Hi Du Hoa Tùng
“Phong nhi, ngươi nói bậy bạ gì đó?” Thái tử phi dưới cái nhìn uy hiếp của LưuPhong thì ánh mắt lẫn vẻ mặt có chút bối rối.
Lưu Phong cười khẩy nói: “Tuy rằng ta không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì,nhưng ta có thể khẳng định những lời này không phải là những gì trong lòngnàng mong muốn.”
Thái tử phi đột nhiên cười gằn mà nói: “Phong nhi, ngươi sợ hãi phải không? Cóphải ngươi cảm thấy không cách nào khống chế ta?”
“Đừng diễn trò ở trước mặt ta. Có vấn đề, nhất định là có vấn đề”.
Lưu Phong hăm dọa: “Ngươi tuyệt đối không phải là Thái tử phi. Ít nhất thì ýthức của ngươi không phải, ta thực sự hiểu biết Thái tử phi. Nàng tuyệt đối sẽkhông nói ra những lời giống như ngươi vừa nói...”
Thái tử phi sửng sốt một chút, nét mặt đầy phức tạp.
Một lát sau, khi Thái tử phi buông chén trà thì vẻ mặt đã khôi phục sự bìnhtĩnh lúc ban đầu, nàng nhẹ nhàng nói: “Phong nhi, ta là ta, ngươi không cầnhoài nghi. Hôm nay những gì ta nói đều là lời trong lòng”
Lưu Phong nhìn thẳng vào Thái tử phi, nàng cũng không hề sợ hãi nhìn lại hắn.
Lưu Phong trước sau nhìn không ra Thái tử phi rốt cuộc có gì khác thường, làtà ma nhập thân hay quỷ hút hồn thì hắn nhìn không ra chút xíu nào.
“Phong nhi, ta nói đều là sự thật. Ta mong muốn có thể độc chiếm ngươi. Tìnhyêu là ích kỷ, ta không hy vọng cùng nhiều nữ nhân như vậy chia xẻ người yêu.Giờ không còn sớm, ngươi cứ trở về đi? Chờ ngươi nghĩ thông suốt lại tới tìmta.” Với vẻ khác thường Thái tử phi hạ lệnh đuổi khách.
Lưu Phong ha hả nở nụ cười lạnh. Hắn cũng không rời đi mà ngược lại đi tớitrước mặt nàng, đưa tay ôm nàng rồi dịu dàng nói: “Điềm nhi, đêm nay ta khôngđi. Ta muốn nghỉ lại Đông cung.”
Thái tử phi ra sức cắn chặt môi lạnh lùng nói: “Phong nhi, trong người takhông thoải mái, ngươi cứ trở về đi...”
“Nếu không về thì sao?” Lưu Phong cười hắc hắc ôm lấy nữ nhân đặt lên nệm gấmrồi đột nhiên xé váy nàng chỗ trước ngực khiến hai nửa vầng trăng đầy đặn cùngquả dâu đỏ hoàn toàn hiện ra trước mắt hắn.
Ánh mắt Lưu Phong lạnh lùng nhìn chăm chú vào khuôn ngực trần trụi làm choThái tử phi có vẻ hơi hoảng sợ.
“Điềm nhi, ta biết. Có thể trong khoảng thời gian này ta lạnh nhạt với nàng,cho nên nàng mới đối với ta như vậy. Hôm nay ta sẽ hảo hảo đối tốt với nàng”Nói xong Lưu Phong hôn lên ngực nàng, ngậm quả dâu đỏ sẫm kia mà không ngừngmút vào.
Điều kỳ quái là không ngờ Thái tử phi không ngừng giãy dụa, hoàn toàn không ỡmờ như lúc bình thường.
Đối với tình huống như vậy thì Lưu Phong không khỏi càng thêm sinh nghi.
Thoáng do dự một chút hắn hoàn toàn trút bỏ váy của nữ nhân khiến cho thân thểmê người của nàng hiện ra toàn bộ. Sau đó Lưu Phong không một chút thương hoatiếc ngọc đưa hai tay vòng qua mĩ đồn gần như thô bạo tiến nhập thân thể nàng.(óe óe: 0 (75):)
Chuyện giống như cường bạo khiến cho trong lòng Lưu Phong kích thích khôngthôi. Hắn mặc kệ Thái tử phi hoảng sợ và giãy dụa cứ không ngừng trùng kíchnàng.
Không biết giao đấu đã bao lâu, Lưu Phong cảm thấy hạ thân của mình căngthẳng, dường như sắp đạt tới đỉnh dục vọng.
“A—!”
