Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Hi Du Hoa Tùng

Chương 954



“Ha ha, lão Nhị thật sự là càng ngày càng xuất sắc, chả trách phụ vương đốivới ngươi chỉ có thể khen ngợi không thôi...” Chu Cao Long đối xử già dặn,diện mạo bên ngoài cũng rất phong độ. Có điều lòng dạ hơi hẹp hòi, nhất là đôimắt từ bên trong lộ ra một ánh hung quang làm cho người ta cảm thấy sát khímười phần.

Chu Cao Thành thân hình cao lớn tràn đầy khí phách, khí chất không hề tầmthường. Tuy nhiên người này lòng dạ rất kín đáo, dù rằng tuổi không lớn nhưngcũng đã là một tên cáo già. Hắn thấy trong lời nói của đại ca có chuyện thìtrong đầu liền sinh ra một kế bèn không chậm trễ hạ giọng nói: “Đại ca, đệnghe nói phụ vương còn có một đứa con... Theo dư luận nói thì hắn là do Tháitử phi sinh ra, chính là đương kim Hoàng thái tôn. Theo thiển ý của đệ, xem rangôi vị Hoàng đế hơn phân nửa sẽ là của hắn.”

Lời này vừa nói ra, thái độ của Chu Cao Long lập tức trở nên căng thẳng liềnvội vàng thấp giọng hỏi: “Đệ lấy tin tức này từ đâu ra? Lời này cũng không thểnói bậy, nếu không cẩn thận coi chừng sẽ bị rơi đầu”

“Đại ca, việc này tuyệt đối không thể nào là giả được.” Chu Cao Thành cẩn thậnkiểm tra bốn phía đều không có người, mới tiếp tục nói: “Để có được tin tứcnày, đệ đã phải bỏ ra một số tiền lớn để moi thông tin từ một vị tùy tùng bêncạnh phụ vương. Nghe nói, phụ vương đối với vị Tứ đệ kia của chúng ta rấtthích thú... Huynh nói đi, chúng ta mấy năm nay tranh đấu, cái gì cần làm đềuđã làm rồi. Bây giờ theo đệ nghĩ, chúng ta nên chuẩn bị về sau liền yên yên ổnổn làm thần tử, không cần tiếp tục tranh đấu làm gì nữa...”

Trong đôi mắt Chu Cao Long hiện lên một vẻ không cam lòng, trong lòng âm thầmbuồn bực. Mịa nó, không ngờ lại có chuyện như vậy. Thật sự là người tính khôngbằng trời định a.

“Lão Nhị, đệ có dám khẳng định tất cả những lời mình vừa nói đều là thật sự?Đệ dám cùng phụ vương đối chất sao?” Chu Cao Long vẫn còn không thật sự tintưởng, hắn cũng lo rằng đây là do lão Nhị cố ý nói bừa, dựng lên chuyện này đểlừa dối nình.

“Đại ca, việc này một trăm phần trăm là thật. Tuy nhiên nếu huynh muốn đệ cùngphụ vương đối chất thì đệ tuyệt đối không dám... Dù sao những gì cần nói thìđệ cũng đã nói rồi, tin hay không là tùy huynh” Chu Cao Thành đảo mắt rồi cườinói: “Đại ca, huynh cũng đừng nghĩ đi đối phó với Tứ đệ. Nếu để cho Phụ vươngbiết, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đấy.”

Chu Cao Long hừ một tiếng, lúc này liền bộc lộ ra chính kiến của mình: “Hừ, takhông tin.” Nói xong liền bước nhanh về phía trước, không hề để ý tới lão Nhị.

Chu Cao Thành thấy lão Đại nổi giận đùng đùng như vậy. Miệng hơi mỉm cười hạgiọng nói thầm: “Nếu huynh không tin thì sẽ không có gì hay ho cho mìnhđâu...”

Sau đó hắn cũng vội vàng đi theo đại ca của mình.

Đi vào anh hùng điện, lúc này quan viên các nơi ở Yến kinh đã đến đông đủ. Mọingười thấy hai vị công tử xuất hiện thì vội vàng tiến tới chào hỏi. Hai ngườilập tức lễ phép đáp lại.

