Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Hi Du Hoa Tùng

Chương 879



Yến vương trầm giọng quát một tiếng: “Ngươi khẳng định chứ?”

“Ta cũng không chắc lắm, nhưng ta đoán là vậy.” Trần Hoàng hậu cười nói: “Cáinày là giác quan thứ sáu của nữ nhân đó. Và ta tin tưởng trực giác của ta làđúng với sự thật.”

“Chuyện tình trước kia của Chu Cao Phi tạm thời không nói. Ngẫm lại chuyện LưuPhong lần này, nếu không phải Tĩnh vương âm thầm giở trò thì quốc cữu ngu xuẩnnày sẽ đi đâu tìm Hồng Y Đại Pháo.” Trần Hoàng hậu phân tích.

Yến vương cũng không đồng tình nói: “Không có khả năng, nếu Tĩnh vương giathật sự có dị tâm, thì lòng dạ của hắn thì thâm hiểm cỡ nào a. Có lẽ nào lạimắc sai lầm như vậy được, nếu vậy sẽ làm cho người ta hoài nghi hắn.”

“Rất đơn giản, đó là do hắn cũng không ngờ được Lưu Phong lại cường đại đếnngay cả Hồng Y Đại Pháo cũng không nổi.”

Trần Hoàng hậu cười lạnh nói: “Vương gia à, ta thấy ngươi thông minh quá nênbị lú lẫn rồi.” (chém gió, thông minh quá nên bị thông minh hại)

Yến vương nghe vậy, cẩn thận suy nghĩ lại, cảm thấy được sự tình có chút kỳquái. Hơn nữa Vương cho rằng Trần Hoàng hậu mặc dù có chút lớn mật, nhưng cũngcó vài phần đạo lý.

“Tĩnh vương gia, con ta là do ngươi hại chết! ta tuyệt đối sẽ không để yên chongươi đâu.”

“Tốt! Tốt lắm, ngươi có thể nghĩ như vậy, cũng không uổng công ta đến đây”Trần Hoàng hậu mỉm cười, nhẹ nhàng lắc lư cặp mông chuẩn bị rời đi. Sau khi tựmình chứng kiến sự cường đại của Lưu Phong, nàng đối với Yến vương đã khôngcòn hứng thú nữa. Hôm nay, nàng đến đây với mục đích chính là khơi mào mâuthuẫn của Tĩnh vương gia và Yến vương. Điều này đối với Lưu Phong rất có lợi.Tuy rằng lần trước Lưu Phong cự tuyệt nàng, nhưng xem ra sớm muộn gì Lưu Phongcũng không thoát khỏi tay nàng. Hiện giờ nam nhân đủ quyền thế nhất của đếquốc còn nằm trong tay nàng nữa chứ xá gì một tên như Lưu Phong.

“Vì sao ngươi lại nói điều này cho ta biết?”

Ngay lúc Trần Hoàng hậu sắp đi ra khỏi cửa thì Yến vương gọi nàng lại.

Trần Hoàng hậu vừa quay đầu lại, cố làm vẻ yêu kiều cười giòn tan mà nói:“Không vì cái gì cả, chúng ta từng có duyên với nhau. Coi như đây là chút báođáp của ta với ngươi.”

...

“Thật đáng tiếc là lần này không thành công, xem ra chúng ta đã xem thường thếlực của Lưu Phong rồi, ngay cả Hồng Y Đại Pháo cũng không thể thương tổn đếnhắn” Trong mật thất của soái phủ Tĩnh vương gia. Tĩnh vương gia với vẻ mặt đầytức giận đang nằm lười biếng trên nệm gấm hầm hừ nói.

Tĩnh vương gia hai mắt híp lại. Đôi mắt đầy vẻ nghiêm nghị, lão nhìn Bạch Thọmỉm cười nói: “Ngươi nói hiện giờ kinh thành đang loan tin đồn nhảm thì bệ hạsẽ hoài nghi ta sao?”

