Tại nơi lôi điện đang tụ tập, một thanh kiếm tiên quanh thân bao kín sấm chớpđang ở chậm rãi dâng lên, lơ lửng giữa không trung. Từ phía chân trời lôi điệnkhông ngừng nhằm kiếm tiên kia giáng xuống.
“Hảo kiếm—!” Bạch Diệu có chút mắt thèm, đáng tiếc tình thế lại đáng sợ. Giờphút này lão không có ưu thế gì nên căn bản là không thể đi cạnh tranh kiếmtiên kia, đành phải chảy nước miếng rời đi. Mặc kệ nói như thế nào, trước bảovệ tánh mạng rồi nói sau. Lão chuẩn bị ở Vân Mộng Trạch ẩn núp vài ngày, nghĩbiện pháp cướp Tiểu Linh Nhi rồi trở về. Nói như vậy thì chuyện Bạch Huyền Ygiao phó cũng còn được việc. Nếu không Bạch Hoa bị chết mà lão một mình trởvề, cũng là chỉ còn đường chết.
“Mấy vị tỷ tỷ, ta đi trước—!” Đình Nhi lơ lửng giữa không trung, lại có thểcảm giác được Thiên Lôi kiếm kia đang kêu gọi chính mình, hơn nữa Ngọc Lưu Lykiếm tiên cũng không ngừng mà rung lên. Dường như ở cảm ứng được điều gì. Chonên Đình Nhi quyết định tự mình đến chỗ lôi điện tụ tập để thu phục kiếm tiên.
“Xoát—!”
Đúng lúc này, Ngọc Lưu Ly kiếm tiên trong tay Đình Nhi đột nhiên liền mất đikhống chế, hóa thành một đạo lưu quang, ở giữa không trung xoay quanh bay múa.Lại một lát sau, Ngọc Lưu Ly kiếm tiên đột nhiên quay đầu hướng hướng về phíachỗ sấm chớp tụ tập.
Thiên Lôi kiếm lập tức hưởng ứng, cũng hóa thành một đạo lưu quang cùng NgọcLưu Ly kiếm tiên cùng nhau bay múa, giằng co, trên bầu trời tia sáng kỳ dịkhông ngừng thật huyền diệu.
“Âm vang-!” Một âm thanh vang lên, đột nhiên Thiên Lôi kiếm và Ngọc Lưu Lykiếm tiên cùng hướng mà đi rồi va chạm cùng một chỗ, ở giữa không trung hóa rachùm tia lửa tuyệt đẹp.
“Không tốt—!” Đình Nhi thầm hô một tiếng, vội vàng phi thân tiến lên. Bởi vìnàng cảm ứng được Ngọc Lưu Ly kiếm tiên của mình đã bị Thiên Lôi kiếm đâmcháy, tinh khí của kiếm cũng bị Thiên Lôi kiếm hút lấy.
“Đình Nhi cẩn thận—!” Đám người Tần Thủy Dao mắt gắt gao nhìn chăm chú vàoĐình Nhi, chỉ cần nàng một khi lâm vào trong nguy hiểm liền ra tay cứu giúp.
Quanh người Đình Nhi tràn đầy hào quang bạch ánh sáng. Chúng quấn chặt quanhngười nàng nên thuận lợi tiến nhập khu vực sấm chớp. Thiên Lôi kiếm dường nhưcũng biết Đình Nhi đã đến, không ngờ tự phi đến lơ lửng trước người nàng.
Nhưng lúc Đình Nhi đưa tay ra bắt, nó lại hóa thành một luồng sấm chớp baynhanh mà trốn. Đình Nhi không chịu buông tha tăng tốc đuổi theo. Một người mộtkiếm, cứ như vậy ở giữa không trung truy đuổi không ngừng, nhưng Đình Nhitrước sau không sao bắt được Thiên Lôi kiếm.
Thiên Lôi kiếm dường như sớm hiểu rõ nên vô cùng gian xảo thậm chí có chút ýđịnh cố tình trêu chọc Đình Nhi.