Nhiều năm qua, hai người ở Yến kinh đều đã gây dựng thế lực của riêng mình.Trong đám đại thần ở đây, ngoại trừ những kẻ trung thành với Yến vương, đại bộphận đều thuộc về một trong hai người bọn họ.

Khoảng nửa canh giờ sau, tiếng nhạc liền vang lên. Yến vương rốt cục cũng xuấthiện, Yến vương thoạt nhìn có vẻ như tinh thần không được tốt. Dường như cóbệnh trong người.

Chờ cho mọi người hành lễ xong, Yến vương thản nhiên nói: “Tất cả mọi ngườingồi đi, hôm nay tập trung mọi người ở đây để thương nghị. Thế cục đế quốcđang hỗn loạn, Tĩnh Vương gia lòng lang dạ sói đã khởi binh làm phản. Chúng talàm thần tử, theo lý thì nên khởi binh dẹp loạn. Nhưng hiện nay Tĩnh Vương gianắm giữ trong tay Tứ Đại Quân Đoàn cường đại nhất của đế quốc. Cho nên về việcxuất binh thì ta còn có chút do dự. Tất cả mọi người hãy nói ra ý kiến củamình đi?”

Chu Cao Thành nhận thấy phụ vương nói chuyện tuy rằng có uể oải (hữu khí vôlực), nhưng ở trong giọng nói bình thản kia vẫn lộ ra một ít khí phách làm chongười ta không dám coi thường.

“Long nhi, ngươi là lão Đại, ngươi nói trước đi. Ngươi thấy theo tình hìnhhiện nay thì nên hành động như thế nào?” Yến vương thấy không ai dám là ngườiđầu tiên lên tiếng, ánh mắt nhìn quét qua đại điện vài lần, cuối cùng dừng lạitrên người lão Đại Chu Cao Long.

Chu Cao Long vội vàng nói: “Phụ vương, nếu phụ vương cho phép, con nguyện ýmang binh làm tiên phong, tiến đến kinh đô dẹp loạn.”

Yến vương cười nói: “Việc này thật ra không cần. Nếu để dẹp loạn, ta cũng đãchọn được người làm tiên phong. Hiện tại ta chỉ muốn biết, ngươi đồng ý xuấtbinh dẹp loạn hay là tán thành tiếp tục án binh bất động để phòng thủ Yếnkinh?”

Chu Cao Long suy nghĩ một chút rồi nói: “Phụ vương, nhi tử tán thành việc khởibinh dẹp loạn. Theo tình thế hiện thời, Hoàng gia gia đang gặp nạn. Chúng tathân là con cháu, đương nhiên không thể đứng nhìn. Ngoài ra con cũng khôngmuốn ngôi vị Hoàng đế kia bị Tĩnh Vương gia cướp lấy. Hơn nữa suy rộng ra mộtchút, trong Hoa Hạ đế quốc cũng chỉ có phụ vương mới là chân mệnh thiên tử. Đếquốc chỉ có ở dưới sự lãnh đạo của phụ vương, mới có thể mưa thuận gió hoà,dân chúng mới có thể an cư lạc nghiệp...”

Chu Cao Thành nghe lão Đại của mình nói như vậy, trong lòng âm thầm mắng, đúnglà đồ xu nịnh, cả ngày chỉ biết vuốt mông ngựa. Bây giờ lại nói là muốn mangbinh đánh giặc, ngươi cũng không phải là đang coi thường mọi người sao.

Yến vương dường như vừa lòng câu trả lời của lão Đại, gật đầu khen ngợi vàicâu rồi nói: “Long nhi nói cũng có chút đạo lý, mọi người có ý kiến nào kháckhông?”

Nói tới đây, Yến vương quay đầu nhìn Chu Cao Thành nói: “Lão Nhị, ngươi nóiđi, ngươi suy nghĩ như thế nào về vấn đề này?”

