Hi Du Hoa Tùng
Trời, nói nửa ngày mà vẫn còn phải chờ thêm mấy ngày nữa, trời ạ. Có biết lãotử đang đứng thẳng đây không.
Lưu Phong quyết định lại dụ dỗ một phen. Hắn cảm thấy một khuê phòng oán phụtuyệt đối sẽ không thỏa mãn với sự an ủi của mấy ngón tay. Đôi tay hắn lạinhào nặn hai trái căng tròn của nữ nhân. Thái tử phi yêu kiều rên rỉ ngẩngđầu, chủ động dâng môi thơm, cái lưỡi thơm tho luồn vào miệng nam nhân khôngngừng trò chơi đuổi bắt.
Cảm giác hạ thân của nam nhân lại bành trướng, Thái tử phi nhíu mày có chútvui mừng, có chút giật mình: “Phong nhi, nhanh như vậy, ngươi lại đứng đượcrồi a?”
Lưu Phong cười hắc hắc, đơn giản đặt nàng ở dưới thân còn tay thì kéo váy. Nữnhân tự nhiên biết ý tứ của hắn, vội vàng ngăn cản thở hổn hển mà kiều mị nói:“Không được, Phong nhi. Người ta đã bị ngươi tiết ra một lần. Nếu ngươi thựckhó chịu thì ta gọi vài cung nữ đến giúp ngươi giảm nhiệt”
Lưu Phong nghe vậy thì cau mày nói: “Quên đi, ta cũng không phải là nam nhântùy tiện”
Nhìn sắc mặt hắn có chút không vui, Thái tử phi mỉm cười đưa tay khẽ vuốt haimá hăn. Trên mặt lộ ra vẻ dịu dàng nhẹ nhàng nói: “Phong nhi, sau vài ngàyđược không. Hôm nay nhân gia đã bị tay ngươi lộng qua, không được...”
Lưu phong đành cười mà nói: “Được rồi...” Kỳ thật Lưu Phong cũng không tin,khuê phòng oán phụ như nàng vài thập niên không có nam nhân an ủi lại thỏa mãnvới mấy ngón tay. Thực hiển nhiên, nàng vẫn còn cảnh giác với mình. Có lẽ nàngcòn mơ tưởng chinh phục mình...
Thái tử phi cười ngọt ngào: “Phong nhi. Ngươi yên tâm, lần sau ta nhất định sẽcho ngươi thỏa mãn, ta sẽ khiến ngươi được biết, cái gì mới là nữ nhân chânchính.”
Nghe thấy nữ nhân khiêu khích như thế, Lưu Phong hơi hơi động tâm. Hắn ghémiệng vào sát vành tai mượt mà của nàng nhẹ nhàng liếm liếm rồi khẽ khàng: “Tacũng sẽ cho nàng biết, thế nào là nam nhân chân chính. Cái gì là dục tiên dụctử.”
Thái tử phi bị hắn liếm cả người nóng lên, không kìm nổi liếc mắt nhìn hắn,che miệng kiều mị cười nói: “Phong nhi, ngươi làm như vậy thiếu chút nữa thìta không kìm nổi.”
“Phải không, vậy bây giờ ta...” Lưu Phong cười cười mờ ám đột nhiên vén váy nữnhân lên cuộn lại. Đồng thời hai tay đã du ngoạn khắp núi đồi khiến cho Tháitử phi lại thở hổn hển kiều mị, còn hồn vía có chút mơ màng không ngừng uốn éothân mình.
Hồi lâu sau, hai người lại tách ra, Thái tử phi đã là toàn thân nhũn ra. Phíadưới cũng tơi tả, miệng hổn hển không ngừng.
“Phong nhi, người ta đều bị ngươi lộng đến chết, đúng rồi. Hôm nay ta gọi làngươi tới, là để nói chính sự.” Thái tử phi đang nói nghiêm túc thì tay lạinắm tiểu bổng bổng hùng dũng của Lưu Phong rồi tiếp tục: “Trong lúc vô ý ÁĐương có được một tin tức nói là Yến vương đã tra từ chỗ Lý Hàn ý đồ bí mậtsoán ngôi của Tĩnh Vương gia. Đồng thời cũng đã biết kẻ giết Chu Cao Phi. Talo lắng đế quốc xảy ra đại sự, cho nên gọi ngươi lại đây để ngươi còn kịp đốiphó”
Lưu Phong hơi kinh hãi, vội vàng hỏi: “Tin tức chính xác hay không?”
“Ân, vô cùng chuẩn xác—!”
Thái tử phi nghiêm mặt nói: “Nghe nói bên Yến vương đã bắt đầu chuẩn bị. Phỏngchừng không được bao lâu thì Yến vương cùng Tĩnh Vương gia có thể sẽ nổ raxung đột.”