Bạch Thọ nao nao trong lòng muốn nói sự thật. Đúng là Bệ hạ đang hoài nghiTĩnh vương gia, có một số việc không thể giải thích một cách rõ ràng a. NhưngBạch Thọ lại không dám nói ra suy nghĩ của mình.

Thoáng do dự một chút, Bạch Thọ nói: “Không thể!”

“Không thể??”

Tĩnh vương gia thản nhiên cười cười: “Bạch Thọ, ta biết trong lòng của ngươikhông nghĩ như vậy. Tuy nhiên quả thật là ngươi nói đúng. Ta nói ngươi haynhé, bệ hạ sẽ không hoài nghi ta đâu. Ha ha. Bệ hạ cho dù nghi ngờ mọi ngườitrong thiên hạ phản bội nhưng cũng sẽ không bao giờ hoài nghi ta. Hừ, năm đóta có rất nhiều cơ hội có thể giết bệ hạ, rồi thay thế bệ hạ. Nhưng ta khônglàm vậy. Ngược lại, ta luôn ủng hộ lão, cấp cho lão một chút ích lợi. Chỉ bằngđiểm này bệ hạ sẽ không hoài nghi ta. Hơn nữa, bổn vương tuổi tác cũng khôngnhỏ, lại không có con nối dõi, điều này càng làm cho bệ hạ không có lý do gìđể hoài nghi ta.”

Bạch Thọ nghe vậy vội vàng nói: “Vương gia cao minh!”

Tuy nhiên Bạch Thọ đối với việc Tĩnh vương gia không có con nối dõi thì lạikhông đồng ý. Từng gia nhập dưới trướng Tĩnh vương gia từ những năm đầu, có đủmọi dấu hiệu cho thấy dường như lão có con trai. Chỉ vì lão cáo già này chegiấu quá kín, phỏng chừng ngoại trừ lão thì không còn ai biết nhi tử của lãolà kẻ nào?

Mặc kệ nói như thế nào, Bạch Thọ tuyệt đối sẽ không tin Tĩnh vương không cócon. Nếu không thì sao lão già như cây gỗ mục này lại có tham vọng quyền lựclớn như vậy.

“Bản vương thực cảm kích lão quốc cữu xuẩn ngốc kia. Bọn chúng cứ như vậy màlàm loạn lên, ta nghĩ kinh thành nhất định sẽ có thêm một lần tinh phong huyếtvũ.”Tĩnh vương gia mỉm cười nói, trên khuôn mặt già nua hiện lên nét hưngphấn: “Hoàng tộc của đế quốc thì không bao giờ nói đến đạo đức. Bạch Thọ, chắcngươi cũng biết một ít, bọn chúng thì bản lĩnh gì cũng không có, nhưng rất làđoàn kết. Chuyện tình lần này, ta nghĩ bệ hạ sẽ không bỏ qua cho đám quốc cữubọn chúng đâu. Đến lúc đó ta nghĩ Tông Nhân phủ ở bên kia cũng sẽ tỏ thái độbất mãn đối với bệ hạ, nếu làm không tốt thì đám Hoàng tộc sẽ thêm oán hận vớibệ hạ... Bản vương hy vọng nhờ việc này sẽ làm cho cục diện đế quốc càng thêmloạn.”

“Loạn thế xuất anh hùng. Vì loạn nên ta sẽ ra tay” Tĩnh vương gia cười hả hênói.

“Vương gia quả nhiên anh minh, Bạch Thọ may mắn đi theo Vương gia, thật đúnglà phúc đức ba đời” Bạch Thọ vội vàng quỳ xuống nói.

Tĩnh vương gia thản nhiên nhìn thoáng qua Bạch Thọ, cũng không nói gì thêm.Chỉ có sắc mặt biểu lộ có chút âm trầm, một lúc sau Vương chậm rãi lắc đầunói: “Ngươi cứ đứng lên đi.”

