Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Hi Du Hoa Tùng

Chương 881



Lưu Phong một mặt suy nghĩ, một mặt cẩn thận quan sát đám đại thần này. Hơnnữa yên lặng nhớ kỹ tên của bọn họ, thầm tính đợi khi tan triều sẽ cho Nữ NhânHoa đi hảo hảo điều tra lại một chút.

“Đồ vô liêm sỉ này, hôm nay các ngươi bị làm sao vậy? Quốc cữu phạm tội tàytrời, cần gì phải nghĩ lại...” Lão Hoàng đế rốt cục nổi giận. Lão đứng hẳnkhỏi Long Ỷ chỉ tay vào đám quần thần lớn tiếng quát mắng: “Các ngươi liềumạng vì quốc cữu cầu xin, chẳng lẽ các ngươi bị phủ quốc cữu tặng quà rồi. Cólẽ chuyện mưu sát Tôn nhi của ta các ngươi cũng tham dự...”

Các đại thần cho là luật pháp sẽ không trừng trị đám đông. Cảm thấy mình vànhiều người như vậy đều cầu xin, có Hoàng tộc có trọng thần thì Hoàng đế bệ hạchẳng lẽ sẽ không vị nể.

Có điều là bọn họ đã nghĩ sai. Lão Hoàng đế xem chuyện xây Tế Thiên tháp quantrọng hơn tất cả. Lão nổi giận, hoàn toàn nổi giận, từ đôi mắt già nua khôngcòn thần sắc chỉ thấy tỏa ra sát ý dày đặc.

Nếu để lão lựa chọn thì lão tình nguyện giết đám người đứng ra giúp đỡ này cònhơn là làm cho Lưu Phong tức giận.

Những ngày này, lão Hoàng đế đã thành công khi tạo ra hình tượng bạo chúa ởtrong mắt quần thần. Cho nên a, lão nổi giận lần nầy chắc chắn không phải lànhỏ. Gần như đám đại thần tại triều đều có chút khiếp sợ, ngay cả người dámnói thẳng như Chung Ngự Sử, cũng trực tiếp quỳ xuống.

Lưu Phong không quỳ, hắn không có lý do và cũng không muốn quỳ. Lão Hoàng đếnổi giận cũng không phải nhằm vào hắn. Hôm nay hắn đến chẳng qua chỉ để danhchính ngôn thuận đổ lỗi cho phủ quốc cữu giành chút lợi ích. Nhưng mà điềuphát hiện bất ngờ vẫn khiến hắn vô cùng cao hứng. Tuy rằng sự tình có chútnghiêm trọng, nhưng tối thiểu cho thấy được thế lực của Tĩnh Vương gia.

Cái gọi là biết người biết ta thì trăm trận trăm thắng.

Lưu Phong không sợ Tĩnh Vương gia có thế lực lớn tới đâu. Mấu chốt chính làtrước đó phải biết rõ thế lực của Tĩnh Vương gia thì mới tính toán tốt được.

Lão Hoàng đế thấy quần thần đều hoảng sợ thì nở nụ cười lạnh, thầm nghĩ cácngươi là đám phế vật, trẫm không nổi giận thì không được a.

Nụ cười khẩy của lão Hoàng đế đã đọng lại trong mắt mắt các thần tử khiếntrong lòng đám đại thần đều nghĩ thầm, xem chứng chuyện can gián ngày hôm naythiết tưởng là không có kết quả.

Tuy nhiên, cũng có một ít lại âm thầm vui vẻ trong lòng. Cho dù nói như thếnào, kích động được nhiều thần tử như vậy tham dự việc cầu xin là đã hoàn hànhnhiệm vụ mà chúa công giao phó.

Đầu tiên là gây áp lực lên lão Hoàng đế, tiếp theo là tung hỏa mù trước đốithủ.

“Thỉnh bệ hạ suy xét lại. Tuy rằng tại hiện trường phát hiện hộ vệ của phủquốc cữu, nhưng điều này không thể nói rằng là do quốc cữu phái người đi. Chỉbằng một tên hộ vệ nhỏ nhoi liền xác định là quốc cữu gia phạm tội, chẳng phảitrò đùa sao? Cúi xin bệ hạ xét lại, phái thêm người điều tra việc này để trảlại sự trong sạch cho quốc cữu” Cho dù tất cả mọi người đều sợ, nhưng kẻ phảnđối Chung Ngự Sử lại vẫn tiếp tục khuyên can. Lão khác mọi người. Người kháclà vì chuyện riêng, còn lão lại suy xét vì lo nghĩ cho bệ hạ. Lão cảm thấyđược chuyện như vậy nếu làm qua loa thì có thể không lợi cho bệ hạ. Lão nhậnđược tin tức nói là hiện tạ vì chuyện này mà đại bộ phận hoàng thân quốc thíchđều có ý kiến với bệ hạ. Cho nên Chung Ngự Sử muốn khuyên can bệ hạ, khôngnhịn chuyện nhỏ thì hỏng việc lớn. Tuy nhiên lão lại không biết tầm quan trọngcủa Tế Thiên tháp và Lưu Phong nên mới nghĩ như vậy. Bình tĩnh mà xét thì ýtưởng của lão cũng không sai, thậm chí còn là biểu hiện của lòng trung thành.