Chu Cao Thành thầm nghĩ cơ hội cuối cùng cũng đã tới, xem ra Phụ vương quảnhiên đã chuẩn bị một kỳ thi cho hai con trai tài hoa của mình, có lẽ đâychính là một cơ hội tốt. Hắn vội vàng bước ra dõng dạc nói: “Phụ vương, theothiển ý của con, lấy thực lực của chúng ta tại Yến kinh cũng không cần e ngạiTứ Đại Quân Đoàn. Tứ Đại Quân Đoàn tuy là đội quân có sức chiến đấu mạnh nhấtđế quốc. Nhưng hiện nay theo Tĩnh Vương gia âm mưu phản loạn, hài nhi nghĩ bêntrong nội bộ của Tứ Đại Quân Đoàn sẽ có một bộ phận tướng sĩ bị bắt buộc phảitham gia. Như vậy sức chiến đấu tất nhiên bị suy giảm. Yến vương Tam Vệ, hiệngiờ cũng có tám mươi vạn hổ lang chi sư. Nếu phụ vương mượn thêm mười vạn binhcủa Man vương, tổng binh lực cũng có thể cùng Tứ Đại Quân Đoàn so sánh. Nóinhư vậy, phần thắng của chúng ta lớn hơn rất nhiều...”

Yến vương đôi mắt sáng ngời, cười ha ha: “Không tồi.”

Yến vương thâm ý nhìn Chu Cao Thành cười nói: “Lời này của con cũng là đề tỉnhta. Như thế nào mà ta lại không nghĩ đến việc mượn binh của Man quốc.”

Chu Cao Long thấy Phụ vương khen ngợi lão Nhị, trong lòng không khỏi đố kỵ, cốý nói: “Phụ vương, hướng man quốc mượn binh sợ rằng sẽ không phải là chuyện d�dàng như vậy?”

Chu Cao Thành thấy vậy liền phản bác: “Đúng là không dễ nhưng cũng không phảilà không thể. Man quốc đất đai cằn cỗi, nhưng quân đội thì binh lính có tốchất vô cùng tốt, sức chiến đấu cũng không nhỏ. Chỉ cần chúng ta hứa một ít ưuđãi, cho bọn hắn một ít lương thực, việc mượn binh tuyệt đối không là vấn đềkhó.”

Yến vương gật gật đầu, trầm giọng nói: “Ân, Thành nhi phân tích rất có đạo lý,ta nghĩ Man vương có lẽ sẽ rất vui lòng tự nguyện nếu ta trả lương cho quânđội của hắn.”

Chu Cao Long tiến lên nói: “Bẩm phụ vương, man quốc gần đây bên trong phátsinh bất hòa. Sợ là rất khó để mượn binh.”

Yến vương gật gật đầu, nói: “Không sai, cái này cũng là một vấn đề, nhưngkhông phải là không thể giải quyết.”

Chu Cao Long nghe vậy thì âm thầm bật cười, khiêu khích liếc mắt nhìn lão Nhịmột cái, trên mặt có chút đắc ý.

“Hừ—!”

Chu Cao Thành cũng đưa mắt nhìn lão Đại của hắn một cái, rồi tiếp tục nói:“Phụ vương, nếu người nghĩ hiện tại chưa cần khởi binh dẹp loạn, con cảm thấychúng ta án binh tại Yến kinh cũng không sai. Yến kinh mấy năm nay, dưới sựlãnh đạo anh minh lãnh đạo của Phụ vương. Lúc này về quy mô cũng có thể so vớikinh đô, về mức độ phồn hoa thậm chí còn cao hơn. Tương lai nếu Tĩnh Vương giathật sự công chiếm kinh đô. Yến kinh cũng có thể nhân cơ hội này trở mìnhthành một quốc gia độc lập...”

Lời này vừa nói ra, đại điện lập tức xôn xao.

Yến vương âm thầm gật đầu, lão Nhị này đưa ra các biện pháp quả thật khôngtồi. Trước đây lão cũng từng lo lắng về chuyện ngôi vị. Cạnh tranh ngôi vịHoàng đế, khó khăn thật sự quá lớn. Hơn nữa Vương không hề nắm chắc phầnthắng.

Mấu chốt chủ yếu là lão vẫn e ngại Lưu Phong. Ở kinh đô đợi một thời gian nênYến vương đối với Lưu Phong cũng có một ít hiểu biết. Trong thâm tâm cũng cảmthấy người thanh niên này thật sự là khác thường. Ngoài ra Lưu Phong còn cóPhong thành thế lực hùng hậu. Lại thêm Cao Lệ ở phía sau làm hậu viện, bảnthân Vương một chút nắm chắc đều không có a...

Ở lại Yến kinh tự lập làm Hoàng đế cũng không phải là không tốt.