Đuổi theo nửa ngày, Đình Nhi có chút kiệt lực, mệt mỏi không tiếp tục được nênđành đứng lại, trong đầu lại khẩn trương nghĩ biện pháp, hy vọng có thể mauchóng thu phục Thiên Lôi kiếm rồi về gặp lão công.
Hoa Hạ đế quốc, phủ nguyên soái Bộ Binh.
Nhạc Tử Lân đến Phúc Thành điều binh, nhưng lại ngoài ý muốn từ Mộ Dung Lôiđiều được mười vạn đại quân trợ giúp, Cao Lệ nữ vương Phỉ Nhi cũng phái mườivạn đại quân. Lão lần này đến Phúc Thành, tính tổng cộng huy động ba mươi vạnđại quân. Nay đưa về đã phân chia ra bốn cổng thành, cùng Hoàng thành Thủ Bịquân bảo vệ kinh đô.
Cuộc chiến bảo vệ kinh đô tiến hành đến bây giờ, tình thế đã càng ác liệt. Khiđạn đại bác ( cương pháo) giảm đi thì áp lực lên tướng sĩ giữ thành càng lúccàng lớn.
Hơn nữa từ Yến kinh truyền đến tin tức, Yến vương đã quyết định tạm không xuấtbinh, chuẩn bị đến ngày kinh đô bị phá thì tự lập làm Hoàng đế.
Yến vương làm điều này hoàn toàn phá tan hy vọng tạo ra cục diện chó cắn chócủa bọn họ.
Thiếu viện trợ của Yến vương, hiện giờ chỉ có thể là cùng Tứ Đại Quân Đoàn củaTĩnh Vương gia tử chiến.
“Phụ thân, người vẫn còn lo lắng?” Tình Nhi mặc quàn áo rực rỡ. Nhưng trênkhuôn mặt kiều diếm lại không thế nào vui vẻ, Lưu Phong đi rồi nhiều ngày chotới bây giờ cũng không có tin tức khiến trong lòng nàng luôn lo lắng.
“Đúng vậy, ta lo lắng việc bảo vệ kinh đô khó chống đỡ đến khi Phong nhi trởvề?” Nhạc Tử Lân thở dài nói: “Yến vương tặc tử này. Lần này cũng là làm mộtlựa chọn sáng suốt nhất. Cố thủ Yến kinh, thật sự là thượng sách a”.
“Sẽ không sao” Tình Nhi cười nói: “Phụ thân yên tâm. Cho dù lão công không trởlại kịp thì không phải còn có nhóm nữ quyến sao? Con cùng Hương Quân tỷ tỷ đềuthương lượng tốt lắm. Khi thật sự không tốt thì sẽ điều Thần Thánh Quân Đoànsớm lại đây.”
Nghe được Thần Thánh Quân Đoàn, Nhạc Tử Lân lập tức liền thở dài nhẹ nhõm mộthơi, nói: “Nữ nhi. Trong khoảng thời gian này cùng Lý Hương Quân, Khuynh Quốcở chung có hợp không?”
“Ân—!”
Tình nhi cười nói: “Chúng con hiện tại thân như tỷ muội”
“Như thế rất tốt, như thế rất tốt, ta an tâm.” Nhạc tử lân thở dài một tiếng,nói: “Chính là không biết tương lai ai làm Hoàng hậu. Nữ nhân bên người Phongnhi. Mỗi người đều ưu tú xuất chúng. Nếu là người bình thường. Tùy tiện chọnmột người như vậy đã là cả đời hưởng thụ vô cùng rồi. Có điều tiểu tử nàychính là diễm phúc khôn cùng.”
“Phụ thân. Con cho tới bây giờ không có nghĩ tới làm Hoàng hậu. Chỉ cần về saucon có thể cùng lão công mỗi ngày cùng một chỗ, con liền cảm thấy mỹ mãn” TìnhNhi cười nói: “Kỳ thật tỷ muội chúng con đều nghĩ như vậy.”