“Bạch Thọ, ngươi theo ta đã lâu như vậy, hẳn là đã hiểu rõ tính tình của ta.”Tĩnh vương gia trầm giọng quát: “Ta không cần một kẻ chỉ biết vỗ mông ngựa.Cái ta cần chính là nhân tài, một người có thể làm nên đại sự. Ta hy vọng từnay trở đi, ngươi sẽ sửa đổi tính tình của ngươi. Nếu không...”

“Vương gia giáo huấn thật đúng, Bạch Thọ về sau chắc chắn sẽ chú ý.” Bạch Thọthấy Tĩnh vương gia đối với mình bất mãn, sắc mặt lập tức hiện lên vẻ sợ hãi.

“Vương gia, chúng ta hiện giờ nên làm gì đây?” Bạch Thọ kỳ thật cũng có chútnăng lực, nếu không thì không có khả năng đảm đương chức Cẩm Y Vệ phó Đô ChỉHuy Sứ. Nhưng chỉ là mỗi lúc hắn đứng trước mặt Tĩnh vương gia đều bị áp lựccủa Vương dồn ép tới mức không thở nổi, nên hắn luôn biểu lộ vẻ khúm núm, sợhãi.

“Làm sao bây giờ ư?” Tĩnh vương gia mỉm cười nói: “Câu hỏi hay lắm.”

“Hiện tại ta có ba chuyện cần phải làm.”

Tĩnh vương gia trầm tư một chút, khuôn mặt nghiêm nghị, ánh mắt gắt gao nhìnchằm chằm vào Bạch Thọ nói: “Đầu tiên, chúng ta phải tiếp tục làm cho quan hệvới Lưu Phong trở nên tốt hơn. Phải làm hắn tiếp tục cho rằng, bổn Vương đangra sức hỗ trợ hắn. Tiếp theo chính là Lý Hàn, tuy rằng Yến vương đã công bốviệc đã giết chết Lý Hàn. Nhưng kì thực gian tế lại báo cho ta tin tức là hắnđang bị Yến vương bí mật giam giữ.”

“Vương gia lo sợ Lý Hàn sẽ đem sự việc đó khai hết ra?”

Bạch Thọ hỏi.

“Không sai.”

Tĩnh vương gia trầm ngâm nói: “Tuy rằng thân nhân của Lý Hàn đã bị chúng takhống chế, nhưng Yến vương cũng không phải là kẻ dễ li gián. Có lẽ hắn sẽ cóthủ đoạn làm cho Lý Hàn mở miệng.”

“Ý tứ Vương gia là, mau chóng tìm nơi giam giữ Lý Hàn, rồi đem hắn giết đi.”

Bạch Thọ dường như đã hiểu rõ ý tứ của Tĩnh vương gia.

Thở dài một tiếng Vương thản nhiên nói với âm thanh hơi trầm thấp: “Bạch Thọ,tính tình bản Vương ngươi đã biết rõ. Đối với thuộc hạ của mình, ta đều coinhư nhi tử a. Ta thật tâm hy vọng các ngươi có thể có cuộc sống tốt đẹp, cóthể làm được việc lớn. Lý Hàn kỳ thật là người không tồi. Nguyên là ta kì vọngrất cao với hắn, nhưng không ngờ lại bị tặc tử Lưu Phong kia chặn lại. Ài...Chuyện đó cho tới giờ ta vẫn rất đau lòng a. Lý Hàn a Lý Hàn. Ngươi thật sự làkhông có thời vận a, làm sao lại gặp cái tên Lưu Phong sát tinh kia chứ?”

“Vương gia, rốt cuộc vẫn không giết hắn?” Bạch Thọ truy hỏi.

Tĩnh vương gia ánh mắt đầy thâm ý, liếc nhìn Bạch Thọ rồi thản nhiên nói:“Giết hay không giết. Đó là chuyện của ngươi, chuyện này ta giao hết chongươi.”

“Vương gia, thuộc hạ nghĩ, vì nghiệp lớn Lý Hàn tướng quân phải chết!” BạchThọ nói nghiêm túc.

“Thôi!”

