Hi Du Hoa Tùng
Lưu Phong chẳng hề sợ hãi nhìn thẳng vào mắt Bạch Hoa hầm hừ đầy khinh thường:“Nghịch thiên? Bất quá là một con chó mà thôi, ngươi vẫn còn tự cho mình làông trời sao?”
“Đồ vô liêm sỉ—-!”
Bạch Hoa chưa bao giờ bị sỉ nhục như vậy liền quát lớn nói với Đạo Tể ChưởngGiáo: “Đạo Tể, còn không sai người bắt kẻ này để ta xử lý.”
Nghe thấy vậy Đạo Tể liền trợn tròn mắt, vị sứ giả đại nhân này không phải nằmmơ giữa ban ngày ban mặt sao? Tuy nói Huyền Tâm Chính Tông trên danh nghĩachính là thiên hạ Đệ Nhất đại phái. Nhưng Lưu Phong là ai, tên gia hỏa này đếnTiên Linh Môn còn không để vào mắt, huống chi là ta. Bảo ta bắt người thì hóara làm trò cười à.
Ngay cả Bạch Diệu cũng hiểu lời của sư huynh không thích hợp, phái Đạo Tể đibắt người chỉ càng khiến chúng nhân chê cười a.
Bạch Hoa thấy điệu bộ của Đạo Tể và sư đệ nên có vẻ cũng cảm thấy được mình xửtrí không thích hợp, lập tức tái mặt cả giận nói: “Lưu Phong, ngươi có biết làngươi công khai khiêu khích ta?”
“Không sao, tùy ngươi nói như thế nào cũng được” Lưu Phong khinh miệt cườicười: “Đừng nói vớ vẩn nữa, có thuộc hạ thì đem hết ra đây. Với đám chó nhưngươi thì ta không hoài hơi nói chuyện vô nghĩa”
Chỉ thấy Bạch Hoa biến sắc mặt, sát khí toàn thân hiện lên, Tu La thần côngtrong ngườivừa biển đổi đã quay xung quanh người. Lão nói thật lạnh lẽo:“Ngươi chuẩn bị chịu chết đi!”
Lời chưa dứt thì thân hình đột nhiên khẽ động, trong nháy mắt đã tới trước mặtLưu Phong. Tay phải hóa kiếm nhằm ngực Lưu Phong, một ngón tay phóng ra kìnhđạo mạnh mẽ thực không phải chuyện đùa.
Lưu Phong vội vàng tìm cách né tránh đợt công kích của Bạch Hoa nên lùi vàibước. Thân hình Bạch Hoa đột nhiên biến mất ngay trước mặt. Cùng lúc đó, mộtkhí tức lạnh toát không gì sánh được từ phía sau ập tới.
Lưu Phong lạnh người, trong khoảng thời gian này Bạch Huyền Y phái ra tay châncó tu vi càng ngày càng cường đại. Thật sự là không thể coi thường. Tu La khítức trong cơ thể hắn lấy sát phạt là chính. Không thấy máu, không thu công,cho nên phải cẩn thận một chút.
Lập tức hắn hội tụ thần khí, thân thể bỗng bắn nhanh sang bên phải. Hạo ThiênKiếm trong tay thuận thế đánh ra. Bạch Hoa không sợ chút nào. Tu La kiếm trongtay nhanh chóng vọt tới, kiếm chiêu của hai người giáng thẳng vào nhau.
Cả hai bị sóng xung kích cường đại đánh bay ra ngoài.
Đến khi cả người đứng vững, Lưu Phong cảm giác có một đạo lực lượng âm hànlạnh thấu xương không ngừng từ Hạo Thiên Kiếm truyền vào thân thể. Lập tứcNguyên Anh lực vội vàng mạnh mẽ rót vào Hạo Thiên Kiếm đẩy âm hàn khí kiangược ra ngoài hết.
