Hi Du Hoa Tùng
Đúng vậy, Trương công công là tâm phúc của cô cô, lúc trước ta cùng cô cô gặpmặt lúc nào cũng đều là do hắn an bài đằng sau...” Nói tới đây, Lưu Phong hỏi:“Khuynh Quốc, ý của nàng là, sự tình này do Trương công công tiết lộ...”
“Không sai—!”
Khuynh Quốc phân tích: “Nếu không phải người biết sự thật thì làm sao mà cóchứng cứ”
“Nhưng hắn là tâm phúc của cô cô a, cô cô đã từng cứu mạng của hắn” Lưu Phongkhẽ nhíu mày.
“Lão công, đừng quên lời chàng đã nói, mọi thứ đều là có thể.” Khuynh Quốc suynghĩ một chút lại tiếp tục: “Nếu thiếp đoán không sai thì Trương công công kiacũng là cẩu nô tài bị Tĩnh Vương mua chuộc. Lão công, chuyện này là chàng lúctrước sơ ý.”
“Đúng vậy, hiện tại ngẫm lại thì đều là do lúc trước sơ ý. Trương công côngkhông loại trừ có thể là do Tĩnh Vương gia mua chuộc.” Lưu Phong âm thầm tựtrách. Bản thân vẫn là mềm yếu nên để lại cho mình một tai họa.
“Lão công, chàng xem chúng ta có nên tra người của mình hay không?” KhuynhQuốc hỏi.
“Không cần—!”
Lưu Phong khẳng định: “Người trong nhà bên này tuyệt đối sẽ không xuất hiệnvấn đề, biết sự tình của ta cùng với cô cô, đều là tỷ muội các nàng”
“Cũng đúng, tỷ muội nhà mình khẳng định sẽ không bán đứng chàng” Khuynh Quốcthầm nghĩ: “Xem ra sự tình tám chín phần là do Trương công công gây ra”
“Mặt khác Trần Hoàng hậu cùng Yến Vương cũng không thể loại trừ.” Lưu Phongtrầm giọng nói: “Trần Hoàng hậu lúc trước đã sớm nói qua chuyện này, nàngdường như cũng có hiềm nghi. Về phần Yến Vương, lấy năng lực tình báo trinhsát của hắn, muốn biết chuyện này cũng không là việc gì khó. Tuy nhiên hiềmnghi lớn nhất vẫn là Trương công công.”
“Khuynh Quốc, như vậy đi. Nàng trước mau chóng phái người tìm Trương côngcông, bí mật bắt giữ hắn về đây.”
Khuynh Quốc vội vàng nói: “Thiếp đi sắp xếp nhân thủ. Tuy nhiên thiếp lo lắng,nếu sự tình là do Tĩnh Vương gia an bài bày ra thì hành động của chúng ta sợlà có thể đã chậm.”
“Ý của nàng là Trương công công có thể đã bị diệt khẩu?” Lưu Phong lo lắnghỏi.
“Ân—!”
Khuynh Quốc thở dài một tiếng nói: “Đúng vậy, thiếp phỏng chừng Trương côngcông có thể đã bị diệt khẩu. Tuy nhiên hiện tại cũng không thể từ bỏ được,thiếp sẽ an bài tiếp”
Đợi cho Khuynh Quốc đi rồi, Khuynh Thành oán hận nói: “Tỷ phu. Không bằng muộitrực tiếp dẫn người diệt lão cáo già Tĩnh Vương gia?”
“Không được.” Lưu Phong thản nhiên nói: “Thế lực Tĩnh Vương gia nắm giữ trongtay tuyệt đối không kém Yến Vương. Lão hồ ly này thật sự là rất giảo hoạt.Muốn giết lão là không có khả năng. Hơn nữa. Tình huống hiện tại cho dù giếtlão cũng đã không thể làm nên được chuyện gì.”
“Vậy chàng nói chúng ta nên làm gì bây giờ? Chẳng lẽ cứ chờ đợi như vậy, imlặng như vậy để cho lũ điêu dân chửi huynh...” Khuynh Thành bất bình nói: “Lũđiêu dân này. Như thế nào đều là lũ sói đáng ghét a. Ngẫm lại lúc trước xem,huynh đối với bọn họ tốt như vậy. Bây giờ bọn họ không tốt, không tin huynh.Lại tin tưởng lời nói của người xấu...”
“Đây là cái giá phải trả của phong lưu a—!”
Lưu Phong thở dài. Hắn đang lo lắng không biết rốt cuộc lão Hoàng đế sẽ cóphản ứng như thế nào. Về phần dân chúng thì ngu muội vô tri. Chỉ cần tìm cơhội sáng tỏ một chút, vận động một chút thì hướng phát triển của dư luận tựnhiên sẽ cho qua.