Tĩnh vương gia vẻ mặt có chút đau thương: “Ngươi đã nói như vậy thì đi làm đi,ta sẽ để Huyết Vệ giúp ngươi. Nhớ kỹ, Lý Hàn là do các ngươi giết, chứ khôngphải ta giết. Trời. Ta sẽ không bao giờ xuống tay với thuộc hạ của mình. Hiệngiờ không, tương lai cũng không.”

“Vương gia thuộc hạ hiểu rồi. Người là đức vương, người đối với thuộc hạ luônrất tốt, chúng thuộc hạ đều nhớ kỹ.” Bạch Thọ cung kính nói: “Vương gia, BạchThọ vì Vương gia sẽ bất chấp mọi chuyện, thậm chí sẳn sàng chết vì người.”

“Đồ hỗn trướng!”

Tĩnh vương gia lạnh lùng quát một tiếng: “Cái gì mà chết hay không chết, sẽtuyệt đối không. Ngươi nhớ kỹ cho ta, đi theo bổn Vương không phải đi tìmchết, mà là đi đến nơi có ngày tươi sáng hơn”

Bạch Thọ gật gật đầu, có chút cảm động đến rơi nước mắt, thậm chí có thể móctrái tim mình ra để biểu thị sự xúc động chân thành.

“Chuyện tình thứ ba, thì phải làm cho Trương công công mau chóng hành động.Việc Lưu Phong gặp chuyện đã làm cho kinh thành hỗn loạn. Nếu chúng ta tungtin Lưu Phong cùng Ân Quý phi có tình cảm loạn luân thì ta nghĩ kinh đô lúc đósẽ càng thêm náo nhiệt. Ta thật tình muốn nhìn bệ hạ lúc đó còn bảo vệ tôn tửcủa lão hay không.”

Bạch Thọ cười nói: “Vương gia, đánh rắn thì phải đánh dập đầu. Chiêu này cũnglàm cho bệ hạ tiến thoái lưỡng nan, cho dù lão nghĩ muốn lấy đại cục làmtrọng, cũng đừng nghĩ là có thể bịt miệng thiên hạ.”

“Tên Lưu Phong này không đơn giản đâu.” Tĩnh vương gia bình tĩnh nói: “Sự tìnhchưa thành công, trước mắt không thể quá đắc ý được.”

Bạch Thọ trầm ngâm suy nghĩ kĩ một lúc thì nói: “Vương gia, việc này chỉ cầnbên kia Trương công công chuẩn bị chứng cớ đầy đủ, thì bên này thuộc hạ chắcchắn là không có vấn đề gì.”

“Tuy nhiên, cái thuộc hạ lo chính là vạn nhất bệ hạ có tâm đem chuyện này ỉmđi thì làm sao bây giờ?” Bạch Thọ có chút lo lắng hỏi.

Tĩnh vương gia trầm tư một chút nói: “Sẽ không đâu, ta với bệ hạ đã tương giaonhiều năm như vậy, đối với tính tình của lão của thập phần hiểu rõ. Bệ hạ nhẫnnại thì đích xác không sai. Nhưng chuyện Lưu Phong cùng với Ân Quý phi bỏ trốnnhư vậy, lão tuyệt đối sẽ không nhẫn nhịn đâu. Bạch Thọ, ngươi với ta đều lànam nhân. Ngươi nghĩ lại đi, nếu đổi lại là ngươi, người có dễ dàng tha thứcho việc nữ nhân của mình cùng nam nhân khác bỏ trốn sao? Hơn nữa, bệ hạ vẫnđang ngồi trên ngổi cửu ngũ chí tôn, là thiên tử, là nam nhân quyền lực nhấtđế quốc. Ngươi xem lão có nhịn được không.”