Lúc này, hai chân Bạch Hoa khẽ nhún cả người lăng không phi lên, có thể thấysát ý trên mặt so với lúc trước càng thêm dày đặc hơn. Lão lạnh lùng nhìn LưuPhong nói: “Có chút ý tứ. Mong ngươi không để cho ta thất vọng—-!”
Lời vừa mới dứt, Tu La thần công lại ngưng tụ trên Tu La kiếm nhằm phía LưuPhong bắn đi với khí thế mạnh mẽ. Qua tiếng xé gió gào thét có thể thấy đượclực đạo cực kì to lớn.
Lưu Phong trong lòng không có bất luận cái gì sợ hãi, Nguyên Anh lực tụ lênHạo Thiên Kiếm, nghênh chiến kiếm quang của Bạch Hoa công tới. Công kích haingười ngay lập tức giao nhau, trong một sát na kia những làn sóng khí lan ratứ phía ngập trời đất.
Bạch Hoa vừa nhìn thấy tình huống này không khỏi nhíu mày. Lão thầm nghĩ tu vimình đã phát tới tám phần mà đối phương lại còn có thể đơn giản phá vỡ côngkích của mình. Có thể thấy được Lưu Phong thực không đơn giản. Càng làm cholão giật mình chính là, cho tới bây giờ hắn lại vẫn chưa hề sử dụng Thất ThảiThần lực.
“Lại đây—!”
Bạch Hoa bị kích thích chiến ý tăng lên, khí tức toàn thân tụ lại thân hìnhnhoáng lên hóa thành bốn đạo nhân ảnh, phân ra bốn người từ bốn chỗ khác nhaucùng phi thân hướng tới Lưu Phong.
Lưu Phong tập trung tinh thần lên hai mắt, muốn tìm ra chân thân của lão ở chỗnào.
Thế nhưng, mặc cho Lưu Phong tập trung thế nào, trước sau vẫn không cách nàođoán được vị trí chân thân của Bạch Hoa. Điều càng quỷ dị hơn là hắn cảm giácbốn người đều là chân thân.
Bởi vì lúc này bốn phương tám hướng đều truyền đến sát ý cường đại.
Chiêu thức ấy của Bạch Hoa khiến Lưu Phong trở tay không kịp, lập tức chỉ cóthể đem Nguyên Anh lực phát huy tới cực điểm, thậm chí Thất Thải Thần lực củaKhai Dương cùng Diêu Quang cũng thi triển ra.
Tu La ảo ảnh thuật của Bạch Hoa chính là cảnh giới cao nhất củaTu La thầncông.
Năm mươi năm trước, Bạch Hoa cũng đã hiểu được hết tuyệt kỹ này. Kinh qua nămmươi năm khổ luyện, Tu La huyễn ảnh từ lâu đã đạt đến cảnh giới vận hành theoý (tùy tâm sở dục), hình như còn có thể là cảnh giới siêu thực. Nói là ảo ảnhnhưng kỳ thực mỗi người đều là chân thân.
Đối mặt tình cảnh như thế, Lưu Phong chỉ có thể giữ cho tâm linh thanh tịnhnhằm tìm ra kẽ hở trong thế tiến công của Bạch Hoa, bằng không một chiêu nàyhắn sẽ bị thiệt thòi lớn.
Lưu Phong liên tục biến ảo thân hình, tùy thời tìm kiếm đường lui. Mà bốn đạonhân ảnh của Bạch Hoa càng ngày càng gần, chúng nhân đều thấy chuẩn bị bao vâyLưu Phong.
Đúng lúc này thân ảnh siêu thực bay bổng của Bạch Hoa đã vững vàng tập trungxung quanh Lưu Phong. Sát ý mãnh liệt bao vây hắn, khiến hắn thấy khó thở.
Đám người Tần Thủy Dao đứng một bên quan sát đều lộ vẻ như bị tra tấn, dù cólo lắng nhưng lại không thể ra tay tương trợ.