Ngay lúc hắn phun ra dòng tinh hoa nóng bỏng thì Thái tử phi đột nhiên hétthảm một tiếng. Trong thân thể thoát ra một luồng khói đen, nét mặt có vẻ vôcùng đau đớn.
Cùng lúc đó, Lưu Phong cảm thấy trong cơ thể nàng một lực lượng tà ác đã từngquen biết.
“Là Dục Ma?”
Lưu Phong bất chấp thân thể đang trần trụi, vội vàng múa tay xuất ra vài đạoNguyên Anh lực thiết lập cấm chế bốn phía trong phòng. Hắn lạnh lùng nhìngương mặt nhăn nhó của Thái tử phi quát lớn: “Dục Ma, tốt nhất là ngươi ra đi.Nếu không ta sẽ cho ngươi nếm mùi thần hình cụ diệt...”
Thái tử phi hừ lạnh rồi nói: “Lưu Phong, ngươi là kẻ vô sỉ ác tặc. Không nghĩtới việc ngươi có thể phát hiện ra ta... Tuy nhiên ngươi không có biện phápđối với ta, chừng nào ta vẫn muốn ở đây thì ngươi không thể trục được ta. Takhác muội muội của mình. Tu vi của ta mạnh hơn nàng. Ta chỉ nhập vào trong cơthể người khác thì nháy mắt đã hòa hợp vào tinh thần kẻ đó. Cho nên, nếu trongnguyên thần mà không dồi dào Thần lực Hủy Diệt thì căn bản không có khả năngbắt ta hiện hình.”
Lưu Phong sửng sốt một chút, Thần lực Hủy Diệt phải chăng là Thất Thải Hàquang của di nương?
Nghĩ đến đây, hắn đột nhiên lại nghi ngờ thêm về thân phận thần bí của dinương.
“Lưu Phong, ta biết với tu vi hiện tại của ngươi nếu muốn giết ta thì dễ nhưtrở bàn tay. Tuy nhiên ngươi hẳn là cũng hiểu bây giờ ta chính là Thái tử phi,Thái tử phi là ta. Nếu ngươi giết ta, ta mà chết thì Thái tử phi cũng khôngsống được” Giờ phút này, gương mặt Thái tử phi nhăn nhó hoàn toàn không còn vẻdịu dàng như trước kia nữa.
“Điện hạ, ta đã nói rồi chúng ta còn có thể gặp lại nhau, ha hả.” Đột nhiên từmiệng Thái tử phi lại phát ra âm thanh của Trần Hoàng hậu.
Trong lúc Lưu Phong còn giật mình thì ả đã bắt đầu giải thích: “Chớ có ngạcnhiên. Ta nói rồi ta có thể dung hợp với ý thức người khác. Hiện giờ ý thứccủa ta và Trần Hoàng hậu, Thái tử phi đã dung hợp cùng một chỗ, chúng ta làtuy ba mà một”
“Đê tiện—!” Lưu Phong giận dữ quát lên rồi nói: “Ta cứ bắt ngươi trước rồi nóisau”
Thái tử phi nghe vậy thì trong mắt hiện lên nét kinh sợ rồi đột nhiên lộ vẻhung ác lớn tiếng quát: “Lưu Phong, ngươi không dám toàn lực ra tay. Ta khôngcó thể xác, kẻ bị ngươi đả thương chỉ có thể là nữ nhân yêu dấu của ngươi”
Nói xong mười ngón tay của nàng đột nhiên dài ra giống như lưỡi đao sắc bén.Hàn quang chợt lóe, mười đạo đao mang màu đen giống như tia chớp nhằm thẳng cổhọng Lưu Phong bay đến.
Lưu Phong kinh ngạc, nhưng cũng không xuất kiếm vì Hạo Thiên kiếm vì sẽ d�dàng xúc phạm thân thể của Thái tử phi. Hắn trực tiếp dùng tay chống đỡ đợtcông kích của Dục Ma.
“Ầm vang—!” Một tiếng, hai lực lượng chạm vào nhau khiến thân mình Thái tử phigiật nảy lên rồi mềm nhũn ngã lăn trên mặt đất. Chỉ một chiêu đấu tay khôngthì Lưu Phong đã hoàn toàn chế ngự nàng.
Thái tử phi ngồi trên mặt đất, hai mắt đột nhiên trợn lên đầy sợ hãi lẫn tứcgiận nhìn Lưu Phong. Gương mặt nhăn nhúm vì phẫn nộ đến cực độ: “Lưu Phong,ngươi không dám giết mình, ngươi không dám giết ta...” Nói xong, nàng lại gàolên đánh Lưu Phong tiếp.