Chu Cao Long lúc này lại đứng ra nói: “Theo suy nghĩ của con, nếu chúng takhông xuất binh thì liệu có để cho người trong thiên hạ chê cười?”

“Quân hỗn trướng”

Yến vương tức giận nói: “Người trong thiên hạ ngay cả tính mạng của chính mìnhcũng đều không bảo đảm, miệng lưỡi thiên hạ làm sao mà quản nổi. Mọi ngườitiếp tục bàn luận, bổn vương nghĩ ý kiến của Thành nhi rất đáng để luận bàn.Trước mắt chúng ta hướng man quốc để mượn binh. Nếu việc mượn binh khôngthành, lúc đó sẽ tính tới việc án binh bất động cũng không muộn.”

Lời này vừa nói ra, chúng đại thần làm sao còn dám nói thêm gì nữa, tự nhiênlà nhất trí đồng ý.

Theo kế hoạch đã định, hôm nay là ngày Thiên Lôi kiếm hiện thế. Bầu trời vốntối đen, đột nhiên trở nên mờ sáng, ngàn vạn tia sáng vàng nhuộm đỏ một nửabầu trời bao la.

Cơn gió thổi tới, hai mắt Đình Nhi nheo lại, khẽ nở nụ cười, thấp giọng nói:“Lão công, nghe nói Thiên Lôi kiếm này Bạch Huyền Y đã có mưu đồ thâu tóm. Hắnđã cho hai gã sứ giả canh gác phía sau núi. Nếu tính toán không đúng mọi sự sẽhỏng hết?”

“Không thể nào như vậy được!”

Lưu Phong vẻ mặt kiên định, quả quyết nói: “Thiên Lôi kiếm là kiếm tiên thíchhợp nhất với nàng, hôm nay cho dù là Bạch Huyền Y tự mình ra tay thì ta cũngsẽ không buông tay.”

Vừa đi vừa nói chuyện, hai người đã đi vào nơi quầng sáng phát ra.

Bạch Hoa và Bạch Diệu quả nhiên đang canh chừng tại nơi này. Vừa phát hiện raLưu Phong cùng Đình Nhi đang tiến tới, Bạch Diệu quát lớn một tiếng: “Dừnglại, cấm địa nơi đây nghiêm cấm người ngoài đi vào.”

Lưu Phong cũng không thèm giấu diếm, cười nói: “Hãy bớt sàm ngôn đi, chúng tađến đây là vì Thiên Lôi kiếm.” Nói xong, Lưu Phong liền xuất ra Hạo Thiênkiếm, lập tức vung lên chém về phía hai người họ Bạch.

“Sư đệ, ngươi bảo vệ chỗ này, ta đến đối phó Lưu Phong.” Bạch Hoa lên tiếngdặn dò xong vội vàng lao ra cản đường.

Đang ở dưới kiếm thế do Lưu Phong công kích nên Bạch Hoa liền âm thầm đánh giáuy lực của chiêu này. Một kiếm này cho dù Lưu Phong chưa thi triển toàn lực.Nhưng sau khi chiếm được Hạo Thiên kính đã làm cho Hạo Thiên kiếm gần như đạttới đỉnh cao trước kia. Cho dù chỉ là một chiêu kiếm bình thường, nó cũng cóthể tạo ra kiếm thế kinh người. Huống chi Lưu Phong ra tay vốn không phải làđơn giản.

Mặc dù trong lòng cực kỳ kinh hãi, Bạch Hoa cũng không cam tâm đứng yên để chờchết. Lão đột nhiên phát lực, cấp tốc tiến lên, đồng thời vung Tu La kiếmtrong tay để ngăn cản. Hai kiếm chạm nhau tạo ra một đóa hoa lửa rực rỡ.

Bạch Hoa chỉ cảm thấy cánh tay tê rần, lập tức lui lại mấy bước.

Lưu Phong cũng không dám xem nhẹ đối thủ, nhớ lại trận chiến đấu kịch liệtngày đó, hắn vẫn cảm thấy được Bạch Hoa lúc đó chưa đem hết toàn lực, cho nênhôm nay hắn thập phần cẩn thận. Hắn tuyệt không nghĩ sẽ cho Bạch Hoa cơ hội đểnghỉ ngơi, chỉ có hôm nay mới có thể thuận lợi chiếm được Thiên Lôi kiếm.