Đình Nhi cắn môi nói: “Mọi người đừng lo lắng, lão công nhà ta không có việcgì đâu”
“Ân, tỷ phu là giỏi nhất, hắn không có việc gì a. Tỷ phu nỗ lực lên, tỷ phu nỗlực lên—-!” Khuynh Thành quơ quả đấm nhỏ bắt đầu hò hét Lưu Phong nỗ lực lên.
Có điều là Lưu Phong căn bản gì cũng nghe không được.
Lúc này căn bản là hắn tuyệt không thể phân tâm, hết sức chăm chú nhìn chằmchằm Bạch Hoa, rất nhanh nghĩ ra biện pháp ứng biến.
Đột nhiên trong đầu hắn hiện lên một ý niệm nên miệng lộ ra nụ cười mỉm, lôngmày đang nhíu chặt cũng giãn ra.
Cùng lúc này, công kích của Bạch Hoa bắt đầu vây kín.
Một tiếng rồng ngâm, một tiếng chim hót, tử kim Chân Long hộ thể cùng ThanhLoan thần điểu song song xuất ra đánh về hai ảo ảnh Bạch Hoa hai bên, còn LưuPhong nhanh như thiểm điện nhằm bóng Bạch Hoa trước mặt mình vọt lên.
Song song đối phó bốn người Bạch Hoa có thể có chút vất vả. Thế nhưng đơn độcứng phó một người, đối với Lưu Phong mà nói lại không thành vấn đề.
Lưu Phong thế tới cực nhanh. Bạch Hoa không kịp ứng biến, lão sợ huyễn ảnh (ảoảnh) phân thân mình bị Chân Long cùng thần điểu đốt cháy nên không kịp ngẫmnghĩ nữa vội vàng triệu hồi lại. Tứ thần hợp nhất, ngưng tụ vào Bạch Hoa mườithành tu vi mặt mày dữ tợn, điên cuồng lao tới Lưu Phong.
Lưu Phong mím chặt đôi môi, đôi mắt nheo lại còn Nguyên Anh lực cuồn cuộnkhông dứt truyền xuống cánh tay về phía Hạo Thiên Kiếm. Cùng lúc đó Thất ĐạiNguyên Anh của chòm Bắc Đẩu trong cơ thể cũng vận hành không ngừng cuồn cuộnsinh sôi Nguyên Anh lực trong cơ thể bổ sung cho chỗ Nguyên Anh lực đã haotổn.
Cùng với chuyển vận hết mức của Nguyên Anh lực, khí thế của Lưu Phong dần dầnchiếm thượng phong.
Bạch Hoa có vẻ cũng cảm giác được Nguyên Anh trong cơ thể Lưu Phong đang từ từtăng cường, trong lòng không khỏi âm thầm bội phục vị thanh niên trước mắtnày, nghĩ thầm: “Người này bản lĩnh đích xác có thể so sánh cùng chủ công.Trận chiến này của mình e là dữ nhiều lành ít”
Nghĩ tới đây lão không khỏi phát động lực lượng bản thân đến mức tận cùng.Đồng thời thân hình của lão đột nhiên cấp tốc thối lui, tách ra khỏi truy kíchcủa Lưu Phong.
Lưu Phong nhảy lên lơ lửng giữa không trung lạnh lùng nói: “Thế nào? Ngươichịu thua sao?”
Bạch Hoa bình thản nói bình thản nói: “Bản sứ còn có chuyện quan trọng, sẽkhông chấp nhặt với ngươi.”
Nghe được Bạch Hoa nói lời này, Lưu Phong khinh thường cười cười: “Kẻ vô sỉchính là ngươi, dũng khí khiêu chiến đều đã mất đi”
Bạch Diệu thấy Lưu Phong càn rỡ như vậy lập tức giận dữ. Lão truyền âm hỏi:“Sư huynh. Người vì sao không đánh nữa? Chẳng lẽ người cũng không phải là đốithủ của Lưu Phong?”