So ra hắn càng lo lắng lão Hoàng để dưới áp lực không chịu nổi mà tuyên chiếncùng hắn. Nói như vậy, hết thảy kế hoạch của hắn đều sẽ bị rối loạn. Sự tìnhcàng phiền toái hơn.
“Xú tỷ phu, xem huynh về sau còn dám phong lưu không...” Khuynh Thành ôm cánhtay Lưu Phong, đột nhiên dịu dàng lại mà nhu thuận nói: “Tỷ phu, huynh nói xemhiện giờ muội có thể giúp huynh làm việc gì? Muội biết huynh trong lòng chịukhổ sở, muội hy vọng có khả năng vì huynh làm một điểm gì đó.”
Sau khi thượng triều, lão Hoàng đế gọi các trọng thần liên can ở lại Thượngthư phòng. Khuôn mặt sa sầm, cũng không biết trong lòng suy nghĩ gì mà hồi lâukhông nói lời nào.
Cả Trương Tử Ngưu cầm đầu đại thần Nội các cùng với các đại nhân Thượng Thưlục Bộ mặt đều run sợ, trong lòng thắc thỏm. Cho dù bệ hạ còn chưa nói gì,nhưng mà sự tình cụ thể bọn họ cũng đã nghe thấy. Nếu làm không tốt thì xem rađế quốc sẽ có biến rồi.
Hồi lâu sau, lão Hoàng đế di chuyển ánh mắt, thản nhiên liếc nhìn những ngườinày rồi chậm rãi nói: “Có một số việc. Trẫm có thể nói ở trong buổi đại triều.Có một số việc, lại chỉ có thể ở trong này nói. Các khanh đều là những thần tửtrung thành nhất của trẫm. Có nói a, trẫm cũng chỉ có thể nói với các khanha...”
Mọi người trong lòng căng thẳng, biết đây là muốn nói sự tình Ân quý phi, vộivàng ngồi thẳng người chờ bệ hạ nói tiếp.
“Chỉ trong một đêm... Chỉ trong một đêm mà trên dưới bốn phía đế quốc đều nổilên lời đồn... Trẫm muốn biết đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì?” Sắc mặtlão Hoàng đế có chút tái nhợt bèn ngồi thẳng người, hơi dựa vào Long Ỷ trầmgiọng hỏi: “Ai nói cho trẫm biết, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Âm mưu quỷkế này là do ai làm?”
“Trương Tử Ngưu, khanh nói cho trẫm biết, đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?Tôn nhi của trẫm gian tình với ái phi của trẫm, rốt cuộc là chuyện gì đã xảyra?” Lão Hoàng đế căm hận hỏi.
Thân hình Trương Tử Ngưu có chút run rẩy. Tin đồn về Lưu Phong và Ân Quý phithì lão cũng đã nghe. Tính nghiêm trọng của chuyện này lão cũng rất rõ ràng.Tội danh dâm loạn cung đình thật sự là quá lớn, nhất là hắn hiện giờ vẫn đangcó thân phận là Hoàng tôn.
“Chuyện này...” Trương Tử Ngưu có bụng muốn giải vây cho Lưu Phong, nhưng lạikhông biết nên nói như thế nào.
Lão Hoàng đế nhắm mắt lại nói, hừ lạnh một tiếng, nói: “Nói đi, các khanh đềunói, chuyện gì đã xảy ra?”
Trương Tử Ngưu hơi ổn định lại cảm xúc một chút, nghiêm túc nói: “Bệ hạ, việcnày không phải là nhỏ. Thần xem ra không thể dễ dàng tin tưởng... Thỉnh bệ hạphái người điều tra?”
“Điều tra?”
Lão Hoàng đế lập tức liền nổi giận: “Còn không đủ mất mặt nữa hay sao mà cònmuốn điều tra.”
Lão Hoàng đế chậm rãi nói: “Hiện tại chuyện này xem chừng cả kinh thành đềubiết. Cho dù là thật hay là giả, đều phải nghĩ biện pháp làm chuyện này yênlặng đi. Về phần truy tìm hung phạm sự tình, Trịnh Vương sẽ tự mình đi làm.Trẫm nghĩ với thủ đoạn của hắn thì truy tìm hung phạm hẳn không phải là mộtchuyện khó.”
“Bệ hạ, ...” Chương Vấn Thiên vừa mới nhậm chức Lễ Bộ Thượng thư nãy giờ vẫnkhông nói gì đột nhiên bước ra khỏi hàng nói: “Bệ hạ, hiện giờ lời đồn nổi lênbốn phía. Hơn nữa còn nói là thực sự có chứng có cớ, lão thần thiết tưởng bệhạ nên trừng phạt Trịnh Vương... Để dẹp yên sự phẫn nộ của dân chúng...”