Song chưởng của Lưu Phong vung lên. Thất Thải Hà quang của hai anh Khai Dương,Diêu Quang trong người lập tức xuất ra. Một đạo Thất Thải Hà quang lập tứcthổi về phía Thái tử phi.
“
“
Sau một tiếng vang. Thân mình Thái tử phi bị quang tráo của Thất Thải NguyênAnh bao trùm. Cùng lúc đó từ trong miệng Thái tử phi không ngừng phát ra tiếngrống có vẻ vô cùng đau đớn.
Một lát sau, tiếng thét đau đớn của Thái tử phi dần dần biến mất, vẻ mặt cũngdần dần trở lại bình thường. Nàng chậm rãi mở to mắt tình tứ nhìn Lưu Phongngạc nhiên vui mừng hỏi han: “Phong nhi, ngươi đã đến rồi. Đúng rồi. Làm saota lại ngồi trên mặt đất...” Thái tử phi dường như quên hết chuyện vừa xảy ra.
Lưu Phong giật mình rồi lập tức thở phào. Hắn biết là dưới tác dụng của ThấtThải Hà quang thì ý thức của Dục Ma đã tạm thời bị áp chế. Lúc này ý thức củaThái tử phi lại thắng thế nên đã khống chế thân thể nàng.
“Điềm nhi, nàng không có việc gì chứ...” Lưu Phong đi tới nâng Thái tử phi dậyrồi cầm cổ tay nàng độn thần nhập vào. Hắn cẩn thận kiểm tra rồi một chút, quảnhiên khí tức Dục Ma đã bị áp chế. Tuy nhiên sự việc còn chưa kết thúc. Dụcvọng đích thực đã dung nhập vào trong ý thức của Thái tử phi, có điều mức độdung hợp của hai bên mới đạt tới mức nhất định. May mắn là Lưu Phong phát hiệnđúng lúc, nếu không để muộn vài ngày thì quả là đại phiền toái. Tuy nhiên dùsao thì tách Dục Ma ra khỏi ý thức của Thái tử phi cũng không phải chuyện d�dàng. Ít nhất thì tự Lưu Phong cũng không làm được.
“Phong nhi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì mà ta cảm thấy rất đau đầu...” Thái tửphi cảm thấy thân thể có chút không thoải mái lắm.
“Không có việc gì...” Lưu Phong nhẹ nhàng an ủi.
“Đây là... Chúng ta vừa mới làm...” Đột nhiên Thái tử phi phát giác hạ thânmình ướt sũng. Theo kinh nghiệm mà xét thì hiển nhiên là vừa mới làm chuyện đókhông lâu. Nhưng chính nàng lại không nhớ chút nào.
Lưu Phong thản nhiên gật gật đầu, nói: “Ân, chúng ta đích thực vừa mới làm.Điềm nhi, ta hỏi nàng. Nàng có biết mấy ngày nay mình đã làm gì? Nàng gần nhưliều mạng với Hoàng đế bệ hạ. Hơn nữa còn có người nói nửa đêm nàng có ý câudẫn Hoàng đế bệ hạ...”
“A?”
Thái tử phi nghe vậy, hơi kinh hãi: “Không ngờ có chuyện như vậy, làm sao mộtchút ta cũng không biết...”
“Đúng rồi. Hôm nay là ngày mùng mấy, ta nhớ rõ có một buổi tối ta một mình tảnbộ trong hậu hoa viên. Trong lúc vô ý thì hôn mê một chút. Sau đó cái gì cũngkhông biết... Đúng vậy. Ta sao lại ở tẩm cung, ngươi không phải đi Toàn Thủysao? Đã về lúc nào...” Khi cơn đau đầu giảm bớt thì dường như Thái tử phi cũngnhớ lại một vài điều gì đó.
Lưu Phong cũng không giấu diếm, thản nhiên nói: “Điềm nhi, nàng bị Dục Ma nhậpthân. Ta cũng vừa mới phát hiện ra. Trong khoảng thời gian này thì ý thức củanàng vẫn chịu chi phối của ả. Nếu ta suy đoán không sai thì hẳn là lúc ở hậuhoa viên thì nàng bị Dục Ma nhập thân...” Lưu Phong cố giải thích cho đơn giảnmột chút.
Thái tử phi lập tức hoảng sợ: “Vậy ta nên làm gì bây giờ? Phong nhi, liệu tacó làm chuyện có lỗi với ngươi không?”
“Yên tâm, mọi việc đã có ta.” Lưu Phong ôm nữ nhân vào trong lòng nhẹ nhàng anủi.