Đáng tiếc là lão cũng không biết, lão đã bị giở trò, bị lừa.

Sự tình đâu có đơn giản như lão tưởng tượng.

Lão Hoàng đế cười khẩy phất tay nói: “Được rồi, khanh đừng nói nữa, đúng saithế nào thì trẫm khắc biết” Đối với Chung Ngự Sử, lão Hoàng đế cũng không muốnquở trách quá mức.

Lão Hoàng đế nhẹ nhàng vuốt chòm râu cằm thản nhiên nói “Chung ái khanh, tuổitác khanh cũng đã cao. Trẫm chuẩn tấu cho khanh từ quan về quê. Ban thưởngtrăm mẫu để về nhà hưởng tuổi già”

Cho dù nói như thế nào, Chung Ngự Sử vẫn là người nói ngược với lão Hoàng đếcho nên khiến lão sinh ra ác cảm liền tìm một cớ để đuổi đi.

“Bệ hạ, lão thần... Lão thần thân thể vẫn còn rất cường tráng...” Chung Ngự Sửhiển nhiên cũng không muốn từ quan quy ẩn như vậy. Lão cảm thấy mình vẫn cònđủ nhiệt tình cống hiến cho đế quốc và bệ hạ.

“Ái khanh, lòng trung thành của khanh thì trẫm vẫn biết. Tuy nhiên trẫm thôngcảm vì khanh tuổi đã già nên mới cho khanh về quê dưỡng lão. Việc này khôngcần nói nữa, cứ như vậy đi. Khanh mau tạ ơn” Lão Hoàng đế sốt ruột nói.

Bệ hạ đã nói đến nước này thì Chung Ngự Sử còn có thể nói gì đây. Cho dù tronglòng vị tất đã cam chịu thì cũng chỉ có thể đồng ý thôi.

“Lão thần, tạ chủ long ân—!”

Lão Hoàng đế mỉm cười, gật gật đầu, nói: “Ân, đứng lên đi—!”

Chung Ngự Sử lau mồ hôi trán khó nhọc nhổm dậy, lòng đầy thất vọng và đau xót.Vì đế quốc lão gần như hiến dâng cả đời mình, nhưng kết quả lại là bị sa thảivô nguyên cớ. Cái gì mà nói là thông cảm tuổi già, thuần túy đó chỉ là ngụytrang. Chung Ngự Sử biết rất rõ, hiện giờ trong triều vẫn còn đại thần nhiềutuổi hơn lão.

Chung Ngự Sử bị cách chức thực ra là chiêu giết gà dọa khỉ của lão Hoàng đế.

Ý tứ của lão Hoàng đế thực rõ ràng. Các ngươi xin trẫm suy nghĩ kĩ lại ư? Trẫmđã suy nghĩ kĩ rồi mới ra quyết định. Chung Ngự Sử là ai, chính là đại thầnđược bệ hạ coi trọng a. Nhưng cũng bị cách chức như vậy nên người khác thật sựnếu không tự cân nhắc thì đương nhiên cũng không thể tránh chuyện bị bãi miễn.

Ở đây đều là người lõi đời, tâm tư của lão Hoàng đế bọn họ so ra đều cũng đãrõ.

Muốn làm người tốt thì trước hãy nghĩ đến khả năng của mình đã.

Lúc sau lão Hoàng đế lại nhìn quanh triều đình. Dường như đã hiểu ngầm, chỉcần ánh mắt lão Hoàng đế đảo qua thì gần như mọi đại thần có mặt đều vội vàngcúi đầu, cũng không ai dám hé răng nữa.

“Về chuyện quốc cữu và ba kẻ trong Hoàng tộc cùng nhau ám sát Trịnh vương,Chân Long Vệ, Cẩm Y vệ đã thu thập đủ chứng cớ. Việc này sẽ không bàn luậnthêm nữa” Lão Hoàng đế trầm giọng nói: “Tông Nhân phủ đem Quốc cữu cùng các vịHoàng tộc tham dự mưu sát biếm làm thứ dân, cả nhà mặc áo của nô lệ”

“Đúng rồi, trong các khanh ai muốn đi xét nhà.” Lão Hoàng đế thản nhiên hỏi.