Đối mặt với sư đệ của mình, Bạch Hoa cũng không giấu diếm: “Không sai. Takhông nắm chắc chiến thắng. Chúng ta còn có chuyện trọng yếu phải làm, takhông cần phải liều mạng với hắn”
Bạch Diệu tự nhiên biết chuyện trọng yếu là có ý gì, tìm cơ hội bắt Tiểu LinhNhi là chuyện bức thiết nhất hiện nay.
Đối phó Lưu Phong then chốt là ở chỗ Thu Sương tiên tử. Chỉ cần chủ công tu viđại thành, đánh bại Thu Sương tiên tử thì Lưu Phong bên này tự nhiên cũng mấtđi chỗ dựa vững chắc. Đến lúc đó, đối phó Lưu Phong còn không dễ như bóp chếtmột con kiến. Cho nên lúc này không cần phải chú ý đến hắn.
Đạo Tể Chưởng giáo cũng ngấm ngầm thở dài, vốn cho là ôm chân Tuần Thiên Sứgiả thì tất cả đều là vạn sự đại cát. Hiện tại xem ra thì có thể nói TuầnThiên Sứ giả chỉ có đến thế. Ba bốn phen phái người đến mà cũng không thấy aicó thể đánh bại Lưu Phong. Đến ngay cả vị đệ tử ngồi chầu cực mạnh này củaTuần Thiên Sứ giả cũng không phải là đối thủ Lưu Phong. Cứ theo đà này thì đệtử các môn phái trong Tu Chân Giới hơn phân nửa sẽ hướng về hắn. Đến lúc đó,Phiêu Miểu Cốc nước lên thì thuyền lên, đã có thể thành thiên hạ Đệ Nhất tuchân môn phái. Huyền Tâm Chánh Tông chỉ có con đường xuống dốc a.
Đạo Tể Chưởng giáo âm thầm kêu khổ. Sư môn huy hoàng nhiều năm như vậy, giờmắt thấy bị hủy trong tay của lão sao mà không đau lòng cho được.
Khuynh Thành quay qua Bạch Hoa kêu gào: “Trong bọn tay sai của Bạch Huyền Y,ngươi là kẻ kém cõi nhất, ngay cả dũng khí ứng chiến cũng bị mất. Bạch Huyền Yphái ngươi đi đúng là mất mặt, có thể thấy được dưới tay hắn nhân tài đã cạn.Bi ai a...”
Nghe xong Khuynh Thành châm chọc nhục mạ, Bạch Hoa liền tức giận tới trời xanhlàm ra vẻ sẽ chạy lại giết người. Nhưng lại bị Bạch Diệu ngăn cản: “Sư huynh,việc nhỏ không nhẫn sẽ bị hỏng việc lớn. Trước tiên để cho bọn họ kiêu ngạovài ngày, có cơ hội chúng ta nhất định sẽ báo thù.”
Bạch Hoa nghe vậy, cố dằn tức giận, hừ nói: “Bản sứ giả không thèm chấp vớicác ngươi”.
Tần Thủy Dao nghĩ sự tình có chút không đúng, liền đi qua, nói khẽ với LưuPhong: “Phong nhi, ngươi nghĩ Bạch Hoa tu vi đâu chỉ vậy? Ta cảm giác lãokhông phải thua nhanh như vậy, sợ là có âm mưu gì đó?”
Lưu Phong gật đầu tán thành: “Không sai, ta cũng cảm giác Bạch Hoa cũng khônghề thi triển toàn lực, sợ là có âm mưu gì đó.”
Ngừng một chút, Lưu Phong nghiêm mặt nói: “Mấy ngày nay mọi người cẩn thận mộtchút.”
Tạo phản, tin tức rất nhanh đã truyền khắp toàn quốc được các nơi hưởng ứngmạnh mẽ. Có cả quân để cần vương lại cũng có bọn người nhân cơ hội làm phản.Nói chung thế cục Hoa Hạ đế quốc đã bắt đầu hỗn loạn.