Lời này vừa nói ra, lập tức liền được Công Bộ Thượng thư Phó Toàn Văn phụ họa.
Trương Tử Ngưu âm thầm cười lạnh. Hai tên ngu ngốc, lúc trước Quý phi bạo bệnhbỏ mình là tự bệ hạ nói. Mặc kệ chuyện này là thật hay giả, bệ hạ
đã nhận định là giả. Lúc nãy vừa nói như vậy là đã rõ ràng rồi.
Tuy nhiên Trương Tử Ngưu vẫn để ý hai vị đại nhân này. Theo sự thông minh ngàythường của họ lẽ ra không nên làm như vậy. Hay là có mục đích gì khác?
“Đồ hỗn trướng—!”
Lão Hoàng đế nghe vậy vỗ mạnh lên án, vẻ mặt đầy phẫn nộ: “Chương Vấn Thiên,các khanh có ý tứ gì. Lời đồn đầy trời, chưa được chứng thực. Không ngờ cáckhanh muốn ta xử lý Hoàng tôn thì chẳng phải là nói cho người trong thiên hạlà ngay cả trẫm cũng tin sao?”
“Hừ—!”
Lão Hoàng đế căm hận liếc nhìn hai người Chương Vấn Thiên gầm gừ rồi nói:
“Chương Vấn Thiên, các khanh nói lời này thực là có dụng ý không tốt. TrịnhVương đắc tội với các khanh khi nào? Chẳng phải các khanh muốn phá hư đại kếtrường sinh của trẫm.”
Nói tới đây lão Hoàng đế đột nhiên cười khẩy mà tiếp tục: “Trẫm hiện tại độtnhiên hoài nghi, chuyện này là do các khanh âm thầm thu xếp muốn mượn chuyệnnày để bôi nhọ Trịnh Vương. Phá hư đại kế trường sinh của trẫm. Người đâu. Đemhai tên loạn thần tặc tử này giữ cho ta...”
Xích Long tuân lệnh. Vội vàng mang theo Chân Long Vệ lại túm luôn hai ngườiChương Vấn Thiên bắt đi.
Chương Vấn Thiên lập tức liền sợ ngây người. Lão tuyệt đối không nghĩ tới mìnhlà một trong lục bộ Thượng thư lại bởi vì một câu nói đầu tiên mà bị bắt.
Công Bộ Thượng thư Phó Toàn Văn cũng hoảng sợ bất an. Kỳ thật không phải làlão muốn gây khó dễ cho Lưu Phong. Chẳng qua là trước buổi đại triều có ngườicho lão ba mươi vạn lượng ngân phiếu để lão nói xấu Lưu Phong ở trước mặt bệhạ, khuyên bệ hạ trừng trị Lưu Phong. Chỉ là ai mà nghĩ được không ngờ là chọcgiận bệ hạ.
Chương Vấn Thiên kỳ thật cũng như thế, lão cũng là có được ba mươi vạn lượngbạc của thần bí nhân nên mới nói thế. Bây giờ lão mới biết, bạc kia cũng khôngphải kiếm được tốt như vậy.
Nhưng bệ hạ đã tức giận, bọn họ hiện tại hối hận cũng không còn kịp nữa rồi.Chỉ có hy vọng bệ hạ có thể khoan hồng độ lượng, xử nhẹ một chút.
“Bệ hạ, vi thần sai lầm rồi, thần nhất thời lỡ lời. Nhưng bổn ý là tốt, tuyệtkhông có gièm pha và chia rẽ Trịnh Vương a. Thỉnh bệ hạ xét vi thần vẫn trungthành và tận tâm mà tha cho tội bất kính của vi thần.
“Hừ—!”
Lão Hoàng đế vốn vì việc này tức giận không ngừng, hai người Chương Vấn Thiêncũng dám chen ngang lời thì khẳng định lão Hoàng đế sẽ không bỏ qua cho bọnhọ. Hơn nữa, lão Hoàng đế còn muốn mượn hai vị quan lớn này để nói với văn võtrong triều đình, để biểu hiện thái độ với người trong thiên hạ hiểu được làlão tuyệt đối không tin lời đồn bên ngoài. Đồng thời, đối với lời đồn này nếungười nào có ý đồ đem phóng to sự việc thì tuyệt không buông tha.
“Chương Vấn Thiên, Phó Toàn Văn, trẫm niệm tình các khanh ngày thường coi nhưtận trung làm hết phận sự, cho nên tha cho các khanh tử tội. Tuy nhiên tộichết có thể tha, nhưng tội sống không thể thoát.” Lão hoàng đế trầm giọng nói:“Từ hôm nay trở đi, các khanh cáo lão hồi hương. Công Bộ cùng Lễ Bộ thì trẫmsẽ tuyển hiền năng khác.”