“Lui một bước mà nói, cho dù lúc này là vì việc xây dựng Tế Thiên tháp, lãothật sự nhẫn nhục, chúng ta cũng không có thể dễ dàng buông tha đâu.” Tĩnhvương gia trầm giọng nói: “Bắt đầu hành động đi, các nơi thám tử đều được anbài tốt rồi, bệ hạ biết đến chuyện kia, nhất định sẽ không để mặc cho dânchúng biết đến”

“Vương gia yên tâm, chuyện tình thám tử thuộc hạ đều đã an bài tốt rồi, tất cảđều là thân tín của thuộc hạ” Bạch thọ nghiêm túc nói.

“Uhm, ngươi làm việc ta rất an tâm.” Tĩnh vương gia thản nhiên khen.

“Đúng rồi, đối với người nhà Lý Hàn nhất định phải được đối xử tử tế, an bàinơi ở tốt nhất. Tiêu chuẩn của gia đinh, người hầu, nha hoàn đều không thểthấp hơn trước kia. Mặt khác, khi về thay ta thăm các nàng, mang một ít lễ vậtthay ta vấn an các nàng.” Tĩnh vương gia dường như có chút tự trách mình: “Nóilà ta xin lỗi bọn họ a.”

“Vương gia nhân từ!” Bạch Thọ có chút cảm động, đi theo chủ tử như vậy, thậtlà may mắn a.

“Nhớ kỹ, nhất định không thể để người nhà của Lý Hàn đi ra khỏi cái sân nhàkia. Chuyện gì cũng có thể đáp ứng bọn họ, nhưng chỉ duy nhất không thể để chobọn họ rời đi. Mặt khác, tình huống của Lý Hàn tạm thời không cần giải thíchcho bọn họ. Để không cho kích động lên làm hỏng đại sự của chúng ta.”

“Vương gia yên tâm, việc này thuộc hạ hiểu được.”

Tĩnh vương gia ha ha cười, một lúc lâu sau mới nói: “Bạch Thọ, làm cho thậttốt, ta thực rất coi trọng ngươi. Tương lai ngươi chắc chắn sẽ làm nên đạisự.”

Bạch Thọ nghe vậy thì trên mặt hiện lên một vẻ cuồng nhiệt: “Thuộc hạ nhấtđịnh sẽ không làm cho Vương gia thất vọng.”

Tĩnh vương gia cười khẽ: “Tốt lắm, ngươi đi đi, cho người thông tri cho Trươngcông công, ta xem thử hắn đã chuẩn bị ứng phó thế nào.”

Đông cung, tẩm cung Thái tử phi.

Ánh sáng vàng của mặt trời từ cửa sổ chiếu vào toàn bộ căn phòng, nơi nơi đềusáng rực rỡ. Dưới ánh mặt trời chiếu rọi xuống, rất nhiều đồ cổ kim khí đangbày biện trong tẩm cung trở nên rạng rỡ. Phục trang đẹp đẽ, xanh vàng lộnglẫy, hiện ra vẻ xa hoa của Hoàng gia cùng với sự quyền quí của Thái tử phi.

Tuy rằng hiện giờ nàng không còn được sủng ái như trước kia, nhưng từ khi lãoHoàng đế biết đến Bất Tử Chiến Sĩ sau lưng nàng thì thái độ đã hoàn toànchuyển biến. Tạm thời lão cần phải hòa hoãn với nàng.

“Điện ha, Trịnh vương đến rồi!” Thái tử phi đang nằm trên chiếc giường xa hoahưởng thụ tia nắng ấm áp, thình lình có tiếng Á Đương truyền đến. Nghe thấyLưu Phong sắp đến, nàng lập tức vội vàng đứng dậy: “Mau, thay mặt ta đi nghênhđón chàng, ta phải rửa mặt chải đầu, thay đổi xiêm y một chút. Ây da! Phongnhi cũng thật là, đến đây sao lại không báo cho ta một tiếng chứ, ngươi ta hômnay còn chưa có trang điểm đây này... Bộ dáng hiện tại xấu chết mất, làm saomà gặp chàng được.” (Thế cục càng ngày càng loạn, lại sắp thêm một cao tràonho nhỏ-tác giả)

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...