Lưu Phong cẩn thận nghĩ lại một chút rồi nói: “Không được, ta phải đi ngăn Yếnvương. Nếu khiến cho mục đích của Tĩnh Vương gia bị bại lộ, thì có thể lão sẽhành động sớm”
“Đúng vậy, ta cũng lo lắng vấn đề này.” Thái tử phi thản nhiên nói: “Nếukhông, ngươi đi tìm Yến vương hảo hảo nói chuyện. Dù sao chúng ta đều có mộtkẻ địch chung”
“Không sai, Chu Cao Phi chết ở trong tay Tĩnh Vương gia. Tin rằng sau này Yếnvương sẽ coi Tĩnh Vương gia như đại địch cuối cùng. Ta nghĩ hắn sẽ nghe tanói” Nói tới đây Lưu Phong mỉm cười cúi xuống đặt mộ nụ hôn lên đôi môi mọngđỏ của nữ nhân xong rồi nói: “Điềm nhi, may mà chuyện này ít nhiều có nàngnhắc nhở. Nếu không đến bây giờ ta vẫn còn không biết? Xem ra Bất Tử Chiến sĩcủa nàng đích thực không giống nhau a.”
“Đâu nào? Á Đương chẳng qua chỉ tình cờ mới biết đến, nếu không ta cũng chẳnghay biết gì...” Thái tử phi đột nhiên yêu kiều hầm hừ: “Chuyện của ngươi cùngÂn Quý phi đã kết thúc như thế. Cho dù những người phát tán lời đồn đã bị bắt,nhưng mà cũng không tìm được chủ mưu phía sau việc này. Hơn nữa khắp đế quốccũng đều lan truyền. Đối với danh dự của ngươi cực kỳ bất lợi”
Lưu Phong thản nhiên nói: “Ha hả, chuyện này kỳ thật không nghiêm trọng nhưnàng tưởng tượng. Tuy rằng sự tình là lan truyền nhưng phía bệ hạ ta đã đốiphó được nên lão liều mạng nhẫn nhịn. Về phần dân chúng, ta nghĩ kỳ thật bọnhọ cũng là bị người khác mê hoặc. Mấy ngày nay tình thế đã dần dần ổn định,đám tay sai phía sau vụ bày mưu tính kế xấu xa này đã bị người của ta xác địnhrõ ràng tất cả. Bước tiếp theo ta chỉ cần sử dụng báo chí tạp chí đang nắmtrong tay và tổ chức Hắc đạo tiến hành trong khắp đế quốc một vòng phát tán dưluận nữa thì ta nghĩ danh dự của ta hoàn toàn có thể khôi phục. Có lẽ, còn cóthể cao hơn trước kia.”
Thấy bộ dáng Lưu Phong trần đầy tự tin, Thái tử phi yên tâm không ít lại cườinói: “Xem ra ngươi đã định liệu trước. Mấy ngày nay ta thấy ngươi không độngđậy lại tưởng ngươi cũng không chịu nhận”
“Không phải thờ ơ, chỉ là ta đang chờ đợi thời cơ” Lưu Phong cười nói: “Nếumấy ngày hôm trước mà ta đã hành động thì hiệu quả khẳng định không tốt. Khiđó đúng là đang lúc đầu sóng ngọn gió nên thực dễ dàng để người ta mượn cớcông kích. Hiện tại thì khác rồi. Bệ hạ đã tỏ thái độ, hơn nữa thần tử triềuđình cũng biết nên làm như thế nào. Thiếu đám a dua này thì chỉ với đồng đảngcủa Tĩnh Vương gia cũng không có nhiều tác dụng. Về phần dân chúng, bọn họcũng bàn luận đủ rồi, tâm tình xúc động phẫn nộ cũng dần dần bình ổn lại. Ởthời điểm như vậy ta lại tuyên truyền phô thiên cái địa sự thật do mình chế rathì hiệu quả mới tốt nhất”
“Úc, đại anh hùng của ta, ngươi rất lợi hại—!” Thái tử phi ôm lấy đầu LưuPhong hôn hít một chút.
Lưu Phong cười hắc hắc: “Kỳ thật ở trên giường ta còn lợi hại hơn.”
“Ngươi nha, chính là đồ tiểu bại hoại.” Thái tử phi cốc trán Lưu Phong cườiquyến rũ nói: “Có cơ hội ta đây nhất định phải nếm qua một chút.”
“Cho ta vào, ta muốn gặp mẫu thân đại nhân...” Đúng lúc này, ngoài cửa vọngđến tiếng ồn ào, nghe âm thanh ứng với Hoàng Thái tôn.