Quan viên dưới quyền Yến vương đều tới tấp tâu lên, kiến nghị Yến vương cũngnhân cơ hội khởi binh với lí do cần vương mượn cớ xuất binh đi kinh đô, tùythời cướp giật ngôi vị hoàng đế. Ngày hôm nay, Yến vương tại vương phủ ở Yếnkinh chuẩn bị mở cuộc thương thảo để cuối cùng xác định có xuất binh haykhông.
Tính cả Chu Triệt (con Thái tử phi) thì Yến vương vốn có bốn nhi tử. Đứa conđược lão coi trọng Chu Cao Phi vì đã bị mất mạng nên hôm nay chỉ còn lại bangười.
Chu Triệt có thể trở lại với mình hay không thì lão hoàn toàn không thể biếttrước.
Hiện tại ở bên cạnh lão chỉ có Đại nhi tử (con trưởng) Chu Cao Long cùng Nhịnhi tử Chu Cao Thành. Hai vị nhi tử này cũng không phải là hòa thuận gì. Mấynăm nay, biểu hiện ra thoạt nhìn huynh đệ hòa thuận và tin tưởng thương yêu.Nhưng trên thực tế người của Yến kinh đều biết hai vị huynh đệ này đã sớm cùngnhau đấu đá túi bụi a.
Hai người đều nhìn chằm chằm vào ngôi vị Thế tử?
Đừng xem Thế tử không đáng để ý, nếu tương lai Yến vương làm Hoàng đế? Thế tửkhông phải sẽ thành Thái tử a, chính vì vậy mới khiến hai huynh đệ không ainhường ai.
Đương nhiên trong chuyện này cũng có nguyên nhân từ Yến vương.
Lẽ ra cứ nói con trưởng làm chủ thì vị trí Yến Vương Thế tử nên để lão Đại ChuCao Long ngồi. Thế nhưng Yến vương không làm như vậy. Vương nói, muốn lên thìphải có tài. Lão đã từng công khai nói là mặc kệ trưởng hay thứ, ai có tài thìlàm Thế tử. Cứ như vậy liền khiến cho lão Nhị vốn không có hi vọng cũng phảiđộng tâm. Mấy năm nay liều mạng không ngừng tự nâng cao vị thế để cạnh tranhcùng lão Đại.
Rất nhiều người không lí giải được cách làm của Yến vương, như thế sẽ khiếngia pháp rối loạn. Kỳ thực không phải, Yến vương cũng vì cái gia pháp đó màbất bình cho bản thân a. Năm đó Thái tử bỏ mình, chúng hoàng tử nghĩ Vương đứchạnh tài hoa có cả, lẽ ra là được lên làm Thái tử mới. Đáng tiếc, Vương lại làlão Tứ. Lão Đại đã chết thì đằng trước Vương còn có Nhị ca, Tam ca. Hoa Hạ đạiđế có bụng muốn lập Vương làm Thái tử, nhưng vì tổ chế không cho phép nên cuốicùng đành lập Thái tôn.
Đối với việc này, Yến vương vẫn canh cánh trong lòng. Vì Vương có ý nghĩ đónên mới cọn lựa như vậy.
Chu Cao Long cùng Chu Cao Thành tại Yến kinh đều có phủ đệ riêng, nhưng haingười từ sáng sớm đã chạy đến đây.
Sau khi vào cửa Chu Cao Thành lại gặp Chu Cao Long, liền đi theo phía sau hắn.
Chu Cao Long cười nói: “Cùng đi thôi, lão nhị, ngươi nghĩ phụ vương sẽ đồng ýkhởi binh cần vương?”
Chu Cao Thành làm ra một bộ dáng vẻ cung kính, chân thành nói: “Cái này... Nóira không được tốt a, còn phải hỏi qua ý tứ phụ vương. Chúng ta là nhi tử khôngtiện nghị luận. Trước tiên cứ gặp phụ vương rồi nói sau...”