Nhân từ đối với địch chính là tự giết mình!

Đối với địch nhân, đặc biệt là đám tay sai của Bạch Huyền Y quả thực là khôngcó lý do gì để hắn phải nương tay.

Bạch Diệu chứng kiến Bạch Hoa rơi vào hiểm cảnh cũng không hề động tâm. Lãotrước sau luôn cho rằng, không giỏi bằng người thì sẽ bị người giết. Còn nữavị Đại sư huynh này trước kia cũng tác oai tác quái, cũng thường xuyên đánhchửi, sai khiến. Bây giờ nếu lão chết đi thì Bạch Diệu sẽ có cơ hội tiếp nhậnvị trí của lão.

Hắn cũng đã quyết định, vạn nhất nếu không được liền từ bỏ Thiên Lôi kiếm,tránh cho bản thân cùng Lưu Phong phát sinh xung đột. Sau đó sẽ nghĩ biện phápgiành Tiểu Linh Nhi vào tay. Nhất định Chủ công sẽ không trách tội mình vìchuyện đã để mất kiếm.

Bạch Hoa hôm nay cũng không dám dè chừng nên toàn lực xuất kích. Tu La thầncông không ngừng phát động đến mức tận cùng.

Đối mặt với thế công liên miên bất tuyệt của Bạch Hoa, Lưu Phong vẫn thongdong thi triển kiếm ý rất tự nhiên.

Trong lòng Bạch Hoa lúc này lại vô cùng kinh hãi không thể dùng ngôn ngữ đểdiễn đạt. Lão rốt cục cũng phát hiện ra thực lực của mình so với Lưu Phong quảthực là kém rất xa. Nhất là sau khi hắn đã đem Hạo Thiên kiếm hoàn toàn chữatrị, kiếm thế trở nên cường đại đến mức không thể tưởng tượng nổi.

“Giết... !”

Lưu Phong phát hiện ra Bạch Hoa đang nao núng trong lòng.

Lập tức chăm chú đợi thời cơ đối phương sơ sểnh để đoạt mạng.

Cơ hội vừa tới, kiếm của Lưu Phong liền đâm tới giữa trán của Bạch Hoa, tốc độxuất kiếm cực nhanh, không thể tưởng tượng nổi.

Bạch Hoa mặc dù thấy nguy hiểm đến gần nhưng tâm vẫn không loạn, hoành tay đưara một kiếm uy lực kinh người. Không chỉ chống đỡ thế kiếm đang muốn lấy mạngcủa Lưu Phong, đồng thời thân hình hắn cũng rất nhanh bắn ngược về phía sau.Lần này lão cảm thấy không thể tiếp tục chống đỡ, ý nghĩ chạy trốn đã xuấthiện trong đầu.

Lưu Phong tuyệt đối sẽ không cho Bạch Hoa cơ hội để bỏ chạy. Thân thể hắnthuận thế xoay tròn, nhưng Hạo Thiên kiếm lại biến ảo ra thành hàng nghìn hàngvạn bóng kiếm, gắt gao khóa trụ thân hình Bạch Hoa.

Công kích của Lưu Phong lúc này liên tiếp như nước chảy mây trôi, biểu hiệntrình độ kiếm đạo phi thường cao siêu. Ngay cả Bạch Diệu đang ở một bên quanchiến cũng âm thầm gật đầu khen ngợi.

Bạch Hoa thấy Lưu Phong hung hăng như vậy, trong lòng tuy có chút sợ hãi nhưngcũng không hề nhượng bộ. Lão vội vàng bố trí ở quanh thân mình cường đại phòngngự, sau đó xoay người lại, đem hết toàn lực bổ ra một kiếm.

Trong mắt Lưu phong lần đầu tiên lộ ra vẻ kinh ngạc. Hắn không thể không trầmtrồ khen ngợi uy lực một kiếm này của Bạch Hoa, phách liệt cực kỳ khí thế, làmcho người ta không thể coi thường

“Tốt!”

Lưu Phong hô lên một tiếng, vội vàng quơ Hạo Thiên kiếm lên, song kiếm rốt cụccũng va chạm một chỗ.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...