Sau đó hắn bảo Thái tử phi gọi Á Đương vào.
“Á Đương, ngươi biết không? Điềm nhi đã bị Dục Ma nhập thân, rốt cuộc là ngươibảo vệ nàng thế nào vậy?” Lưu Phong hỏi không hài lòng.
“Cái gì? Bị Dục Ma nhập thân?” Á Đương đột nhiên giật mình, suy nghĩ một chútnói: “Ta đã nói làm sao trong khoảng thời gian này hành vi của Điện hạ có chútdị thường, nguyên lai là bị Dục Ma nhập thân.”
Nói tới đây, Á Đương đột nhiên quỳ xuống đất, cung kính nói: “Điện hạ, thuộchạ bảo hộ không chu toàn, khiến người bị nguy hiểm, thỉnh Điện hạ trách phạt.”
Thái tử phi nhìn thoáng qua Lưu Phong. Lưu Phong lập tức lãnh đạm nói: “Ngươiđứng lên đi, chuyện đã xảy ra rồi, cho dù trách phạt ngươi cũng là chuyệnkhông nên làm. Ta hy vọng ngươi có thể từ chuyện này về sau không để phát sinhviệc như vậy. Từ hôm nay trở đi, ngươi phải một tấc cũng không rời từ một nơibí mật gần đó bảo hộ Điềm nhi.”
“Thỉnh Vương gia yên tâm, Á Đương nhất định làm theo yêu cầu” Á Đương cũngkhông có kháng cự mệnh lệnh của Lưu Phong.
“Điềm nhi, ta đã tạm thời áp chế Dục Ma, tuy nhiên muốn bài trừ ả khỏi cơ thểnàng thì dường như còn có chút phiền phức. Ta nghĩ chi bằng chờ di nương tatrở về mới có thể làm đến cùng. Trong khoảng thời gian này, mỗi ngày ta lạiđây xem để giúp nàng áp chế Dục Ma” Lưu Phong cẩn thận dặn dò.
“Ân, có ngươi thì ta không còn sợ gì nữa” Dường như là Dục Ma dung hợp nhâncách tà ác của Thái tử phi, cho nên trong khoảng thời gian này Thái tử phi lạikhông có kiểu điên như trước kia mà càng ngày càng giống một nữ nhân bìnhthường.
Sau đó Lưu Phong lại dặn dò thêm Á Đương: “Chặt chẽ chú ý tình hình Điềm nhi,nếu thấy khác thường liền cử người cho ta biết.”
“Vương gia yên tâm, ta biết rồi” Á Đương nói nghiêm túc.
“Điềm nhi, ta còn phải gặp bệ hạ một chuyến nên hôm nay sẽ không thể tiếp tụccùng nàng. Ngày mai ta sẽ tới” Nói xong, Lưu Phong hôn trán nữ nhân rồi rờiđi.
Đối với việc Lưu Phong đến thì lão Hoàng đế tuyệt không bất ngờ. Gần đây ởkinh đô đã xảy ra nhiều chuyện như vậy nên lão đích thực là muốn Lưu Phong đếngặp lão.
Từ lúc Lưu Phong đến Đông cung thì lão cũng đã cho người chuẩn bị một bàn tiệcrượu ở Thượng thư phòng.
Sau khi nhận thi lễ, lão Hoàng đế nhìn Lưu Phong mỉm cười: “Trịnh vương, lầnnày đi đến Cao Lệ nghe nói khanh thu hoạch rất lớn. Nữ nhân của khanh đã ngồitrên ngai vàng Nữ vương. Thật không nghĩ tới a, trẫm mấy lần muốn viễn chinhchinh phục Cao Lệ và Phù Tang đều chịu kết cuộc thất bại. Vậy mà khanh lạidùng phương thức như vậy dễ dàng chinh phục xong Cao Lệ. Thật sự là hả lòng hảdạ a... Tiệc rượu này và đồ nhắm là trẫm cố ý chuẩn bị cho khanh”
Lưu Phong cũng không khách khí mà ngồi xuống cùng lão Hoàng đế nâng cốc từ xa.
Lão Hoàng đế nâng chén mời rượu Lưu Phong: “Nào, vì thắng lợi của khanh, chúngta cụng ly...”
Lưu Phong hơi hơi mỉm cười, cùng lão Hoàng đế cụng một ly. Uống cạn chén rượuxong Lưu Phong cười nói: “Tình báo của bệ hạ vẫn thật chuẩn...”
Lão Hoàng đế gật gật đầu nói, thản nhiên nói: “Ha hả, ít nhất Phúc Thành còntrong lòng bàn tay của trẫm”.