“Quên đi, đó là việc của các ngươi, các ngươi tự mình xử lý” Nhạc Tử Lân thảnnhiên nói: “Ta nha, vẫn là cùng Vương Đức Vọng cố thủ Vĩnh Định môn”
Sau khi Bạch Khiết mang theo Lưu Phong trở lại Phiêu Miểu Cốc, vội vàng vậncông, đả thông kinh mạch bị hao tổn của lưu Phong. Một lúc lâu sau, Lưu Phongrốt cục cũng tỉnh lai. Hắn mở to mắt, nhìn Bạch Khiết cười khổ một tiếng, nói:“Mệnh là vẫn còn, tuy nhiên tu vi của ta” Bạch Khiết biết Lưu Phong định nóigì, vội vàng lấy tay chặn miệng hắn lại, rồi nói: “Tiểu tình nhân cái gì đềuđừng nói nữa, bây giờ cứ làm theo lời của ta, ngươi sẽ không xảy ra chuyện gìđâu.”
“Thương thế của ta, ta biết.” Lưu Phong vẻ mặt có chút cô đơn: “Cái dạngthương tổn này, về sau như thế nào có thể cùng Bạch Huyền Y tặc tử kia tranhđấu.”
“Hãy nghe ta nói, ngươi sẽ không có việc gì. Ta hiện tại là linh thể, nếu tavà ngươi lúc này tiến hành song tu, thương thế của ngươi chắc chắn sẽ khỏihẳn, hơn nữa tu vi còn có thể tăng lên rất nhiều.” Bạch Khiết vội vàng nói radự tính của mình.
Lưu Phong trong lòng vẫn còn sợ hãi: “Ta đây sẽ không bị hấp thành xác khôchứ?”
Nhìn điệu bộ nghiêm trang của Lưu Phong, Bạch Khiết xì một tiếng cười, ngóntay dí nhẹ vào đầu hắn, cười nói: “Ngươi nha, lúc này vẫn còn nhớ lời của tasao. Sẽ không, hiện tại tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện. Kỳ thật từ thời điểmngươi Thất Anh đại thành thì cũng đã có thể rồi. Là chính ngươi nhát gan, nênkhông dám xxx đối với người ta.”
“Thật sự sao?” Lưu Phong cười hắc hắc, đưa tay nắm ở vòng eo nhỏ nhắn của BạchKhiết, cười cười: “Như vậy có thể nói, ta rốt cục đã có thể đặt ngươi dướithân rồi.” Nói xong, tay hắn nhẹ nhàng mở áo nữ nhân, ngón tay không chậm tr�thâm nhập vào trong đó, khe khẽ vuốt dọc theo tấm lưng nõn nà của nàng.
Dưới sự của vuốt ve nam nhân, khuôn mặt Bạch Khiết từ từ trở nên hồng nhuận,ngay khi bàn tay Lưu Phong chuẩn bị chụp lên bộ ngực của nàng, Bạch Khiết liềnnắm lấy cổ tay của hắn, bên trong đôi mắt đẹp hiện ra vẻ thẹn thùng vô hạn,nàng thấp giọng nói: “Đừng vội, ngươi còn có chuyện tình cần phải làm ngay.Chỗ Đình Nhi đang thu phục Thiên Lôi kiếm có thể gặp một chút vấn đề nhỏ, bâygiờ ngươi nên thả Hạo Thiên kiếm đi ra ngoài, trợ nàng giúp một tay. Thiên Lôikiếm sớm có linh tính, hơn nữa kiếm này tính tình cứng rắn. Cho dù biết rõĐình Nhi nhất định sẽ trở thành chủ nhân, nó cũng sẽ không dễ dàng hàng phục.”
“Ân, ngươi nói đúng—!”
Lưu Phong vội vàng xuất ra Hạo Thiên kiếm, phóng bay ra.
“Chủ nhân, người chậm rãi hưởng thụ đi, Thiên Lôi kiếm tiểu tử kia giao cho tađi.” Trong đầu Lưu Phong truyền đến truyền âm của Hạo Thiên kiếm.