“Là Triệt nhi? Cứ để hắn vào.” Tâm tình hôm nay của Thái tử phi không tệ nênnhỏ giọng dặn dò. Nàng muốn nhân cơ hội này cũng để đồ ngốc biết quan hệ củamình cùng Lưu Phong. Xét rằng đã không che giấu được thì đơn giản để hắn biếtsớm một chút.
Hoàng Thái tôn nhanh chóng đi vào, khi hắn nhìn thấy mẫu thân đang ôm LưuPhong thì lập tức nổi giận, hơn nữa mặt mẫu thân còn đang đỏ ửng.
Hoàng Thái tôn không còn nhỏ nên tự nhiên biết màu đỏ kia có ý nghĩa gì. Hắnhung tợn liếc qua Lưu Phong, lại nhìn nhìn Thái tử phi mà nói đầy căm hận:“Đáng ghét—!”
Nói xong câu đó, hắn vội vàng quay người bước ra ngoài.
Tâm trạng tốt đẹp của Thái tử phi lập tức tan biến nên giận dữ quát: “Đồ vôliêm sỉ này, đứng lại cho ta”
Hoàng Thái tôn nghe vậy thì dừng lại. Hắn oán hận nhìn mẫu thân, vẻ mặt khinhthường: “Mẫu thân, người khiến nhi tử chán ghét. Chẳng lẽ người bảo Triệt nhiđứng lại để nhìn việc làm xấu xa của người?”
Lời vừa nói ra thì Thái tử phi lập tức nổi giận, nàng đẩy Lưu Phong ra chồmdậy đi đến tát kẻ to mồm.
Hoàng Thái tôn không né tránh. Trên thực tế hắn cũng không dám né. Ở trongcung này thì Thái tử phi là chủ nhân chân chính. Không ai dám trái ý nàng. Mặcdù hắn là Thái tôn, là con trai của nàng.
Lau đi vết máu trên khóe miệng, Hoàng Thái tôn oán hận nhìn mẫu thân mình,cười gằn: “Người đánh chết nhi tử đi?”
“Súc sinh, ngươi nghĩ rằng ta không dám.” Trong mắt Thái tử phi hiện lên sátý.
Hoàng Thái tôn run lẩy bẩy dường như bị sát khí đe dọa nên theo bản năng luilại một bước. Hắn sợ hãi nhìn bốn phía, hy vọng có ai đó đứng ra nói hộ mình.Kỳ thật, cho dù lúc trước hắn bị người khác xúi giục nên to gan đến đây chấtvấn mẫu thân. Nhưng khi bị sát ý của mẫu thân đe dọa thì trong lòng lập tứcliền sợ hãi.
“Điềm nhi, không cần như vậy...” Lưu Phong cũng đứng dậy đi tới thản nhiênnói: “Hắn dù sao cũng là con của nàng. Hổ dữ cũng không ăn con mình”
Nghe thấy Lưu Phong khuyên như vậy thì sắc mặt Thái tử phi mới dịu đi một ít,sát ý trong mắt cũng lập tức biến mất. Nàng thản nhiên nói: “Còn không cảm ơnTrịnh vương Điện hạ.”
Hoàng Thái tôn trừng mắt liếc nhìn Lưu Phong cũng không nói gì. Ở trong lònghắn, Lưu Phong chính là kẻ gây ra sự bất hòa trong nhà. Hắn có thể tha thứ bấtluận kẻ nào ngoại trừ Lưu Phong. Hắn đã hận Lưu Phong đến tận xương tủy.
“Ngươi, đi theo ta, ta có lời muốn nói với ngươi.” Lưu Phong nhìn thoáng quaHoàng Thái tôn nói rất nghiêm túc. Tuy rằng giọng điệu của hắn thực lãnh đạm,nhưng cũng không cho Hoàng Thái tôn có chỗ nào để chần chờ và cự tuyệt.
“Phong nhi, ngươi muốn làm gì?” Thái tử phi có chút nghi hoặc.
“Không có việc gì, ta chỉ muốn nói chuyện với hắn được không?” Lưu Phong thảnnhiên hỏi.
“Triệt nhi, đi đi—!” Thái tử phi đương nhiên là đứng về phía Lưu Phong.
Hoàng Thái tôn thoáng do dự một chút rồi đi theo Lưu Phong vào một gian kếbên. Sau khi đóng cửa lại, Lưu Phong mỉm cười lập tức nói: “Nếu ta là ngươi,ta sẽ không xúc động như vậy”
“Ta hận ngươi—!” Hoàng Thái tôn nghiến răng nghiến lợi nói.