“Bệ hạ, không thể a, người không thể đối với vi thần như vậy. Thần từ trướctới nay, vẫn tận trung với cương vị, đau đáu sợ hãi cho tới bây giờ cũng khôngdám chậm trễ, thần... Thần chưa muốn cáo lão. Thần còn khỏe mạnh, còn có thểphục vụ đế quốc...” Chương Vấn Thiên là một người mê làm quan, đã không d�dàng đạt tới vị trí thượng thư, lúc này mới làm không đầy nửa năm nên thật sựlà không cam lòng a.
Bên kia Phó Toàn Văn quả thật không hề hé răng. So với Chương Vấn Thiên thìlão bình tĩnh hơn, từ lúc bọn họ nói rồi nảy sinh rắc rối, xem ra chuyện nàycũng không có khả năng xuất hiện chuyển biến.
Thôi, cáo lão thì cáo lão, dù sao đế quốc hiện tại cũng bấp bênh, rời khỏimảnh đất kinh đô đầy rẫy thị phi cũng không tệ. Bằng vào của cải lão dành dụmmấy năm nay thì làm viên ngoại phí quí cũng là dư dả.
“Đủ rồi, ra ngoài-!” Lão Hoàng đế không kiên nhẫn phất phất tay.
Việc này xảy ra làm Thượng thư các Bộ còn lại nơm nớp lo sợ. Như đứng trên lớpbăng mỏng đến cả thở mạnh cũng không dám, sợ không cẩn thận liền ***ng phải bệhạ. Bọn họ cũng không phải ngốc tử, kết cục củaChương Vấn Thiên, Phó Toàn Vănđã xác định rõ thái độ của bệ hạ.
Bĩnh tĩnh mà suy xét, chuyện này diễn biến đến bây giờ, kỳ thật chứng cứ vôcùng xác thực, ai cũng đều biết Trịnh Vương cùng Ân quý phi có can dự. Hơn nữaÂn quý phi hiện giờ đích xác đang ẩn náu tại Phong Thành. Rất nhiều thần tửtrong lòng cũng không phục, đều tức giận, đều muốn bệ hạ trừng trị tử tôn bấthiếu, loạn thần tặc tử, trừng trị Quý phi làm bại hoại thanh danh hoàng giakia. Nhưng hiện giờ có vết xe đổ của Chương Vấn Thiên cùng Phó Toàn Văn, aicòn dám nói điều gì.
“Các khanh đều về đi.” Tâm tình lão Hoàng đế dường như bình thản không ít, lãothản nhiên nói: “Đều trở về đi, nhớ kỹ. Lời đồn chỉ là giả, ta nghĩ các khanhhẳn là sẽ không làm ta thất vọng.”
Mọi người tự nhiên hiểu được ẩn hàm trong lời nói của lão Hoàng đế
Trương Tử Ngưu thầm thấy may mắn. May mà Trịnh Vương đảm nhiên chức Đốc Tạo TếThiên Tháp, nếu không thì thế cục đế quốc đã thay đổi.
Tuy nhiên lão đối với sự nhẫn nhịn này của bệ hạ cũng là thập phần bội phục.Kỳ thật xảy ra chuyện như vậy thì cho dù là nam nhân bình thường cũng thực khómà nhịn được. Càng không nói lão vẫn là vua của một nước.
Đương nhiên, bởi vậy cũng có thể suy đoán ra dã tâm của bệ hạ, lão khát vọngtrường sinh đến cỡ nào.
Trương Tử Ngưu suy nghĩ, có lẽ oán hận của bệ hạ đều chôn dấu ở trong lòng.Đến lúc đại kế trường sinh của lão hoàn thành thuận lợi thì mới có thể bùng nổra.
Đợi các vị thần tử đi khỏi, Xích Long đã đi tới thản nhiên hỏi: “Bệ hạ, xem raQuý phi nương nương đích xác ở Phong Thành a?”
Lão Hoàng đế bỗng nhiên mở to mắt, lạnh lùng nói: “Ta biết.”
Nói đến đây, lão đột nhiên cao giọng cay đắng nói: “Khốn kiếp...”
Xích Long thầm than thở. Kỳ thật hắn biết, bệ hạ vô cùng thích Ân quý phi.Trong chuyện này, Trịnh Vương thật sự là có chút không có chừng mực.
Thượng Thư Phòng hoàn toàn yên lặng. Sau một hồi lâu, mắt lão Hoàng đế sánglên nói đầy căm hận: “Đi, mang đến cho ta ba xử nữ, ta muốn hấp chết các nàng,nữ nhân... Nữ nhân ta muốn hấp chết nữ nhân...”
“Bệ hạ, Cẩm Y Vệ Phùng Nguyệt có chuyện gấp cầu kiến?” Đột nhiên, ngoài cửaThượng thư phòng truyền đến tấu báo của thái giám.