“Hoàng gia gia, Tôn nhi nguyện ý”

Xét nhà hẳn là công việc béo bở a. Tuy rằng có thể sẽ bị người nhà họ nhục mạ,nhưng mà lại vơ vét được không ít món béo bở. Văn võ trong triều dường như đềumuốn há miệng thỉnh cầu, nhưng cũng không kịp.

Hoàng đế vừa dứt lời, liền có người đã mở miệng. Hơn nữa người nọ không ngờlại là Trịnh vương.

“Tôn nhi ngoan, cháu thực sự nguyện đi xét nhà à?” Lão Hoàng đế hỏi có phathâm ý.

Lưu Phong gật gật đầu mà nói: “Tôn nhi nguyện ý.”

“Hảo—!”

Lão Hoàng đế mỉm cười rồi nói: “Vậy thì quyết định như vậy, chuyện này do Tônnhi đích thân chủ trì.” Suy tính của Lưu Phong thì đương nhiên lão Hoàng biết.Tất nhiên là hắn muốn mượn cớ xét nhà để vơ vét vài món béo bở. Nếu là trướckia thì lão Hoàng đế tự nhiên là không cho, khoản béo bở đó thì lão nhân giacòn tự thưởng cho mình a. Chẳng qua bây giờ hơi khác, người ta là kẻ bị hại,về điểm này thì khoản thu nhập thêm cứ tặng cho hắn tạm thời coi như là an ủi.Hơn nữa, công việc xây Tế Thiên tháp của lưu Phong thật sự làm lão vừa lòng.Chẳng những tiến độ không chậm, hơn nữa chất lượng cũng hoàn toàn tuân theothiết kế của Tu Duyên Thiên sư. Cho nên a. Lão Hoàng đế hiện giờ lại thấy LưuPhong rất thuận mắt. Hận không thể đi đến ôm hắn một cái.

Lời này vừa nói ra khiến quần thần cũng ghen tị không thôi, công việc béo bởlớn như vậy mà mắt vừa thấy liền biến mất. Thật sự là không cam lòng a. Nếu làngười bình thường, quần thần tự nhiên là sẽ không bỏ qua, dù sao cũng phảitranh giành một chút. Nhưng mà người ta là Trịnh vương, là người bị hại, lạilà sủng thần của bệ hại thì còn ai dám mở miệng.

Lưu Phong đắc ý nhìn quần thần, miệng nở nụ cười khinh thường mà trong lòng âmthầm bật cười. Các ngươi không phục thì đến cắn ta a.

Một đám rác rưởi.

Trên nệm gấm, một đôi nam nữ không mảnh vải trên người đang quấn chặt lấynhau, sau một hồi hưng phấn mãnh liệt cực độ thì hơi thở hai người đều có chútnặng nề và hổn hển.

Một lúc lâu sau Lưu Phong mới ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt đẹp tuyệt trần đangcuộn vào trong ngực, nhìn vẻ thỏa mãn và dâm đãng của nàng. Hắn hầu như khôngthể tin được đây từng là người có suy nghĩ rất thận trọng, rất kín đáo Mộ Dungphu nhân.

So với trước kia thì hiện giờ nàng đích thực là nữ vương đầy hấp dẫn.

Núi đôi cao ngất theo hơi thở mà vẫn không ngừng phập phồng, từng vầng từngvầng trắng lóa làm Lưu Phong có chút hoa mắt.

“Phong nhi, ta còn muốn ngươi ăn—!” Mộ Dung phu nhân hai tay nâng bộ ngực sữacủa mình, phong tình vạn chủng mời mọc Lưu Phong.

Lưu Phong lại hơi động tâm cúi đầu ngậm nụ hoa đỏ sẫm vào trong miệng, dùngsức hết mút lại nhay.

Mộ Dung phu nhân dùng đôi tay ngọc ôm chặt đầu nam nhân tì vào cặp tuyết lêcăng tròn kia, trong miệng lại thốt ra tiếng rên rỉ mê hồn. Hiện giờ, nàng mớicảm thấy được mình thực sự là nữ nhân.

“Thích thì kêu lên nha”

Mộ Dung phu nhân biết Lưu Phong thích nghe nữ nhân kêu, cho nên mấy lần gầnđây cứ một lần giao hoan là một lần rên la, dùng cả thân hình lẫn kĩ xảo đểlấy lòng Lưu Phong.

“Phong nhi. Ngươi không cho ta là dâm phụ chứ?” Lúc hai người tách ra sau mộhồi triền miên, Mộ Dung phu nhân nhẹ nhàng hỏi Lưu Phong, trên gương mặt thỏamãn lờ mờ hiện ra sự thẹn thùng.

“Hắc hắc, phu nhân, sao nàng lại nói vậy? Nhưng ta mong nàng lại dâm đãng hơnmột ít...” Lưu Phong cười hắc hắc, rồi dúi thẳng đầu vào hai chân nữ nhân.