Lưu Phong khinh thường cười cười: “Ta biết ngươi hận ta, nhưng liệu ngươi cónghĩ là ngươi phải xin lỗi ta trước. Ngươi chiếm mọi thứ của ta đã hơn haimươi năm. Nếu ngươi là ta, ta nghĩ ngươi muốn ăn thịt ta. Nhưng mà ta không cóhận ngươi, ta cũng không cam chịu số mạng. Điều hiện nay ta đang làm chẳng qualà sử dụng nỗ lực của mình để quay về nơi vốn thuộc về ta. Còn ngươi cũng chỉlà một tên đi cướp đáng xấu hổ...”
“Nói thật, ta vẫn cho rằng ngươi là kẻ trong tình cảnh này không có lý do gìđể hận ta.” Lưu Phong hầm hừ: “Bao năm nay, ngươi đã được hưởng vinh hoa phúquý mà cả đời người khác thậm chí mấy đời cũng không có được... Nếu ta làngươi, ta sẽ thông minh một chút, có lẽ chỉ có như vậy mới có thể giữ mạngsống cho ngươi. Ngươi biết không?”
“Ngươi cho là mẫu thân thật sự sẽ giết ta?” Hoàng Thái tôn căm hận nói: “Ta dùsao cũng là nhi tử của người. Ngươi cứ chờ, ta sẽ không cho ngươi cướp mẫuthân khỏi tay ta”
Lưu Phong khinh miệt nói: “Đừng đánh giá mình quá cao. Cho tới bây giờ ta đâucó coi ngươi là một đối thủ. Ngươi quá yếu, quá trì trệ. Nếu ta là ngươi thìta chỉ nghĩ làm thế nào để có thể sống yên ổn quãng đời còn lại, chứ khôngphải không ngừng đi vào chỗ chết.”
“Ngươi là nhi tử của Yến vương, nhưng ngươi biết không? Yến vương trước ngươicòn có ba nhi tử. Tuy rằng Chu Cao Phi đã chết, nhưng bên người Yến vương vẫncòn có hai con trai. Bọn họ có kiến thức, tài hoa, còn thế lực thì ngươi cũngkhông thể so sánh được. Bảo bọn họ để tất cả cho ngươi là ý tưởng không thựctế. Ngươi chỉ có thể hiếu thuận với Thái tử phi để tiếp tục hưởng thụ vinh hoaphú quý của mình. Nếu không Chu Cao Phi sẽ là bài học cho ngươi, có lẽ ngươisẽ chết còn thê thảm hơn so với hắn. Đừng có hoài nghi lời của ta, nếu có kẻmuốn giết ngươi thì việc đó dễ như trở bàn tay. Ngươi hẳn đã rõ ràng, trongmắt Yến vương thì ngươi chẳng là gì. Các ngươi thiếu sự giao lưu và tình cảmvới nhau. Huyết thống này nọ đối với người như Yến vương mà nói, căn bản làkhông đáng một đồng chinh. Trước kia, giá trị của ngươi ở chỗ để gắn bó quanhệ của Vương và Thái tử phi, nhưng hiện tại khác rồi. Thái tử phi đã cùng Yếnvương hoàn toàn ân đoạn nghĩa tuyệt nên ngươi đã không hề có giá trị. Nói đơngiản một chút, hiện tại ngươi là một kẻ đáng thương mà phụ thân không cần, mẫuthân không xót. Ngươi hẳn nên khiêm tốn đối nhân xử thế, đây mới là con đườngsống của ngươi...”
“Chớ có nhìn ta, cũng đừng hận ta. Mặc dù trong lời của ta có chút khó nghe,nhưng đều sự thật.” Lưu Phong thản nhiên nói.
Hoàng Thái tôn tuy rằng trong lòng tức giận, nhưng mà không thể không thừanhận trong lời của Lưu Phong đích thực có đạo lý, hơn nữa lại rất có đạo lý.
Kỳ thật đối với tình cảnh của mình trước mắt thì trong lòng hắn ít nhiều cũngbiết. Chẳng qua là từ xa xưa tới giờ sống an nhàn sung sướng khiến hắn mất đisự nhận định chuẩn xác.
Nay nghe Lưu Phong nói như vậy thì dường như hắn đã rõ ràng.
“Tuy rằng ngươi nói đúng, nhưng mà ta vẫn hận ngươi. Nếu có cơ hội, ta sẽ giếtngươi.” Hoàng Thái tôn oán hận nói.
Lưu Phong khinh thường cười cười: “Kẻ đáng thương, ngươi vĩnh viễn cũng khôngcó cơ hội. Điều ngươi có thể làm chỉ là cố gắng sống sót.”
[PS: kỳ thật con nối dõi của Yến Vương gia, không kể ở bên người vẫn còn nữa.Những chương trước từng có nói qua nhưng không rõ ràng, ai có thể nhìn ra?-TG]