Phu nhân thấy vậy, lập tức mở cờ trong bụng, phục vụ như vậy khiến nàng hưởngthụ nhất, cũng là kích thích nhất. Lúc này nàng đung đưa đồn bộ trắng bóng màchào đón nam nhân.

Cho tới bây giờ, hai người đã giao đấu bốn lần, nhưng vẻ lẳng lơ của Mộ Dungphu nhân lại vẫn không giảm. Lưu Phong không khỏi thầm than, quả nhiên là thụcnữ tu chân khác hẳn với người thường a.

Hoan lạc liên miên suốt từ sáng tới chạng vạng, cuối cùng hai người cùng nhaubỏ vũ khí đầu hàng.

Nói thật, Lưu Phong vẫn là lần đầu tiên gặp nữ nhân có thể cùng mình làm lâunhư vậy. Hơn nữa chỗ đó của phu nhân không ngờ có thể chuyển động, vô cùnglinh hoạt, so với môi thì không có gì khác biệt.

Sau một hồi âu yếm an ủi nhau, Mộ Dung phu nhân ngẩng mặt ngọc, ánh mắt thựcmềm mại đáng yêu nói rất dịu dàng: “Phong nhi, thích chỗ đó của ta không...Khi về ta nhất định đem kỹ thuật truyền cho Uyển Nhi.”

Lưu Phong vội vàng gật đầu: “Ân, truyền, truyền mau...”

“Phu nhân a, người thường khi lớn lên đều mở miệng, nữ nhân Mộ Dung gia cácnàng không ngờ mở hai miệng. Thật sự là thần kỳ a...” Lưu Phong nói mập mờ.

Trên mặt Mộ Dung phu nhân thoáng qua một vẻ ngượng ngùng khẽ sẳng giọng: “Cònnói nữa à? Đã được hưởng lại còn khoe mẽ...”

Lưu Phong chậm rãi cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên làn môi đỏ mọng của nữ nhân, đầulưỡi xoắn xít lấy cái lưỡi thơm tho của nàng, hăng hái xông thẳng vào miệng màkhông ngừng duổi bắt.

Mộ Dung phu nhân vội vàng xin tha: “Phong nhi, tốt lắm, tốt lắm. Ngươi còn đùanhư vậy, ta sợ là chịu không nổi.” Mộ Dung phu nhân ngay cả là làm bằng sắt,cũng không chịu nổi khẩu pháo nho nhỏ cứng rắn của Lưu Phong.

Lưu Phong cười hắc hắc, lúc này mới ngừng sự ***ng chạm với nữ nhân.

“Phong nhi, rốt cuộc ngươi vét được ở chỗ quốc cữu gia nhiều không?” Tay ngọccủa Mộ Dung phu nhân nhẹ nhàng vuốt ve ***g ngực nam nhân hạ giọng hỏi nhẹ.

“Không tệ, xem ra mấy vị Hầu gia, tổng cộng thu được đại khái ba trăm vạnlạng...” Lưu Phong cười nói: “Nếu cứ để cho ta vét thêm mấy nhà thì thực làgiàu to rồi.”

Lưu Phong cười nói: “Quốc khố bệ hạ rỗng không, nhưng mà đám hoàng tộc quyềnquý này kẻ nào xem ra cũng đều có tiền.”

“Đúng rồi, Phong nhi, nghe nói ngươi ở Phong Thành mở giảng đường học tập cáigì mà khoa học kỹ thuật tiên tiến của Tây Dương. Ngươi xem có thể từ bản giata lựa chọn một ít đệ tử thông minh có được không?” Mộ Dung phu nhân dò hỏi.

Lưu Phong khẽ nhíu mày, đang định nói chuyện thì không nghĩ Mộ Dung phu nhânbên này đã nói tiếp: “Phong nhi, hay là ngươi không muốn. Hiện tại ta cùngUyển nhi đều là người của ngươi. Tương lai Mộ Dung thế gia sớm hay muộn cũnglà ngươi, ngươi còn do dự cái gì. Tuy nhiên ta muốn để Mộ Dung thế gia cườngthịnh hơn, lớn hơn một chút thì tương lai cũng có thể giúp đỡ ngươi nhiềuviệc”

Lưu Phong mỉm cười, lại ngắt nụ hoa của nữ nhân mới nói: “Phu nhân, nàng hiểulầm rồi. Làm sao mà ta không muốn. Ta nha, đúng là muốn tìm một số người trungthành, tin tưởng đưa đi học tập khoa học kỹ thuật Tây Dương. Uy lực đại bácnàng cũng đã thấy, so với Hồng Y Đại pháo của triều đình thì như thế nào?”

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...